Chương 8: Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Phiên bản 10497 chữ

Lục Bình đột nhiên lục ra hai tấm ảnh từ trong túi xách đặt lên bàn trà: “Con xem, người mặc áo trắng chính là cháu trai của dì Triệu con, hiện tại đang làm công việc phát triển phần mềm. Tấm kia là con trai nhà họ Lý, mẹ thấy còn trẻ quá, cháu trai của dì Triệu thích hợp hơn.”

Sầm Thanh bất đắc dĩ: “Mẹ, mẹ tuyển phi cho con hả? Nhưng mà quy mô này có phải hơi nhỏ không, mẹ nên tìm một ngày tập hợp bọn họ đông đủ, sau đó từng hàng bước lên, ném thẻ bài thưởng hoa.”

Lục Bình bất mãn với thái độ bất cần của cô, bà lại đánh sau lưng Sầm Thanh một cái, nghiêm túc nói: “Con ngồi thẳng xem đàng hoàng cho mẹ, cho con thể diện rồi còn chê quy mô quá nhỏ, mẹ đăng ký tên con đi tới buổi xem mắt quy mô lớn, con có đi không?”

“Đừng đừng đừng, con xem này…” Sầm Thanh cầm lấy hai tấm ảnh nhìn kỹ càng, “Ừm, không tệ, chỉ là kỹ năng photoshop còn cần nâng cao. Sửa làm sao mà nền gạch lệch rồi, cà da đến nỗi chẳng thấy rõ hoa văn của bức màn.”

Cô giơ ảnh chụp lên trước mắt, khoa trương che miệng lại: “Ôi mẹ ơi, mẹ xem mụn này!”

Lục Bình híp mắt nhìn qua: “Chỗ nào? Ơ, người ta áp lực làm việc lớn, mọc vài cái mụn con ngạc nhiên gì chứ?”

Sầm Thanh bỏ ảnh chụp lên bàn: “Nếu phải chọn thì con chọn người mặc đồ đen.”

“Không được.” Lục Bình từ chối ngay, “Con xem lại đi, cháu trai của dì Triệu tốt hơn, con đừng nhìn ảnh chụp, con phải đi gặp mặt, cậu ấy không ăn ảnh.”

“Mẹ… lần sau mẹ tìm người so sánh thì đừng tìm người có điều kiện hơn hẳn, có lẽ con còn có thể trái lương tâm khen một câu đẹp trai.” Sầm Thanh đã sớm nhìn ra mục đích của Lục Bình chính là cháu trai của dì Triệu, lại còn lấy người khác ra làm ngụy trang.

Lục Bình bị con gái lật tẩy tâm tư, bà dứt khoát đặt câu hỏi: “Vậy con có gặp hay không?”

“Gặp, mẹ kính yêu đã bảo gặp thì đương nhiên phải đi gặp.” Dù sao cũng không mất miếng thịt nào, nếu không gặp Sầm Thanh sợ là hôm nay không thể đứng thẳng đi ra ngôi nhà này.

Về vấn đề xem mắt Sầm Thanh đã nói chuyện với Sầm Quan Hải, ý kiến của ông là không gấp. Nhưng nếu Lục Bình nôn nóng, Sầm Quan Hải đề nghị Sầm Thanh ngoài mặt vẫn làm đi, dù sao nếu Lục Bình không thoải mái thì sau này hai bố con bọn họ sẽ không trải qua ngày tháng tốt lành gì.

Thừa dịp Lục Bình lên lầu thay quần áo, Sầm Thanh chụp hai tấm ảnh, rồi làm mờ từng khuôn mặt sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Sầm Thanh: [Mỗi lần về nhà đều không thiếu bị giục kết hôn… (hình ảnh)]

Chỉ phút chốc sau khi đăng lên vòng bạn bè, tin nhắn của Uông Thư Kiều lập tức nhảy ra.

Uông Thư Kiều: [Cậu add wechat của anh ta rồi hả?]

Sầm Thanh: [Sao cậu biết?] Cô nàng này lắp đặt máy quay trên người cô à?

