*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh trai ưu tú và em gái.”
「Ông nội Tần yêu quý:
Xin lỗi,
Có lẽ con sẽ xuống tay với đứa cháu trai mà ông yêu quý nhất.
Ừm, con biết, đây là một chuyện không nên, cũng hiểu ông rất chú trọng đến nếp nhà, con xin thề với ông, bất kể con là cháu gái của ông, hay là cháu dâu của ông, sự tôn trọng của con dành cho ông vĩnh viễn không thay đổi.
Nói ra có chút xấu hổ, có lẽ con không cách nào giống như trước, coi Tần Kí Minh là anh trai mình.
Đến đây, kính thư.
Cháu gái và cháu dâu tương lai ông thương yêu nhất.
Lâm Nguyệt Doanh.
Ps: Lần sau đi tảo mộ, con sẽ mang hai phần vàng mã đến đốt cho ông, hi vọng người ở dưới suối vàng, đừng tức giận với con.
PPs: Nếu người tức giận, con sẽ đốt thêm nhiều đồ cho ông, ông nội thân yêu.
」
Lâm Nguyệt Doanh trầm ngâm suy nghĩ, dùng hơn một trăm lý do và khuyết điểm, thử làm mình từ bỏ Tần Kí Minh, để mình thoát khỏi suy nghĩ không thực tế này.
Nhưng chỉ cần vừa gặp mặt anh, là cô có quyết tâm kiên định theo đuổi anh.
Không cần nhiều lý do, tim đập dồn dập là bằng chứng tốt nhất.
Trong lúc ăn Tần Kí Minh còn nhận điện thoại của trợ lý, Lâm Nguyệt Doanh ngồi gần anh, nghe một bên tai, chỉ nghe trợ lý gọi anh là giám đốc Tần, hỏi anh mấy giờ đến sân bay, bên này sẽ sắp xếp người qua đón.
Lâm Nguyệt Doanh dựng tai nghe một hồi, sau đó Tần Kí Minh nói toàn là chuyện công việc, cô nghe không nổi nữa, cúi đầu, dùng dao cắt trứng ốp la, lòng đỏ trứng chầm chậm chảy ra, cô xiên một miếng, ăn thong thả.
Tần Kí Minh lại dặn dò trợ lý mấy câu, kết thúc điện thoại, đặt di động lên trên bàn, hỏi Lâm Nguyệt Doanh muốn uống sữa không.
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Muốn, cho em một ly nước có ga nữa, cảm ơn.”
Bọt khí trong cốc thuỷ tinh trong suốt sủi bọt tan ra.
Lâm Nguyệt Doanh uống một ngụm, nghiêm túc nhìn Tần Kí Minh, cô nói: “Tần Kí Minh.”
Tần Kí Minh nói: “Sao thế?”
“Gần đây anh có dự định tìm bạn gái không?” Lâm Nguyệt Doanh chân thành hỏi: “Hay là nói, có suy nghĩ muốn qua lại với khác phái không?”
Tần Kí Minh đang ăn trứng lòng đào, cũng không ngẩng đầu lên: “Mẹ anh bảo em hỏi à?”
“Đâu có,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Tự em hỏi.”
Tần Kí Minh cười, sau khi ăn xong ba quả trứng lòng đào, anh dùng khăn giấy lau miệng, cuối cùng cũng nhìn thẳng Lâm Nguyệt Doanh: “Sao đột nhiên lại hứng thú với cuộc sống riêng tư của anh vậy?”
“Tin vui và tin buồn cùng tồn tại.” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Tin vui là em có thể không cần gấp rút hành động, tin buồn là, hành động của em sẽ bị trở ngại nghiêm trọng hơn.”
Tần Kí Minh cầm cốc nước lên: “Hành động gì?”
Tiếng chạm ly trong trẻo, giống như sáo Piccolo.
Lâm Nguyệt Doanh trả lời anh: “Tạm thời bí mật.”
Nếu đặt một danh hiệu cho hành động theo đuổi của mình, Lâm Nguyệt Doanh sẽ đặt tên là Hành động theo đuổi mặt trời.
Đương nhiên không phải là mặt trời trên web hồng nhạt kia, mà là mặt trời lành mạnh màu xanh lá.
(*)
(*) Web hồng nhạt là web thịt po18, còn màu xanh lá là Tấn Giang nước trong không có thịt.
Nhật nguyệt vi minh.
Mặt trăng hàng ngày là vì sáng (Minh).
Hoàn mỹ.
Con đường từ em gái đến bạn gái không dễ đi, nữ truy nam cách một tầng mành, khoảng cách giữa Lâm Nguyệt Doanh và Tần Kí Minh là một tầng mành dát kim cương mang tia lửa điện.
