Chương 3: Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Phiên bản 9525 chữ

Từ Hiểu Tĩnh nghi ngờ hỏi: "Ông xã, Thanh gia là ai vậy?"

Ngươi câm miệng cho ta!

Vương Kim Minh trừng mắt nhìn Từ Hiểu Tĩnh một cái, sau đó rất cẩn thận mà hỏi bảo vệ kia: "Thật sự là Thanh gia muốn tạm ngưng ư?"

“Tất nhiên rồi, nếu không chúng tôi sao dám làm như vậy.” Bảo vệ liên tục gật đầu, dường như có chút do dự, nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói..

sở dĩ phải tạm ngưng hoạt động, là bởi vì một lát nữa Thanh gia sẽ tiếp đãi một nhân vật VIP tại đây.”

“Xuỵt!”

Quanh khu vực cửa quán bar vang lên những tiếng hít thở đầy kinh ngạc.

Vương Kim Minh trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Thanh gia là ai chứ?

Bề ngoài rõ ràng là một doanh nhân thành công và nổi danh của Lôi Trạch, bên trong lại là đại ca giang hồ khiến ai cũng phải nể sợ, nhân vật nổi danh mà hắc bạch hai đạo đều phải kiêng nể.

Với thân phận và địa vị của hắn, nhân vật VIP nào mới có thể khiến hắn trịnh trọng tiếp đãi như thế chứ?!

Những vị khách ở cửa quán bar bắt đầu thấy hoảng sợ.

Tôi cũng có chút tò mò, nhưng lại không nghĩ nhiều, chỉ lấy điện thoại ra xem thời gian.

Sắp hai mươi phút rồi.

Vị trợ lý kia của tôi chắc hẳn sắp đến rồi.

Thanh gia!

Từ tiên sinh!

Chào Thanh gia!

Đột nhiên, trước cửa quán bar vang lên tiếng chào hỏi cung kính.

Từ Thanh đi ra khỏi quán bar, ánh mắt đảo qua nhìn mọi người, mở miệng nói: "Thật ngại quá, các vị, hôm nay tôi có vị khách rất quan trọng, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi.

Hôm nay toàn bộ chi tiêu của các vị hoàn toàn miễn phí, lần sau có cơ hội chắc chắn sẽ mời các vị uống rượu.

Nếu không còn chuyện gì khác, mời các vị nhanh chóng về nhà đi."

“Này, Thanh gia nói gì kì vậy, chúng tôi sao có thể vì chuyện cỏn con này mà tức giận chứ?”

“Thanh gia quả là trượng nghĩa, không những không thể hiện sự kiêu ngạo của một đại ca, mà còn khách sáo ra đây giải thích với chúng tôi.”

“Nếu Thanh gia có việc, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa.”

Một đám người thay phiên nhau nịnh nọt, thần sắc bất mãn vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất.

Từ Thanh nghe vậy chỉ gật đầu, sau đó lập tức đi tới bên đường và đứng thẳng chờ đợi.

Nhìn tư thế nghiêm túc kia, hẳn là đang chuẩn bị nghênh đón vị đại nhân vật sắp tới kia rồi.

Tư thế đó, không những là xem trọng, mà còn là sự kính cẩn.

Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ một cách mãnh liệt, một số không vội vả rời đi, mà lựa chọn ở lại, muốn xem thử rốt cuộc là vị đại nhân vật nào đây?

Đương nhiên, bọn họ cũng không dám đứng chắn trước cửa quán bar, không hẹn nhau mà cùng di chuyển sang bãi đỗ xe bên này.

Trong lúc đám đông di chuyển, Vương Kim Minh và Từ Hiểu Tĩnh liếc mắt một cái liền nhìn thấy tôi đang ngồi xổm ở lề đường.

"Trần Thiên Vị, sao ngươi còn ở đây?!" Từ Hiểu Tĩnh nhíu mày nhìn tôi.

Tôi liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói: "Chờ người."

"Chờ ta, phải không? Haha, thật không ngờ ngươi lại mặt dầy như vậy.

Ta khuyên ngươi nên sớm bỏ cuộc đi, cho dù người có chết ở đây, cũng chỉ có mình ngươi sẽ thấy cảm động thôi, ta không bao giờ ở chung với một người nghèo như ngươi." Vẻ mặt Từ Hiểu Tĩnh rất chán ghét và khinh thường.

Tôi nghe vậy, im lặng một hồi và nói: "Đừng tự suy diễn nữa, người ta đang chờ không phải là ngươi."