Uông Thư Kiều: [Đổi hình đại diện, sửa tên, hủy bỏ chức năng có thể xem được vòng bạn bè trong ba ngày, đăng lên nội dung quái lạ ám chỉ độc thân… Đủ loại dấu hiệu cho thấy, cậu đã add wechat của người đàn ông trong lòng.]

Sầm Thanh trả lời biểu tượng ngón tay cái cho cô bạn, sau đó đi ra lướt vòng bạn bè, ba mươi sáu người bấm like, cô xem từng người một, không có Đoàn Sinh Hòa. Cô còn chưa kịp khóc lóc kể lể với Uông Thư Kiều việc Đoàn Sinh Hòa chưa bấm like và chuyện mình bị ép xem mắt, Sầm Thanh nghe được Lục Bình ở trên lầu gọi cô.

“Thanh Thanh, dì Triệu của con nói cháu trai dì ấy đúng lúc ở gần nhà chúng ta, con ăn xong thì để cậu ấy đưa con trở về, hai đứa vừa lúc gặp mặt.”

Trùng hợp quá nhỉ…

“Mẹ, con còn muốn ăn tối rồi mới đi.” Sầm Thanh cố gắng vùng vẫy lần cuối.

“Buổi chiều mẹ và bố con đều ra ngoài, chúng ta không trở lại ăn bữa tối.” Lục Bình vừa xuống cầu thang vừa càm ràm, “Hôm nay nếu không để con gặp mặt, ngày mai con nói với mẹ không rảnh, ngày mốt thì nói đi công tác, kéo dài tới tết cũng không gặp được.”

Sầm Thanh nhún vai, cô quả thật định làm vậy.

Cô vội vàng ăn bữa trưa thì bị Lục Bình kéo lên lầu rửa mặt chải tóc thay đồ, bởi vì buổi sáng phải bắt kịp chuyến bay nên cô ăn mặc khá tùy ý, cũng không trang điểm.

Dưới sự “giám sát” của Lục Bình, Sầm Thanh không tình nguyện trang điểm xong, còn uốn tóc.

Sau khi làm xong, Sầm Thanh mở ra va ly của mình, hoàn toàn khuất phục: “Mẹ, mẹ lựa đi, mẹ chọn chiếc nào con mặc chiếc đó.”

Lục Bình ngồi xổm xem từng món đồ, vẻ bất mãn trên khuôn mặt bà ngày càng nghiêm trọng, bà thật sự chẳng hiểu được thẩm mỹ của những cô gái trẻ thời nay, quần áo chiếc này kỳ lạ hơn chiếc kia, chẳng nhìn ra được chỗ nào tròng cổ tròng cánh tay.

Cuối cùng bà cầm một chiếc váy ra dấu: “Chiếc này đi.”

Chiếc váy dài kaki màu sáng, trông chững chạc chín chắn, lại không mất đi vẻ dịu dàng trang nhã.

“Con đổi giày đi.” Lục Bình lấy ra đôi giày bệt trong va ly đưa cho cô, “Dì Triệu con nói cháu trai dì ấy cái gì cũng tốt, chỉ là hơi thấp một tí.”

Sầm Thanh chầm chậm cởi ra đôi giày bình thường chỉ cao bốn cm trên chân mình, cô chần chừ nói: “Hơi thấp một tí là thấp bao nhiêu?”

“173, con cũng chỉ 168, chênh lệch năm cm coi như xứng rồi.”

Sầm Thanh cười gượng gạo, ngoan ngoãn mang vào đôi giày bệt.

Theo sự nhận thức hạn hẹp của cô về đàn ông, đối tượng xem mắt kia là 173, anh ta tuyệt đối có khả năng khoe khoang bên ngoài là 178, nếu anh ta 172, tuyệt đối có thể hét lên 175…

Hai nươi phút sau, Sầm Thanh nhìn thấy người đàn ông bước xuống chiếc xe ô tô, cô gấp gáp quay đầu xem phản ứng của Lục Bình.