Bước đầu tiên theo đuổi, xuống tay từ sở thích của Tần Kí Minh trước.
Phương pháp thu thập tin tức:
Mặt dày mày dạn, nói bóng nói gió, thu mua lòng người.
Kết quả:
Một: Nhân vật mục tiêu Tần Kí Minh không có bạn gái cũ để tham khảo làm mẫu.
Hai: Vì để moi được tin từ trong miệng Tống Nhất Lượng, Lâm Nguyệt Doanh nhịn đau, chắp tay dâng tặng sheet nhạc không còn xuất bản mà mình cất giấu bao năm.
Ba: Trước mắt, bạn thủa nhỏ của nhân vật là Tống Nhất Lượng bày tỏ, Tần Kí Minh không tham gia các cuộc thảo luận tương tự, cũng không ai biết tiêu chuẩn và gu chọn bạn đời của anh.
Tổng kết:
Cái rắm cũng không có.
…
Trẻ con thì hiểu cái gì, Lâm Nguyệt Doanh chỉ nhớ trên người Tần Kí Minh vừa thơm vừa trơn, sờ cánh tay lại rất rắn chắc, lúc cô mắc lỗi đánh cô, lại có hơi đau.
Hồi đó mốt dán áp phích trong phòng, áp phích của các ngôi sao và lịch treo tường cực kỳ bán chạy, trên tường trong phòng Tần Kí Minh lại vô cùng sạch sẽ quang đãng, chỉ treo một bức tranh sơn thuỷ vẽ bằng mực tàu, vẽ trời đất mênh mông, đỉnh núi Lạc Tuyết phía xa, hàng cây trắng xoá bên sông rộng lớn, ông cụ nón lá trên thuyền độc mộc.
Sau đó Lâm Nguyệt Doanh đi học lớp mầm nhận được phần thưởng là phiếu bé ngoan, Tần Kí Minh đặc biệt làm một cái khung ảnh, dán phiếu bé ngoan lên, treo ở trên tường trong phòng ngủ của anh.
Càng nghĩ, trong lòng Lâm Nguyệt Doanh càng hoảng.
Trời ơi, cách thức chung sống như này, dường như chỉ có nhân tài không cần đạo đức như cô mới có thể nảy ra suy nghĩ đen tối.
Ánh mặt trời vừa đẹp.
Lâm Nguyệt Doanh ngồi trên ghế của tiệm làm tóc, trên tóc bôi một lớp dưỡng, đội mũ, yên tĩnh đợi nhân viên kết thúc.
Làm xong kiểu tóc xinh đẹp, quẹt thẻ mua chiếc váy trắng mới và giày marry jane đen trắng kinh điển — thêm một cái vòng cổ.
Lâm Nguyệt Doanh đứng trước gương soi tới soi lui, cực kỳ hài lòng với trang phục hôm nay của mình.
Cô giơ tay, chọc chọc gương.
“Tần Kí Minh, anh đúng là có phúc mà,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Có em gái xinh đẹp như em thế này, anh thật là người may mắn nghìn dặm khó tìm vạn dặm khó soi.”
Tần Kí Minh có phúc rất lớn.
Lâm Nguyệt Doanh hôm nay không có cái phúc lớn ấy.
Tiết cuối cùng của buổi chiều là môn tự chọn, Kho ngữ liệu BCC (*) và Hỗ trợ kỹ thuật, tuy chuyên ngành của Lâm Nguyệt Doanh là Cơ điện tử thông minh, nhưng môn chuyên ngành mà trong trường sắp xếp cho các cô không bao gồm môn học này.
Vì là môn tự chọn nghe đã thấy khô khan của ngành kỹ thuật, người chọn môn này không phải rất nhiều, đa số là sinh viên của Ngôn ngữ học tính toán và phương hướng nghiên cứu Ngôn ngữ OWL, cũng có một bộ phận là sinh viên ngành Trí tuệ nhân tạo đến nghe giảng.
(*) Trung tâm Kho ngữ liệu đại học ngôn ngữ Bắc Kinh, BLCU Corpus Center, viết tắt BCC.
Giáo sư đứng lớp họ Lưu, tuổi gần năm mươi, tóc sắp như bạc trắng, làm ông nhìn qua có vẻ già hơn tuổi thật một chút.
Giảng viên đứng lớp chuyên ngành máy tính đại đa số không quá nhiều tuổi, tuổi gần năm mươi vẫn giữ được nhiệt tình nghiên cứu chuyên sâu đối với kỹ thuật mới chuyên ngành mới, thật sự hiếm thấy, điều này làm cho Lâm Nguyệt Doanh càng kính trọng vị giáo sư này hơn.