“À, bị vạch trần nên cảm thấy mất mặt, cho nên có chết cũng không dám thừa nhận chứ gì?” Từ Hiểu Tĩnh cười lạnh lùng mà nói: "Trần Thiên Vị, ngươi như vậy chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm hơn thôi."

Vương Kim Minh với vẻ mặt cười cợt đầy ác ý nhìn tôi, "Trùng hợp thật, tâm trạng của ta lúc này đang không vui, coi như ngươi xui xẻo lại gặp ta vào lúc này.

Nói đi, giờ định quỳ xuống dập đầu vài cái cầu xin ta tha thứ, hay là lại bị đánh một trận nữa?"

“Dập đầu ông nội nhà ngươi!”

Tôi nắm chặt nắm đấm, đang muốn lên tiếng, thì nghe thấy đám người đột nhiên truyền ra tiếng kinh hãi.

“Mau xem, đến rồi kìa!”

Tôi quay đầu lại nhìn.

Cách đó không xa, một chiếc Mercedes Vulcanus màu đen chậm rãi dừng ở cửa quán bar.

Từ Thanh đang đứng chờ lập tức bị kích động, đi liền hai ba bước đến bên cạnh xe, nhưng không dám kéo cửa xe, mà là kính cẩn cúi đầu đứng ở bên cạnh xe.

Bộ dạng này, khiến đám đông đứng xem trợn mắt há hốc mồm.

“Trời ạ, Thanh gia lại hạ thấp tư thế như thế, điều này quả là không thể tưởng tượng nổi.”

“Thật sự khó có thể tưởng tượng!”

"Trong xe rốt cuộc là ai? !”

Mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt của Vương Kim Minh và Từ Hiểu Tĩnh cũng nhìn về chiếc xe.

Từ Hiểu Tĩnh nhìn chiếc xe thương vụ màu đen kia, nhíu mày hỏi: "Đây thật sự là đại nhân vật sao? Sao lại ngồi trên chiếc Mercedes rách nát đến đây?"

“Mẹ kiếp, người biết cái gì hả!” Vương Kim Minh tức giận nói: "Chiếc xe này gọi là Mercedes Vulcanus, là loại xe thương vụ đặc biệt lấy Maybach làm khung xe, được mệnh danh là khoang hạng nhất của du thuyền trên đất liền đó, ngươi thật sự nghĩ rằng đó là chiếc Mercedes bình thường sao?"

“Lợi hại vậy sao, vậy chiếc xe này chắc phải hơn một trăm vạn chứ?” Ánh mắt Từ Hiểu Tĩnh tỏa sáng.

Vương Kim Minh bĩu môi, nói: "Hơn một trăm vạn chỉ là giá xe của mẫu Maybach nguyên bản, chi phí cải tạo chắc chắn còn đắt hơn nhiều lần."

Từ Hiểu Tĩnh nghe vậy, ánh mắt càng sáng ngời, si mê nói: "Bỏ ra hai ba trăm vạn đặt làm một chiếc xe khiêm tốn như vậy, đây mới là đại ca chân chính! Nếu ta có thể ngồi lên loại xe này…"

Nói tới đây, Từ Hiểu Tĩnh vội vàng nuốt câu nói kế tiếp trở về, không dám để Vương Kim Minh nghe được.

Vương Kim Minh căn bản không để ý lời nói của cô ta, mà giống như những người khác, nhìn không chớp mắt chiếc xe thương vụ xa hoa kia.

“Bốp!”

Cửa xe mở ra.

Nhưng không phải cửa chiếc xe thương vụ kia, mà là hai chiếc BMW Series 7 cùng đi với nó.

Tám thanh niên mặc âu phục màu đen, dáng người khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng bước từ trên xe xuống, đứng hai bên cửa xe, chắc chắn là vệ sĩ rồi.

Nhưng chắc hẳn không phải là loại vệ sĩ bình thường.

Bởi vì trên người bọn họ tỏa ra hơi thở của sự tàn nhẫn, làm cho người khác cảm thấy rùng mình, đó là hơi thở chỉ có những người đôi tay đã nhuốm máu mới phát ra được.

Từ Thanh theo bản năng lui về phía sau nửa bước, sắc mặt hơi thay đổi.

Cho dù là hắn ta, cũng khó có thể giữ thần sắc bình thản khi đối mặt với sức ép của đám vệ sĩ hung tợn và nguy hiểm này.

Lúc này, cửa xe thương vụ màu đen chậm rãi mở ra.

Đập vào mắt là một đôi giày cao gót màu đen, nhẹ nhàng bước xuống mặt đất.

“Là một người phụ nữ?”

