Chương 114: Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình

Trước

Tiếp

Phiên bản 16736 chữ

Hôm nay mặt trời đã sớm lên ngọn cao, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên cả toàn thành phố, đại biểu cho một ngày mới.

5 giờ chiều, một chiếc xe màu đen có rèm che đúng giờ dừng ở bên cạnh cửa tòa nhà XM.

Từ sau khi hạng mục hợp tác đầu tiên của hai tập đoàn LT và XM thuận lợi hoàn thành, đại lão bản LT mấy năm nay thường xuyên đến thăm XM, thi thoảng đến mở họp, đặc biệt hai năm trước Diệp tổng giám bộ phận tài vụ của công ty mang thai, đi làm hay tan tầm mưa mặc mưa gió mặc gió toàn bộ quá trình đều đến đưa đón, công ty không ai không biết đại lão bản LT, vừa thấy Lâm Túc đã đến đều nhiệt tình chào hỏi.

Mấy phút sau, cửa phòng tổng giám phòng tài vụ bị trợ lý Lý Thiến gõ.

"Diệp tổng, phu nhân của chị tới đón chị."

Những lời này hầu như mỗi ngày Diệp Đồng đều có thể nghe thấy, cô theo bản năng ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Túc cảm giác những mệt mỏi của một ngày bận rộn đều biến mất, trái tim dường như có một dòng nước ấm xẹt qua.

"Phu nhân." Lâm Túc nhẹ giọng gọi, dáng người ưu nhã chậm rãi đi vào: "Chúng ta nên trở về nhà đón Bảo Bảo."

Lời này khiến cho Diệp Đồng đỡ trán, vừa nhắc tới tiểu tổ tông- hoạt bát thích chạy nhảy lung tung nhà cô- cô càng đau đầu, bởi vì cô thật sự sinh một tiểu tổ tông.

Rõ ràng là con ruột của Lâm Túc, ngũ quan xinh xắn lớn lên rất giống Lâm Túc nhưng tính cách không giống hai người khi còn bé, ngược lại cực kỳ giống cháu gái nhỏ của Lâm Túc.

Bây giờ Bảo Bảo mới tròn hai tuổi, thông minh lanh lợi, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, chỉ là nghịch ngợm gây chuyện khắp nơi, rất tinh nghịch, phạt không được đánh không được mắng không được còn phải dỗ dành.

Lúc trợ lý rời đi đã đóng cửa ban công, Lâm Túc đi đến trước bàn làm việc, giơ tay lên nâng cằm Diệp Đồng hôn lên môi Diệp Đồng, ánh mắt quét qua tài liệu trên mặt bàn.

"Vẫn còn bận sao?"

"Không bận, có thể tan tầm rồi." Diệp Đồng tăng tốc sắp xếp các loại báo cáo: "Mau về đón tiểu tổ tông."

Chỉ cần liên quan đến con gái, chung quy người làm mẹ sẽ vì con gái lo lắng lung tung đến sứt đầu mẻ trán.

Lâm Túc nhìn thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của Diệp Đồng, cô nhịn không được bật cười, vừa giúp Diệp Đồng sắp xếp đâu vào đấy vừa nhẹ giọng an ủi:

"Đừng lo lắng, Bảo Bảo ở nhà chị dâu chơi cùng Miên Miên rất vui, Bảo Bảo rất thích Miên Miên, hai bạn nhỏ sẽ không đánh nhau."

Đánh thì chưa từng đánh nhưng tiểu tổ tông nhà cô đã làm cho Miên Miên khóc nhiều lần, vì thế Diệp Đồng ở trong lòng thở dài bất đắc dĩ, cô cảm thấy tính cách của tiểu tổ tông không giống Lâm Túc mà giống Lâm Sanh hơn.

Năm nay Miên Miên bốn tuổi nên đi nhà trẻ, tuổi nhỏ như thế nhưng không thích chơi đùa ồn ào, thích chơi một mình, không bướng bỉnh cũng không gây chuyện, cũng không cần người lớn dạy, chủ động học tập, ngoan đến đau lòng người, nhưng tiểu tổ tông nhà hai người không giống...!Diệp Đồng chỉ cần nghĩ đầu muốn nổ tung.

Nhưng trừ lúc nghịch ngợm, Bảo Bảo hiểu chuyện thì cũng rất hiểu chuyện.