Hôm nay là tiết đầu tiên của môn tự chọn, Lâm Nguyệt Doanh đến rất sớm, cô sớm đã chiếm được vị trí ở hàng đầu tiên, ánh sáng vừa vặn, đang vui vẻ ngắm nghía bộ móng tay dài xinh đẹp của mình, đột nhiên nghe thấy có người dùng sách gõ bàn, gáy sách đập mạnh lên bàn, phát ra tiếng không vui vẻ lắm.
Sinh viên nam kia nhìn nhìn cô, im lặng hồi lâu, ngồi xuống vị trí cách cô một chỗ.
Mở quyển sách cầm trong tay ra, mở chỗ đánh ký hiệu dày dày bắt đầu đọc.
Lâm Nguyệt Doanh ngắm nghía xong móng tay xinh đẹp của mình, quay mặt vừa nhìn, thấy quyển sách sinh viên nam đang xem, ơ một tiếng.
“Tài liệu học của cậu ở đâu vậy,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Bạn học, là giảng viên môn tự chọn đã nói trước sao?”
Sinh viên nam chậm rãi nhìn cô: “Sau khi cậu chọn môn này không xem danh sách bộ sách kiến nghị mà giảng viên liệt kê ra?”
“Á,” Lâm Nguyệt Doanh hơi kinh ngạc: “Nhưng môn tự chọn trước đó đều không có mà…”
Sinh viên nam nhăn mày đồng ý.
Lâm Nguyệt Doanh thở phào một hơi, lại hỏi cậu ta: “Bạn học, cậu là chuyên ngành gì?”
Sinh viên nam nói: “Trí tuệ nhân tạo.”
“Wa,” Mắt Lâm Nguyệt Doanh sáng lên, “Hội trưởng của Hội Cơ điện tử thông minh là học chuyên ngành của các cậu phải không?”
Sinh viên nam: “Ừm.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Hình như phó hội trưởng cũng là người của khoa các cậu, cậu biết không?”
Sinh viên nam trả lời một cách cứng rắn: “Ừm.”
Lâm Nguyệt Doanh nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lại gọi biệt danh đó, có phải là tính tình không tốt không? Đúng rồi bạn học, cậu tham gia Hội chưa?”
“Tính tình chắc cũng được,” Sinh viên nam nói: “Tôi tham gia Hội rồi.”
Mắt Lâm Nguyệt Doanh sáng lên: “Chúng ta có thể kết bạn wechat không? Tôi muốn xin tham gia Hội, có thể tìm cậu để hiểu thêm tình hình hơn không? Hội của các cậu còn nhận sinh viên năm hai không?”
Sinh viên nam không nói được, chỉ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không tính là hữu hảo, thậm chí có thể nói là khinh khỉnh.
Cậu ta nói: “Tôi không biết trong Hội còn nhận sinh viên năm hai hay không, nhưng biết, chúng tôi không muốn nhận sinh viên có điểm số kém.”
Nói xong, sinh viên nam đẩy giáo trình của mình cho Lâm Nguyệt Doanh đang sững người, việc của ta ta làm mở một quyển sổ ghi chép ra, không để ý đến cô nữa.
Các sinh viên khác cũng lần lượt đi vào, sắp tới giờ lên lớp, giảng viên cũng bước vào cửa phòng học.
Lâm Nguyệt Doanh duy trì yên lặng.
Cô hít một hơi sâu, nói với bản thân, trên thế giới này, mỗi một người đều có cách giao tiếp và tính cách của riêng mình, không tức giận, không tức giận, phải giữ hoà khí.
…
Nhưng Lâm Nguyệt Doanh vẫn hơi bị tổn thương bởi sự hờ hững không kịp phòng bị này, chuyện thứ hai làm cô đau lòng xảy ra trên đường Tần Kí Minh đến đón cô, Tần Kí Minh nói với cô, sinh nhật lần này của anh phải đi công tác, nên không thể đón sinh nhật cùng cô.
Lâm Nguyệt Doanh nhỏ giọng: “Sao tối ngày đi công tác vậy?”
“Sản phẩm mới sau khi thay thế nâng cấp ra thị trường, kịnh doanh bên kia một người không quyết được, gọi thầu lần này là khách hàng lớn, phòng ngừa ngộ nhỡ,” Tần Kí Minh nói, “Sản phẩm là anh dẫn dắt đội nghiên cứu phát minh, đương nhiên cũng cần anh qua đó.”
Anh không có khen tóc cô, cũng không có khen váy và giày mới của cô,
Lâm Nguyệt Doanh buồn rầu nói: “Đây là lần đầu tiên không cách nào đón sinh nhật cùng anh.”
“Buồn cái gì?” Tần Kí Minh cười vò vò đầu cô, “Đúng rồi, anh đã mua bánh ngọt, chúc mừng Nguyệt Doanh của chúng ta tham gia Hội thành công.”
