Chủ quán ăn là một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn với làn da trắng nõn, nhìn trông như vừa tốt nghiệp đại học.
Anh ta bưng đồ ăn đã chuẩn bị xong ra, liếc nhìn Tạ Yển Xuyên lại nhìn sang cô gái ngồi trước mặt anh.
Lần này đến phiên Tạ Yển Xuyên giới thiệu với Chu Phỉ: "Trần Phồn, bạn thân của anh."
Chu Phỉ khẽ gật đầu với Trần Phồn, lễ độ chào hỏi.
.
Nhanh nhấ???? ????ại { ????г Um????гu????ện.????N }
Nhìn ở khoảng cách gần thì ngũ quan của Trần Phồn không có gì để chê của.
Lại nhìn sang Tạ Yển Xuyên, giá trị nhan sắc của cái quán ăn nhẹ này lập tức được hai người họ mạnh mẽ kéo cao.
Quả nhiên người đẹp chỉ chơi với người đẹp.
Tạ Yển Xuyên lại giới thiệu với Trần Phồn: "Chu Phỉ."
Không thêm bất kỳ hậu tố gì.
Vừa mới nói xong vẻ mặt Trần Phồn lập tức tỏ ra bừng tỉnh: "À! Chu Phỉ gọi ship đồ ăn trưa qua hả?"
Chu Phỉ gật đầu: "Vâng!"
Không nghĩ tới đối phương còn có ấn tượng.
Trần Phồn cười đầy ẩn ý: "Bạn học Chu, em có biết không, hôm qua giữa trưa A Xuyên đặc biệt chạy tới thêm đồ ăn cho em..."
Tạ Yển Xuyên giơ chân đá Trần Phồn một phát, để anh ít nói vài câu.
Trần Phồn khinh bỉ bĩu môi, sao có thể như mong muốn của Tạ Yển Xuyên, anh lại tiết lộ với Chu Phỉ: "Chưa thấy cậu ta để ý như thế, còn tri kỷ viết giấy nhắn.
Ôi chao, tuyệt, lâu lắm rồi anh không ngửi được mùi chua thối nồng như thế."
Vị chua thối của tình yêu.
Đương nhiên là Chu Phỉ nhớ rõ tờ giấy nhắn dán bên ngoài túi đồ ăn kia, cô chú ý tới nó bởi vì chữ người viết rất đẹp.
Hoá ra là Tạ Yển Xuyên viết.
Tạ Yển Xuyên bất đắc dĩ đứng dậy che miệng Trần Phồn kéo anh ta về sau bếp: "Nhiều khách chờ lắm kia kìa, cậu ở đây nói liên thiên cái gì."
Trần Phồn cười hì hì: "Cây vạn tuế nghìn năm muốn ra hoa, không phải tôi muốn nhìn xem là thần tiên trên đường nào làm phép cho cậu à."
Tạ Yển Xuyên: "Tự quản mình cho tốt."
Cả quán ăn chỉ to có thế, người bên trong nói gì bên ngoài nghe thấy rõ mồn một.
Chu Phỉ ước gì có thể tìm cái gì để chắn, cô có thể đoán được lúc này mặt mình chắc chắn rất đỏ, bời vì trong người cô đang sôi trào, cả người đang nóng lên.
Tạ Yển Xuyên lại đi ra từ sau bếp, trên tay bưng một đĩa dâu tây nhỏ, bảo Chu Phỉ nếm thử.
Cuối mùa xuân đầu mùa hè, mùa dâu tây đã chuẩn bị kết thúc, nhưng dâu tây hiện tại lại là thơm ngon nhất.
Chu Phỉ không ngượng ngùng khách sáo, trên thực tế cô phải tìm một vài chuyện để di chuyển sự chú ý, ăn gì đó là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Còn chưa cắn vào thịt quả, mùi thơm trong veo của dâu tây đã mở ra vị giác của Chu Phoỉ, cô cắn lên ngọn, vị giác bị chinh phục trong nháy mắt, liên tiếp ăn mấy trái, quai hàm hơi phình lên.
Tạ Yển Xuyên không ăn dâu tây, anh cúi đầu đổ tương vừng sấy khô lên trên salad rồi dùng nĩa quấy đều, để mỗi một miếng rau quả đều được bọc đầy nước tương.
