Chương 77: Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Phiên bản 11107 chữ

“Không ngủ ngon? Thảo nào mọc mụn.”

Tư Huyền mắng chửi gã trai thẳng này trong lòng tám trăm lần, cô cố gắng khống chế biểu cảm, nở nụ cười cứng đờ: “Phải đó Giang tổng, chỉ sợ ngài đã nhiều năm rồi chưa từng thể nghiệm mùi vị mọc mụn thanh xuân nhỉ?”

Giang Sinh Hành đột ngột khom lưng, kề sát Tư Huyền. Khoảng cách giữa hai người từ từ thu ngắn lại, cho đến khi Tư Huyền có thể nhìn rõ lỗ chân lông trên làn da của Giang Sinh Hành thì anh dừng lại. Ba giây sau, lỗ tai Tư Huyền đỏ lên mà mắt thường có thể thấy được…

Giang Sinh Hành đứng thẳng lưng, khóe môi nhếch lên.

“Anh, anh, anh…anh làm gì đó?” Hô hấp của Tư Huyền bất ổn, cô che mặt, bàn tay phải hơi run run.

“Chưa từng mọc mụn thanh xuân, tôi cảm thấy mới mẻ nên muốn nhìn kỹ xem.”

Tư Huyền không nhịn được cười lạnh, hỏi: “Thế Giang tổng có hài lòng không?”

Giang Sinh Hành đáp: “Hài lòng, đỏ đỏ trắng trắng rất đáng yêu.”

Đợi sau khi Giang Sinh Hành đi xa, Tư Huyền lấy ra chiếc gương bên người ra soi. Quả thật đỏ đỏ trắng trắng, vì nốt mụn kia cô đã cố gắng vài ngày nhưng nó vẫn chưa chín để nặn ra được, tới nhà họ Giang vài tiếng thì mụn chín rồi. Giang Sinh Hành này không phải có độc chứ? Hiệu quả này có thể sánh bằng thuốc thần trị mụn.

Còn có khuôn mặt của Tư Huyền cũng đỏ chín, cơn gió lạnh không thể xua tan vẻ đỏ ửng dưới lớp phấn nền.

Cô ngồi bên bờ hồ vài phút, từ xa nhìn thấy một dì mặc tạp dề đi tới: “Cô Tư, chủ tịch Giang mời cô vào trong.”

“Vâng, phiền dì dẫn đường.” Tư Huyền đứng dậy vỗ khuôn mặt, đi theo cửa hông tiến vào.

Tới phòng ăn ở lầu hai, cả nhà họ Giang đều có mặt, Tư Huyền đi vào không bao lâu thì ông bà Tư cũng tới rồi. Tư Thừa Bình thấy con gái mình ngồi cùng Giang Sinh Hành thì lập tức xụ mặt, ông có nghe được chuyện Giang Sinh Hành không hài lòng về con gái mình, hiện giờ Giang Hồng Tự lại đòi ghép uyên ương lung tung, ông thương con gái đương nhiên chẳng vui chút nào.

“Chú em Thừa Bình, ngồi đi.” Giang Hồng Tự đứng dậy tiếp đón bọn họ.

Tào Nghiên Phương kéo Tư Thừa Bình ngồi xuống, bà ngồi kế bên Tư Huyền, đưa tay xuống dưới bàn tìm bàn tay của Tư Huyền. Cô cho bà một nụ cười.

Giang Hồng Tự nói lời khách khí cả buổi tối, người tinh tường đều có thể nhìn ra ý tưởng chính của ông ta —— ông ta thích đứa con dâu Tư Huyền này.

Tư Thừa Bình lăn lộn nhiều năm sao có thể không biết ý tứ của Giang Hồng Tự. Ông ta nói tới thì Tư Thừa Bình chặn lại, thái độ khiêm tốn khiến người ta không bới ra thiếu sót, nhưng cũng tỏ vẻ nhà họ Tư bọn họ không muốn trèo cao.

Cuối cùng Giang Hồng Tự hết cách, ông ta vung tay: “Chuyện mấy đứa nhỏ cứ để tự bọn nó lo liệu đi.”

Giang Hồng Tự chỉ vào Đoàn Sinh Hòa nói đùa: “Tư Huyền, nếu cháu ngại thằng lớn nhiều tuổi, thằng út nhà này cùng một năm với cháu.”

