Cô lễ tân thấy trợ ký Bân gọi cô là "phu nhân" thì nhìn nhau "Không lẽ đây là phu nhân chủ tịch hay sao?".
Mình chặn đường phu nhân của tổng tài có khi nào sẽ bị đuổi việc không?
"Sao phu nhân tới đây"
Cô chưa bao giờ gặp người này nhưng nghe anh gọi mình là phu nhân vậy chắc anh biết Kiều Trạch Dương và cũng biết cô là vợ anh.
Cô thuận theo anh đáp
"Tôi mang cơm đến cho Trạch Dương"
"Tổng tài đang họp, phu nhân có thể lên phòng ngồi chờ"
Trợ lý Bân vui vẻ né sang một bên mời cô đi trước, cô mỉm cười gật đầu đi trước.
Hai người cùng bước vào thang mắt riêng của chủ tịch để lại con mắt ngạc nhiên của mọi người.
Phu nhân của Kiều tổng là cô gái đó sao, Kiều tổng nổi tiếng không gần phụ nữ vậy mà lại có vợ từ bao giờ thế.
Thang máy đang đi lên tầng cao nhất của tòa Kiều thị
"Cậu tên gì?" thắc mắc về người gọi cô là phu nhân cô liền hỏi
"Tôi tên Vương Bân là trợ lý riêng của chủ tịch" trợ lý niềm nở trả
Anh vốn nhận ra Hạ Tiêu Lạc ở dưới sảnh là bởi vì anh từng điều tra lý lịch của Hạ Tiêu Lạc nên mới biết mặt cô.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất, Vương Bân dẫn cô đến trước phòng làm việc của Kiều Trạch Dương
"Phu nhân vào trong đợi, chủ tịch đang họp nột múc nữa sẽ họp xong"
Cô gật đầu cảm ơn Vương Bân, Vương Bân cung kính chào cô rồi đi.
Vừa xoay người thì bị Hạ Tiêu Lạc gọi lại
"Trợ ký Bân"
"Đừng nói cho Trạch Dương là tôi ở đây"
Trợ lý Bân gật đầu rời đi
Cô bước vào trong, căn phòng rất rộng màu chủ đạo của phòng là màu trắng.
Bàn làm việc nằm ở đối diện cửa ra vào, bên phải được để một chiếc tủ gỗ đen bên trong chứa rất nhiều tài liệu.
Còn bên trái là bộ ghế sofa màu trắng.
Cô ấn tượng nhất là khung cảnh phía sau của bàn làm việc, đứng đó có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố và phía dưới trông đẹp biết bao mà về đem thì không biết sẽ như thế nào nữa.
Cô đi xung quanh tham quan mọi thứ trong phòng.
Buổi họp kết thúc cũng đã đúng 11 giờ trưa, ra khỏi phòng họp anh đưa tay nhìn đồng hồ chắc giờ này trợ lý Bân đã mua đồ ăn về rồi.
Kiều Trạch Dương quay lại nói với Liễu Linh
"Cô đi ăn trưa đi"
"Vâng, chủ tịch"
Liễu Linh là thư ký của Kiều Trạch Dương, cô vào Kiều thị cũng đã được 1 năm.
Từ lúc gặp Kiều Trạch Dương cô đã thầm thích anh từ khi đó nhưng Kiều Trạch Dương nổi tiếng là không gần phụ nữ nên cô vẫn không có cơ hội với Kiều Trạch Dương.
Nghe có tiếng bước chân đến gần Hạ Tiêu Lạc vội vàng trốn vào sau ghế sofa.
Kiều Trạch Dương bước vào cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài treo lên cây treo đồ.
Hạ Tiêu Lạc nhằm lúc anh đang quay lưng liền nhẹ nhàng chạy đến dọa anh.
Nhưng không ngờ Kiều Trạch Dương lại có tính nhạy bén dù tiếng động nhỏ anh cũng biết bỏi anh là lão đại của Hắc Long bang nên thính giác của anh rất nhạy bén.
Tay cô vừa chuẩn bị chạm vào vai anh đã bị anh nắm lấy cổ tay bẻ ngược tay cô ra đằng sau.
Cô đau đớn kêu lên
"Đau...đau em"
Nghe giọng nói quen thuộc là cô anh vội vàng buông ra, được thả ra cô xoa xoa cổ tay và cánh tay vừa bị anh bẻ.
Lực của anh rất mạnh với cô còn là phụ nữ nên đau là đương nhiên.
"Sao em không lên tiếng"
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô thì đau lòng, ánh mắt anh hiện rõ vẻ đau lòng.
Anh đưa cô lại ghế ngồi dịu dàng hỏi
"Có đau không?"
Cô vẫn còn đau nhức lắm đấy "Đau chứ"
Anh đau xót xoa bóp cánh tay giúp cô, cảm thấy rất tội lỗi với cô
"Sau này đừng chơi kiểu đó, lúc nãy mà anh mạnh tay hơn là em gãy xương rồi đó.
Biết chưa"
Cô gật đầu nhìn Kiều Trạch Dương, cô cảm nhận được sự lo lắng của anh dành cho cô.
Liền chọc anh
"Chồng em có tính đề phòng cao như vậy thì em không cần lo lắng rồi"
"Không cần lo lắng điều gì? Hửm?"
Cô quay sang nhìn anh cười "Thì...không cần lo lắng sẽ có cô gái nào tiếp cận được Kiều bảo bối của em rồi"
Nghe ba chữ Kiều bảo bối của cô anh vui mừng không thôi, anh kéo cô xát lại vòng tay qua ôm eo cô
"Bà xã của anh quả là gian xảo"
______Hết chương 23______.