Chương 24: Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Phiên bản 11102 chữ

Đoàn Sinh Hòa giao người cho bảo vệ rạp hát rồi lái xe đưa Sầm Thanh về nhà.

Đêm đầu đông, Sầm Thanh nhoài tới trước cửa kính xe, thở ra hơi trắng. Cô chuyên tâm dùng đầu ngón tay viết trên cửa kính, hà hơi liên tục mới viết xong một câu.

“Thầy Đoàn anh xem này!” Thừa dịp chờ đèn giao thông, Sầm Thanh vội vàng túm lấy cánh tay Đoàn Sinh Hòa.

Cô cười tươi chỉ vào cửa kính, hơi ngửa mặt tỏ vẻ xin khen ngợi.

Đoàn Sinh Hòa theo ngón tay cô nhìn qua, trên cửa kính xe ghế lái phụ viết năm chữ to —— Đoàn Sinh Hòa ngốc nghếch, phía sau còn bỏ thêm ba dấu chấm than. Anh nhìn chằm chằm cửa kính mấy giây rồi dời tầm mắt về phía Sầm Thanh, cô gái kia vẫn đang cười, nụ cười kia khiến anh không đành lòng nhăn mặt.

Thở dài, anh vẫn quyết định không so đo với con nít.

Chiếc xe mau chóng chạy tới cửa tiểu khu.

“Anh dừng ở phía trước đi.” Sầm Thanh lấy đồ đạc chuẩn bị xuống xe, cô vừa mở ra dây an toàn thì phát hiện Đoàn Sinh Hòa lấy ra tấm thẻ từ trong túi.

Cà thẻ, vào cửa, chạy xuống tầng hầm bãi đỗ xe, một loạt hành động của anh hết sức trôi chảy. Lối vào bãi đỗ xe của tiểu khu hơi lắt léo, Sầm Thanh ở đây hơn một năm, khi lái xe vào cứ luôn loạng choạng, Đoàn Sinh Hòa lại thành thạo giống như đến đây mỗi ngày.

“Anh có nhà ở đây hả?” Sầm Thanh xác định mình chưa từng thấy xe của Đoàn Sinh Hòa ở trong tiểu khu.

“Không có, Liễu Tích Minh có.”

Xe dừng tại vị trí đỗ tạm thời, Đoàn Sinh Hòa mở ra cửa sổ xe thoáng khí, anh tháo dây an toàn hoạt động gân cốt. Ban nãy khi anh ra tay hơi trật bả vai, giờ cảm thấy hơi đau.

Anh lấy ra một tấm vé từ trong túi áo rồi đưa qua. Sầm Thanh nhận lấy nhìn thấy là buổi diễn vào tối ngày mốt, ghế số một hàng số một.

“Cho tôi hả?” Cô vốn định tự mua vé, nhưng hôm nay không giành được ghế đầu, nào ngờ là Đoàn Sinh Hòa mua được.

“Buổi diễn cuối cùng của tôi, em đừng đến muộn.”

Sầm Thanh còn chưa kịp hỏi anh ý tứ câu cuối cùng là gì thì Đoàn Sinh Hòa đã nhận điện thoại, công ty có chuyện anh phải lập tức đi ngay. Cô nuốt về lời nói trong bụng, cầm tấm vé kia lên lầu.

Sầm Thanh mở ra wechat, trong nhóm wechat của đoàn kịch dồn nén mấy trăm tin nhắn, Sầm Thanh lướt xem từng cái, mọi người đều nói về chuyện có liên quan đến việc thay đổi diễn viên.

[Chúc mừng Tiểu Vương của chúng ta về nhà! Cắt xong ruột thừa vẫn là một hảo hán!]

[Ngày mốt thầy Đoàn tạm biệt sân khấu, @ Tiểu Vương không có ruột thừa hãy cố lên người anh em!]

[Hu hu hu, sau này không gặp được thầy Đoàn, ngày mốt tôi nhất định phải lấy dũng khí tìm anh ấy ký tên chụp ảnh chung.]