Giang Sinh Hành ngước mắt nhìn Giang Hồng Tự: “Thằng út? Ba không lo bát tự tương khắc à?”

“Ba nói hợp là hợp!” Giang Hồng Tự phồng râu trợn mắt, tác phong độc đoán không cho phép nghi ngờ.

Sau hôm sinh nhật của Giang Hồng Tự, Tư Huyền nằm ở nhà vài ngày, chừng một tuần hơn không ra ngoài. Tư Thừa Bình thật sự không nhìn được nữa, sáng thứ hai ông kéo con gái dậy, ép Tư Huyền đến công ty ông.

“Ba ơi, con đến công ty ba không tốt đâu.” Tư Huyền níu giữ khung cửa chơi xấu, “Con đang tìm việc, ba nói đi một sinh viên vừa tốt nghiệp nhảy sang công ty ba, không công bằng với nhân viên lâu năm trong công ty ba đâu.”

Lúc này, Tào Nghiên Phương đắp mặt nạ từ phòng đi ra, nghe được lời này của Tư Huyền bà không nhịn được chế nhạo nói: “Con nghĩ nhiều rồi con cưng, ý ba con là bảo con đến công ty ông ấy thực tập, sau ba tháng sẽ xem xét chuyển chính thức.”

Tư Thừa Bình gật đầu, trầm giọng nói: “Đúng vậy, ba đã nói chuyện với bộ phận kế hoạch, hôm nay còn có một nhân viên vừa tốt nghiệp giống con đến trình diện, ba tháng sau trong hai người chỉ giữ lại một người chuyển chính thức.”

Vừa dứt lời Tư Thừa Bình sợ Tư Huyền hiểu lầm, ông lập tức bổ sung: “Là công ty đối tác bỏ phiếu, con là con gái ba cũng vô dụng.”

Tư Huyền sửng sốt một chút: “Khoan đã ba thân yêu của con… Con, là con gái duy nhất của chủ tịch, đến bộ phận kế hoạch thực tập, còn phải cùng một người khác cạnh tranh trong cuộc đua chuyển chính thức?”

Tư Thừa Bình gật đầu: “Người kia là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp của trường con.”

“Con bắt đầu nghi ngờ con không phải con ruột của ba…” Tư Huyền nói xong thì lập tức đóng cửa phòng, cất cao giọng nói, “Con thay quần áo, đừng tiến vào!”

Nửa tiếng sau Tư Huyền chuẩn bị xong xuôi xuống lầu, cô ngồi xuống bên bàn ăn.

“Ba đi sớm thế ạ?” Cô cắn một miếng trứng chiên, “Giống như trở về hồi cấp ba, lúc con ăn sáng ba phải lái xe để làm nóng điều hòa.”

Tào Nghiên Phương vểnh lên bộ móng tay vừa mới làm hôm qua mà khuấy sữa tổ yến, bà thong thả nói: “Ba con đi làm rồi.”

Tư Huyền sửng sốt: “Đi làm? Ba không đợi con sao?”

“Ôi chao.” Tào Nghiên Phương buông bát xuống, “Nhân viên nhỏ nào của bộ phận kế hoạch ngồi xe chủ tịch đi làm tan ca chứ?”

“Vậy con đi thế nào?” Xe của Tư Huyền đang ở bãi đỗ xe của căn hộ cô thuê, chỗ đó cách nhà cô năm sáu km.

“Sao cũng được, cơ mà con nhanh lên đi, ngày đầu tiên đi làm đến muộn không tốt đâu.” Tào Nghiên Phương nhìn thoáng qua thời gian, chỉ cách cho cô, “Nếu bây giờ con ra cửa đón tàu điện, chắc là tới kịp quẹt thẻ.”

Tư Huyền nhét hết trứng chiên vào miệng, cô bực bội đứng dậy cầm túi xách bỏ chạy.

Ở đâu có người bảy giờ sáng biết mình hôm nay phải đi làm, chín giờ phải đến công ty chứ? Hơn nữa cô còn đường đường là con gái chủ tịch!

