Chương 110: Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Phiên bản 16901 chữ

Chương 110: Trại mồ côi Tình Thương (30)

Edit: Nhi + Beta: Hà

“Tôi chỉ muốn tìm một người có thể gửi gắm linh hồn mình. Tôi từng nghe có người trong công hội bảo, linh hồn người chơi chết trong trò chơi này sẽ bị hệ thống thu về.”

Hắn ta im lặng một lúc: “Tôi không muốn như thế.”

【Thông báo hệ thống: Người chơi Lưu Hoài đề cập đến nội dung giao dịch linh hồn đã vi phạm quy định, sẽ tự động xử lý tắt âm trong quá trình mở TV nhỏ. Mong người chơi Lưu Hoài ít đề cập lại, nếu không hệ thống sẽ suy xét khóa TV nhỏ của người chơi Lưu Hoài.】

Lưu Hoài lặng thinh.

“Ngoại trừ linh hồn, tôi còn có thể cho anh thứ này, Bạch Liễu.” Lưu Hoài ngước đôi mắt khô cạn nước mắt lên, “Thứ này hữu dụng hơn linh hồn tôi. Rốt cuộc tôi cũng phải chết, linh hồn đối với anh cũng chỉ là một tờ tiền giấy, anh không có được thứ gì giá trị từ tôi. Nhưng chỉ cần anh ký cái này với tôi, sau khi tôi chết, anh có thể tùy ý sử dụng kĩ năng cá nhân của tôi hệt như kĩ năng cá nhân của anh vậy.”

Trước mặt Lưu Hoài hiện ra một tờ giấy da dê ố vàng trông rất kỳ dị.

Tờ giấy giống tro tàn chưa đốt xong, phiêu phù rơi xuống, Bạch Liễu giơ tay lên, tờ giấy da dê liền dừng lại trong tay Bạch Liễu.

Bạch Liễu nâng mắt nhìn lướt qua:

【《 24 điều khoản và thuyết minh liên quan đến việc chuyển nhượng kỹ năng cá nhân của người chơi bên A trước khi chết cho người chơi bên B》】

【Người chơi bên A trước khi chết tự nguyện chuyển nhượng kỹ năng cá nhân sinh ra từ du͙ƈ vọиɠ bản thân cho người chơi bên B. Nếu người chơi bên B đồng ý kế thừa kỹ năng cá nhân của người chơi bên A, vậy thì người chơi bên B đồng thời cũng phải kế thừa du͙ƈ vọиɠ của người chơi bên A, trở thành nơi ký túc du͙ƈ vọиɠ của người chơi bên A, thay người đó thực hiện du͙ƈ vọиɠ…】

【... Nếu người chơi bên B đã có du͙ƈ vọиɠ mạnh mẽ diễn sinh ra kỹ năng cá nhân, vì du͙ƈ vọиɠ người chơi đã bão hòa, người chơi bên B ký kết hiệp nghị có được kỹ năng của người chơi bên A, do không thể chịu tải quá nhiều dụng vọng nên kỹ năng thứ hai có được sẽ xảy ra tình trạng yếu đi. Nếu tiếp tục có kỹ năng thứ ba, hiệu quả sử dụng sẽ cứ thế yếu dần. Nếu người chơi bên B sử dụng kỹ năng cá nhân chuyển nhượng từ người chơi bên A có hiệu quả không tốt, thì đó cũng không phải do hệ thống, mong người chơi hai bên hiểu rõ…】

【... Trước khi ký kết hiệp nghị, người chơi bên A có nghĩa vụ nói cho người chơi bên B ngọn nguồn du͙ƈ vọиɠ của mình. Hy vọng người chơi bên B sau khi nghe xong suy xét thật kỹ rồi hẵng quyết định có muốn ký kết hiệp nghị hay không…】

【Hiệp nghị sẽ được ký kết bằng linh hồn của hai bên. Một khi đã ký tên, trước khi linh hồn biến mất hai bên không thể đổi ý. Vì hiệp nghị có liên quan đến du͙ƈ vọиɠ và linh nên nên yêu cầu hai bên tự nguyện ký tên, không được cưỡng chế ký kết.】

【Hiệp nghị chỉ viết một bản, sau khi ký tên có thể ghi vào hệ thống hai bên, bản thảo của hiệp nghị được cơ cấu hệ thống công chính công lập bảo quản thay】

