*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Liễu 13 🌸 Beta: Mộc
Mục Tứ Thành lảo đảo bước hai bước, đôi mắt trống rỗng. Hắn cứng ngắc, từ từ cúi đầu xuống nhìn hai tay của mình đang nằm trên mặt đất.
【Hệ thống thông báo: Người chơi Lưu Hoài sử dụng (Dao găm đêm tối) tấn công người chơi Mục Tứ Thành, giá trị tinh thần của người chơi Mục Tứ Thành đang bị bóng tối ăn mòn, giảm xuống nhanh chóng!】
【Hệ thống thông báo: Tinh thần của người chơi Mục Tứ Thành gặp phải chấn động mạnh, giá trị tinh thần giảm xuống kịch liệt!】
【Hệ thống cảnh báo: Giá trị tinh thần của người chơi Mục Tứ Thành giảm xuống 40... 30... 20... 10, hiện tại giá trị tinh thần của người chơi Mục Tứ Thành chỉ còn 8! Tiến vào trạng thái điên cuồng! 】
【Bảng thuộc tính của người chơi Mục Tứ Thành (trạng thái điên cuồng)】
【Giá trị tinh thần: 60 → 8】
【Thể lực: 339 → 797】
【Tốc độ: 1040 → 2010】
【Công kích: 1311 → 2300】
【Kháng: 1310 → 2600】
【Cả sức phòng ngự và sức tấn công đều tăng lên, tổng điểm bảng thuộc tính vượt qua 6000, được đánh giá là người chơi cấp A++, cấp độ của người chơi Mục Tứ Thành tăng từ A lên A++】
【Người chơi Mục Tứ Thành đang ở trạng thái《Sách quái vật: Cebus capucinus mà đạo tặc thuần dưỡng*》, đẩy nhanh quá trình dị hóa ——】
Mầm thịt màu đen mọc ra từ chỗ tay cụt của Mục Tứ Thành, chúng lúc nhúc rồi tụ lại tạo thành hai móng vuốt khỉ màu đen dài qua hông.
Mục Tứ Thành ngửa đầu thả lỏng người. Hắn thở ra một hơi trắng xóa, lắc lắc hai cái tay mới mọc ra của mình rồi đứng thẳng người dậy. Lúc này hai tròng mắt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đôi mắt trắng dã, răng nanh nhô ra khỏi miệng, đôi tai cũng biến thành tai khỉ. Cái đuôi của Mục Tứ Thành chầm chậm quét trên mặt đất, phe phẩy mấy cái. Tai nghe con khỉ sau lưng hắn điên cuồng phát ra tiếng khẹc khẹc. Đôi mắt nó lập lòe ánh đỏ, dùng loại âm điệu sắc nhọn kỳ dị mà kêu lên:【Crazy!! Crazy!! 】
Cả người tên Trộm em bốc lửa, nó hung hãn lao vào toa tàu, giơ nắm đấm lên ý định tấn công đám người trước mặt. Đôi mắt chỉ còn lòng trắng của Mục Tứ Thành dường như hơi động đậy. Hắn nhe răng cười châm biếm, tiếng cười đáng sợ khiến người ta sởn tóc gáy. Bằng loại tốc độ cực nhanh mà mắt thường không thể theo kịp, hắn vung tay lên vòng treo, nghiêng người xông tới, dùng sức đá vào eo tên Trộm em, hất nó văng ra khỏi toa.
Tên Trộm em như chết đứng ngã vào trong một toa khác. Hai bàn tay to lớn của nó cố gắng túm lấy cửa sổ để ổn định người, song lại khiến tất cả cửa kính đều bị vồ nát, kéo theo một vệt carbon đen dài trên mặt đất. Ngọn lửa lóe lên chập chờn trong mắt tên Trộm em.
Dường như con quái vật này cũng có bản năng xu lợi tránh hại, nó vừa giận vừa sợ rống lên một tiếng, có vẻ không hiểu tại sao con mồi vốn bị nó đuổi chạy khắp mấy toa lại đột nhiên có thể một đạp đá văng nó.