“Nào có,” Lâm Nguyệt Doanh giơ cặp sách che mặt, rầu rĩ không vui, “Cuối tuần mới là phỏng vấn mà, em còn chưa biết có thể hay không…”
“Theo lý thuyết không có nhiều thiết lập hạn chế như vậy,” Tần Kí Minh trầm ngâm suy nghĩ, “Đừng lo, nếu trên nguyên tắc thực sự không cho phép, anh sẽ gọi điện thoại cho bạn học còn ở trường, nhờ họ dàn xếp một chút, chuyện đặc biệt thì mình đặc biệt làm.”
“Mới không muốn đi cửa sau,” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Tuy anh là anh trai tốt, nhưng hành vi này không thể làm, em đã chuyển bị xong phê bình nghiêm khắc anh rồi.”
Không chắc chắn có thể thành công tham gia Hội hay không, lại bị một người trong Hội tự dưng hung dữ.
Lâm Nguyệt Doanh nặng trĩu tâm sự, nghĩ tới không thể cùng Tần Kí Minh chúc mừng sinh nhật anh, còn phải đón một khoảng thời gian không thể gặp mặt…
Cô lại muốn khóc.
KHÔNG ĐƯỢC!!! Trang điểm mắt mất bao nhiêu lâu, không được khóc, không được làm nhoè.
Hơn nữa.
Trang điểm xinh đẹp vậy mà Tần Kí Minh làm thinh mới ghê.
Lâm Nguyệt Doanh nghĩ mọi cách di chuyển sự chú ý của mình khỏi nỗi ủi thân âu sầu, hít thở thật sâu, sau vài lần lặp lại, Tần Kí Minh dừng xe.
Trong lúc đợi đèn xanh, anh duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ tóc Lâm Nguyệt Doanh.
“Tóc hôm nay đẹp lắm,” Tần Kí Minh nói: “Làm rất lâu phải không?”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Cũng tạm.”
Tủi thân và âu sầu kia, chạy mất dang lúc nghe câu này.
Tần Kí Minh nói: “Có phải buổi tối còn có hẹn?”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Hả? Hẹn…”
Cô chầm chậm, chầm chậm nói: “Anh nói là hẹn với bạn bè hay là hẹn với người khác phái?”
Tần Kí Minh cười: “Anh không biết, cho nên mới hỏi em.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Nếu hẹn với khác phái thì sao? Anh nghĩ thế nào?”
Tần Kí Minh nói: “Không được phép uống rượu, không được phép ban đêm không về ký túc.”
Lâm Nguyệt Doanh còn đợi anh nói tiếp.
Hết rồi.
Đèn xanh sáng.
Tần Kí Minh tiếp tục lái xe.
Lâm Nguyệt Doanh: “Chỉ vậy?”
Tần Kí Minh nói: “Ừ.”
“Anh không lo em tìm bạn trai à?”
Tần Kí Minh nói: “Anh lo cái này làm gì? Em đã đến tuổi hợp…”
“Thôi đừng nói nữa,” Lâm Nguyệt Doanh mở miệng, “Bây giờ anh nói chẳng có câu nào em thích nghe cả.”
“Còn có cái bánh ngọt đằng sau,” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Em tuyên bố, bây giờ nó không phải bánh ngọt chút mừng em tham gia Hội, em coi nó trở thành bánh ngọt chúc mừng anh đạt giải.”
Tần Kí Minh muốn cười: “Anh đạt giải gì?”
“Giải anh trai tốt vô định nhất thế giới, giải người tốt cảm động trời đất nhất thiên hạ,” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Còn có giải đại biểu nhân dân vì dân quên mình và có đạo đức nhất từ lúc khai thiên lập địa đến nay.”
Tần Kí Minh không nhịn được bật cười.
“Anh là anh trai tốt,” Lâm Nguyệt Doanh nhấn mạnh lại: “Anh trai tốt tốt quá.”
Nếu không tốt như vậy thì tốt rồi.
Có điều nếu Tần Kí Minh không tốt như vậy, cô cũng không nhất định sẽ thích anh.
Dừng một chút, Lâm Nguyệt Doanh lại ấm ức nói: “Bánh ngọt hôm nay là của anh, nhưng phần nhiều dâu tây và sô cô la nhất vẫn thuộc về em.”
Tần Kí Minh trêu cô: “Làm anh trai nhận được bánh ngọt cho giải thưởng anh trai tốt, vì sao phải đưa phần ngon nhất cho em?”
“Bởi vì em rất quan trọng với anh,” Lâm Nguyệt Doanh nói lớn: “Không có cô em gái là em đây, anh cũng không làm nổi anh trai.”.