Đó là giấc mơ của Nghiêm Lãng trong hai năm qua.
Trong giấc mơ, anh còn có thể nghe thấy tiếng chim hót, tiếng ve kêu, còn có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, tiếng người ồn ào xa xăm.
Giấc mộng quá sức chân thực làm cho anh chỉ muốn chìm mãi vào đó mà không bao giờ tỉnh giấc. Anh vỗn dĩ phải là con chim ưng bay lượn trên bầu trời rộng lớn kia chứ không thể nào chỉ làm một con sâu nhỏ bé trong trời đất. Nhưng nào ai biết được chữ ngờ, chỉ một lần diễn tập trước khi chính thức tốt nghiệp đã tước đi mất đôi cánh mạnh mẽ của con chim ưng kiêu ngạo ——
“ Số hiệu 2546, số hiệu 2546 vui lòng trả lời!”
“ Số 2546 đã nhận được, mời nói!” Tai nghe ghim ở dưới vành mũ của Nghiêm Lãng, anh trốn ở trong một hang động ở tinh cầu B. Nghe tiếng gọi từ trung tâm chỉ huy, việc đầu tiên là quan sát tình hình xung quanh một phen rồi nhẹ giọng trả lời.
Anh gằn từng chữ từng câu rõ ràng, cho dù xung quanh có ồn ào đến mức nào cũng khiến cho người ta nghe rõ rõ ràng ràng.
“ Số hiệu 2546, hãy mang theo tù binh cậu bắt được quay về tập trung cùng tiểu đội! Tọa độ 377, 85, 46.”
“ Số hiệu 2546 đã rõ!”
Trung tâm chỉ huy đã đưa ra mệnh lệnh rõ ràng, chỉ là một bài diễn tập tốt nghiệp khá đơn giản. Thế nhưng Nghiêm Lãng cũng không hề chủ quan, anh suy nghĩ một chút liền khẳng định trên đường quay về nhất định sẽ có mai phục.
Hoặc là kẻ thù đội lốt đồng đội phục kích, hoặc cũng có thể là một vụ nổ mìn.
Nghiêm Lãng không xác định được chuyện gì sẽ xảy ra, thế nhưng vào giây phút chuẩn bị hành động thì trái tim anh chợt đập mạnh một cái, trong phút chốc như bị người siết chặt lấy, đau đớn đột ngột làm cho anh không khỏi ôm lấy ngực khom người xuống.
Một loại cảm giác tuyệt vọng kinh khủng, anh miễn cưỡng lắm mới duy trì được hô hấp của mình.
Nghiêm Lãng cảm thấy anh như một con cá trên bờ, cho dù có vùng vẫy tới cỡ nào cũng không thể trốn thoát khỏi cái chết đang dần cận kề.
Tù binh là do người máy đóng vai, chương trình nhập liệu như thế nào thì nó sẽ làm y theo lệnh như vậy. Hiện tại chương trình của nó đã chạy đến đoạn bị Nghiêm Lãng bắt lại chỗ tập hợp, bỗng nhiên nó liều mạng lao ra ngoài.
Nghiêm Lãng thậm chí còn không kịp nghĩ đến tại sao trái tim chợt đau nhói lên, anh thấy tù binh đã xông ra ngoài liền cố nén thân thể khó chịu của mình mà cắn chặt hàm răng đứng lên. Bước chân của anh có chút lảo đảo, gió lớn gào thét bên tai đẩy mạnh anh đi về phía trước.
Dọc theo đường đi đều rất im lặng, ngày càng tiến đến gần sát tọa độ kia ——
377, 85, 46.
Tù binh bởi vì chương trình sắp đặt sẵn mà không quan tâm bốn phía có nguy hiểm gì hay không mà chỉ chăm chăm chạy về phía trước, chạy về phía “nơi an toàn” đã cài đặt sẵn. Nghiêm Lãng không đuổi kịp bước chân của tù binh, cân nhắc một chút thì vẫn theo tốc độ của anh mà chạy.
Còn chưa tới vị trí tọa độ, Nghiêm Lãng đã nghe thấy tiếng máy dò báo động một cách điên cuồng.
“Tích tích tích!”
“Tích tích tích!——”
Là một sinh viên trường quân đội nên anh không kịp suy nghĩ, theo phản xạ tự nhiên mà nhào tới, cho dù chỉ là người máy tù binh cũng phải bảo vệ dưới thân mình.
Tiếng nổ ầm ầm mạnh mẽ vang lên sát lỗ tai anh, sau đó đột ngột yên tặng như tờ.
Lúc Nghiêm Lãng mở mắt ra lần nữa đã đối diện với trần nhà trắng tinh, mùi nước khử trùng đặc trưng cứ quẩn quanh trong mũi. Xung quanh lặng ngắt, Nghiêm Lãng mở miệng hô to, “ Có ai không?”
