Sáng hôm sau anh mang bộ mặt cau có đến cty khiến cho các nhân viên nhìn anh phải sợ hãi, vì ít khi thấy sếp như vậy.
Trợ lí Bân đi bên cạnh cũng cảm nhận được sát khí lạnh đầy người anh, coi ra hôm nay anh không yên ổn rồi.
" Trợ lí Bân "
" Dạ sếp " trợ lí Bân nghe anh gọi mà lạnh cả người
" Đi điều tra Hạ Tiêu Lạc cho tôi và định vị xem cô ta đang ở đâu "
" Vâng " trợ lí Bân gật nhẹ đầu
Vào đến phòng anh chỉ còn có mình anh, anh tự lẩm bẩm " Đi đến không biết đường về để tôi xem cô đi đâu ".
Cả đêm hôm qua anh phải ôm cục tức để đi ngủ, ngủ mất ngon luôn
Chừng 10p sau trợ lí Bân đã mang hết cả thông tin của Hạ Tiêu Lạc vào cho anh, đúng là đi theo anh lâu nên kinh nghiệm cũng được nâng cao hơn.
Anh cầm một tập hồ sơ màu nâu bỏ lên bàn cho Kiều Trạch Dương
" Sếp, đây là đầy đủ thông tin của phu nhân.
À còn tôi định vị được phu nhân hiện đang ở nhà "
" Ừ, cậu ra ngoài làm việc đi " anh không để ý trợ lí Bân vẫn dán mắt vào màn hình tay thoăn thoắt bấm phím
Đợi khi trợ lí Bân ra khỏi phòng, anh mới dừng tay bấm dời mắt sang nhìn tập hồ sơ( anh nhà lươn ghê đã nghiện rồi còn ngại).
Anh mở tập hồ sơ ra xem, xem xong một lượt vẻ mặt anh từ lạnh lùng chuyển sang ngạc nhiên
" Cô ta là bác sĩ sao? "
______________________
Hạ Tiêu Lạc vừa vào đến cửa, má Trương đang dọn dẹp thấy cô liền đi đến hỏi với vẻ mặt lo lắng
" Tiểu Lạc con đi đâu mà tối qua không về nhà, con có sao không " vừa hỏi bà vừa xoay người cô xem cô có bị sao không
" Con không sao, hôm qua con trực đêm nên quên gọi về cho má biết " cô tươi cười trả lời má Trương để má đỡ lo lắng
" Con làm ta lo muốn chết, cậu chủ hôm qua hỏi con suốt đấy " gương mặt bà lúc này mới bớt lo lắng
Cô ngạc nhiên nhìn má Trương " Anh ta tìm con sao "
" Ừ đúng rồi " bà gật gật nhìn biểu hiện của cô
Anh ta lo cho mình sao, không thể nào con người cục đá như anh ta làm sao mà biết lo cho người khác được chứ.
Hạ Tiêu Lạc ơi là Hạ Tiêu Lạc bớt ảo tưởng lại đi, cô tự mắng thầm bản thân mình
Hôm nay đáng lẽ là cô cũng phải đi làm nhưng vì tối qua trực thay cho Cẩm Mai nên hôm nay Cẩm Mai thay việc cho cô, cô có thời gian về nghỉ ngơi.
Cô cảm thấy ở trong nhà nhiều cũng chán nên đi tham quan xung quanh xem có gì hay không.
Ra lối đi nhìn khu vườn chả có lấy một ngọn hoa nào, căn nhà này giống nhà hoang zậy trời.
Đúng lúc này má Trương sách giỏ đi chợ cô thấy liền chạy ra xin đi cùng
" Má Trương đi chợ sao, cho con đi chung với "
" Con mới đi làm về không nghỉ ngơi đi, với cả ra chợ không hợp với con đâu "
Cô xua tay " Ây za má đừng lo lúc trước ở nhà con cũng đi chợ với mẹ con suốt "
Nài nỉ mãi má Trương mới cho cô đi cùng.
Sau một hồi vật lộn ngoài chợ thì má Trương mua những món ăn nấu cho tối nay, còn cô mua toàn là hoa đa số là hoa " Cẩm Tú Cầu " và vài chậu hoa hồng.
Còn có cả vài ba chậu cây xương rồng, sau khi trang bị nào là bao tay và dụng cụ trồng cây, cô bắt tay vào chuẩn bị trồng
" Anh ta không cho mình thay đổi đồ vật vậy thì mình thêm đồ vật chắc không sai đâu " cô tự đứng độc thoại và cười một mình
Ở cty anh đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, thì ra là anh đang nhìn cô trong camera ở nhà.
Anh thầm nghĩ" Cô gái này cũng gan lắm, dám không xin phép tôi mà đã tự ý đi mua hoa về trồng rồi " anh nở một nụ cười chứa đầy sát khí
Đến chiều nhìn đồng hồ thì đã là 5giờ 30phút rồi, anh liền đóng laptop cầm áo vest đứng dậy ra khỏi phòng.
Thấy anh đi ra trợ lí Bân liền đi theo
" Không cần theo tôi hôm nay tôi về nhà, cậu cũng về nghỉ sớm đi" dứt lời anh đi thẳng vào thang máy
Trợ kí Bân đứng đơ ở đó" Sếp hôm nay lại muốn về nhà trước nay sếp toàn ở cty thôi có bao giờ về nhà đâu, trời sắp có giông bão rồi chăng " tự đứng hỏi mà không có ai trả lời giúp anh
Ở nhà lúc này cô mới vừa trồng xong đống hoa kia, đứng nhìn thành phẩm mình tạo ra cô chỉ có thể tự khen bản thân mình là "quá giỏi"
" Nhìn xem có thêm hoa có phải nhìn căn nhà này khác hẳn hay không "
" Trời ơi sao mà mình lại có thể giỏi như vậy nhỉ, tuyệt vời "
Vừa nói cô vừa đắc ý nháy mắt với đám hoa kia(mọi người thông cảm cho chị nhà tý).
Bất ngờ lúc này sau lưng cô vang lên giọng nói quen thuộc
" Bác sĩ Hạ không những biết khám bệnh còn biết trồng cây cơ à "
Câu nói vừa phát ra không ai khác chính là của Kiều Trạch Dương, Tiêu Lạc giật mình quay lại không may trượt chân ngã xuống, anh thấy vậy liền đỡ lấy cô nhưng không may cả hai lại cùng ngã xuống.
Mặt chạm mặt, mắt đối mắt tư thế thật là mờ ám:)))
" Anh ta gần mình quá, sao tym mình đập hoài không thôi thế này " cô nghĩ thầm trong bụng
Kiều Trạch Dương định hình lại vội vàng đứng lên phủi phủi quần áo, cô lúc này vội vàng đứng dậy sách đồ chạy mất hút luôn.
Anh nhìn bộ dạng của cô môi khẽ nở ra một nụ cười" cô gái này thú vị thật đấy "
Cả tối đó cô không dám đụng mặt anh toàn trốn trong phòng ngủ, nằm trên giường cô trở mình liên tục suy nghĩ" hình như mình thật sự thích cái tên Kiều Trạch Dương đó rồi, cứ mỗi lần gần anh ta tim mình lại đập nhanh như vậy chứ " cô đặt tay lên trước ngực mình.
Cứ miên man suy nghĩ cô dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
_______Hết chương 7_______.