Tiếp theo, anh đẩy đĩa salad này tới trước mặt Chu Phỉ rồi đổi đĩa salad của cô sang chỗ mình.
Lại bắt đầu động tác ban nãy lần nữa.
Một loạt động tác này nước chảy mây trôi, giống như anh đã phục vụ cô vô số lần từ lâu.
Chu Phỉ vội vàng nói cảm ơn rồi hỏi anh: "Anh muốn ăn dâu tây không? Ngọt lắm."
Tay Tạ Yển Xuyên còn đang quấy salad, thân thể tự nhiên vươn gần sang phía Chu Phỉ: "Muốn ăn."
Ánh mắt của anh cũng không nhìn lên mặt cô mà là nhìn đĩa salad đang quấy trong tay, động tác giống như lơ đãng.
Rất hiển nhiên, lúc này anh không rảnh tay, cần cô đút cho anh ăn.
Sao Chu Phỉ có thể không hiểu hàm ý trong đó, cô nhìn hàng mi nồng đậm đang rũ xuống của Tạ Yển Xuyên, lại vô ý thức nhìn vào đôi môi đỏ hồng trời sinh của anh.
Ánh mắt dừng lại trên môi anh rồi lại vội vã rời đi, trong đầu tự nhiên quay cuồng một ít cảnh tượng tối hôm qua.
Trên mặt cô duy trì vẻ lạnh nhạt nhưng lại tinh nghịch giơ một trái dâu tây lên đưa tới bên môi anh.
Tạ Yển Xuyên há mồm, rất tự nhiên cắn lấy trái dâu tây đó, nhấm nháp, nuốt, trái cổ nhô ra di chuyển.
Chu Phỉ không tập trung, trái dâu tây cầm trên tay trái đặt trong miệng một lúc lâu cũng chưa cắn một ngụm, cái nĩa đang cầm bên tay phải rơi xuống bàn.
Thật ra lúc này cô có hơi xấu hổ, thật sự không dám nhìn thẳng Tạ Yển Xuyên.
Chuyện gì xảy ra đều có nguyên nhân của nó, cô luôn nhớ tới nụ hôn tối qua của họ.
Rõ ràng nhớ kỹ xúc cảm mềm mại của đôi môi anh, lúc kề lên môi cô sẽ sinh ra loại phản ứng hoá học thần kỳ cỡ nào.
Vấn đề là...!Cô còn muốn nếm thử mùi vị đôi môi anh.
Vậy cũng thôi đi, cô thậm chí còn muốn thử chủ động m.út hôn đầu lưỡi anh.
Thật sự là quá đáng kinh khủng!
Tạ Yển Xuyên ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn đụng tới Chu Phỉ đang dè dặt ngước mắt.
Rõ ràng cô chẳng làm gì, nhưng lại giống như là làm chuyện xấu bị bắt tại trận, vội vàng rũ mắt.
Tạ Yển Xuyên không chọc thủng cô, chỉ nhắc nhở: "Đối xử với mọi việc phải nghiêm túc, nhớ rõ ăn cơm."
Chu Phỉ ngoan ngoãn ừ một tiếng, cúi đầu ăn salad.
Không thể nghĩ nữa.
Cơm ăn quá nửa, Chu Phỉ đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi Tạ Yển Xuyên: "Anh không ăn cà rốt thật hả?"
Tạ Yển Xuyên gật đầu: "Ừm."
Chu Phỉ còn nhớ rõ, biệt danh của anh trên một app nào đó là "Không Ăn Cà Rốt."
Rất dễ thương.
Tạ Yển Xuyên hỏi ngược lại Chu Phỉ: "Em không thích ăn gì?"
Chu Phỉ: "Gừng.
Gừng cắt thành miếng làm gia vị em còn có thể chấp nhận, dù sao cũng có thể nhặt ra.
Nhưng ăn gừng băm thì em muốn rùng cả mình, thật đáng sợ."
Tạ Yển Xuyên tưởng tượng dáng vẻ rùng mình của Chu Phỉ, mím môi cười một tiếng.