[Tôi nghe nói mấy hôm trước Tử Mộng đi thử vai bên Tinh Sơ, lỡ như cô ấy cũng đi luôn thì chúng ta làm sao đây…]

……

Bàn tay cầm vé của Sầm Thanh từ từ nắm chặt lại, lần trước nghe anh nói sang năm không diễn nữa, nhưng không ngờ lại nhanh vậy. Trong lòng cô chua chát, mở ra album ảnh xem từng tấm của bọn họ khi luyện tập, lúc diễn xuất trong ánh mắt Đoàn Sinh Hòa chất chứa tia sáng…

Sầm Thanh lục tìm wechat của Uông Thư Kiều, cô bạn đã liên tục tăng ca nửa tháng trời, vẫn không nhịn được kể lể than khổ.

Sầm Thanh: [Anh ấy không diễn nữa, hu hu hu, tớ làm sao đây QAQ]

Sầm Thanh: [Cậu ấm thế mà cũng vì xí nghiệp gia tộc mà từ bỏ lý tưởng, đau lòng quá…]

Sầm Thanh: [Nếu sau này tớ có con, tớ nhất định sẽ để nó làm việc mình thích.]

Sầm Thanh: [Bên công ty đang chuẩn bị hợp đồng, nam chính dự định ký kết với một người mới, tớ vẫn cảm thấy anh ấy thích hợp nhất…]

Sầm Thanh cất di động vào túi, về đến nhà cô mở một bồn nước lớn, bỏ vào một viên bom tắm. Toàn thân ngâm trong nước, cô khui ra lon nước ngọt uống một ngụm, nghe được âm nhắc nhở của wechat.

Sầm Thanh lau tay cầm di động qua nhìn, lại là khuôn mặt xinh đẹp của Uông Thư Kiều…

Uông Thư Kiều: [Cậu có thấy đôi mắt đen do tớ tự chụp không? Ngày hôm qua ngủ có ba tiếng, không dễ gì hôm nay về nhà sớm chút muốn ngủ một giấc, còn phải giải quyết vấn đề tình cảm cho cậu.]

Sầm Thanh bất mãn với cách dùng từ của cô bạn, phản bác: [Không phải vấn đề tình cảm, rõ ràng là vấn đề công việc.]

Uông Thư Kiều: [Cậu có làm được không, anh ta không diễn vai nam chính của cậu cùng với anh ta không phải bạn trai cậu, phải bỏ một cái cậu chọn cái nào?]

Sầm Thanh chẳng hề nghĩ ngợi đáp ngay: [Đương nhiên bỏ cái đầu, một bộ phim luôn có thể thay thế nam chính, nhưng bạn trai của tớ thì làm sao có thể tạm bợ chứ!!!]

Uông Thư Kiều: [Vậy cưa anh ta đi, ngủ với anh ta, chà đạp anh ta!]

Sầm Thanh nhớ tới dáng vẻ đánh người của Đoàn Sinh Hòa hôm nay, cô cúi đầu nhìn cánh tay mảnh mai của mình, e là bị anh gập lại sẽ gãy mất.

Tin tức sau này Đoàn Sinh Hòa không diễn nữa khiến Sầm Thanh buồn bực hai ngày trời, lúc cô làm việc cứ hồn vía lên mây. Cô nhìn ảnh chụp của các nam diễn viên khác nhau, luôn cảm thấy khuôn mặt bọn họ từ từ trông giống Đoàn Sinh Hòa.

Tâm trạng uể oải nản lòng của Sầm Thanh kéo dài cho tới buổi chiều ngày Đoàn Sinh Hòa tạm biệt sân khấu, ekip của một nam diễn viên ban đầu được nhìn trúng đang thúc giục Tinh Sơ ký hợp đồng, trong tay bọn họ còn một kịch bản tốt khác cho nên sốt ruột hối thúc, nói là nếu Tinh Sơ khẳng định không cần anh ta thì anh ta có thể ký với công ty khác tiến vào đoàn phim.

Sầm Thanh ngồi trong phòng họp, nhìn ảnh tạo hình của nam diễn viên kia trên màn hình lớn, cô không nói lời nào.

“Tiểu Thanh, đây là người tốt nhất.” Tiết Dịch Bình biết cô suy nghĩ cái gì, những việc họ làm vốn đã không phải chuyện nào cũng theo ý muốn, có rất nhiều nhân tố cần cân nhắc ở mọi phương diện, có thể làm tới giữa đường đã không phải là chuyện rất dễ dàng.

Sầm Thanh cụp mắt: “Anh Bình, bảy giờ tối nay tôi sẽ cho anh một đáp án khẳng định.”

