Chương 66: Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Phiên bản 10796 chữ

Edit: Ngân | Beta: Sơ Tình

Sau khi "Bạch Liễu" xuống tàu không lâu, thân thể Bạch Liễu từ trạng thái số liệu mờ ảo dần hóa thành thực thể. Cậu trầm ngâm siết chặt bàn tay mình, giờ thì cậu có thể chạm vào hành khách xung quanh rồi.

Cũng không rõ vì sự tồn tại của hai "Bạch Liễu" trong cùng một không gian dẫn tới việc thân thể bị biến đổi sang trạng thái hư cấu, hay vì "Bạch Liễu" không xuống tàu kia sắp chết tới nơi nên mới thành ra như thế, nhưng bây giờ mấy chuyện này có vẻ không còn quan trọng nữa.

Trạm tiếp theo là thành phố Đồ Cổ, hiện tại cậu vẫn ở trên tàu, còn tối đa ba phút chiếc tàu này sẽ nổ tung.

"Bạch Liễu!" Giọng của Mục Tứ Thành đang chen chúc trong một khoang tàu khác truyền tới, hắn chật vật chen đến bên cạnh Bạch Liễu, sắc mặt khó coi cực kỳ: "Chỗ này nhiều người như vậy, tìm mảnh vỡ thế nào được?! Sắp đến trạm dừng rồi! Trước khi tới nơi hai chuyến tàu cuối này cũng sẽ nổ tung đấy!"

"Hồi nãy tôi có thử, ban đầu tôi còn định xuống ở trạm vừa rồi." Mục Tứ Thành nghiêm túc nói: "Nhưng không xuống được, giống như đang bị thứ gì đó ngăn cản vậy."

Bạch Liễu ngó lơ sự nóng lòng của Mục Tứ Thành, cậu không khép lại chủ đề của Mục Tứ Thành mà phối hợp nói với hắn: "Nơi đây mới là hiện thực, bởi vì【cậu】 thực sự không có trên hai chuyến tàu này, nên cậu không cách nào thực hiện hành động【xuống tàu】. Mà【tôi chân chính】vừa rồi đã xuống tàu được, vì vậy tôi không thể xuống tàu lần nữa trên cùng một chuyến với【tôi】đã xuống tàu trước đó. Mối quan hệ nhân quả không được thiết lập, sẽ khiến logic trò chơi bị rối loạn."

"Hiện thực gì?!" Mục Tứ Thành cảnh giác nói: "Đây không phải hiện thực, Bạch Liễu, đây là trò chơi! Giá trị tinh thần của anh chưa giảm đúng không? Anh xuất hiện ảo giác rồi? Xuống được không xuống được cái khỉ gì đấy?!"

"Ý tôi không phải vậy." Bạch Liễu chỉ tay vào bả vai Mục Tứ Thành, sau đó dịch sang sơ đồ lộ trình trên toa tàu: "Cậu xem tuyến đường này, điểm dừng chân trước trạm cuối cùng của thành phố Đồ Cổ là cửa hẻm Lục Gia, không phải hồ chứa nước. Cậu để ý đi, tuyến đường này cũng không phải hình vòng, mà là một tuyến tàu ngầm. Đây chính là bản đồ tàu điện ngầm ở thế giới hiện thực của chúng ta."

Mục Tứ Thành nhìn nương theo ánh mắt Bạch Liễu cũng phát hiện điều này, hắn nhíu mày: "Nhưng chúng ta không thể trở về hiện thực, chúng ta vẫn đang ở trong trò chơi mà."

Bạch Liễu như nhận ra điều gì, nói tiếp: "Tôi nói【hiện thực】ở đây, không phải chỉ rằng chúng ta trở về hiện thực chân chính.【Hiện thực】đây là sự đối lập với chuyến tàu đầy thi thể cháy đen trước đấy mà thôi. Nơi đó cũng không phải thế giới bên trong trò chơi thật, mà chỉ là thế giới phản chiếu lặp đi lặp lại không ngừng."

