Thời gian đều đặn trôi qua, xua tan đêm tối, tia sáng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, ngày càng sáng, toàn bộ căn phòng đã khôi phục như thường.
Hôm nay không cần đi làm, ngủ một giấc ngon lành, 6 giờ vẫn chưa mở mắt, đang lúc Diệp Đồng nửa tỉnh nửa mê cảm thấy cảm giác lành lạnh lả lướt trên mặt, một tay du động phác họa miêu tả gì đó.
Để bàn tay kia tùy ý làm loạn, mãi cho đến khi bàn tay đó chu du đến dưới cổ, lúc này Diệp Đồng mới bắt lấy bàn tay gây rối đó nhét vào ổ chăn, Diệp Đồng nhắm mắt lại, giọng nói dịu dàng mềm mại như bông:
"Tay lạnh đừng lộn xộn."
"Để em ngủ tiếp."
Đối phương quả thật thành thật không động, Diệp Đồng bắt lấy cánh tay kia đặt vào lòng mình, tiếp tục ngủ.
Từ khi qua tết âm lịch tới giờ, một đống công việc bận tới bận lui quá mệt mỏi, hôm nay là ngày cuối tuần hiếm khi được nghỉ ngơi, còn sớm, tạm thời lười biếng một chút.
Lâm Túc lẳng lặng nằm yên, bàn tay lạnh lẽo của cô được Diệp Đồng sưởi ấm, cô sợ quấy rầy giấc ngủ của Diệp Đồng nên duy trì tư thế này thật lâu..
Ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, Diệp Đồng một lần nữa mở mắt, phát hiện tư thế kì lạ-bản thân nằm úp sấp lên bụng mềm của người bên cạnh, mà người bên cạnh đã ngồi dậy dựa lên gối ở đầu giường, trong tay cầm một quyển sách văn học cô thường xem.
Diệp Đồng khẽ động đã bị Lâm Túc nhận ra, vừa muốn ngồi dậy, một nụ hôn khẽ rơi lên trên trán cô.
"Chào buổi sáng."
Trực giác nói cho Diệp Đồng biết không còn sớm, cô thức dậy quay đầu lại nhìn càng giật mình, tự nhiên ngủ một giấc tới 11 giờ.
Hơn nữa đã nói hôm nay hẹn hò.
Diệp Đồng vén chăn lên chuẩn bị rời giường, tiện tay buộc mái tóc dài tản ra lên, ngẩng đầu lại nhìn thấy trên người Lâm Túc vẫn còn mặc áo ngủ, dấu răng lộ ra bên ngoài qua một đêm đã gần như biến mất, Diệp Đồng giơ tay lên sờ đến dấu răng dày đặc trên đầu vai người kia.
"Còn đau không?"
Lâm Túc lắc đầu: "Không đau." không có cảm giác gì, cô khép sách lại đặt lại tủ đầu giường, đưa tay ôm lấy Diệp Đồng: "Hôm nay em ngủ nướng, có phải gần đây quá mệt mỏi?
"Có chút mệt nhưng tạm ổn, làm xong trận này thì tương đối thoải mái."
Cằm Lâm Túc dụi dụi lên trán Diệp Đồng:
"Em khổ cực rồi."
"Đó là công việc." Diệp Đồng nở nụ cười: "Không có gì khổ cực hay không."
Tối hôm qua chuyện người đại diện đã sớm giải quyết, chuyện còn lại giao cho người phụ trách quảng cáo trong công ty đứng ra trao đổi đàm phán với công ty quản lý của đối phương, sau đó còn phải bận rộn với buổi biểu diễn thời trang diễn ra vào cuối tuần này, nhưng tập đoàn đôi bên đứng ra tổ chức có người chuyên trách giám sát, không cần hao tâm tổn sức, hết thảy cũng rất thuận lợi, bận rộn hơn 1 2 tháng nữa hoàn thành hạng mục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không nhìn thấy vẻ uể oải trên mặt Diệp Đồng, bởi vì ngủ nhiều cho nên bây giờ tràn đầy sức sống, cô vỗ cánh tay Lâm Túc ra dấu để cô đứng lên, tự mình xuống giường đi vào phòng tắm trước, không bao lâu Lâm Túc cũng đi vào, vì vậy hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt.