Bảy giờ buổi diễn bắt đầu, Sầm Thanh muốn nói chuyện với Đoàn Sinh Hòa lần cuối cùng trước khi anh lên sân khấu. Tiết Dịch Bình không thể lay chuyển cô, dù sao cũng chỉ còn hai tiếng, anh ta cũng tùy cô.

“Bảy giờ, nếu thật sự không được thì cô cũng đừng miễn cưỡng nữa.” Tiết Dịch Bình thu dọn đồ đạc đi ra phòng họp, đối phó với Sầm Thanh xong anh ta còn phải lên lầu báo cáo công việc với Lục Chiếu.

Sầm Thanh ở phòng họp xem đi xem lại tư liệu diễn viên, lúc gần tới giờ cô lấy đồ đi xuống lầu, rồi gửi tin nhắn cho Đoàn Sinh Hòa.

Đào Đào lái xe chở cô đi về phía rạp hát, mới vừa lên đường cao tốc thì chiếc xe đằng trước liền không nhúc nhích. Tiếng còi nổi lên bốn phía, trong lòng Sầm Thanh chợt lạnh. Cô lập tức bật lên đài phát thanh, mấy phút sau nữ phát thanh viên bắt đầu đưa tin về một vụ tai nạn giao thông trên đường cao tốc phía Nam thành phố. Bảy chiếc ô tô đụng đuôi xe của nhau, cả con đường cao tốc bị kẹt cứng.

“Chị Thanh, không thì chị nói chuyện lại với đạo diễn Tiết đi, chúng ta khẳng định không đi được trong khoảng thời gian ngắn.” Đào Đào cũng sốt ruột không thôi.

Sầm Thanh mím môi không nói chuyện, cô cúi đầu nhìn chằm chằm kim đồng hồ đang di chuyển, mỗi lần kim đồng hồ di chuyển một vạch, chùm dây kéo căng trong đầu Sầm Thanh sẽ đứt một sợi.

Sáu giờ năm mươi lăm, Sầm Thanh nhận được tin nhắn của Đoàn Sinh Hòa.

Đoàn Sinh Hòa: [Em ở đâu?]

Xe vừa mới chạy được chừng hai trăm mét về phía trước, Sầm Thanh không trả lời anh, cô gọi điện thoại cho Tiết Dịch Bình.

“A lô, anh Bình…”

Mới vừa nối máy, di động rung một cái, vẫn là tin nhắn của Đoàn Sinh Hòa.

Đoàn Sinh Hòa: [Không gấp, tôi chờ em.]

“A lô, Tiểu Thanh, sao rồi?”

Sầm Thanh nắm chặt nắm tay, mau chóng nói: “Tôi bị kẹt xe trên đường cao tốc, có tin sẽ nói với anh.”

Cô cúp máy ngay, sáu giờ năm mươi tám.

Sầm Thanh: [Anh biểu diễn cho tốt, tôi sẽ mau chóng tới nơi.]

Đoàn Sinh Hòa không trả lời nữa, chắc là đang làm chuẩn bị cuối cùng trước khi lên sân khấu.

Lúc Sầm Thanh đến cửa rạp hát thì đã tám giờ, cô cầm tấm vé không tiến vào mà ngồi trên cầu thang trước rạp hát. Một tay cô chống cằm, tay kia thì bắt đầu gõ bàn phím, cắn răng một cái rồi bấm gửi đi.

[Nam chính và bạn gái, anh muốn cái nào?]

Tin nhắn gửi đi rồi, Sầm Thanh tắt màn hình di động đặt ở bên cạnh, chờ một lúc tới giữa giờ mới tiến vào.

Phía trước trung tâm kịch nghệ thành phố M là sông Hoàn Thành, bên phải là trung tâm thương mại tài chính sầm uất nhất, bên trái thì là khu phố cổ bảo tồn của thành phố M. Sầm Thanh đếm mấy chiếc thuyền vịt ngẫu nhiên trôi nổi, khi chiếc thứ ba trôi qua thì Đoàn Sinh Hòa trả lời tin nhắn.

Đoàn Sinh Hòa: [Em ở đâu?]

Sầm Thanh: [Cửa rạp hát.]

Cô buông di động, tiếp tục nhìn về phía mặt nước, chiếc thuyền vịt thứ tư từ từ xuất hiện trong tầm mắt cô thì di động lại vang lên.

