Đến trưa Hoàng Yến quay lại Thiên Hoàng trên tay cầm theo túi đồ ăn, và tiểu Sa đi vào phòng làm việc anh.
" Hai người ở đâu cũng tình tứ vậy à, em còn độc thân đấy " Hoàng Yến đưa mắt nhìn đôi nam nữ đang âu yếm trước mặt mình, cô bĩu môi nói.
" Mặc kệ em " anh nhàn nhạt đáp.
" Hoàng Yến em về rồi à " cô nhẹ nhàng lên tiếng.
" Vâng, em có mua bữa trưa luôn này "
" Vất vả cho em rồi "
" Không sao "
Dù sao cũng không phải tiền của Hoàng Yến, là anh đưa một tấm thẻ cho em gái mình, muốn mua gì cứ mua đặc biệt là mua đồ cho Liên Chi.
Tiểu Sa thấy cô chủ nhỏ của mình liền chạy ngay đến chỗ cô, Liên Chi cũng đưa tay ôm tiểu Sa vào lòng.
" Tiểu Sa nhớ chị không? "
* Gâu gâu *
Tiểu Sa sủa lên hai tiếng như đồng ý với cô, anh ngồi bên cạnh thấy cô âu yếm chú chó thì lại đen mặt, chưa gì đã quên anh rồi sao.
" Bảo bối, sao em lại ôm tiểu Sa, em nói em chỉ ôm mỗi anh thôi mà " anh làm nũng với cô.
" Em ôm tiểu Sa một chút thôi, anh đừng keo kiệt như vậy " cô mặc kệ lời anh vẫn tiếp tục chơi với bé chó nhà mình.
" Thôi nào, em đói sắp chết rồi, mau ăn đi " Hoàng Yến phải lắc đầu ngao ngán trước anh trai mình.
Hoàng Thiên vẫn không chịu bỏ qua cho cô, anh nhất quyết không cho cô gần tiểu Sa, anh bế cô ngồi lên đùi mình, đút từng muỗng thức ăn vào miệng cô.
Hoàng Thiên xem cô như một đứa trẻ, anh chỉ muốn nâng niu trong vòng tay.
Cô em gái ngồi đó chỉ biết nhìn và nhìn, Hoàng Yến đã quá quen với cảnh này rồi, cô không ngờ một người nổi tiếng lạnh lùng như anh khi ở bên cạnh người phụ nữ này lại biến thành một con người khác.
Bên này ba người vui vẻ với nhau, còn Tỉnh Ngọc Nhiên thì không được vui vẻ như vậy, cô ta về nhà đã đập phá mọi thứ trong phòng, đồ đạc văng tung tóe khắp căn phòng.
" tôi hận các người, chết hết đi, chết hết đi " cô ta vừa đập, miệng thì liên tục mắng chửi.
Dưới lầu đều nghe rất rõ những tiếng động phát ra từ phòng cô ta, quản gia Trịnh cũng mặc kệ cô ta điên loạn trên phòng.
Tỉnh Ngọc Nhiên đập phá mệt rồi thì ngồi dựa lưng vào tường, trong đầu cô ta suy nghĩ tại sao hắn lại đối xử với mình tệ như vậy, vì bảo vệ cho một người phụ nữ khác mà sẵn sàng nặng nhẹ với mình, hắn chẳng nể tình cảm bấy lâu nay giữa hai người.
* reng!.
.
reng!.
.
reng *
" Con nghe " nhìn lại điện thoại là Tỉnh Văn Học ba cô ta gọi đến, Ngọc Nhiên hít thở một hơi sâu, sau đó bất máy.
" Công ty chúng ta đang gặp chút khó khăn, ba ngày sau con cùng ta đi gặp đối tác " ông ta thấy nhan sắc con gái mình không tệ cho nên muốn mang cô ta giới thiệu với bên kia.