Anh biết yêu thích của mỗi người đều khác nhau, yên lặng nhớ kỹ trong lòng, cũng không dị nghị gì cả.
Chu Phỉ bổ sung: "Nhưng mà cũng kỳ lắm, em không thích ăn gừng nhưng có thể ăn trứng gừng."
Tạ Yển Xuyên hiếm thấy không hiểu: "Trứng gừng?"
Chu Phỉ nói: "Là một cách ăn đặc sắc của quê em, băm nhỏ gừng rồi quấy cùng với trứng gà.
Có mấy loại cách làm, tỉ như khi ăn mì hải sản thì làm thành trứng gừng chiên.
Cũng có thể làm thành trứng gừng sốt ngọt, trứng gừng đường đỏ."
Tạ Yển Xuyên lại lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, anh không thử qua loại cách ăn này, tỏ ý hôm nào có thể nếm thử.
Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, sự mất tự nhiên ban đầu của Chu Phỉ dần dần biến mất, bởi vì Tạ Yển Xuyên thật sự là một người nghe ưu tú.
Anh dường như luôn luôn có thể đứng ở góc độ của cô, cười cùng cô, sinh ra quan điểm giống cô.
Anh sẽ không châm biếm phản bác bất luận một câu nói nào của cô, ngược lại luôn luôn phụ hoạ một cách nhẹ nhàng.
Chu Phỉ nói lúc mình học tiểu học có học qua nhạc cụ: "Dương cầm, em từng học trong một thời gian ngắn, bây giờ không có kiên nhẫn, cuối cùng bỏ xó."
Tạ Yển Xuyên gật gật đầu: "Xem ra em không có hứng thú với nó."
Chu Phỉ: "Đúng vậy, khi đó vừa nghĩ tới phải đánh đàn là đau đầu.
Quá khó tiếp thu, em đau khổ mẹ em cũng chịu khổ theo.
Về sau em khóc quấy không chịu đánh đàn, thậm chí còn vì thế sinh bệnh phát sốt, cuối cùng mẹ em mới thoả hiệp."
Tạ Yển Xuyên hiểu rõ: "Giống lúc anh mới gọc guitar."
Chu Phỉ: "Nhưng anh đàn guitar rất hay mà."
Tạ Yển Xuyên: "Không chịu thua, khi còn bé rất nhiều bạn học chung quanh đều biết chơi nhạc cụ, anh là người châu Á vốn đã không được chào đón lắm, càng không muốn khiến người khác xem thường, thế là vừa khóc vừa luyện đàn.
Có một lần khóc tới mất cả giọng, phát sốt, thế là ném đàn guitar xuống đất, thề không tập nữa."
Chu Phỉ rất đồng cảm, chắn chắn là bọn họ có trải nghiệm tương tự.
Nhưng kết quả trên người bọn họ lại khác nhau, cô không thể tiếp tục tập dương cầm, anh lại có thể đàn guitar không tồi.
Cô không cách nào tưởng tượng sao anh có thể kiên trì nổi.
Chu Phỉ còn chưa ra nước ngoài bao giờ, thật ra cô rất tò mò cuộc sống từ nhỏ ở nước ngoài của Tạ Yển Xuyên.
Ăn xong cơm trưa, Chu Phỉ cũng muốn đi cảm nhận hiện trường đánh đàn của Tạ Yển Xuyên.
Nếu như nói trước đó chỉ là thuận miệng nhắc một câu muốn nghe anh đánh đàn, thì hiện tại trong lòng đã chờ mong từ lâu.
Tạ Yển Xuyên hỏi cô: "Em bằng lòng tới nhà anh không? Anh để đàn ở nhà."
Chu Phỉ nghe vậy thì giật mình, không thể kịp thời trả lời.
Đầu óc con gái luôn rất kỳ lạ, cô không nhịn được bắt đồng suy nghĩ vẩn vơ.
Tới nhà anh, cô nam quả nữ, chỉ đơn giản là nghe anh đánh đàn thôi sao? Sẽ thúc đẩy ra chuyện gì nữa?
Tạ Yển Xuyên lại hỏi một câu: "Đi không?"
Chu Phỉ nhẹ nhàng hít một hơi, gật đầu.