【Bên A: ——】

【Bên B: ——】

Đơn giản nhìn lướt qua xong, Bạch Liễu nhìn về phía Lưu Hoài: “Hiện giờ tôi không ký được, bên tôi không có hệ thống, ký xong cũng không ghi vào được. Hơn nữa xét lại từ các góc độ thì hiệp nghị này của cậu có hạn chế rất lớn với tôi. Tôi cần kế thừa du͙ƈ vọиɠ của cậu, với lại có được kỹ năng của cậu làm kỹ năng thứ hai của tôi cũng không hẳn có thể phát huy hết tác dụng.”

Dứt lời, Bạch Liễu nhìn về phía hai tay bị chặt đứt của Lưu Hoài. Đôi dao găm được triệu hồi nằm cạnh bên chân hắn ta, trên lưỡi dao độc một màu đen đang phản quang khắc nổi một chữ【Blood】.

Bạch Liễu hơi dừng lại: “Nhưng kỹ năng của cậu thật sự rất thú vị, đúng là thứ có giá trị nhất trên người cậu. Có điều sẽ chẳng phát huy ra tác dụng lớn nhất nếu để tôi dùng.”

“Vả lại, mục đích chủ yếu của cậu hẳn là muốn tôi kế thừa du͙ƈ vọиɠ của cậu nhỉ - bảo vệ Lưu Giai Nghi.” Bạch Liễu không nóng không lạnh nói.

Lưu Hoài sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Liễu. Hắn ta đã lấy ra lợi thế áp đáy hòm của mình, thế nhưng Bạch Liễu cũng không lộ ra ham muốn gấp gáp muốn có được, điều này làm hắn ta có chút hoảng loạn.

“Anh không cần kỹ năng của tôi sao?” Lưu Hoài phát run hỏi.

“Cũng không phải không cần. Kỹ năng của cậu rất hữu dụng, nhưng không phải ở chỗ tôi. Có một người sẽ thích hợp với bản hiệp nghị này hơn tôi, cậu ta phù hợp hơn với du͙ƈ vọиɠ của cậu, cũng có thể phát huy tốt hơn năng lực kỹ năng của cậu.”

Bạch Liễu nâng mắt lên nhìn thẳng Lưu Hoài, “Chẳng hay cậu có bằng lòng thay người chuyển nhượng không.”

Lưu Hoài hơi mờ mịt hỏi: “Là ai vậy?”

Bạch Liễu nói: “Mộc Kha.”

————————

Mộc Kha mặt đen thui nghiến răng nghiến lợi leo lên tầng trên từ tầng dưới đã bị nổ tan tành, trong khi leo lên còn bị bỏng bởi mặt xi măng còn nóng.

Vì bị bệnh, Mộc Kha cũng không phải kiểu người có thể lực tốt, leo lên kiểu này rất tốn thời gian của cậu, cũng may y tá đều đi cứu giúp người bệnh bị nổ đến nửa chết nửa sống, cho cậu đủ thời gian leo lên trên.

Cậu dùng hết sức từ lúc còn bú sữa mẹ cho tới giờ, rốt cuộc cũng bò lên tầng 9 chỗ Bạch Liễu. Vừa lên Mộc Kha đã điên cuồng chạy như bay về phía phòng bệnh 906, chạy đến té lên té xuống, nước mắt cũng rơi luôn. Lúc nhìn thấy Bạch Liễu bị đứt một tay nhưng vẻ mặt vẫn bình thường đang nói chuyện gì đó với Lưu Hoài, Mộc Kha nhịn hết nổi quỳ xuống cái bộp rồi khóc òa lên.

Cậu lo lắng hãi hùng cả đêm, lúc nghe y tá từ tầng trên đi xuống bảo tầng 9 nổ suýt chút nữa hồn bay ra ngoài! Sống chết bất chấp tất cả cũng phải leo lên trên!

Thật may là Bạch Liễu không sao!

Mộc Kha vừa lau nước mắt vừa lết về phía Bạch Liễu: “Anh làm tôi sợ muốn chết!”

“Đừng khóc nữa, nói chính sự đã.” Bạch Liễu dùng tay kia nắm bả vai Mộc Kha xoay cậu ta về phía Lưu Hoài.

