Chương 2770
Nhưng cô ta vấn rất xấu hổ chạy trốn, lấy cớ đến thăm Hứa Trúc Linh, mang theo túi lớn túi nhỏ.
Vừa đến nhà họ Cố, cô ta liền nói Kỷ Thiên Minh không ở nhà, bản thân khổ sở không người nương tựa, trời tối thì rất sợ hãi. Vừa rồi trời còn giông tố, trời mưa sấm chớp liên tục khiến cô ta ngủ không ngon giấc.
Hứa Trúc Linh mềm lòng, lập tức cho cô ta dọn đến ở vài ngày.
“Tớ sẽ trở vê cùng cậu một chuyến, cậu mang áo quần lên tắm rồi thay đi.”
“Không cần phiền phức như vậy.
Sáng nay khi ra ngoài, đúng lúc tớ có mang theo.”
Hứa Trúc Linh nghe nói thế, không thể không bật cười, chỉ sợ rằng đã có âm mưu từ lâu.
Kỷ Nguyệt Trâm cũng biết lời nói dối của mình có vẻ vụng về, nên chỉ mỉm cười gượng gạo.
“Có phải là gặp chuyện gì rắc rối không? Đến đây để tránh nạn sao?”
“Cũng không hẳn, cậu có nhớ Wiliam không?”
“Có một chút ấn tượng. Có lần anh ta bao hết cả nhà hàng của tớ chỉ để cùng cậu ăn bữa cơm, phải không?”
“Đúng, là anh ta, anh ta đã đến Đà Nẵng, không biết anh ta có thù oán gì với tớ, đến tìm tớ coi tình duyên. Thật sự là gặp quỷ, anh ta có thể yêu đương đúng là cây vạn tuế ra hoa, trăm năm khó gặp. Làm thế nào tớ cũng không tính ra, một quẻ trong số mệnh của mình.”
Cô ta chán nản nói.
“Anh ta không đi sao? Anh ta đến Đà Nẵng làm gì?”
“Không biết, đến được mấy ngày rồi, cũng không thấy anh ta gọi điện nhắn tin cho ai, giống như người già cô độc, không bạn bè, không người thân, cô đơn lẻ bóng, nhìn như vậy… cũng thật sự đáng thương, thật ra tớ không cố tình trốn tránh anh ta, chỉ là… cảm giác rất kỳ lạ, tôi nghĩ tốt hơn là nhiều một chuyện chỉ bằng ít đi một chuyện. Tớ và anh ta không có chuyện gì thì không cần gặp nhau, tốt hơn hết là đừng nên qua lại, sợ rước họa vào thân. Vì vậy, khoảng thời gian này tôi muốn ở lại nhà cậu.”
“Không sao. Cậu có thể ở bao lâu tùy thích, nhà tớ còn nhiều phòng mà đừng khách sáo.”
Hứa Trúc Linh vừa cười vừa nói, mặc dù bọn họ đã thay đổi cuộc sống nhưng cô vấn rất biết ơn.
Nếu không có mẹ của Kỷ Nguyệt Trâm, có lẽ cô đã chết từ lâu rồi, có thể bình yên lớn lên và gặp gỡ Cố Thành Trung, là điều may mắn của cô.
Kỷ Nguyệt Trâm thu xếp ổn thỏa, trong hai ngày nay cô ta tắt điện thoại di động, cũng không lên internet xem cửa hàng trên Shopee.
Ngày thứ ba, cô ta mở điện thoại lên, chỉ thấy Kỷ Thiên Minh tìm mình, ngoài ra không có người khác.
Trong lòng cô ta có chút thất vọng, cô ta nghĩ Wiliam sẽ gọi cho mình, dù không gọi điện thì cũng phải gửi tin nhắn chứ?
Đừng nói là anh ta không biết số của mình.
Tại sao anh ta không tự tìm chứ?
Cô ta nảy ra một số nghi ngờ, quyết định quay trở lại để nhìn xem.
Cửa nhà cô ta đã được lắp đặt, nhận dạng vân tay mới tinh.
Người gác cổng thấy cô ta đến, nhanh chóng vui mừng niềm nở, hóa ra Wiliam đã đến sau đó còn giúp cô ta đóng phí phục vụ.