Tàu điện cách nhà chừng tám trăm mét, Tư Huyền tính toán thành tích kiểm tra thể chất tám trăm mét của mình hồi đại học, cộng thêm trọng lượng của quần áo và đồ đạc hôm nay, cô đoán chừng hai mươi phút sau có thể tiến vào trạm.

Tư Huyền hít sâu một hơi hướng về phía trạm xe, dùng tốc độ ba km một giờ chạy như điên.

Rốt cuộc khi hơi thở của cô thoi thóp thì trạm xe ở ngay trước mắt…

Cô sắp bước xuống bậc thang thì đúng lúc này bên người đột nhiên vang lên tiếng còi xe. Tư Huyền quay đầu nhìn, xe rất xịn, cả thành phố M không tìm ra được bao nhiêu chiếc.

Lại nhìn cái người ngồi ở hàng ghế sau ——

Âu phục giày da, khuôn mặt tuấn tú, bờ môi mỏng hơi mím lại, mắt kính gọng vàng, lịch sự bại hoại…

“Giang tổng, trùng hợp thế? Tôi không nói chuyện với anh được, tôi phải bắt kịp thời gian.” Tư Huyền nói xong muốn đi, tiếng còi xe lại vang lên.

Tư Huyền nhẫn nại xoay lại: “Giang tổng còn có gì chỉ bảo?”

Lúc này cô chỉ muốn đi vào trạm xe, chẳng muốn tán tỉnh đàn ông, cho dù hôm nay anh có đẹp trai bao nhiêu đi nữa, cô cũng không muốn!

“Tôi đưa em đi.” Giang Sinh Hành thản nhiên nói.

Tư Huyền sửng sốt hai giây, cô cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, lập tức tạm biệt trạm xe chạy về phía Giang Sinh Hành.

Thong thả lên xe, Tư Huyền và Giang Sinh Hành ngồi cách nhau một tấm đệm ở giữa.

Cô khom lưng xoa bắp chân đau mỏi: “Tôi chạy gần nửa tiếng rồi, hơn tám trăm mét!”

“Ừm, tôi biết.” Giang Sinh Hành tháo mắt kính ra, anh đặt tờ báo trong tay sang một bên rồi nghiêng đầu nhìn cô.

“Anh cũng biết?”

Giang Sinh Hành xoa đôi mắt mỏi, mở cửa kính xe một khe hở để không khí trong lành tiến vào trong xe: “Khi em ra cửa tôi đã nhìn thấy.”

Tư Huyền giật mình ngớ ra vài giây, đầu óc kêu vù vù.

“Lúc tôi ra cửa anh đã nhìn thấy, sau đó anh theo tôi một đường, chờ tôi tới trạm xe anh mới bảo tôi lên xe?”

Tư Huyền cảm thấy mình bị trêu đùa, cơn giận lập tức dâng lên đầu. Hiện tại lửa giận hừng hực trong mắt cô, bùng cháy đến mức không biết đẹp trai là thứ gì.

“Tôi không cần anh đưa đi.” Tư Huyền nói xong định kéo ra cửa xe.

Buổi sáng đông xe, từng chiếc xe chạy bằng điện ở ven đường lướt nhanh qua liên tục. Giang Sinh Hành lập tức rướn người ra kéo cô lại, thuận tiện căn dặn tài xế khóa cửa xe.

Khuỷu tay anh ôm lấy eo Tư Huyền, một tay bắt lấy vai áo khoác ngắn của cô.

Tư thế hai người rất kỳ lạ, bởi vì vóc dáng chênh lệch, Giang Sinh Hành vô thức vén lên áo len của Tư Huyền. Thế là cánh tay còn lại của anh không có gì trở ngại chạm vào da thịt mềm mại bên hông cô.

Tư Huyền sợ tới mức mất đi chức năng ngôn ngữ, chỉ có thể trừng mắt bày tỏ sự phẫn nộ. Mấy giây sau, Giang Sinh Hành mau chóng rút tay về, lùi ra sau, anh ngượng ngùng nhìn tấm lót chân ở bên dưới.

“Xin lỗi.” Giang Sinh Hành ho nhẹ hai tiếng, “Em không mặc áo lót giữ ấm bên trong à?”

Tư Huyền mặc áo len bên trong thì thêm chiếc áo khoác ngắn bên ngoài, lúc này mới khiến anh dễ dàng tiếp xúc như vậy.