Mục Tứ Thành thở ra một làn hơi trắng do bị ngọn lửa hun ra. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô cùng quỷ dị, cùng với hàm răng bén nhọn xếp thẳng tắp trong khoang miệng. Mục Tứ Thành nhanh chóng lấy đà, không chút do dự đạp vào vách tàu mượn lực vọt tới. Móng vuốt khỉ sắc nhọn muốn chộp lấy miếng gương vỡ lớn trong ngực con quái vật.
Tên Trộm em hét lớn một tiếng, cả người phừng lửa. Nó xoay người nện một cú lên Mục Tứ Thành đang cưỡi trên người nó. Biển lửa nhanh chóng nhấn chìm hai con quái vật đang lao vào đấu nhau.
Hiện tại Mục Tứ Thành cũng là quái vật, người xem không ai dám nghĩ hắn còn là người.
Thế nhưng cái tên không phải người ở đây rõ ràng là Bạch Liễu.
Đỗ Tam Anh choáng váng toàn tập. Cậu ngây ngốc ngoái cổ lại nhìn về phía Bạch Liễu, dường như không thể ngờ đến chuyện Mục Tứ Thành sẽ bị Bạch Liễu - Quân sư đề ra đường đi nước bước trong toàn bộ kế hoạch này bán đi một cách dứt khoát như vậy.
Chưa dừng lại ở đó, chuyện mà Đỗ Tam Anh càng không ngờ tới ấy chính là sau khi bán Mục Tứ Thành, Bạch Liễu còn thẳng tay bán cả cậu ta luôn.
Bạch Liễu xoay người về phía Trương Khôi, cất lời với giọng điệu tỉnh bơ: "Chủ nhân, mảnh gương vỡ hiện tại đang ở trên người Đỗ Tam Anh đấy. Nhân lúc Mục Tứ Thành và tên Trộm em vẫn đang kìm kẹp lẫn nhau, chúng ta gϊếŧ Đỗ Tam Anh rồi cướp đồ trước đi."
Một tiếng "chủ nhân" thốt ra từ miệng của Bạch Liễu quả thực nghe còn êm tai cả Lưu Hoài - người đã làm con rối đi theo Trương Khôi một thời gian.
Đỗ Tam Anh vừa tức vừa cuống, cậu ta nước mắt lưng tròng, tức giận đệt một tiếng: "Đm Bạch Liễu, clm anh đúng là không phải người! Không phải đã nói sẽ phản bội Trương Khôi sao! Cmn vậy mà anh dám chơi chúng tôi!"
"Xin lỗi nhé." Bạch Liễu xin lỗi không chút thành ý, "Con quái vật này lên xe làm rối hết kế hoạch của tôi rồi. Nó quá mạnh, nếu vẫn hợp tác với hai người thì tôi không qua cửa được trò chơi này mất. Vậy nên tôi mới phải vứt cái kế hoạch đã bàn với hai người, thật lòng quy thuận chủ nhân."
Hai tiếng "Chủ nhân" vừa chân thành vừa tha thiết của Bạch Liễu khiến Lưu Hoài ngớ ra.
Năm đó lúc hắn ta phản bội Mục Tứ Thành còn có chút hối hận, ăn năn rất lâu, mới bắt đầu làm chó săn cho Trương Khôi.
Đây là lần đầu tiên Lưu Hoài thấy một người qua cầu rút ván với tốc độ chớp nhoáng như vậy, không chỉ thế, Bạch Liễu còn đuổi cùng giết tận những đồng đội cũ của mình.
Đáng sợ hơn là, Bạch Liễu không có chút gánh nặng tâm lý nào. Vừa tiễn Mục Tứ Thành xong, cậu ta đã không chút ngần ngừ mà xử lý luôn người kế tiếp, đúng là tốc độ phản bội còn nhanh hơn Lưu Hoài năm đó nhiều lần.