Mộc Kha đang nước mắt lưng tròng ngẩn ra nhìn Lưu Hoài đang mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn kỹ cậu. Ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn khiến Mộc Kha nổi da gà ngừng khóc, cậu rụt về sau một chút, giọng cũng yếu bớt: “... Chuyện chính sự gì vậy?”

Bạch Liễu vỗ vỗ bả vai Mộc Kha: “Lại đây giới thiệu bản thân chút đi, bao nhiêu tuổi, điều kiện gia đình ra sao, có dự định tương lai gì với hôn nhân gia đình, định sinh mấy đứa, có ham mê xấu xa khó nói gì không, có bằng cấp nào, đã hẹn hò bao nhiêu bạn gái bạn trai rồi.”

“????” Gì thế?! Tôi phải xem mắt với người tên Lưu Hoài này hay sao?!

Mộc Kha càng lúc càng không hiểu, nhưng ánh mắt bình tĩnh của Bạch Liễu lướt nhìn qua, ý bảo cậu bắt đầu.

Mộc Kha tuy còn chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn nghe lời bắt đầu tự giới thiệu bằng thái độ câu nệ: “À ừm, điều kiện nhà tôi không tệ lắm? Mấy trăm triệu chắc là có? Tôi cũng không rõ lắm, nếu anh muốn biết thêm thì về tôi sẽ hỏi giúp cho. Năm nay tôi sắp 21, không hút thuốc, không uống rượu, không có ham mê xấu xa gì. Hôn nhân tương lai… chuyện này tôi chưa nghĩ đến nữa. Chưa từng hẹn hò trai gái. Bằng cấp tuy là bằng khoa chính quy, nhưng muốn thì tôi thi rồi học thạc sĩ lúc nào cũng được.”

Nói xong, Mộc Kha nhìn Bạch Liễu bằng ánh mắt cầu cứu, đưa mắt ra hiệu hỏi cậu — rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?!

Bạch Liễu hơi ngước cằm: “Cậu cũng giới thiệu bản thân chút đi, Lưu Hoài.”

Lưu Hoài nặng nhọc hít sau một hơi, dùng ánh mắt hơi bắt bẻ đánh giá Mộc Kha từ trên xuống dưới: “Người được chọn vừa ý trong lòng tôi thật ra không phải cậu, tôi muốn Bạch Liễu hơn. Nhưng hết cách, anh ấy không chịu, cậu thì nhìn cũng khá được.”

Mộc Kha kinh nghi bất định nhìn về phía Bạch Liễu mặt không đổi sắc, trong ánh mắt như muốn bùng nổ tin tức — Anh còn từng xem mắt với anh ta rồi?! Anh không muốn nên để tôi?!

Bạch Liễu đưa tấm da dê cho Mộc Kha, ý bảo cậu ta xem, Mộc Kha cúi đầu xem, lúc ngẩng lên trong ánh mắt nhìn Lưu Hoài chứa đầy sự phức tạp.

… Người này muốn chuyển nhượng kỹ năng cá nhân cho cậu ư? Tuy lúc trước khi Bạch Liễu lập kế hoạch cậu ta đã biết kết cục của Lưu Hoài chỉ có chết, nhưng không nghĩ tới…

“Tôi có một đứa em gái…” Lưu Hoài lải nhải kể vài chuyện về Lưu Giai Nghi cho Mộc Kha nghe.

Bạch Liễu kiên nhẫn chờ hắn ta kể xong rồi mới mở miệng, cậu nhìn chăm chú Lưu Hoài với ánh mắt như thế thấu rõ hết thảy: “Cốt lõi trong du͙ƈ vọиɠ của cậu là gì? Lưu Hoài, cậu muốn Mộc Kha gánh vác du͙ƈ vọиɠ của cuộc đời cậu và em gái, vậy cậu phải thẳng thắn nói rõ hết thảy cho cậu ấy. Nếu không tôi sẽ không dễ dàng cho cậu ấy ký kết hiệp nghị này. Hiệp nghị này khắc vào linh hồn cậu ấy, mà linh hồn cậu ấy hoàn toàn thuộc sở hữu của tôi, tôi cần phải có trách nhiệm với linh hồn trong tay mình.”