Qua 11 giờ, lo hai người chưa ăn điểm tâm, Diệp Đồng từ phòng tắm đi ra sắp xếp chăn gối ngay ngắn liền đi vào bếp.
Nửa tiếng sau, sắp xếp chuẩn bị ổn thỏa, Diệp Đồng gọi Lâm Túc đến ăn cháo, hai người cùng nhau bàn bạc đi chỗ nào.
"Chúng ta về Lâm gia trước, sau đó sẽ đi ra ngoài dạo phố, chị cảm thấy thế nào?" Diệp Đồng hỏi ý kiến của Lâm Túc, dù sao đã rất lâu không có hẹn hò, lúc này giống như lần đầu tiên hẹn hò, mối tình đầu khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương.
Cô cảm thấy hẹn hò là quá trình hai người câu thông hiểu rõ nhau, buông xuống mặt nạ trưởng thành đôi bên thẳng thắn thành thật đối đãi nhau.
Trạng thái bên nhau này dù chỉ tùy ý đi dạo phố cũng cực kỳ vui vẻ.
"Chị thấy cũng được." Lâm Túc không có ý kiến với lần này: "Nhưng tối hôm qua em đồng ý theo chị về nhà, em không thể chơi xấu."
Diệp Đồng đồng ý thì tất nhiên sẽ không chơi xấu, chỉ là trực tiếp nói toẹt ra...!cô múc một muỗng cháo nóng cho vào miệng, giương mắt nhìn Lâm Túc ở đối diện, Lâm Túc chậm rãi ăn cháo, gương mặt đã khôi phục vẻ lãnh đạm, hoàn toàn rút đi vẻ càn rỡ của đêm qua.
Người này hỉ nộ ái ố đều không thể hiện, ai biết được tổng tài tập đoàn LT ban ngày thoạt nhìn quyền quý lạnh lùng xinh đẹp, buổi tối hành vi phóng túng buông thả chính mình, quả thật tương phản nghiêng trời lệch đất.
"Thật sự em sẽ không chơi xấu chứ?"
Diệp Đồng ngừng tay, buồn cười nói: "Có bao giờ em chơi xấu." bị Lâm Túc nhìn chằm chằm, muốn chơi xấu cũng không chơi xấu được.
Về phần đêm nay...
Quyết định được đi đâu rồi.
Sau khi ăn xong sẽ cùng nhau xuống lầu.
Buổi trưa ánh mặt trời rất nóng, dù sắp tới tháng 3 khí trời càng ngày càng ấm, Diệp Đồng mặc rất váy dài mỏng cũng không cảm thấy nóng bức, vừa lên xe liền hạ nửa cửa sổ xe xuống, lái xe chở Lâm Túc về Lâm gia.
Chiếc xe màu đỏ có rèm che trực tiếp lái vào trạm bảo vệ, lướt qua hoa viên dừng ở trước một ngôi biệt thự, Trương Minh Tề nghe được tin tức vội vàng bước ra, nhìn thấy người xuống xe-mắt phát sáng, bước nhanh ra nghênh đón.
"Gia chủ, phu nhân."
Tiếng phu nhân này khiến cho Diệp Đồng không biết trả lời thế nào cho phải, Trương Minh còn nói: "Gia chủ, vợ cậu chủ lớn cũng tới."
Hình như là chị dâu của Lâm Túc, Diệp Đồng dừng bước, xoay người nhìn về phía Lâm Túc: "Em đi thăm Phỉ Phỉ trước, chị..." cô còn đang nói liền bị một giọng dịu dàng ở bên cạnh cửa cắt lời:
"A Túc."
Diệp Đồng vô thức ngẩng đầu lại nhìn, người kia ước chừng hơn 50 tuổi, phong thái thanh cao, cười tủm tỉm nhìn hai người, khi tầm mắt đối diện nhau, Diệp Đồng lễ phép mỉm cười xem như chào hỏi.
Lâm Túc:
"Chị dâu."
Thiệu Bội Uyển vẫy tay:
"Hai đứa còn đứng đó làm gì, mau tới đây."
Lâm Túc gật đầu, nắm tay Diệp Đồng nhỏ giọng nói:
"Tính cách của chị dâu dịu dàng như em, chị ấy rất thích em."