Lưu Hoài đã nghi ngờ Bạch Liễu vốn là người của Trương Khôi từ trước.
Bạch Liễu nói nhanh, phân tích mọi chuyện với vẻ thờ ơ: "Bây giờ Đỗ Tam Anh đang bị mắc kẹt ở trong toa này, nếu đi đến trước sẽ đụng phải tên Trộm em, ở cửa tàu thì lại có một đám hành khách bốc cháy, cậu ta không còn chỗ nào để đi. Dù giá trị may mắn có cao đi nữa thì sớm muộn cũng sẽ bị chúng ta bắt được thôi. Đây chính là thời cơ tốt nhất để có thể bắt cậu ta."
"Wtf!!" Đỗ Tam Anh bắt đầu chạy, nước mắt bay tùm lum, "Bạch Liễu, ĐM anh! Không phải người! Anh không có tim à!"
Đúng như Bạch Liễu đã nói, dù Đỗ Tam Anh có giá trị may mắn trăm phần trăm thì sao chứ, cậu ta đâu còn chỗ nào để đi. Hiện giờ Đỗ Tam Anh đang ở trong tình thế cực kì bất lợi, giống như chim trong lồng, cậu ta có mà chạy đằng trời.
Dù Đỗ Tam Anh nhờ vào giá trị may mắn mà có thể chống đỡ được một lúc thì rồi cũng sẽ bị Trương Khôi tóm được thôi.
Trương Khôi không chút do dự vươn tơ con rối về phía Đỗ Tam Anh. Lưu Hoài cũng gia nhập vào đội ngũ đuổi bắt Đỗ Tam Anh, hai con rối còn lại thì giải quyết những hành khách đang tràn vào từ cửa tàu. Đỗ Tam Anh gào khóc không ngừng, y như một đứa nhóc bực bội ném đồ chơi khi bị bắt nạt ở nhà trẻ, cậu ta liên tục ném đạo cụ ra ngoài. Không quản đó là thứ gì, chỉ cần có thể ngăn cản Trương Khôi và Lưu Hoài tới bắt cậu là được.
Trong lúc chạy, Đỗ Tam Anh vừa khóc vừa chửi ầm lên Bạch Liễu không phải người. Tuy Bạch Liễu nhìn không giống người, thế nhưng hiện tại cậu lại là người chơi an toàn nhất.
Sau khi nói xong mấy câu đó, Bạch Liễu lẳng lặng đứng trong góc, không hề hành động hấp tấp, trông có vẻ rất nghe lời, biết tiến biết lùi. Trương Khôi thậm chí còn cố ý bảo vệ cậu không bị thương, dùng tơ con rối gạt đi mấy tên hành khách đang muốn tới gần cậu.
Trương Khôi tiếp tục ngăn cản hành khách có ý đồ tấn công Bạch Liễu. Nhìn Bạch Liễu im lặng không nói gì, tim gã như nhói lên một cái, trực giác đã chơi qua nhiều trò chơi nói cho gã biết —— Có chuyện không ổn.
—— Từ lúc nào mà Bạch Liễu lại đứng ở vị trí an toàn nhất, thay gã kiểm soát mọi việc?
Tâm trạng của Trương Khôi tệ hẳn đi, gã bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh.
Sau khi bị Bạch Liễu chơi cho một vố, Mục Tứ Thành hiện đang chiến nhau với boss lớn. Đằng kia là Đỗ Tam Anh bị đuổi bắt gào khóc ầm ĩ, Lưu Hoài đuổi theo Đỗ Tam Anh. Còn hai người chơi con rối thì bảo vệ Bạch Liễu, và chính gã cũng đang vô thức giao lại phía sau lưng mình cho Bạch Liễu ——.
—— Tất cả mọi thứ, không biết từ lúc nào đã bắt đầu vây quanh hành động của Bạch Liễu.