Đương nhiên, có Bảo Bảo không hề dễ dàng, 10 tháng mang thai sinh ra, cô rất yêu Bảo Bảo.

Thật ra trước khi kết hôn, cô và Lâm Túc đã được trang bị nhận thức chung về việc chuẩn bị mang thai, sau khi kết hôn không lâu thì mang thai, bởi vì tuổi tác và tố chất các phương diện của cơ thể, bác sĩ không đề nghị Lâm Túc mang thai, cho nên cô mang thai nhưng Lâm Túc để cho Bảo Bảo mang họ Diệp của cô.

Diệp Đồng còn nhớ rõ ngày đó, khi bất ngờ nói tin tức mang thai cho Lâm Túc biết, Lâm Túc xoay người vào phòng tắm khóc một tiếng đồng hồ...

"Bảo Bảo thích chạy nhảy lung tung, sang năm ba tuổi muốn vào nhà trẻ với Miên Miên, em cũng không mệt như vậy nữa." Trên đường lái xe đến nhà chị dâu, Lâm Túc nói ra đề nghị.

Trước khi sinh con đã chuẩn bị xong tâm lý, biết làm mẹ sẽ rất mệt nhưng không ngờ mệt như vậy, đặc biệt trước khi Bảo Bảo một tuổi, khuya sẽ khóc quậy bất kỳ lúc nào, thật sự làm hai người cạn kiệt tinh lực.

"Được, em cảm thấy không có vấn đề, Bảo Bảo 3 tuổi có thể đến nhà trẻ, nhưng phương diện phụ đạo tâm lý cho Bảo Bảo thì nghìn vạn lần không nên thả lỏng."

Lâm Túc gật đầu:

"Bảo Bảo nhà chúng ta không yếu ớt như em nghĩ đâu."

"Cái này gọi là đề phòng bất trắc." Diệp Đồng nghiêm túc sửa Lâm Túc: "Bảo Bảo còn nhỏ như vậy, đừng để đến khi phát hiện đã trễ."

"Được, em yên tâm."

Dù sao đặc thù của mỗi gia đình đặt trong xã hội khó tránh khỏi có chút trở ngại.

Đương nhiên Lâm Túc hiểu rõ đạo lý này, cũng sẽ không để cho Bảo Bảo của hai người chịu bất kỳ thiệt thòi gì, cái này cần dạy dỗ khuyên răn từ nhỏ đến lớn.

Cô lái xe, một tay trống cầm tay Diệp Đồng, đầu ngón tay lành lạnh vuốt ve lòng bàn tay đối phương, khi đầu ngón tay chậm vào chiếc nhẫn ở ngón áp út, Diệp Đồng cụp mắt nhìn chiếc vòng bạc trên cổ tay Lâm Túc, bên môi là nụ cười khẽ, cô cũng nắm chặt tay người kia.

Năm tháng tĩnh lặng, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, hai người quen nhau đến nay đã mười năm rồi, kết hôn cũng được ba năm, vẫn ngọt ngào như lúc ban đầu.

Nửa tiếng sau đến nhà chị dâu, Lâm Túc cùng Diệp Đồng thay giày xong vào cửa liền nhìn thấy tiểu tổ tông nhà cô ôm lấy Miên Miên cao hơn mình phân nửa, cái miệng nhỏ chu lên gần như dán lên mặt Miên Miên, giọng non nớt nói:

"Con không thể gọi tên dì, bởi vì dì là dì nhỏ của con, tiểu Miên Miên, mẹ nói con nít phải hiểu lễ nghĩa, con phải gọi là dì."

Diệp Đồng:

"..."

Cô dạy như vậy nhưng vấn đề vai vế trong Lâm gia thật sự không thể trách con gái.

Ranh con kia bởi vì xưng hô, đã cãi nhau ầm ĩ mấy lần.

Không phải chứ lại tới nữa rồi:

"Em nhỏ hơn chị 2 tuổi, em là em gái."

"Người ta là dì nhỏ~" Bảo Bảo dùng ngón tay chọc chọc mặt Miên Miên.

"Em gái." Miên Miên không buông tha Bảo Bảo cũng không:

"Dì nhỏ~"

"Em gái."

"Dì nhỏ~"

Bảo Bảo ôm lấy Miên Miên cố chấp, mà Miên Miên bốn tuổi bị cục nhỏ nhỏ dây dưa làm phiền, cặp mày nhỏ nhăn lại, đột nhiên nhướng lên, nhẹ giọng:

"Bảo Bảo, mẹ em về kìa."