Có người phát ra âm thanh kinh ngạc.

Tập trung nhìn kỹ hơn, bước xuống từ trong xe là một cô gái xinh đẹp mà bất cứ ai nhìn thấy đều phải thở gấp vì vẻ đẹp của cô ấy.

Đại khái khoảng hai mươi tuổi.

Mặc bộ đồ công sở màu đen được cắt may tinh xảo, đôi chân thon dài thẳng tắp được bao bọc bởi vớ đen, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Vòng eo mảnh khảnh thon gọn, nhìn lên chút nữa chính là cặp núi non đầy đặn nhô lên cao cao, xương quai xanh gợi cảm, cái cổ tao nhã cao và dài, giống như một con thiên nga đầy kiêu ngạo.

Khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, không có một chút tỳ vết, đẹp đến nỗi không giống người thật.

Đặc biệt là đôi mắt trong xanh như nước kia, bẩm sinh đã là cặp mắt ma mị đầy quyến rũ.

Chẳng qua vẻ mặt của cô ấy có vẻ hơi lạnh lùng.

Trong đôi mắt trời sinh quyến rũ ấy, không thấy một chút cảm xúc nào, cả người phát ra một loại khí chất lạnh lùng xa cách, giống như một nữ vương cao ngạo đứng quan sát nhân gian vậy, nghiêm nghị và không thể xâm phạm.

Quyến rũ và lạnh lùng.

Hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau đó tồn tại trên người cô ấy nhưng không hề mâu thuẫn, ngược lại được dung hợp một cách hoàn mỹ, làm cho tất cả nam nhân nhìn thấy cô ấy đều sẽ không kìm được mà tim đập nhanh, rồi lại sinh lòng khiếp sợ mà không dám tiếp cận.

Giống như chỉ cần liếc mắt nhìn cô ấy một cái, cũng là đang mạo phạm vị nữ thần này.

“Đẹp quá!”

“Trời ạ, trên đời này sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy!”

“Người này….

chính là vị đại nhân vật khiến Thanh gia phải tạm ngưng quán bar mà ra nghênh đón sao?"

Mọi người xung quanh đều thấp giọng kinh ngạc, ánh mắt tò mò nhìn chăm chú vào cửa quán bar.

Tôi cũng vậy.

Người phụ nữ bước xuống từ trên xe kia, quả thực đẹp đến mức kinh thiên động địa, bất kể là dung mạo, dáng người hay là khí chất, đều khớp với hình tượng cô gái hoàn mỹ của mọi nam nhân.

Đặc biệt là cái loại khí chất cao ngạo, bất khả xâm phạm và lạnh lùng kia, càng làm cho con người ta nảy sinh d*c vọng chinh phục từ tận đáy lòng.

“Mà khoan!”

Chẳng lẽ cô ấy chính là người phụ nữ vừa nói chuyện điện thoại với tôi?

Tôi bỗng nhiên ý thức được điều gì, ánh mắt dừng lại trên người cô gái kia.

“Chào Chu tiểu thư, tôi là Từ Thanh, chủ tịch của bất động sản Viễn Hàng Lôi Trạch, được gặp cô là vinh hạnh của tôi.”

Nghe Từ Thanh xưng hô với người phụ nữ kia, đã giúp xác thực suy đoán của tôi.

Chỉ thấy hắn đứng ở trước người Chu Thái Vi, hơi hơi cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình kính cẩn.

Thoạt nhìn giống như cấp dưới đang cẩn thận từng li từng tí tiếp đón lãnh đạo, không hề có bộ dạng uy nghiêm của hắc đạo Thanh gia.

Ánh mắt Chu Thái Vi đảo qua Từ Thanh, môi anh đào khẽ mở, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Cậu không phải người tôi muốn tìm."

"Thật sự xin lỗi Chu tiểu thư, tôi cũng không phải cố ý thám thính hành tung của cô.

Nhưng không sợ cô chê cười, từ sau khi cô đến thành phố Lôi Trạch này, gần như tất cả doanh nghiệp và gia tộc tiếng tăm nhất đều đang chú ý nhất cử nhất động của cô.

Đương nhiên, chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn hợp tác với cô và tập đoàn Trần Thị mà cô đại diện."

“Ở thành phố Lôi Trạch tôi cũng có chút thế lực, nếu như cô đồng ý cho tôi vài phút, tôi có thể trình bày với cô về công ty bất động sản Viễn Hàng.

Ngoài ra, quán bar này không tiếp khách nữa, tôi cam đoan sẽ không ai có thể làm phiền cô.".

Bạn đang đọc Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    75

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!