...! Diệp Đồng giật mình sửng sốt...!Lần đầu tiên gặp sao thích được...!cô bị Lâm Túc dắt đến trước mặt Thiệu Bội Uyển, Lâm Túc đơn giản giới thiệu:
"Chị dâu, giới thiệu với chị-Diệp Đồng."
Theo phép lịch sự, Diệp Đồng đưa tay về phía trước:
"Chào Lâm phu nhân."
"Đừng khách sáo như vậy." Thiệu Bội Uyển cầm tay Diệp Đồng kéo cô tới, bắt tay trở thành cái ôm đầy thân thiết: "Gọi chị dâu đi." Thiệu Bội Uyển cười nói: "Chúng ta là người một nhà."
Ý tứ hiển nhiên là chấp nhận thân phận của cô, không có dấu hiệu phản đối, Thiệu Bội Uyển nhìn sang, ánh mắt mang theo cổ vũ, Diệp Đồng bị Thiệu Bội Uyển nhìn thấy ngay sau đó tay chân không biết để đâu...
Diệp Đồng không biết Thiệu Bội Uyển, nhưng Thiệu Bội Uyển là nhân chứng cho tình cảm của hai người từ khi bắt đầu rồi trắc trở cho đến sau cùng là trở lại bên nhau, Thiệu Bội Uyển trông mong nhiều năm rốt cuộc cũng quay lại, trong lòng cô thay Lâm Túc vui vẻ, bản thân cũng khó tránh khỏi hưng phấn, Thiệu Bội Uyển cẩn thận quan sát Diệp Đồng, cô cũng khéo hiểu lòng người khi không hề đề cập tới quá khứ hai người kia từng trải.
"Chị dâu, tại sao chị cũng tới?" Lâm Túc đổi chủ đề, hóa giải những bối rối khẩn trương của Diệp Đồng, quang minh chính đại đưa tay nắm lấy tay Diệp Đồng, cảm giác lành lạnh của ngón tay vuốt ve lưng bàn tay vỗ về Diệp Đồng.
"Chị giúp anh em lấy ít đồ." Thiệu Bội Uyển nhìn hai người nắm tay, ý cười trong mắt càng hiện ra rõ ràng: "Em dẫn Đồng Đồng về nhà cũ cũng không nói một tiếng, khi nào tụi em về nhà, người một nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
Lâm Túc khẽ cười:
"Mấy ngày nay tụi em khá bận, mấy ngày nữa đi chị."
"Thì chị biết em mỗi ngày bận rộn công việc, ráng dành chút thời gian bồi người bên cạnh." Thiệu Bội Uyển nói, ánh mắt liếc nhìn Diệp Đồng.
Diệp Đồng đương nhiên cũng hiểu ý, cảm xúc ngượng ngùng từ tận đáy lòng lan tràn, nhưng cô cũng không biết nên nói gì, Diệp Đồng ngồi lẳng lặng lắng nghe hai người trò chuyện, trong lời Thiệu Bội Uyển không có xem cô như người ngoài, lúc đầu chỉ định thăm em họ rồi đi không ngờ gặp chị dâu của Lâm Túc, Thiệu Bội Uyển thật khéo hiểu lòng người, không hỏi tới điều gì chỉ đơn giản tám chuyện.
Thời gian không còn sớm, Thiệu Bội Uyển không thể lưu lại nữa, sẽ quấy rầy vợ chồng son, căn dặn hai người rảnh rỗi thì nhất định phải về nhà ăn cơm.
Cùng ra cửa, Thiệu Bội Uyển thừa dịp Lâm Túc và Lâm quản gia ở bên cạnh nói gì đó.
Cô đi tới ôm Diệp Đồng, ở bên tai Diệp Đồng dùng giọng chỉ hai người nghe nói:
"Để em ấm ức rồi."
Tổn thương ấm ức Lâm gia mang tới, điều này làm cho Thiệu Bội Uyển cảm thấy hổ thẹn, cũng vì năm đó bất lực mà cảm thấy tự trách, may là tất cả không tính là quá muộn, còn đường để vãn hồi.
Thiệu Bội Uyển lưu lại câu đó khiến cho tâm trạng Diệp Đồng phức tạp, Lâm Túc dặn dò xong mọi chuyện, nhìn thấy Diệp Đồng vẫn đứng yên, cô đi đến bên cạnh Diệp Đồng, một tay siết chặt eo Diệp Đồng:
"Nghĩ gì đó?"