Đoàn Sinh Hòa: [Quay đầu lại.]

Sầm Thanh kinh ngạc, cô xoay đầu qua, Đoàn Sinh Hòa cách cô chừng mười mét. Cô nhất thời quên mất đứng dậy, ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn anh tới gần.

Đoàn Sinh Hòa còn mặc trang phục diễn, chính là bộ quần áo mà Sầm Thanh nhìn thấy anh lần đầu tiên, quần lao động màu đen áo sơ mi màu trắng, trong tay còn cầm chiếc quạt xếp.

Đoàn Sinh Hòa đi qua ngồi bên cạnh Sầm Thanh, anh tháo ra micro trên người đặt sang bên cạnh. Anh xoay chiếc quạt trong tay rồi đặt cán quạt dưới cằm Sầm Thanh, hơi nâng lên.

“Ngàn dặm trường chinh chỉ thiếu một bước, sao em lại bỏ cuộc rồi?” Giọng điệu anh nhẹ nhàng, trong đôi mắt mang theo ý cười.

Đây là lời thoại của anh trong vở kịch, Sầm Thanh còn nhớ tình tiết kế tiếp, nam chính sẽ nâng khuôn mặt nữ chính rồi hôn môi, là phần chuyển cảnh do cô viết.

Cằm Sầm Thanh bị nâng lên, không biết có phải vì tư thế này không mà cô cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, cô hít vào chầm chậm rồi nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi Đoàn Sinh Hòa thu lại cán quạt thì cô lập tức lùi ra sau, không biết đang sợ cái gì. Thật lâu sau cô mới sực nhớ ra buổi diễn còn chưa kết thúc.

“Anh mau chóng trở lại đi, tôi cũng đi vào…”

Dứt lời Sầm Thanh định đứng dậy, cô bị Đoàn Sinh Hòa nắm lấy cổ tay.

“Nửa màn sau đổi người.”

Lúc anh xuất hiện đã nói rõ ràng nửa màn sau đổi nam chính mới lên sân khấu. Tuy rằng là sự sắp đặt tạm thời, nhưng anh ta đã tập luyện rất nhiều lần, sẽ không xảy ra vấn đề.

“Có đầu có cuối…” Sầm Thanh cảm thấy cách này của anh không tốt lắm, buổi diễn tạm biệt chỉ diễn một nửa vở kịch, cứ cảm thấy sẽ để lại tiếc nuối.

Đoàn Sinh Hòa không nghĩ như vậy, anh cười nói: “Mới thay cũ, rất tốt.”

Sầm Thanh gục đầu, chuẩn bị làm sao mở lời nói về chuyện diễn xuất với anh.

“Em còn chưa hỏi đáp án của tôi.” Đoàn Sinh Hòa nghiêng đầu nhìn cô.

Anh biết rõ mục đích Sầm Thanh tới ngày hôm nay, cũng đã nghĩ xong đáp án. Nhưng anh không ngờ Sầm Thanh lại gửi tin nhắn đó cho anh, hỏi anh muốn nam chính hay là bạn gái.

Khi Đoàn Sinh Hòa thấy được tin nhắn ở hậu trường, anh lập tức quyết định nửa màn sau thay người, sau đó gấp gáp chạy ra, anh sợ bé thỏ lo sợ bất an ở cửa sẽ đổi ý chạy trốn.

Hô hấp của Sầm Thanh chợt ngừng lại một giây: “Đáp án gì?”

Đoàn Sinh Hòa cười nhẹ một tiếng, không biết cô thẹn thùng hay là thật sự quên rồi. Anh giơ lên giao diện trò chuyện trên wechat trước mặt Sầm Thanh, thong thả nói: “Em có muốn chính miệng hỏi không?”

Trái tim Sầm Thanh đập mạnh, cô chầm chậm nắm lấy cổ tay Đoàn Sinh Hòa kéo ra bàn tay của anh, sau đó cô ngửa đầu đối diện anh.

Bàn tay cô nắm thành quyền, chầm chậm cất tiếng hỏi: “Thầy Đoàn, anh muốn…” Cô dừng vài giây, tạm thời sửa lại hai chữ trong tin nhắn, “Anh muốn nam chính hay là…muốn tôi?”

Bạn đang đọc Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!