Rất đúng lúc, Lâm Túc đi đến phòng khách khẽ gọi:

"Bảo Bảo."

Bảo Bảo nghe được tiếng của mommy nhà mình, quay đầu lại thấy hai người mẹ của mình liền bỏ mặc Miên Miên, đôi mắt anh đào xinh đẹp cười rộ lên như trăng non cong cong, Bảo Bảo dùng cánh tay nhỏ chân nhỏ nhảy cẫng lên hoan hô, từ trên ghế sofa nhanh nhẹn leo xuống: "Mommy~" miệng nhỏ gọi Lâm Túc, cơ thể be bé lắc lư chạy về phía Diệp Đồng, nhào vào lòng Diệp Đồng đang ngồi xổm xuống.

"Bảo Bảo." Diệp Đồng cười ôm lấy con gái, Lâm Túc giơ tay lên giúp con gái khép lại vạt váy áo rối loạn, hôn hôn lên mặt bé con rồi đi tới ôm Miên Miên.

Cho dù cách trở tuổi tác, Miên Miên ở trong lòng cô thân mật gọi:

"Bà cô."

"Ngoan, Miên Miên thật nghe lời."

Bảo Bảo nghe mommy khen Miên Miên, lắc lắc mẹ mình, giọng non nớt làm nũng:

"Mẹ, Bảo Bảo cũng nghe lời."

Diệp Đồng nhéo mũi nhỏ con gái:

"Vì vậy đêm nay ngoan ngoãn ngủ được không?"

"Dạ~" Bảo Bảo cười khanh khách, rộ lên, cái miệng nhỏ sát tới hôn môi mẹ mình, ở trong lòng mẹ vui vẻ cười cuộn lại.

Chị dâu Thiệu Bội Uyển từ phòng bếp nghe thấy giọng hai người, lau tay đi ra, nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận này, cười tủm tỉm đi tới nói:

"Hai em trở về thật đúng lúc, cơm tối đã nấu xong, Sanh Sanh và Nam Nam cũng sắp đến rồi, cùng nhau ăn cơm nha."

Diệp Đồng mỉm cười với Thiệu Bội Uyển:

"Chị dâu, chị vất vả rồi."

"Chuyện này có gì khổ cực, chúng ta đều là người một nhà, không nói hai lời." Thiệu Bội Uyển gọi: "Tới tới tới, không chờ hai đứa nhỏ kia, chúng ta ngồi xuống ăn trước."

Diệp Đồng rất cảm động bởi vì chị dâu thật sự đối xử tốt với cô và Lâm Túc, giúp một tay chăm sóc cháu gái đồng thời cũng giúp hai người chăm sóc con gái, bởi vì Lâm Túc cùng cô mỗi ngày công việc đều bận rộn, Bảo Bảo còn nhỏ cần người chăm nom, lúc đầu ba mẹ ở nhà giúp đỡ chăm sóc, nhưng tháng này ba mẹ có việc về nhà một chuyến, chị dâu nói không phải người trong nhà sẽ không chăm sóc tốt con nít, hai người đi làm liền đem Bảo Bảo ở nhà chị dâu để Bảo Bảo cùng Miên Miên chơi với nhau.

Bảo Bảo đối với mọi thứ đều tò mò, bé con vừa ngồi vào bàn ăn, không muốn cái muỗng nhỏ mẹ đưa cho mà học mẹ dùng đũa, nhưng ngón tay nhỏ bé mềm mại không có lực gắp, gắp không ổn định nên rớt xuống, Diệp Đồng thấy vậy cầm giúp đĩa nhỏ cho con gái, dạy con gái dùng đũa, vừa dạy vừa dịu dàng cổ vũ:

"Bảo Bảo, con giỏi quá, đừng vội từ từ đến, Bảo Bảo cố lên nha."

Bảo Bảo học cũng rất nhanh, thử vài lần liền biết dùng đũa gắp đồ ăn ăn, còn đứng lên tay nhỏ nhỏ duỗi ra gắp đùi gà.

Đùi gà nho nhỏ, rất dễ gắp lên, Bảo Bảo đưa đũa đặt vào chén mẹ mình, giọng non nớt:

"Mẹ, ăn đùi gà~"

Bảo Bảo không rõ vì sao, mommy và mẹ còn cả mợ chợt cười mình, Bảo Bảo bị họ cười đến ngượng ngùng, đôi gò má nhỏ nhắn đỏ ửng lên, ngoan ngoãn tự mình ăn cơm của mình.