Lục Bình cau mày, bà nhìn cháu trai nhà họ Triệu rồi nhìn sang con gái mình, hai người đứng chung Sầm Thanh lại cao hơn anh ta một tí.

“Tiểu Triệu, làm phiền cháu rồi.” Bà cười giả lả nhìn Sầm Thanh lên xe, Lục Bình vừa trở về thì nhìn thấy ánh mắt chê bai của Sầm Quan Hải đang nhìn ra cửa sổ sát đất ở phòng khách, bà hơi xấu hổ chà tay vào nhà.

“173?” Sầm Quan Hải đẩy mắt kính, “Em nghiêm túc nhỉ.”

“Em đâu có biết…” Lục Bình cáu kỉnh liếc nhìn Sầm Quan Hải, “Năm đó khi người nhà làm mối cho hai chúng ta, chẳng phải anh không nói ra chiều cao thật à?”

“Đó là anh, mấy thằng nhóc bây giờ đứa này dối trá hơn đứa kia.” Sầm Quan Hải thở dài, “Sau này em bớt xen vào việc con gái tìm bạn trai đi, con bé mới bao nhiêu, em gấp cái gì?”

Lục Bình tức giận nói: “Phải, lúc con gái ông Vương hàng xóm hai mươi bốn đã có thai rồi thì con gái anh ra sao? Hồi cấp ba đổi bạn trai như chong chóng, lên đại học rồi thì chẳng có động tĩnh.”

Sầm Thanh bị Lục Bình nhắc tới cả buổi không nhịn được hắt hơi một cái, cô hạ cửa sổ xe cho thoáng khí, sau đó hắng giọng, nói: “Anh có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”

Cô thấy anh Triệu này muốn nói lại thôi rất lâu, thật sự lo lắng anh ta có chuyện không nói sẽ ngột ngạt khó chịu.

“Tôi nghe nói cô là biên kịch à?”

“Phải.” Sầm Thanh nhìn người ngồi trên ghế lái, vị này sau khi nghe cô trả lời thì khóe miệng sụp xuống, cau mày, hình như là…không hài lòng lắm về nghề nghiệp của cô chăng?

“Công việc này không ổn lắm… chậc, ba tôi vẫn hy vọng tôi tìm một người có công việc ổn định hơn, vả lại những bộ phim bây giờ đều là tình yêu này nọ không đáng xem.”

Sầm Thanh cười gượng hai tiếng: “Gần đây cái phim công sở về lập trình viên kia rất nổi tiếng, tôi cảm thấy đóng cũng ổn, anh biết không?”

“Biết.” Anh Triệu này nghe nói biểu cảm càng ghét hơn, “Cái người nam chính, đâu có lập trình viên nào đàn bà như anh ta chứ?”

Không đợi Sầm Thanh nói ra quan điểm, anh ta nói tiếp: “Ngoại hình chẳng giống tí nào, chậc, đạo diễn kia tệ quá, không biết tuyển diễn viên.”

Sầm Thanh nở nụ cười gượng gạo nhưng không mất đi sự lễ phép: “Nam chính kia có học về máy tính hồi đại học…”

“Cô xem, học máy tính không nổi mới đi đóng phim, tôi nói có sai đâu?” Anh Triệu nhìn thoáng qua Sầm Thanh, “Cô bảo vệ anh ta như vậy, quen biết à?”

“Có quen, anh ấy đã giành giải thưởng quốc gia hai năm liền tại đại học M, bị anh họ tôi lừa đi đóng phim.” Sầm Thanh hỏi ngay, “Không biết anh Triệu tốt nghiệp trường đại học nào?”

Ngành tin học trường đại học M đứng đầu trong nước, giải thưởng quốc gia hàng năm là vật quý hiếm.

Sầm Thanh dám đánh cược, nếu anh Triệu này cũng bước ra từ trường học danh tiếng thì cô đã biết từ miệng của Lục Bình lâu rồi.