Tư Huyền hít sâu một hơi, cúi đầu kéo áo lại: “Tôi có mặc đồ lót giữ ấm hay không, vậy thì lúc anh giở trò lưu manh mới có thể kêu tôi bảo vệ mình cho tốt à?”

“Tôi xin lỗi, vừa rồi bên ngoài có xe.” Giang Sinh Hành xin lỗi lần nữa.

Tư Huyền hít sâu vài cái: “Không có gì.”

Nửa đoạn đường sau, đầu óc cô không ngừng phát ra bộ phim 5D ban nãy, bên hông tê dại từng đợt, khó chịu giống như có kiến bò. Lỗ tai Tư Huyền đỏ đến như rỉ máu, cô nắm tay thành quyền tỏ vẻ trấn tĩnh liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cô chậm rãi lấy ra di động, mở khung đối thoại của wechat.

Tư Huyền: [Tớ, Tư Huyền, solo 23 năm, rốt cuộc, nghĩ tới ái tình rồi.]

Hai giây sau, tin nhắn thoại của đứa bạn thân gửi sang. Tư Huyền đeo tai nghe Bluetooth, bấm vào tin thoại.

“Nghĩ tới ái tình? Cậu được lắm Tư Huyền, lên đi! Trước khi kết hôn nhất định phải thử xem máy chạy tốt không, bằng không thiệt thòi đó. Lên đi! Lên giường với anh ta, ngủ với anh ta, chà đạp anh ta!!!”

Tư Huyền vừa nghe vừa chỉnh âm thanh lớn, cô cứ cảm thấy hiệu quả âm thanh của tai nghe hôm nay hơi lạ.

Sau khi bấm nghe lại, Tư Huyền đột nhiên nhận ra gì đó, cô chậm rãi tháo ra tai nghe —— thế giới rõ ràng.

Lòng Tư Huyền như tro tàn nhét tai nghe vào túi, cô như ngồi trên đống lửa. Giang Sinh Hành ở bên cạnh không nhịn được cười nhẹ, tài xế ngồi đằng trước cần cổ đỏ rần.

“Anh cười cái gì? Rất buồn cười hả? Đây là nhu cầu sinh lý bình thường của người trưởng thành, tôi không tin Giang tổng không có nhu cầu về mặt này.” Tư Huyền tỏ vẻ bình tĩnh, bình tĩnh như là một chiến sĩ đã trải qua trăm trận chiến, chẳng hề hoảng hốt.

Cô đang muốn chửi bậy, nhưng lý trí lại nói với cô rằng, không thể hoảng hốt, luống cuống sẽ thua ngay. Trong tình huống này, ai thẹn trước thì người đó xấu hổ.

Giang Sinh Hành thu lại nụ cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Không có.”

Tư Huyền dần dần trừng to đôi mắt.

“Tôi không cho rằng em buồn cười.” Giang Sinh Hành nhận ra lời nói của mình có ý nghĩa khác, anh bổ sung.

“Ờ, vậy là tốt rồi.” Giọng Tư Huyền ổn định.

“Tôi chỉ tò mò, em đã tìm được mục tiêu rồi à?” Giang Sinh Hành biết rõ còn hỏi, không biết tại sao thấy vành tai cô đỏ bừng, anh rất muốn…cắn.

Tư Huyền ngơ ngác nhìn Giang Sinh Hành: “Ừm…tìm được khuôn mặt rồi, nhưng không biết ở phương diện khác anh ấy có đáp ứng được yêu cầu không.”

Giang Sinh Hành bật cười, anh cúi đầu kề sát bên tai Tư Huyền: “Mời trải nghiệm, có điều nếu em muốn kết hôn trước thì chúng ta tổ chức sớm. Ba tôi đã bắt đầu xem xét nơi tổ chức hôn lễ.”

Tư Huyền nghe xong đầu óc trống rỗng, cô cảm thấy khó tin nhìn Giang Sinh Hành.

Đột nhiên vành tai cô tê rần.

“Anh, anh làm gì hả?” Mặt cô càng đỏ hơn, “Quan, quan hệ của chúng ta còn chưa tới bước kia…”

“Ngại quá, nhu cầu sinh lý, khống chế không được.”-Hết-

Bạn đang đọc Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!