Cơm nước xong trước khi đi Diệp Đồng cùng chị dâu trò chuyện, thi thoảng nhìn con gái, Bảo Bảo đang cùng Miên Miên chơi xếp gỗ.

"Tiểu Miên Miên, con gọi dì là dì nhỏ đi, dì để con hôn được không? Giống như mommy hôn miệng mẹ vậy đó."

Bên cạnh chợt vang lên giọng non nớt của Bảo Bảo, Diệp Đồng:

"..."

Lời trẻ con không kiêng kị.

Cô thật sự không có dạy Bảo Bảo như vậy.

Lỗ tai Diệp Đồng đỏ âu lên, giơ tay nhéo cánh tay Lâm Túc ngồi bên cạnh, Lâm Túc hiểu rõ đứng lên đi về phía con gái.

"Bảo Bảo, chúng ta về nhà thôi."

Bảo Bảo quay đầu lại nhìn cô:

"Mommy, con có thể hôn miệng tiểu Miên Miên hông~"

Tay nhỏ ôm cổ Miên Miên, cái miệng nhỏ suýt chút nữa dán lên miệng Miên Miên, Lâm Túc đi tới tách hai đứa nhỏ ra:

"Không thể."

Cục cưng lanh trí đổi lại hỏi mẹ:

"Con có thể hôn tiểu Miên Miên hông ~~"

"Cũng không thể."

"Mẹ~" Bảo Bảo ấm ức chu miệng.

"Vì sao mommy có thể hôn mẹ, Bảo Bảo lại không thể hôn Miên Miên."

Lâm Túc xoa đầu nhỏ của Miên Miên, nhẹ giọng trả lời câu hỏi của con gái:

"Bởi vì mẹ là vợ của mommy."

Mặt Diệp Đồng đỏ rần, Thiệu Bội Uyển nghe xong lại cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt hiền lành:

"Bảo Bảo đứa trẻ này thật giống Sanh Sanh khi còn bé, Sanh Sanh cũng thường xuyên muốn hôn miệng cô cô mình, cô cô không cho hôn thì khóc lên."

"Chị dâu, lần sau trò chuyện tiếp." Lâm Túc ôm lấy con gái đi về phía Diệp Đồng: "Thời gian không còn sớm tụi em cũng nên trở về nhà."

Thiệu Bội Uyên cười, trả lời:

"Được, tụi em lái xe cẩn thận."

"Chị dâu, tụi em đi trước." Diệp Đồng đứng lên.

"Chị tiễn tụi em."

Lâm Túc một tay ôm con gái, một tay nắm tay Diệp Đồng, đổi giày đi ra khỏi cửa:

"Bảo Bảo, chào tạm biệt mợ nào."

Bảo Bảo ngoan ngoãn giơ bàn tay nhỏ nhỏ lên:

"Mợ, ngày mai gặp."

"Bảo Bảo, ngày mai gặp."

Trong bóng đêm trêu người, dưới ánh trăng, một nhà ba người tay trong tay bước xuống bậc thang.

Diệp Đồng nhìn hai mẹ con, một gương mặt lớn một gương mặt nhỏ đường nét phân biệt rõ ràng, lại cực kỳ tương tự.

Bảo Bảo nhìn thấy mẹ nhìn mình, ngay lập tức giơ tay làm nũng với mẹ.

"Mẹ ơi, ôm."

Diệp Đồng ôm lấy con vào lòng, cơ thể nho nhỏ mềm mại khiến cho mặt mày cô tràn đầy tình yêu thương của mẹ hiền, lúc này đổi thành cô một tay ôm con một tay nắm tay Lâm Túc, miệng dỗ dành con gái:

"Bảo Bảo thật ngoan, biết mommy phải lái xe không thể ôm Bảo Bảo, Bảo Bảo yêu mommy nhất đúng không? Hôm nay mommy lái xe tới đón Bảo Bảo nên rất mệt, Bảo Bảo ngủ ngoan nha, không nên làm ồn để mommy ngủ yên được không?"

Bảo Bảo mút ngón tay út, mềm nhũn ghé vào vai mẹ mình nhìn mommy, phát hiện mommy dịu dàng cười với mình, Bảo Bảo cũng cười khanh khách:

"Dạ, Bảo Bảo sẽ ngoan ngoãn."