Diệp Đồng cụp mắt, nhẹ giọng trả lời: "Đang suy nghĩ chúng ta tiếp tục làm gì." Trong lòng lại có chút ê ẩm chua xót.
"Không cần suy nghĩ." Lâm Túc cười khẽ: "Chờ chút nữa chị dẫn em tới một nơi."
"Được, nơi nào?"
"Đi rồi em sẽ biết." Lâm Túc không coi ai ra gì ôm eo Diệp Đồng, cúi đầu vùi mặt cổ và vai Diệp Đồng, ngửi mùi thơm ngát kia, "Em xem, không ai phản đối chúng ta nữa, chỉ chờ em gả vào."
"Còn chưa có tiến triển gì."Diệp Đồng y chang lần trước trả lời, Lâm Túc cũng theo lần trước nói: "Đêm nay thì có một chút chút (tiến triển) rồi."
"..."
Cánh tay câu ở eo bị đánh, tuy không nặng không nhẹ nhưng không có phản đối thì xem là cam chịu, Lâm Túc nhướng mày, nhìn lỗ tai óng ánh trước mắt này biến thành màu xấu hổ.
Ở Lâm gia quả thật không có người phản đối, người thân nhất của Lâm Túc là anh và chị dâu đều ủng hộ, ai còn dám phản đối người làm chủ này, nhưng ở Diệp gia thì không nhất định, Diệp thị là một gia tộc lớn, cả con đường đều là thân thích, luôn có người lắm điều thích xen vào chuyện người khác.
Sau khi thăm em họ Phỉ Phỉ, hai người cùng lên xe, lần này đổi lại là Lâm Túc lái xe đến chỗ cô đã nói, trên đường, tâm trạng Diệp Đồng vẫn còn chút phức tạp, hạ cửa sổ hóng gió.
"Sao vậy..." Lâm Túc cảm giác được Diệp Đồng không hào hứng lắm: "Không vui à?"
Diệp Đồng cụp mắt xuống, cũng không có ý giấu diếm nói ra lời thành thật: "Chẳng biết vì sao bỗng dưng có chút khổ sở." cô quay đầu nhìn Lâm Túc: "Thật sự giống như nằm mơ vậy."
Gặp chị dâu Lâm Túc, Diệp Đồng không hiểu sao nhớ lại rất nhiều chuyện, nhất là Lâm Túc bị ba mình đánh mấy trận, thậm chí bị đánh đến nỗi vào viện nằm, Diệp Đồng không dám tưởng tượng, Lâm Túc 30 mấy tuổi, vì cô mà cùng ba mình trở mặt, yên lặng bảo vệ cô cũng như người nhà cô, mà cô hối hận, vì đã rơi vào nỗi đau khổ rối rắm bị vứt bỏ.
Xa cách nhiều năm, hai người vừa gặp mặt, tháo gỡ khúc mắc hiểu lầm rồi bên nhau, thái độ Lâm gia thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà hết thảy nhớ lại tựa như nằm mơ vậy.
Lâm Túc lái xe, một tay trống nắm tay Diệp Đồng mười ngón tay đan xen, ngón tay vuốt ve người kia: "Diệp Đồng, sau này chị sẽ mãi mãi bên cạnh em, bất kể trước kia hay là bây giờ cũng chưa từng rời khỏi." cô bình tĩnh nói: "Tin tưởng chị."
Diệp Đồng cụp mắt, nhìn thấy cổ tay Lâm Túc vẫn đeo chiếc vòng tay bằng bạc kia, cổ chua xót trong lòng càng đậm hơn.
Cô ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lơ đãng quét qua phong cảnh bên đường ngoài cửa sổ, lúc này thấy rõ phương hướng.
"Chúng ta đến Quảng trường?"
Đó là chỗ quen thuộc ngày xưa hai người thường xuyên đến, quảng trường Thời Thượng.
Không xa, hơn 10 phút là đến.
"Ừ, chúng ta đi đến quảng trường." trong mắt Lâm Túc lóe lên tia dịu dàng.
Mỗi lần đến Quảng trường đi dạo.