“Tôi cần biết tất cả.”

Lưu Hoài hơi hé miệng, lại khép vào.

【Thông báo hệ thống: Người chơi Lưu Hoài có muốn tiêu hai trăm điểm tích lũy mua dịch vụ tắt tiếng hay không?】

【Mua.】

【Thông báo hệ thống: Mua hàng thành công, trong mười phút tiếp theo lời nói của bạn sẽ bị tắt tiếng, người xem TV nhỏ không thể nghe được. Hãy bắt đầu chuyện trò thoải mái nào!】

Lưu Hoài nghiêng đầu, hốc mắt đỏ lên, khàn khàn mở miệng: “... Tôi và Giai Nghi là anh em cùng cha khác mẹ.”

“... Nhà của chúng tôi ở một vùng nông thôn rất xa rất nhỏ cũng rất hẻo lánh. Chắc hai người không thể tưởng tượng được miền quê kiểu này dốc thế nào. Sau khi xuống xe phải mang giày nhựa đi một tiếng rưỡi, mưa to xong thậm chí sẽ kẹt đường. Trên đường toàn là bùn, người ở trong không ra được, người bên ngoài vào chẳng xong.”

Lưu Hoài nhắm mắt lại, hắn ta nhớ đến nông thôn nhỏ bé, đen như mực lại lầy lội kia.

“Thuở nhỏ tôi còn có một người chị gái, nhưng sau đó chị ấy đã chết đuối trong đê nước vào một ngày mưa. Cha tôi lúc đó đứng bên cạnh đê nước kia chờ chị tôi bắt cá mang về cho ông ta, ông ta không hề xuống cứu chị đang giãy giụa dưới bùn. Lúc ấy tôi còn không rõ vì sao… Cha tôi tuy có cho tôi đi học, nhưng những chuyện khác thì ông ta mặc kệ. Trước kia là chị nuôi tôi, sau đó thỉnh thoảng ông ta sẽ nuôi. Cha tôi nói mẹ tôi đã chạy từ lâu rồi, tôi cũng không biết bà chạy đến chỗ nào, tôi chưa từng gặp bà ấy.”

Nước mắt Lưu Hoài chảy xuống, ánh mắt hắn ta xa xôi lại trống rỗng.

“Tôi rất muốn rời khỏi chỗ đó, tôi cố gắng học tập, nhưng lại không thông minh nên học cũng không tốt.”

“Sau này thôn chúng tôi có một người thi đậu trường đại học nổi tiếng, là con gái của dì tôi. Trong thôn tặng hai vạn tiền thưởng, đấy có thể xem như là một con số thiên văn đối với chúng tôi.”

“Bắt đầu từ ngày đó cha tôi đã thay đổi. Trước kia ông ta chưa bao giờ quan tâm thành tích của tôi, từ lúc đó mỗi ngày trôi qua ông ta đều hỏi thành tích. Chỉ cần tôi thi không tốt ông ta sẽ đánh tôi, mặt đỏ tai hồng chửi tôi rằng, đều là con cháu của ông nội, vì sao một thằng con trai như tôi thi cũng không lại con gái của dì, một đứa con gái như nó ngoại trừ có thể mang thai thì tốt hơn trụ cột nhà họ Lưu là tôi ở chỗ nào chứ.”

“Nhưng ông ta càng đánh dữ, tôi lại càng sợ hãi, lúc thi tay cầm bút cũng phát run. Thành tích của tôi càng lúc càng tuột dốc. Rốt cuộc đến một ngày ông ta cảm thấy có lẽ tôi là một thằng thất bại thật, không đánh tôi nữa, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ông ta bảo muốn tìm chị họ tôi, cũng là người đã thi đậu đại học nổi tiếng kia tới phụ đạo cho tôi mấy tháng, lúc đó tôi đã rất vui.”

Lưu Hoài im lặng rất lâu, lâu đến mức Bạch Liễu cho rằng chuyện của hắn ta cứ kết thúc như thế, nhưng rồi đột nhiên hắn ta như thể không thể nào chấp nhận được cong người xuống, cắn răng hít sâu một hơi, cuối cùng thê lương cười thảm một tiếng:

“Hai người biết vì sao Giai Nghi từ lúc sinh ra đã mù không?”

