Nháy mắt vẻ mặt Chu Triệu trở nên kinh hoảng, Lâm Khách đứng sau lưng nhìn đến lạnh người.
Cậu đang định lên tiếng, đã thấy Chu Triệu lấy một con dao thái hình chữ nhật dài chừng cánh tay trẻ em, vung tay chém xuống, chém đứt cánh tay đeo vòng xích màu vàng kia, không thèm để ý "xương cốt" nó rơi xuống, đúng vào chỗ cơ thể khác.
Đồng tử Lâm Khách co lại, mím chặt môi, yên lặng lui về phía sau một bước.
Động tác này của cậu vô cùng chuẩn xác, một giây sau, Chu Triệu lại nhấc chân điên cuồng đạp cánh tay kia, múa loạn dao phay trong tay, một lúc lâu mới thở hổn hển quay người lại, hai mắt đỏ ngầu.
"Xin lỗi...Anh có làm cậu sợ không?" Giọng nói của Chu Triệu khàn khàn.
Lâm Khách cẩn thận nhìn vào ánh mắt của hắn, nghe thấy như vậy bèn nhướng mày, liếc nhìn ra phía sau hắn: "Được rồi, có gì mà hận nhau vậy ạ?"
Chu Triệu cười lạnh một tiếng, biểu cảm trên mặt dần lạnh lẽo và u ám.
Khi nhớ lại sự thù hận, người ta sẽ khó khống chế được dáng vẻ và hành vi của mình.
Dáng vẻ này của hắn làm Lâm Khách nhớ lại lúc mới tiến vào phó bản, Chu Triệu lựa chọn đứng phía sau thanh niên nhai kẹo cao su, chém giết một phương...Điểu này hoàn toàn không phù hợp với biểu hiện sau đó của Chu Triệu, trong lòng Lâm Khách đã nghi ngờ từ trước, bây giờ mới nhìn ra một ít manh mối lúc trước.
Chu Triệu không trả, nhấc mũi chân khều cánh tay gãy kia lại, nói với Lâm Khách: "Sợi xích màu vàng này là đạo cụ cấp A thu thập trong phó bản thần miếu, có khả năng ăn mòn rất mạnh, rất có ích, cậu cầm lấy đi.
Thanh niên trên màn hình không chỉ không có vẻ mặt vui mừng, ngược lại vẫn lùi thêm về phía sau một bước, cúi đầu nhìn cánh tay kia: "Quên đi, anh cũng đừng đứng gấn bọn họ như vậy, nguy hiểm."
Lâm Khách không cầm vòng tay, đợi Chu Triệu khôi phục lại tinh thần: "...Vòng tay này vốn là của tôi, hắn ta đã cướp đạo cụ của tôi."
Từ giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy, không chỉ đơn giản "cướp" như trong lời nói, Lâm Khách không cho ý kiến, bình tĩnh nhìn Chu Triệu: "Được, bây giờ hắn đã chết rồi."
Chu Triệu yên lặng một lát, ở dưới tầng truyền đến tiềng "lạo xạo" quỷ dị, nhắm mắt lại, cắn chắn răng, giống như cố ổn định gì đó, nhưng vẫn nói ra manh mối: "Không, hắn chưa chết.
Lần trước hắn giết tôi, thuận lợi qua cửa, hắn lại không tiến vào phó bản cô nhi viện này, không có khả năng chết ở đây."
Ý là, người còn sống, không có chuyện thành người chết rồi xuyên vào trong phó bản, chẳng qua thứ lúc nãy hắn chém đứt chỉ là ảo giác mà thôi.
"Thì ra là thế," Ánh mắt Lâm Khách dừng ở cánh tay gãy, "Muốn băm nó thành trăm mảnh như vậy sao?"
Quả nhiên, dưới sự kíc.h thích của Lâm Khách, Chu Triệu nổ da gà, hoảng sợ nhìn về phía Lâm Khách.
Lâm Khách nhướng mày nhìn hắn: "Thế nào? Đủ để giải tỏa chưa?"
Nếu Lâm Khách không nói như vậy, dưới sự tức giận cực đoan, có thể Chu Triệu làm ra mộ số chuyện ghê tởm, nhưng Lâm Khách đã nói như thế rồi, bỗng nhiên hắn cảm thấy không cần, đây cũng không phải người thật, huống chi còn có người thứ ban đứng bên cạnh nhìn, hắn cũng không phải loại biế.n thái đó!
Chu Triệu giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán: "Tôi đẩy chúng ra, chúng ta đi xuống thôi."
"Chờ một chút." Đột nhiên Lâm Khách không vội xuống tầng, cậu lui về phía sau vào bước, đi về phía cửa sổ bên cạnh.
Lời nói của Chu Triệu đã nhắc nhở cậu, những người này là người chơi chứ không phải NPC hay Boss, cho nên nhẫn của cậu không có tác dụng với bọn họ.
Mà nếu như những người chơi này không phải chết trong phó bản, chỉ xuất hiện trong thế giới tưởng tượng của bọn nhỏ, lại là vào ban đêm.