Lâm Túc xoa mái tóc mềm của con gái, khen ngợi:

"Thật ngoan."

Cùng nhau lên xe, Diệp Đồng ôm con gái ngồi phía sau, Lâm Túc vừa lái xe vừa lắng nghe con gái cùng phu nhân nhà mình trò chuyện, thi thoảng ngẩng đầu nhìn hai người trong gương chiếu hậu.

Giọng Bảo Bảo non nớt:

"Mẹ, mẹ dẫn Bảo Bảo về nhà nha."

"Đúng vậy, chúng ta về nhà."

"Mommy đâu~~~"

"Mommy lái xe ở phía trước, chúng ta cùng mommy về nhà."

"Mẹ, con yêu mẹ~" bé con hôn tới, ịn lên trên môi Diệp Đồng.

"Mẹ yêu con, mommy cũng yêu con."

Bảo Bảo kéo áo mẹ mình:

"Mommy cũng yêu mẹ~~"

Trong nháy mắt đó.

Diệp Đồng nở nụ cười, Lâm Túc cũng cười.

Bảo Bảo là bảo bối trong lòng các cô, ai nói con gái chính là người tình kiếp trước của ba ba, cũng có thể là người tình kiếp trước của mẹ.

Xe lái vào tiểu khu Huy Hoàng, về đến nhà đã 8 giờ tối, Bảo Bảo một hai muốn chơi trò chơi, Diệp Đồng để cho Lâm Túc chơi với con gái còn mình đi tắm trước, chờ cô tắm xong thì cùng nhau giúp con gái tắm, cuối cùng Lâm Túc mới đi tắm.

Phòng ngủ có hai chiếc giường, Diệp Đồng cùng con gái nằm trên chiếc giường nhỏ, ở bên cạnh kể chuyện cổ tích dỗ bé con ngủ:

"Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử khôi ngô tuấn tú phong độ, chàng không sợ trời không sợ đất chỉ sợ nhất vợ của mình, có một ngày..."

Bảo Bảo kéo cô hỏi:

"Mẹ, tại sao hoàng tử có vợ?"

Diệp Đồng:

"..."

Cô cũng không biết tại sao.

Trong lòng Bảo Bảo tràn đầy hiếu kỳ:

"Cô bé lọ lem tại sao không có vợ?"

"Giống như mẹ có vợ, mommy cũng có vợ, chị (Lâm Sanh) cũng có vợ, Hứa tỷ tỷ cũng có vợ, bà Tiêu cũng có, vậy công chúa cũng có vợ nha, Bảo Bảo nói đúng không?"

"..." Ô nồ.

(Oh no)

Cái vấn đề này nên để mommy của bé con trả lời.

Nhìn nụ cười con gái hồn nhiên ngây thơ, với kinh nghiệm tích lũy, Diệp Đồng cấp tốc thay đổi phương pháp sửa lời cho con gái:;

"Mẹ nói với con, ngắt lời người khác nói chuyện là hành vi không lễ phép, Bảo Bảo phải làm một Bảo Bảo lễ phép ngoan ngoãn biết không, hơn nữa mẹ đang kể chuyện cho Bảo Bảo nghe."

Bảo Bảo cái hiểu cái không, vùi vào lòng ấm áp của mẹ không nói, đôi mắt sáng nhìn mẹ mình.

Diệp Đồng cúi đầu hôn lên cái trán nhỏ của con gái, kéo chăn đắp cho con gái, mở quyển truyện cổ tích một lần nữa tìm câu chuyện cổ tích mới tiếp tục kể.

"Thật lâu thật lâu trước đây, ở một vương quốc nhỏ ở phương Tây..."

Lâm Túc sau khi tắm rửa xong mặc đồ ngủ nghe thấy giọng Diệp Đồng dịu dàng êm tai, biết Diệp Đồng dỗ con ngủ, cố gắng nhẹ tay chân, khẽ mở cửa ra, nhìn thấy con gái nhắm mắt lại ôm Diệp Đồng ngủ trong lòng Diệp Đồng.

"Bảo Bảo đã ngủ chưa?"

Lâm Túc chậm rãi đi tới, Diệp Đồng cúi đầu nhìn nhìn:

"Hình như ngủ rồi."

Cô cẩn thận để con xuống, vén chăn đứng lên, chỉnh góc chăn sau đó nhìn Lâm Túc cúi người xuống hôn lên trán con gái, Diệp Đồng vừa định xoay người lại bị Lâm Túc ôm.