"Mà chuyến tàu chúng ta đang đi hiện tại." Bạch Liễu nhấc chân gõ xuống dưới, đôi mắt bình tĩnh đến lạ, "Là hiện thực đối lập với trò chơi thực, cũng có thể coi đây là một không-thời gian song song bắt nguồn từ những gì đã xảy ra trong thực tế. Nguyên mẫu của trò chơi là【Án nổ Thành phố Kính】, nói chung, nguyên mẫu trò chơi tham khảo của chúng tôi là khôi phục các sự kiện ở mức cao nhất. Mà trong trò chơi này, nó đã làm rất tốt, thậm chí nó còn có khả năng lớn hơn việc khôi phục sự kiện nữa."

"Nó tái hiện toàn cảnh sự việc." Bạch Liễu nhìn về phía Mục Tứ Thành: "Nó đưa chúng ta trở về thời điểm trước khi vụ nổ xảy ra. Sau đó, để người chơi chúng ta điều khiển vào đúng phân đoạn này, nó sẽ căn cứ vào hành động của chúng ta mà tính toán những trường hợp có thể xảy ra nhất, từ đó dẫn tới những hậu quả khác nhau."

Tỷ như vừa rồi phản ứng đầu tiên của Bạch Liễu khi lên tàu là đi tìm bản thân và Lục Dịch Trạm. Vốn dĩ Bạch Liễu vì lạnh nên không ngủ trên chuyến tàu này, thế nhưng trên người "Bạch Liễu lên tàu" lại mang theo vật khiến không khí ấm áp hơn – 380 mảnh gương vỡ vừa mới phát nổ. Bạch Liễu mới đăng nhập vào thế giới trong gương thì 380 mảnh vỡ này đã chui vào kho hệ thống của cậu rồi.

Bạch Liễu là giả, nhưng mảnh gương là thật. Bạch Liễu tới gần để mảnh gương hãy còn lưu lại nhiệt độ làm ấm "Bạch Liễu" đang mệt mỏi, từ đó dẫn tới việc cậu thật sự bị nhốt, không thể làm theo ký ức của Bạch Liễu mà xuống tàu với Lục Dịch Trạm.

Nhưng căn bản là Mục Tứ Thành không để ý mấy điều này, hắn chỉ cần biết Bạch Liễu vẫn rõ mình đang ở trong trò chơi là được. Từ giờ đến thời điểm đoàn tàu nổ tung còn ba phút, Mục Tứ Thành lo lắng gấp gáp muốn chết. Hắn một lòng khát khao qua ải nên mới cố gắng nhặt ra những thông tin mấu chốt trong lời Bạch Liễu.

"Thế giới gương tuần hoàn không ngừng?" Mục Tứ Thành hỏi ngược: "Tuần hoàn không ngừng là ý gì?"

"Cậu không cảm thấy nhiệm vụ thu thập mảnh gương vỡ của chúng ta vẫn tồn tại một lỗ hổng logic rất lớn sao?" Bạch Liễu lười biếng nói: "Chúng ta phải thu thập mảnh gương vỡ ở trên chuyến tàu cuối sắp nổ tung này đúng không?"

Mục Tứ Thành gật đầu: "Phải."

"Nhưng nếu..." Bạch Liễu nâng mắt, cười như không cười liếc Mục Tứ Thành, "... Nếu hai chuyến tàu cuối này chưa nổ, thì mấy mảnh gương vỡ trong vụ nổ rốt cuộc ở đâu ra?"

"Trừ khi nó đã từng bị nổ, chúng ta mới có mảnh gương vỡ để thu thập."

Mục Tứ Thành đứng hình hai giây mới tỉnh táo lại, hắn hốt hoảng lẩm bẩm: "Đây là hai chuyến tàu không ngừng tuần hoàn, nổ rồi lại nổ tiếp... Chúng ta thu thập mảnh gương vỡ bên trong về cơ bản là vô dụng. Sau khi thu thập xong thì bản thân có khả năng lớn lại bị nhốt bên trong vòng tuần hoàn của chuyến tàu này. Bởi vậy, đám hành khách kia mới nghĩ cách cản trở chúng ta, đệt ----- Bọn họ muốn cứu lũ người chơi ngu xuẩn chúng ta."