Diệp Đồng cũng sẽ lôi kéo cô đi đến một tiệm kem ly rất nổi tiếng, sau đó mua hai ly kem thơm ngon, cô ăn phân nửa sẽ bị Diệp Đồng dùng đủ loại lý do lừa gạt cướp đi, khẩu vị Diệp Đồng ưa ngọt, thích đồ ngọt, trước đây rất thích mùi vị của cửa tiệm kia.
Đến nơi rồi, Diệp Đồng xuống xe nhìn xung quanh một vòng, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, tòa nhà Quảng trường cao chót vót nhiều cửa hàng, cô nhìn thấy Lâm Túc đi tới liền vươn tay, Lâm Túc nắm lấy.
Người người lui tới, hai người vừa xuất hiện liền thu hút đông đảo ánh mắt, chỉ là chống lại ánh mắt của Lâm Túc, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Lâm Túc bức lui lại.
Tới nơi rồi, hai người bước về phía bên trái, Diệp Đồng còn đang suy nghĩ về cửa tiệm kia,"Em muốn ăn kem." cô dừng lại: "Chẳng biết còn ở đó không."
"Chị đã tới, vẫn còn ở đó."
Tiệm kem đó cách hơn 10 mét đã nhìn thấy một hàng dài người đang đứng xếp hàng, ánh mắt Diệp Đồng phát sáng, cô đảo mắt qua hàng người đang chờ dưới trời hè nóng bức, phải có hơn 10 mấy người, cô do dự:
"Hay quên đi, thật nhiều người, chúng ta ăn món khác đi."
"Không sao." Lâm Túc nắm tay Diệp Đồng đi đến bóng râm bên cạnh, "Em ở đây chờ chị, chị đi mua về cho em."
"Lâm Túc..."
Diệp Đồng còn muốn đi cùng, lại bị lời Lâm Túc đánh bại:
"Trước đây em sai bảo chị, bây giờ biết ngượng?"
"..." Lâm Túc đã nói vậy, cô liền không khách sáo.
Vào quảng trường chỉ vì cái này, Lâm Túc nhìn Diệp Đồng ngồi xuống cô liền đi xếp hàng.
Lâm Túc vốn dĩ cao, mang thêm đôi giày cao gót đứng trong hàng cực kỳ bắt mắt, váy liền thân màu trắng đến mắt cá chân, khí chất cao quý, nếu không phải trên người luôn tỏa ra hàn ý, khí thế bức người, không chừng sẽ bị người qua đường đến bắt chuyện.
Diệp Đồng nhìn Lâm Túc, cảm giác chua xót lại đến nữa rồi...!nói không rõ tư vị gì, giống như tất cả chua ngọt đắng cay đều hòa lẫn bên trong.
Khoảng 10 phút, tay Lâm Túc cầm kem dâu tây bước nhanh về phía Diệp Đồng, chờ cô đi tới, Diệp Đồng ngồi trên ghế cụp mắt, bất động, Lâm Túc giơ ly kem đến trước mặt Diệp Đồng:
"Em nhìn xem, kem em thích ăn nhất."
Đây không phải kem cô thích ăn nhất, cô thích ăn cũng chỉ vì mỗi lần đều là Lâm Túc cùng ăn với cô, Diệp Đồng không nói lời nào nhận lấy ly kem, Lâm Túc đã nhận ra người kia không thích hợp, cô ngồi xổm xuống, nhìn thấy vành mắt Diệp Đồng đỏ lên, giơ tay xoa má Diệp Đồng.
"Khóc?"
Diệp Đồng trừng mắt nhìn, chẳng qua cô cảm thấy mắt hơi chua xót, dời ánh mắt qua ly kem:
"Không có, hạt cát rơi vào mắt."
"Có cần chị giúp em thổi không?" Lâm Túc nhìn thấy Diệp Đồng lắc đầu, cô giơ tay vuốt ve mái tóc dài của Diệp Đồng, đem kem đưa cho Diệp Đồng: "Cái này cũng cho em ăn, đừng khóc nha."
Lúc đầu Diệp Đồng không muốn khóc, một câu nói kia đã khiến cho nước mắt của cô suýt chút nữa rơi xuống, cô nhìn hai ly kem trong tay, đưa một ly qua cho Lâm Túc, quay đầu nhìn vào mắt người đó, cô khẽ nói:
"Lâm Túc, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi.".