Diệp Đồng trước giờ đều bị Bảo Bảo chiếm lấy, mỗi tối không dám lộn xộn, thật vất vả lắm Bảo Bảo đã ngủ.

Lâm Túc nhẹ nhàng cắn vành tai mềm mềm của Diệp Đồng, trong mắt dấy lên lửa nóng, hôn hôn chiếc cổ mềm:

"Mấy ngày không làm rồi, em có muốn không?"

Nhiều năm ở chung gắn bó đã dưỡng thành ăn ý ngầm, trước tiên phải xem con gái, xác định đã ngủ, lúc này Diệp Đồng mới chủ động câu cổ Lâm Túc, ở bên tai cười khẽ:

"Muốn."

"Vậy chúng ta đi phòng kế bên." Lâm Túc hôn môi Diệp Đồng.

"Chị ôm em qua đó."

Lâm Túc ôm ngang Diệp Đồng, đi về phía cửa phòng ngủ.

Diệp Đồng yên lặng đưa tay âm thầm chui vào áo ngủ Lâm Túc, đầu ngón tay như có như không mơn trớn hai điểm nhô lên kia, thi thoảng hôn lên gò má người kia trêu trọc:

"Lâm Túc, đêm nay em muốn ở phía trên."

Vào phòng bên cạnh, Lâm Túc đặt Diệp Đồng lên trên giường ép tới, cười nói:

"Được, cho em ở phía trên."

"Gạt người là chó con..."

Lâm Túc hôn Diệp Đồng, mấy ngày cấm dục nhiệt huyết kinh người phóng ra.

Khi chiếc lưỡi mềm nóng rực đan vào nhau triền miên, nhiệt độ cả người không ngừng tăng lên, bầu không khí cũng nóng lên kèm theo tiếng hít thở hỗn loạn.

Phía bên trong cửa sổ cảnh xuân sắc khiêu khích người, tóc đen dày tản ra giường, cơ thể trắng nõn mềm mại, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào cũng rất đẹp.

Trong lúc mơ màng, giống như lần đầu gặp mặt, quen biết, hiểu nhau và yêu nhau, khi tình yêu hai người sâu đậm nhất thì chia tay, khi rơi vào vực sâu tuyệt vọng nhất thì gặp lại.

Nhiều năm sau khi gặp nhau, hai người thay đổi, đối với tình cảm do dự, cũng nhẹ dạ không thôi, cho nên đôi bên phân phân hợp hợp lại tới tới lui lui, sau đó lại đem những gai nhọn này nhổ tận gốc.

Như cây khô gặp mùa xuân, như ánh sáng lóe lên trong đêm tối*.

*Gốc là từ 2 câu thơ: 山 重 水 復 疑 無 路/柳 暗 花 明 又 一 村: Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ/Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Dịch nghĩa: Núi liền núi sông liền sông ngỡ rằng không còn đường để đi/ Thấp thoáng trong bóng râm rặng liễu và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ có một thôn làng.

Cuối cùng kết hôn có được Bảo Bảo.

Diệp Đồng không nói nên lời, chỉ lo ôm chặt Lâm Túc mặc cho người kia để nụ hôn sâu thêm, nhất thời bị hôn đến choáng váng.

Nhưng vẫn không quên đêm nay phải ở phía trên, mà trong lúc Lâm Túc cúi đầu thở dốc khẽ rên rĩ, Diệp Đồng nghe thấy giọng Lâm Túc đầy mê hoặc:

"Gâu."

-------Hoàn------

Ps.

Vậy là thật sự kết thúc rồi.

Phải thật sự chia tay cô cô và Đồng bảo cùng cục cưng Bảo Bảo.

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua.

Hẹn gặp lại.

Hiện mình đang edit:

-Lạc Bước vào hôn nhân-Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy (Trì tổng và phu nhân Khổng Hi Nhan)

-Chương trình kết hôn trước khi ly hôn-Diệp Sáp (Tiện Tiện và phu nhân Sở ảnh hậu)

-Mạnh Bà đưa cô ấy chén canh-Diệp Sáp (Tiêu Minh Vũ (Từ Như Ảnh) x Tống Vãn Nguyệt.)

-Quái vật nữ vương-Tố Tây (Núi băng Quan Tử Mạchx tiểu thư phá sản Ninh Hi Nhi).

Bạn đang đọc Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    21

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!