"Không sai, tôi đã để ý từ trước khi đến trạm. Thang máy trong ga tàu điện ngầm chạy ngược chiều, thứ tự lên xuống của hành khách lúc sau cũng bị ngược, nhiệm vụ của chúng ta cũng "ngược" ở mức độ nào đó." Bạch Liễu giải thích rõ ràng: "Nhiệm vụ của chúng ta là thu thập mảnh gương bị vỡ, thật ra những mảnh vỡ đó đã sớm được 【hành khách】thu thập rồi. Tất cả mọi việc chúng ta đã làm là phân tán đống mảnh gương đã được thu thập gọn gàng. Mà thoạt nhìn những gì chúng ta làm rất giống hành vi của kẻ phản diện, mấy hành khách kia mới đúng, tôi đoán đây là một trong các đặc tính của gương -【Đảo ngược bản chất của vật thể】."

"Bởi vậy tôi cảm thấy nhiệm vụ chính tuyến bên trong gương sẽ ngược lại với nhiệm vụ chính tuyến của chúng ta bên ngoài thế giới hiện thực." Ánh mắt Bạch Liễu vừa biếng nhác vừa bình tĩnh, khẽ chạm vào mặt đồng xu trước ngực: "Trong thế giới hiện thực mà chúng ta đang ở, chuyến tàu còn chưa nổ tung, nghĩa là chiếc gương vẫn chưa vỡ vụn. Nhiệm vụ trong gương là thu thập và ghép các mảnh gương với nhau, vậy thì ngược lại sẽ là..."

Mục Tứ Thành chợt nhận ra điều gì: "Chúng ta phải đập vỡ tấm gương!"

Bạch Liễu cong môi cười, vỗ tay ra tiếng: "Bingo."

【Nhắc nhở của hệ thống: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu cùng người chơi Mục Tứ Thành đã khởi động nhiệm vụ cuối cùng - đập vỡ Quỷ Kính và kết thúc vòng tuần hoàn bất tận của chuyến tàu cuối nổ tung trong gương.】

【Nhắc nhở của hệ thống: 380 mảnh gương vỡ trên người Bạch Liễu đã trở về vị trí cũ, mời người chơi nhanh chóng tìm ra gương thật và đập vỡ để qua ải.】

Mục Tứ Thành nghĩ lại mà sợ, hắn thở ra một hơi, nhìn Bạch Liễu, không nhịn nổi mà khịt mũi một cái: "Cái tên này, ừ thì cứ coi là thế, nhưng tới nước này rồi mà đầu óc anh cũng không rối loạn sao?"

Ba phút đếm ngược trước khi tan xác, một điểm HP, mặt hàng này còn có tâm tình ngồi ngẫm thế giới hiện thực với cả nhiệm vụ chân chính, tên này không sốt ruột sao?!

"Nhưng giờ tấm gương đang ở đâu?" Bạch Liễu chẳng nóng lòng, nhưng Mục Tứ Thành thì nóng ruột rồi: "Chuyến tàu này có tổng cộng sáu khoang, bây giờ chỉ còn hai phút nữa. Chúng ta không thể lùng kỹ từng ngóc ngách được."

"Không cần tìm." Bạch Liễu chẳng nhanh chẳng chậm dựa vào cửa xe, cậu chỉ tay: "Tôi đã từng ngồi trên chuyến tàu này, tôi nhớ trước lúc xuống tàu hai tên cướp kia đang ở chỗ này nên mới tới đây ngay. Kết quả đúng là như vậy, ừm, bọn chúng đứng ngay vị trí trung tâm."

Đôi mắt Mục Tứ Thành đảo sang đó, chỉ thấy hai hành khách một lớn một nhỏ mặt mày gian xảo đứng trong đám người, tay đẩy một cái vali to. Kích thước của nó vừa hay có thể đựng một chiếc gương. Gương có khả năng ở ngay bên trong, cạnh đó còn có mấy người diện âu phục giày da, hẳn là nhân viên của viện bảo tàng. Mục Tứ Thành vừa thấy đã biết đó là anh em nhà trộm kia, hắn nhìn Bạch Liễu, có hơi cạn lời: "Anh đã sớm biết sao còn không qua luôn? Đứng ở đây làm gì?"