Trương Khôi sầm mặt, bắt đầu nhớ lại, từ khi nào mà mọi chuyện lại dần vượt khỏi tầm kiểm soát của gã ——. Có vẻ như là lúc Mục Tứ Thành bị Bạch Liễu đẩy cho Lưu Hoài, sau đó bị chặt đứt hai tay và phải vật lộn với quái vật, Bạch Liễu đã từ từ kiểm soát mọi việc mà không ai hay biết. Và dưới thế cuộc biến hóa không ngừng đó, Trương Khôi theo bản năng bắt đầu tín nhiệm Bạch Liễu vốn bị gã khống chế, từ từ đi theo con đường mà tên này đã vạch ra!
Đối với hai người thông minh mà nói, không gì nguy hiểm hơn so với việc tin rằng người thông minh kia đang thật sự nghe lời mình.
Trương Khôi rùng mình một cái, chợt hiểu ra.
"Không đúng!!!" Trương Khôi quát lớn một tiếng, gã kéo tơ con rối, "Lưu Hoài, quay lại đây! Chú ý Bạch Liễu và Mục Tứ Thành!!! Chúng ta đang bị tên đó dắt mũi! Trên người Đỗ Tam Anh có nhiều nhất 20 mảnh vỡ mà thôi, còn có giá trị may mắn trăm phầm trăm, rõ ràng chúng ta không có khả năng đoạt được đống mảnh gương vỡ trên người cậu ta. Đỗ Tam Anh đã làm mất quá nhiều thời gian rồi! Gương vỡ mà Mục Tứ Thành cướp được từ người quái vật mới là thứ quan trọng!!"
"Úi chà, bị phát hiện rồi sao?" Bạch Liễu tiếc nuối thở dài, cậu nghiêng đầu nhìn về phía màn hình LED đếm ngược trên tàu, khẽ lẩm bẩm, "Thời gian cũng không còn nhiều, tàu sắp đi rồi."
"Đoàn tàu sắp xuất phát, các vị hành khách xin hãy ngồi vững ——."
【Hệ thống thông báo: Hệ thống có lời nhắc nhở thân thiện với người chơi Trương Khôi. Đoàn tàu sắp khởi động, mong bạn vui lòng thực hiện thỏa thuận với người chơi Bạch Liễu đúng thời hạn, đư (Bùa hộ mệnh người cá) đang bị người chơi Mục Tứ Thành nắm giữ cho cậu ấy. Nếu không, chúng tôi sẽ giam giữ linh hồn bạn vào linh hồn tiền giấy trong Ví tiền cũ của người chơi Bạch Liễu như một hình phạt. Sau đó người chơi Bạch Liễu sẽ nắm giữ quyền chủ nợ đối với linh hồn của bạn.】
Trương Khôi sầm mặt. Dù có vài từ trong lời thông báo gã nghe không hiểu, nhưng như vậy cũng đủ để gã hiểu được rằng gã đã bị Bạch Liễu gài bẫy.
"Cái ví đó..." Trương Khôi chợt ngẩng đầu lên nhìn Bạch Liễu, gã nhanh chóng nhận ra, "Kỹ năng cá nhân của mày là giao dịch!? Cái kỹ năng tào lao gì vậy? Quyền chủ nợ linh hồn? Sao có thể có loại kỹ năng gần với quyền hạn của hệ thống như thế được, hệ thống không cho phép mày giữ nó mới đúng!"
【Hệ thống thông báo: Quyền chủ nợ linh hồn là từ ngữ bị cấm, âm thanh ở tivi nhỏ của người chơi Trương Khôi đã được xử lý】
Bạch Liễu xoa mũi, rất không biết xấu hổ: "Nhưng tôi đang giữ nó đấy, thật ngại quá."
Trương Khôi căng thẳng, ánh mắt gã đảo qua màn hình LED đếm ngược, từ giờ đến lúc đoàn tàu xuất phát chỉ còn một phút ——. Gã nghiến răng nghiến lợi, giờ không phải lúc để cãi lộn với cái tên Bạch Liễu này.