Ban đêm...Bọn họ vừa ngủ được vài tiếng, bây giờ hẳn đã qua chín giờ tối.
Là giờ trẻ con đi ngủ.
Còn có một mảnh vỡ của cổng cô nhi viện bị mất.
Đó là một giấc mơ.
Hai tay Lâm Khách bám vèo bệ cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, bãi đất trống trước sân tối đen như mực, chen chúc đầy người.
Đám người tràn vào từ biên giới của phó bản, cơ thể họ xiêu vẹo, lảo đảo, giống như tang thi, từng tốp tiến về phía cửa lớn mở toang của cô nhi viện, chỉ nhìn số lượng cũng đủ để da đầu người ta tê dại.
Lâm Khách nheo mắt lại, lướt nhìn đám người ở dưới tầng, quả nhiên thấy một bóng người cầm trường đao, đợi đến khi hắn đến gần, nhìn quần áo chính là thanh niên nhai kẹo cao su, duy chỉ có gương mặt không rõ, hẳn là bọn nhỏ nhìn từ cửa sổ phong ăn ra ngoài, nên không thấy rõ.
Hóa ra những đứa trẻ này đã nhìn thấy họ rút dao...
Lâm Khách hít một hơi thật sâu: "Tôi biết đây là cái gì, bọn họ đều là những người đã từng tiến vào phó bản này mấy trăm năm qua, cũng không phải là thật, chẳng qua là bọn nhỏ vừa nằm mơ, những thứ trong mơ của bọn nhỏ sẽ phản chiếu vào thế giới tưởng tưởng nên chúng ta mới nhìn thấy."
Đừng nói ban ngày, đến cả ban đêm vẫn không có cách nào thoát khỏi cơn ác mộng.
Chu Triệu bình tĩnh gật đầu: "Tôi cũng đoán được, hẳn là như vậy."
Hắn đã tỉnh táo hoàn toàn, vì lúc nãy thất thố nên sinh ra thẹn, đồng thời lại nghĩ đến viện trưởng "canh cửa" cả đêm, lớn gan suy luận: "Còn lại 2/12 nhiệm vụ, có phải là để cho chúng ta giúp viện trưởng đuổi người chơi ra ngoài, rồi đóng cửa cô nhi viện lại hay không? Chỉ cần làm như thế, cô nhi viện sẽ an toàn hoàn toàn, viện trưởng cũng có thể yên tâm rời đi."
Ánh trăng trong trẻo rọi từ ngoài cửa sổ, làm nổi bật gương mặt của thanh niên như sứ trắng.
Trong con ngươi đen kịt của Lâm Khách, phản chiếu một đám người điên cuồng, nóng nảy.
Mặc dù đây chỉ là giấc mơ, hình ảnh người chơi bị hóa yêu má, nhưng đây chính là dáng vẻ chân thật nhất của người chơi trong mắt bọn nhỏ.
Nói một cậu không dễ nghe, mọi người có thể xuất hiện ở thế giới chủ thần này đều đã chết, đến chết còn không thay đổi bản tính.
Đúng là con người đi đến đâu cũng không quên "chinh phục" nơi đó.
Loại tham lam này quá sốc.
"Hãy thử thôi." Lâm Khách thu hồi tầm mắt, xoay người nói.
Chu Triệu nói, hắn cũng đã nghĩ đến, logic không tồn tại trong đây, nhất là mảnh ghép hình vẫn còn trong phòng kia, vừa vặn thiếu đi mảnh ghép cửa cô nhi viện, có nghĩa là phải "Đóng của cô nhi viện lại."
Chỉ là luôn cảm thấy đây không phải câu trả lời cuối cùng.
Đúng ra, Chu Triệu không còn đạo cụ gì, con dao dài lúc nãy vì bảo vệ tính mạng mình mới giấu đi, Lâm Khách đi xung quanh một vòng trên tầng ba, bởi vì phó bản cô nhi viện rất đơn sơ, không có đạo cụ gì cả, đành phải lấy một cây chổi trong nhà kho.
Trải qua một khoảng hỗn loạn, Chu Triệu cũng không xem mình là người đi sau nữa, hai người đi sát nhau, không tốn chút công sức đã phá được bức tường người chơi.
Đối diện với đôi mắt đen láy.
Lâm Khách: "..."
Viện trưởng: "..."
Dường như viện trưởng không có cảm xúc gì, rất lạnh lùng.
Trên tay hắn đang cầm theo một bộ da khô bọc xương, da thịt gần như bị ăn mòn gần hết, không còn chút thịt nào dính trông xương nữa, nhìn như con cá phơi khô.
Hắn chỉ nhìn Lâm Khách một cái, liền quay đầu đi, kéo cái xác khô "lạo xạo" đi xuống tầng.
Lâm Khách với Chu Triệu nhìn nhau, Chu Triệu nuốt nước bọt, gật đầu thật mạnh, hai người liền rón rén theo sau.