Không có ai trả lời, cũng không có âm thanh nào vọng lại.
Anh tưởng rằng là do mình nằm lâu quá nên cổ hỏng cũng không phát ra được âm thanh nào, liền hô thêm vài câu nữa thế nhưng vẫn không hề nghe thấy gì như cũ.
Nghiêm Lãng chưa từ bỏ ý định, anh nghiêng đầu nhìn trên đầu tủ có một cái cốc thủy tinh, cố gắng kìm nén sợ hãi trong lòng, anh giơ tay lên đẩy cái cốc thủy tinh xuống đất. Đúng như anh đang sợ, cốc thủy tinh nát tan còn tiếng vỡ như anh mong muốn không hề xuất hiện.
Không có, một chút âm thanh cũng không có.
Nghiêm Lãng vẫn không chịu chấp nhận, anh cố gắng chống cả người mình lên, đem tất cả những đồ vật trong tầm mắt quăng hết xuống đất, khắp nơi đều bị anh làm cho bừa bộn. Động tĩnh anh gây ra làm kinh động đến bác sĩ cùng với y tá, cùng với đó là người mẹ Omega mạnh mẽ từ xưa đến nay của anh.
Người kia vốn là Omega mà anh quen thuộc nhất, thế mà bây giờ anh lại thấy hơi lạ lẫm. Trên mặt mẹ của anh đầy đau thương cùng uể oải, kiểu tóc vốn được chăm chút cẩn thận bây giờ cũng hỗn độn mà nằm trên bờ vai. Bà nhìn con trai nằm trên giường bệnh, mặt đầy sợ hãi cùng luống cuống mà kêu lên một tiếng.
“ Mẹ? ”
Nước mắt rốt cuộc cũng không thể khống chế được nữa mà rơi xuống.
Con trai của bà cứ vậy mà mất đi thính lực, rốt cuộc, rốt cuộc cũng chẳng thể nào nghe thấy tiếng bà gọi tên nữa. Bà gõ vài câu giải thích trên quang não, khóc không thành tiếng.
“ Nghiêm Lãng ơi, sự cố kia, do sai sót của trường học nên vốn dĩ phải là tiếng nổ nhỏ lại bị biến thành tiếng ồn cực lớn. Con đứng gần nhất, giác quan của con cũng mạnh hơn so với những người khác. Cho nên…cho nên, con mất đi thính lực, tỷ lệ khôi phục cũng ít hơn 0.1%.”
Mất đi thính lực.
Trớ trêu làm sao, bởi vì anh là Alpha ưu tú nhất nên giác quan so với người khác càng mạnh mẽ hơn, cho nên anh mới bị mất đi thính lực. Những người còn lại cũng bị ảnh hưởng, nhưng chỉ là bị thương nhẹ mà thôi.
Anh hận, hận chính bản thân anh!
Tại sao không chết luôn trong vụ nổ kia cho rồi đi, tại sao lại chỉ vì một người máy tù binh mà quên mình nhào tới để làm gì?
Tại sao?
Nghiêm Lãng đột nhiên hiểu được lúc đó tại sao tim mình lại đau đến như vậy, đó là một loại báo động trước, là báo động trước để anh đừng đi tới đó. Nếu như lúc đó tự mình lựa chọn bởi vì thân thể nguyên nhân mà rút khỏi buổi diễn tập thì có phải anh sẽ không bị điếc như bây giờ đâu, đúng không?
“ Mẹ, con nhất định còn có thể chữa khỏi! ”
“ Con muốn bác sĩ giỏi nhất, con muốn tới bệnh viện tốt nhất! Là do mấy người học nghệ không tinh, mới không chữa được cho tôi.”
“ Mẹ, không phải mẹ nói còn có 0.1% khả năng hay sao, chúng ta đi thử xem đi, lỡ đâu con có thể chữa khỏi thì sao!”
“ Con không muốn làm người điếc cả đời…”
Nghiêm Lãng cứ nói những lời lộn xộn, cũng không phải là để gây tranh cãi giữa mẹ anh với bệnh viện. Mẹ anh còn đang ôm lấy anh trong cơn điên cuồng, vỗ về lưng chỉ mong sao có thể làm cho anh bình tĩnh lại trong chốc lát.
Anh dường như mới vừa tỉnh lại từ một cơn ác mộng, run rẩy sợ hãi với tất cả mọi thứ, từ chối tất cả ý tốt của tất cả mọi người. Thậm chí còn cảm thấy bất cứ ai xuất hiện trước mặt anh cũng đều có ý định xúc phạm anh, khinh thường anh.
Cuộc đời tươi đẹp của Nghiêm Lãng dường như bị khép lại ở độ tuổi 24, ở cái thời điểm lẽ ra phải là sự khởi đầu cho vinh quang rực rỡ của anh.
Tác giả có lời:
Huhuhu, Nghiêm Lãng đáng thương của tui ơi.