“À, tôi…tôi thi vào trường đại học thất bại, không thi tốt.” Anh Triệu lập tức đổi đề tài, “Tôi còn chưa hỏi cô ở đâu nhỉ? Chỉ nghe dì nói gần công viên văn hóa.”

Sầm Thanh chỉ đường: “Lát nữa anh đưa tôi tới cổng là được.”

“Cô mang theo hành lý mà, để tôi đưa cô lên nhé? Thuận tiện có thể tâm sự thêm.”

“Không cần, tôi cầm được.” Cho anh đi lên tâm sự cái gì? Nói nếu quay phim có liên quan về lập trình viên nữa thì cho anh làm nam chính hả?

Tới cổng tiểu khu, Sầm Thanh nằng nặc xuống xe, hơn nữa từ chối yêu cầu add wechat của anh ta.

“Làm bạn cũng được mà, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.” Anh Triệu không muốn bỏ cuộc, đi theo cô tới chốt bảo vệ.

Chú bảo vệ ở bên trong nhìn anh ta với vẻ cảnh giác, bộ đàm cầm trong tay, chuẩn bị gọi nhân viên bảo vệ chủ căn hộ bất cứ lúc nào.

Sầm Thanh lại cười từ chối: “Không cần đâu anh Triệu, anh không phải loại người tôi thích.”

“Vậy cô thích người loại nào, chúng ta có thể tìm hiểu…”

“Tôi thích loại như đàn bà ấy.” Sầm Thanh lập tức ngắt lời anh ta, cô nhìn thấy khuôn mặt anh ta trắng bệch, tâm trạng rất tốt.

Tâm trạng tốt của cô kéo dài cho đến buổi sáng ngày hôm sau, Sầm Thanh mặc chiếc váy vàng nhạt đến sân bay, hết sức vui vẻ lên máy bay.

Khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Tích Minh, nụ cười trên mặt cô càng tươi hơn: “Hi, thầy Đoàn còn chưa tới sao?”

Liễu Tích Minh chỉ vị trí của Sầm Thanh, trả lời: “Cậu ta vốn ngồi ở chỗ của em, đã tạm thời đổi vé.”

Trong chớp mắt, nụ cười trên mặt Sầm Thanh tan biến.

Hóa ra người đêm đó trả vé chính là Đoàn Sinh Hòa?

Chữ tuyệt vọng viết trên khuôn mặt của Sầm Thanh, cô sai rồi, hoàn toàn sai rồi.

Cô và Đoàn Sinh Hòa căn bản không phải duyên trời đã định gì đó, mà là nghiệt duyên ông trời xem không hợp mắt, nghĩ cách muốn chia rẽ bọn họ.

Liễu Tích Minh nhìn thấy sắc mặt thay đổi liên tục của cô thật sự cảm thấy buồn cười, thừa dịp máy bay còn chưa cất cánh, anh ta gửi tin nhắn cho Đoàn Sinh Hòa.

Liễu Tích Minh: [Fan của cậu hiện giờ đang ngồi bên cạnh tôi, cơ mà hai người thật là có duyên, vé cậu đổi bị cô ấy mua được.]

Đoàn Sinh Hòa ở bên kia trả lời rất nhanh, đầu tiên là ba dấu chấm hỏi, sau đó lại biểu thị đang nhập vào.

Đoàn Sinh Hòa: [Chẳng phải cô ấy nói buổi sáng có họp, sửa vé thành buổi chiều ư?]

Liễu Tích Minh mỉm cười thuật lại nguyên văn của Đoàn Sinh Hòa với Sầm Thanh, sau đó thừa dịp cô tức giận không nói nên lời anh ta mở ra wechat bật chức năng tin nhắn thoại.

Nửa phút sau, Đoàn Sinh Hòa bấm vào tin nhắn thoại do Liễu Tích Minh gửi qua, âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Sầm Thanh truyền tới ——

“Đúng vậy, nhưng vì có thể ngồi cùng chuyến bay với thầy Đoàn, tôi đã trốn họp.”

Bạn đang đọc Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!