Cửa tầng một mở to, "người chơi" liều mạng tràn vào đối diện với viện trưởng lạnh lùng đi ra ngoài, bọn họ không thể đến gần áo blouse màu trắng như tuyết ở trong bóng đêm, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, vừa lui về phía sau liền đụng phải đồng loại, rất nhanh chất đống thành một cục, mất khả năng hành động.
Chen chúc, chặn cả cửa lớn cô nhi viện.
Nhưng không thể ngăn cản bước chân của viện trưởng, người đàn ông cao lớn không ngừng tiến bước về phía trước, dường như mỗi bước chân về phía trước, cơ thể lại lớn hơn một phần, một bức tường thịt dưới công kích lập tức đổ rạp.
Dưới sự hỗn loạn, tay trai của viện trưởng cũng bắt được một thi thế khác, bước ra phía ngoài.
Loại cảnh tượng này, viện trưởng muốn làm gì, ai cũng thấy rõ.
"Tiến lên!" Lâm Khách và Chu Triệu không màng sự ghê tởm, lập tức giơ tay, bước từng bước dưới đầm lầy người chơi tiến về phía viện trưởng.
Một bước, lại một bước.
Đầu tiên bọn họ kéo người chơi chặn cửa tầng một ra ngoài, sau đó quay lại tầng ba, do Lâm Khách mở cửa sổ, trực tiếp ném người chơi thành đống ở trên hành lang xuống, lại đá người chơi ở hành lang tầng hai và tầng ba, sau đó lại ném qua cửa sổ tầng hai xuống.
Cứ như thế ba năm bảy lượt, Lâm Khách và Chu Triệu ướt đẫm mồ hôi, mệt đến độ cánh tay đau nhức và cơ thể cứng đờ.
Chỉ có bóng dáng cao lớn của viện trượng, vẫn không biết mệt mỏi đi tới đi lui, lúc này hắn không giống Boss mà giống NPC cơ giới hơn.
Lượt thứ bảy, Lâm Khách đứng ở trên tầng ba nhìn xuống.
Bởi vì viện trưởng trấn áp, người chơi đang cuồn cuộn không ngừng tràn vào cô nhi viện ngày càng ít, tốc độ hóa thành xương cốt không cử động ngày càng nhanh.
Cũng may khu đất trống trước cửa cô nhi viện không lớn, lúc này ngoài cửa chỉ chất đống bộ xương cửa nhóm người chơi cuối cùng.
Bầu trời dần ngả sang trắng.
Mặt trời sắp mọc.
"Chuyến cuối cùng rồi, cố gắng tý nữa là xong rồi." Chu Triệu thở hồng hộc, vác một người chơi chạy lên tầng ba ném qua cửa sổ.
Một tiếng động nặng nề từ dưới tầng truyền đến, lúc này, cả cô nhi viện đã không còn người người chơi nữa.
Hai người quay lại cửa lớn cô nhi viện, một khắc vừa bước qua cửa, một tiếng "chip" vang lên, cánh cửa cũ nát từ từ đóng lại, sau một tiếng "lạch cạch" của ổ khóa.
Viện trưởng ở trước mặt đang xách người cuối cùng ném ra ngoài ranh giới phó bản, dường như cảm nhận được gì đó, xoay người nhìn hai người từ xa.
Ánh mặt trời ngày càng tỏ, nhưng hai con ngươi của viện trưởng vẫn tối đen như đêm tối.
Hắn lẳng lặng nhìn hai người, bỗng nhiên mỉm cười, sau đó xoay người đi về biên giới phó bản.
Không biết tại sao, trong lòng Lâm Khách trầm xuống.
Chu Triệu đứng bên cạnh không cảm thấy gì, ngược lại thở phào nhẹ nhõm nói: "Cuối cùng cũng..."
Lời nói của hắn đã bị ngắt bởi sự kinh ngạc của bản thân: "Cậu đang làm gì thế?"
Trong khoảnh khắc viện trưởng bước ra khỏi biên giới phó bản, đột nhiên Lâm Khách xông lên kéo hắn lại.
Đồng tử đen kịt của viện trưởng co lại, âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Khách, lúc này mây vàng ở chân trơi vỡ ra, tia năng đầu tiên chiếu xuống phó bản, trong nháy mắt, toàn bộ phó bản như được ánh sáng rửa sạch.
Lâm Khách không biết hành vi lớn mật của mình, Chu Triệu đổ mồ hôi lạnh, hắn nhìn chằm chằm viện trưởng, chỉ sợ đối phương giơ tay lên giết Lâm Khách.
Thời gian trôi chậm trãi, ánh mặt trơi chiếu thẳng vào đôi mắt viện trưởng, dưới vực sâu không đấy, phản chiếu một ít ánh sáng.
Bởi vì Lâm Khách chạy quá nhanh, động tác theo bản năng, không nghĩ đến kết quả, lúc này đang thở hổn hển, tay trai hơi run.
Đúng lúc cậu đang muốn buông ra, bất ngờ bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy ngón út.
Ngón tay viện trưởng có vết chai, nhẹ nhàng v.uốt ve xương ngón tay của cậu..