Bạch Liễu hiểu ra, cậu cũng im lặng vài giây, ngước mắt nhìn bầu trời đêm, giọng nói rất nhạt: “Nhiều trẻ em bẩm sinh khuyết tật dị dạng là vì họ hàng huyết thống gần sinh ra, Lưu Giai Nghi cũng vậy, phải không?”

Mộc Kha bỗng nhận ra ý tứ trong lời nói của Bạch Liễu, ánh mắt nghi ngờ dừng lại trên người Lưu Hoài, lưng nổi một lớp da gà: “Mẹ nó… Không phải chứ?! Vô pháp vô thiên đến như vậy?! Không có người quản sao?”

Lưu Hoài tựa như bộ thi cốt bị gánh nặng tàn khốc đè đến suy sụp, đầu hắn cúi xuống thật sâu.

m thanh Lưu Hoài nghẹn ngào khô khốc, dường như trong giọng nói nghẹn một cục than củi, hắn như trào phúng vừa cười vừa khóc:

“Sẽ không có người quản, vì quá dơ bẩn, dơ đến mức không có ai muốn quản. Những người biết đến đều coi như gièm pha mà che giấu, không được phép nói ra. Chị họ tôi sau khi mang thai muốn báo cảnh sát và phá thai, nhưng cha tôi lại nói trong bụng cô ấy chắc chắn là một sinh viên mới. Ông ta chơi đủ các trò lưu manh vô lại, lại là con trai duy nhất của nhà họ Lưu, được ông nội tôi phối hợp, cuối cùng ông ta thành công.”

Lưu Hoài nhắm mắt lại: “... Mà chị họ tôi sau mấy tháng thì không thể trở về tiếp tục học đại học được nữa. Sau khi sinh non Giai Nghi không lâu, cô ấy cũng chết đuối vì đi bắt cá ở đê nước giống chị tôi. Cha tôi cũng đứng ở cạnh đê nước, nhìn chị họ giãy dụa lầy lội, không hề đi cứu.”

“Tôi bắt đầu học tập như phát điên, thi đậu trường đại học nổi tiếng, cầm hai vạn kia dắt theo Giai Nghi chạy khỏi nơi nông thôn bé nhỏ kia. Nhưng rất nhanh cha tôi đã tìm tới cửa, ông ta yêu cầu tôi cho tiền phụng dưỡng. Ông ta tra tấn Giai Nghi, tra tấn tôi. Trong góc tối, tôi nhìn trộm gã đàn ông này một ngàn lần, hận không thể một dao gϊếŧ quách ông ta, nhưng tôi lại không dám, tôi luyến tiếc đại học vất vả lắm mới thi đậu, luyến tiếc Giai Nghi.”

Lưu Hoài nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống mặt đất, áp lực lại nặng nề gào rống khóc thét, giống một con dã thú yếu đuối bị thương lại không dám dũng cảm phản kháng. Hắn quỳ ở đó, đầu chạm đất, nước mắt cứ tuôn trào.

Bên đầu hắn là con dao găm khắc chữ [Blood], dường như mang cả tội ác từ trong dòng máu hắn khắc lên du͙ƈ vọиɠ và linh hồn, biến hắn ta thành một chú cá đau đớn không ngừng giãy giụa trong vũng bùn, lại không có cách nào thoát ra.

“Cậu giống một thích khách muốn gϊếŧ người nhưng lại không dám xuống tay.” Bạch Liễu rũ mi, bình tĩnh đánh giá, “Đến cuối cùng kỹ năng cá nhân sinh ra cũng chỉ chém rớt giá trị tinh thần của người khác, không mang theo thương tổn.”

“Đúng vậy.” Lưu Hoài chống trán xuống mặt đất, mở to đôi mắt đã mất đi thần thái, “... Tôi là một tên thích khách nhu nhược.”

【Thông báo hệ thống: Nguồn gốc kỹ năng của người chơi Lưu Hoài — (Thích khách yếu đuối) bối cảnh câu chuyện và du͙ƈ vọиɠ kèm theo đã kích hoạt, có muốn mở khóa chuyển nhượng kỹ năng cá nhân không?】

【Mở khóa】

Lưu Hoài chậm rãi đứng dậy, nhìn Mộc Kha, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Cậu có thể dũng cảm sống thay tôi, cầm lấy dao găm của tôi bảo vệ Lưu Giai Nghi thật tốt trong trò chơi này không? Đây là du͙ƈ vọиɠ duy nhất của tôi, cậu đã chuẩn bị để gánh vác chưa?”