Bạch Liễu khoanh tay cười: "Còn không phải đang đợi cậu tới trộm gương sao, trộm đại ca à, tôi làm gì có bản lĩnh cướp đồ từ tay hai tên kia. Chuyện này đương nhiên phải là phần của cậu rồi."

Mục Tứ Thành hơi giật mình, sau đó mới chậm rãi cong môi, cười nhạo nói: "Vậy anh cũng được rảnh nợ quá ha."

Nói xong, ánh mắt Mục Tứ Thành thay đổi trở nên lạnh lẽo hơn. Hắn điều chỉnh vị trí tai nghe một chút, kéo mũ trùm xuống che khuất đôi mắt, vung tay phải ra sau theo đường chéo hóa thành móng vuốt khỉ vừa sắc vừa nhọn. Hình dáng ma quái của hắn lướt qua đám hành khách xung quanh.

Bạch Liễu cũng không rõ Mục Tứ Thành đã làm gì, chỉ nghe thấy anh em trộm hét lên: "Gương mất mẹ rồi!! Có trộm!!!"

Người trong toa tàu tức thì rối loạn, Bạch Liễu vừa quay đầu đã thấy cổ mình bị người ta nhấc lên. Mục Tứ Thành đội mũ trùm kín, một tay hắn xách vali, một tay lôi cổ Bạch Liễu đi, cái miệng cười đê tiện phải biết. Hắn giẫm mạnh lên vách tàu bay lên không trung thật nhanh rồi bắt đầu chạy. Tiếng đôi anh em trộm gầm rú theo sau: "Bắt lấy tên cướp kia!!"

Mục Tứ Thành vung con dao găm với vẻ mặt không thay đổi, nhả đúng một chữ cút. Đám đông lập tức thét lên, sợ muốn chết mà tránh đường chạy sang toa tàu khác. Mục Tứ Thành thoải mái lao thẳng một đường tới đuôi tàu, dọa cả đám hành khách chạy hết, nhường lại cho bọn họ cả một toa tàu trống không.

"Cool, Mục Tứ Thành, anh bạn làm chuyện xấu không tệ đâu." Nhìn cả cái toa chẳng còn ma nào, Bạch Liễu cực kỳ chân thành tỏ ý tán thưởng.

Mục Tứ Thành nhướng mày: "Đằng ấy cũng thế thôi."

Bạch Liễu ngồi xuống mở vali, bên trong đúng là tấm gương nọ, hơn nữa còn là đồ nguyên seal. Ngay lúc Bạch Liễu dựng thẳng gương thì nghe thấy âm thanh cảnh báo chói tai của hệ thống.

【Cảnh báo của hệ thống: Ngay khi mặt gương bị vỡ, NPC cấp Thần sẽ lao ra. Tất cả người chơi đứng trước gương đều phải chịu công kích như nhau, đề nghị người chơi đập gương cẩn thận!】

Bị NPC cấp Thần đánh một vố, bất luận là Bạch Liễu hay Mục Tứ Thành, nhìn HP hiện tại của họ thì chắc cú là chết không nghi ngờ gì rồi. Nụ cười bên khóe môi Mục Tứ Thành tan thành mây khói, toa tàu vắng vẻ chỉ còn tiếng động cơ chuyển động bị gió thổi ngược lại và tiếng khóc rấm rứt của đám hành khách bị Mục Tứ Thành dọa sợ truyền tới.

Tiếng loa phát thanh ngọt ngào vừa khéo vang lên:

"Sắp đến điểm dừng chân cuối cùng ––"

***

Tác giả có lời muốn nói: Sắp xong rồi, ngày mai Tawil thật sự sẽ lên sàn!!! Ảnh mà không lên tui dựng cờ nuốt kính!!!

Bạn đang đọc Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn của Hồ Ngư Lạt Tiêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    9

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!