Cô muốn đi.
Bọn họ cùng nhau đứng dậy chuẩn bị rơpì đi, chủ quán ăn Trần Phồn vẫy tay với Chu Phỉ đầy ẩn ý: "Hoan nghênh lần sau lại tới nha."
Chu Phỉ gật đầu phụ họa.
Trong lòng gào thét: Cô sẽ không tới đây một mình nữa!!!
Trần Phồn bổ sung: "Lần sau em tới với bạn, anh giảm 50% cho."
Tạ Yển Xuyên bỗng nhiên giơ tay kéo Chu Phỉ, tư thế giống như gà mái bảo vệ con, mắt nhìn về phía Trần Phồn: "Không có lần sau, đánh gãy xương cậu cũng không tới."
Trần Phồn bĩu môi, thảm thương nhìn Chu Phỉ: "Em phân xử xem, A Xuyên nói câu này giống tiếng người không?"
Chu Phỉ không biết đáp lại như thế nào.
Tạ Yển Xuyên cúi đầu nói với cô: "Đừng để ý đến cậu ta."
Anh nhấc tay kéo cô tới trước mặt mình, bảo cô đi đằng trước rồi mới buông cô ra.
Động tác liền mạch, giống như là giáo viên mầm non dẫn theo học sinh nhỏ.
Ra tới bên ngoài, Tạ Yển Xuyên tiện tay vẫy một chiếc xe, bọn họ cùng nhau ngồi lên xe.
Anh báo địa chỉ, tài xế khởi động xe.
Loa trên xe đang phát một bài hát tiếng Trung, giai điệu rất chậm, giọng nữ ngọt ngào ca hát "Muốn ở cùng với anh".
Trong quá trình di chuyển, Chu Phỉ tiếp tục câu được câu không nói về chủ đề vừa rồi ở quán ăn với Tạ Yển Xuyên.
Chu Phỉ nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảnh sắc xẹt qua không tính quen thuộc, giống như đi về phía vùng ngoại thành.
Làng đại học vốn dĩ đã ở vị trí bên rìa thành phố, nơi tày tập trung sinh viên đến từ năm sông bốn biển.
Lại đi xa hơn một chút là chỗ người bản địa.
Nhưng chớ xem thường vùng ngoại thành ở dây, trước đó Chu Phỉ từng tới đây, ánh mắt nhìn qua, ngoại trừ phong cảnh được trời ưu ái không bị thành phố ô nhiễm, còn có rất nhiều biệt thự cao cấp.
Nghe nói rất nhiều ông chủ lớn làm buôn bán thích mua nhà xây nhà ở gần đây, trải qua cuộc sống đào nguyên.
Xe đột nhiên phanh lại.
Người Chu Phỉ theo quán tính đổ về trước, mắt thấy phải bị va vào đầu, nhưng động tác của Tạ Yển Xuyên nhanh hơn, anh kéo cô lại một phát, bảo vệ cô trong lòng.
Cũng không thấy bảo vệ được cô.
Đầu Chu Phỉ đụng vào cằm anh, nghe được một tiếng cộp.
Lái xe hùng hùng hổ hổ: "Mấy người lái xe điện này thật sự là không muốn sống! Chỉ biết chạy loạn."
Xe tiếp tục di chuyển, Chu Phỉ vô ý thức ngẩng đầu nhìn cằm Tạ Yển Xuyên.
"Không sao chứ?"
"Không sao chứ?"
Hai người đồng thanh nói.
Tạ Yển Xuyên không buông Chu Phỉ ra mà cúi đầu nhìn cô.
"Em không sao." Chu Phỉ lắc đầu.
Tạ Yển Xuyên cũng nói mình không sao, nhưng Chu Phỉ không tin: "Vừa rồi rõ ràng em nghe thấy một tiếng cộp."
Tạ Yển Xuyên dứt khoát sáp lại gần cô, dáng vẻ hơi bất thường: "Vậy em kiểm tra xem?"
Cách gần quá, đôi môi gần trong gang tấc.
Tươi đẹp, mê người, có thể dự đoán được cảm giác tốt đẹp.
Muốn chết quá đi.
Chu Phỉ rất muốn chủ động hôn lên đó..