Mộc Kha nghiêng đầu vô thức nhìn thoáng qua Bạch Liễu. Cậu chưa chuẩn bị để gánh vác một trọng trách lớn như vậy, cậu đang vô thức tìm kiến nghị của Bạch Liễu.

Vẻ mặt Bạch Liễu bình đạm nhìn Mộc Kha: “Mộc Kha, nếu cậu muốn hỏi kiến nghị của tôi, vậy thái độ của tôi đã rất rõ rồi, tôi kiến nghị cậu chấp nhận. Có được một kỹ năng đối với cậu chỉ có lợi không có hại. Nhưng có chấp nhận hay không chỉ có chính cậu quyết định được thôi.”

“Năng lực và du͙ƈ vọиɠ kết nối với nhau.” Bạch Liễu nói, “Một khi cậu lựa chọn cầm lấy dao găm của Lưu Hoài, cậu sẽ phải trở thành thích khách giống như cậu ta.”

“... Tôi có thể cầm thử dao găm của anh không?” Mộc Kha cẩn thận hỏi.

Lưu Hoài gật đầu đồng ý.

Mộc Kha nhìn hai con dao găm màu đen khắc chữ【Blood】nằm trên mặt đất. Một thứ ánh sáng màu đen đậm như máu mang theo điềm xấu cấm kỵ lưu chuyển trên bề mặt chúng. Mộc Kha vươn tay nắm đôi dao, trong nháy mắt cầm vào tay, cậu không nhịn được hơi run rẩy.

Đôi dao găm này có nhịp đập rất khẽ khi cậu nắm trong lòng bàn tay, ấm áp đến nỗi hệt như có mạch máu người sinh ra từ tay cậu. Trái tim yếu ớt của Mộc Kha vì du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt trong dao găm bắt đầu đập nhanh không khống chế được, sức sống bừng bừng và thù hận từ dao găm dọc theo bàn tay cậu chạy một đường thẳng đến trái tim.

Trong nháy mắt, Mộc Kha cảm giác bản thân tựa như có thể cảm nhận được tất cả nỗi oán hận xao động và tình cảm cực đoan suốt cả cuộc đời Lưu Hoài.

Cậu ngơ ngẩn đối mặt với Lưu Hoài mất hai tay, trông vô cùng chật vật. Trên mặt Lưu Hoài dính đầy bùn đất, hô hấp hắn ta mỏng manh, hơi thở thoi thóp, giống con cá không được vớt lên trong đê nước khô cạn.

Cuộc đời của cá giãy giụa trong vũng bùn, vốn là thứ mà mèo trong hộp thủy tinh quý báu sẽ không thể hiểu được. Nhưng tại khoảnh khắc này Mộc Kha và Lưu Hoài bỗng có cảm giác đồng cảm trước nay chưa hề có, trái tim suy yếu của bọn họ đập thình thịch cùng một nhịp điệu, hệt như muốn nhảy ra khỏi cổ họng—

— Chẳng qua bọn họ đều chỉ muốn tiếp tục sống thôi.

Đáng tiếc thế giới lại không cho phép.

“Tôi đồng ý.” Mộc Kha nắm chặt dao găm trong tay, khàn giọng nói, “Tôi muốn kế thừa kỹ năng của anh, làm một thích khách.”

Mí mắt và đầu Lưu Hoài đều mệt mỏi rũ xuống, giọng mỏng manh như sợi khói: “... Cảm ơn cậu.”

【Thông báo hệ thống: Người chơi Mộc Kha và người chơi Lưu Hoài chính thức ký tên《Hiệp nghị 24 điều khoản và thuyết minh liên quan đến việc chuyển nhượng kỹ năng cá nhân của người chơi bên A trước khi tử vong cho người chơi bên B》】

【Hiệp nghị chính thức có hiệu lực sau khi người chơi Lưu Hoài tử vong.】

【Bên thứ ba chứng kiến: Bạch Liễu.】

Bạn đang đọc Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn của Hồ Ngư Lạt Tiêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    9

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!