Trương Khôi nhanh chóng giật tơ con rối trên tay: "Lưu Hoài! Không cần để ý đến Đỗ Tam Anh, Bạch Liễu lợi dụng tên đó để lãng phí thời gian mà thôi!"
Trương Khôi lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh, điều khiển bốn con rối lao về phía về Mục Tứ Thành đang ở toa bên kia: "—— Đi gϊếŧ chết Mục Tứ Thành! Cướp đồ của hắn cho tao! Hắn không gượng nổi nữa đâu! Gϊếŧ hắn rồi đưa hết đồ cho tao nhanh lên!"
Lưu Hoài cũng ý thức được tình hình đang rất cấp bách, xoay người lao về phía Mục Tứ Thành. Thế nhưng đi chưa được mấy bước, ngọn lửa bên toa của Mục Tứ Thành chợt bùng lên mạnh mẽ, buộc Lưu Hoài phải dừng lại.
Lưu Hoài cười khổ một tiếng, đứng trước toa tàu bốc lửa không thể đi tiếp được: "Chủ nhân, tình hình chiến trận phía bên Mục Tứ Thành quá kịch liệt, tôi không thể chen vào được. Ngoại trừ Mục Tứ Thành đang ở trạng thái điên cuồng, thì không ai trong số chúng ta có thể chịu được ngọn lửa đó, nếu cố gắng đi vào sẽ bị thiêu chết."
Lồng ngực Trương Khôi phập phồng kịch liệt. Gã nhìn Bạch Liễu đang ung dung đứng tựa vào cánh cửa trong góc, chợt kéo căng dây rối lôi Bạch Liễu qua.
Bạch Liễu chật vật bị kéo qua, dây rối siết khiến cậu khó thở, theo bản năng muốn xé thứ này xuống.
Trương Khôi siết cổ Bạch Liễu rồi nhấc lên, hung ác hỏi: "Con mẹ mày, mày cố ý đẩy Mục Tứ Thành vào trạng thái điên cuồng để chiến đấu với quái vật đúng không! Mày biết nếu đánh nhau thì sẽ không thể xông vào cướp đồ trên người hắn được!? Đây là kế hoạch của mày và Mục Tứ Thành à? Mày đẩy Mục Tứ Thành vào tình cảnh nguy hiểm như vậy, thế mà hắn còn đồng ý hợp tác với mày!"
"Chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rồi." Bạch Liễu bị dây rối siết cổ thở không ra hơi, mặt cậu đỏ lên, nước mắt sinh lý cũng chảy ra, thế nhưng Bạch Liễu vẫn cười, "Cả hai đều cho rằng nếu muốn giấu một vật, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
"Mày không sợ tao giết mày à?" Quai hàm Trương Khôi run lên vì giận, từ trước tới giờ gã chưa khi nào chịu thiệt nhiều như vậy. Dây rối vòng quanh cổ Bạch Liễu càng lúc càng siết chặt hơn, gần như nhấc bổng Bạch Liễu khỏi mặt đất.
Hai mắt Bạch Liễu đỏ ngầu vì bị siết cổ, cậu ho khan vài tiếng, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: "Sau khi tôi chết thì kỹ năng cá nhân vẫn có tác dụng đấy, chủ nhân giết tôi không có ích gì đâu."
"Ngài gϊếŧ tôi, ngoại trừ việc mất đi một con rối thông minh, khụ khụ, và lãng phí thời gian trút giận vì không thể làm được gì của mình, thì không còn ý nghĩa nào khác." Bạch Liễu vừa ho khan vừa cười, gương mặt tím tái vì bị siết đến nghẹt thở, "Ngài sẽ giết tôi ư, chủ nhân?"
Dù như thế cậu vẫn cười.
Chú thích:
_Gốc là 卷尾猴: Cebus Capucinus hay còn gọi là khỉ mũ mặt trắng Colombia.