Khó khăn lắm ông ta mới tìm được một công ty chịu hợp tác với Tỉnh thị, lần này ông ta phải cố gắng lấy được hợp đồng bằng mọi giá.
" Con biết rồi "
Vụ công ty cô ta biết rất rõ là anh gây ra, khiến ba cô ta phải đi xoay sở khắp nơi, Tỉnh Ngọc Nhiên hận không thể giết ch/ết anh và cô.
Liên Chi theo Hoàng Yến đi về, vì ở công ty anh cứ bám lấy cô không rời, nên cô quyết định về lại nhà cho anh làm việc.
" Chị dâu, em dắt chị đến tiệm bánh ngọt ăn, hôm nay em vui nên em sẽ khao chị " Hoàng Yến hớn hở nói.
" Có chuyện gì mà vui vậy? "
" Em đợi sau này chị có thể nhìn thấy được thì em sẽ cho chị xem một thứ, bao hay "
Hoàng Yến lúc sáng có coi được đoạn camera ghi lại Hoàng Thiên và Tỉnh Ngọc Nhiên cãi nhau, cô không ngờ xem lại gây cấn như vậy.
" Em làm chị tò mò thật " tính cô có chút nhiều chuyện nên Hoàng Yến up up mở mở làm khơi dậy sự tò mò trong cô.
" Sau này rồi biết "
" Được "
Hai người và một chú chó đi đến tiệm bánh ngọt khá là lớn, còn đông khách nữa, Liên Chi và Hoàng Yến có chung một sở thích là ưa chuộng đồ ngọt cho nên những quán như này thì làm sao có thể bỏ qua.
" Hoàng Yến sao em không qua Anh mà chọn ở lại đây "
" Em ở Anh đã lâu rồi, cũng chán, với lại em muốn về đây phụ anh hai " hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
" Cũng được, may mà có em về đây chơi với chị nếu không chị buồn chết mất "
" Có thời gian em sẽ dẫn chị đi nhiều nơi hơn nữa "
" Được "
Liên Chi cứ tưởng Hoàng Yến sẽ không chấp nhận cô nhưng chẳng ngờ tới là hai người lại thân đến vậy, Hoàng Yến rất dễ gần, còn đáng yêu nữa, Liên Chi thật muốn nhìn Hoàng Yến một lần nhưng không thể.
Khoảng 1 tiếng sau hai người có mặt tại nhà, anh đã điều vài tên vệ sĩ lực lưỡng đứng trước nhà để bảo vệ sự an toàn cho cô.
Thời gian trôi nhanh như chớp chưa gì đã đến chập tối, anh đi vào nhà thì không thấy ai bóng dáng của ai cả, Hoàng Thiên đi vào phòng tìm cô thì thấy cô nằm ôm tiểu Sa ngủ ngon lành, anh cau mày khó chịu, bản thân anh không thích cô ôm ai khác ngoài mình, kể cả tiểu Sa.
" Bảo bối, ai cho em để tiểu Sa lên ngủ chung " anh vừa đuổi tiểu Sa xuống dưới, sau đó nhảy lên giường đánh thức cô dậy.
" Anh về rồi à " cô dụi dụi đầu vào lòng anh, giọng ngọt ngào cất lên.
" Liên Chi, anh mệt "
* Chụt *
Cô hôn lên má anh một cái, Hoàng Thiên liền vui vẻ trở lại, anh chẳng cầu mong điều gì lớn lao, chỉ cần bên cô bình bình yên yên sống qua ngày là được.
" Bảo bối, anh yêu em, rất yêu em, cả cuộc đời này em cũng đừng hòng thoát khỏi anh " anh im lặng một lúc thì lên tiếng.
" Em cũng yêu anh " cô cười đáp.
Anh nói vậy như một lời nhắc nhở cô rằng, cho dù cô có biết chuyện và muốn thoát khỏi anh đi chăng nữa thì cũng đã muộn, bằng mọi cách anh sẽ giữ cô lại bên cạnh mình.
Hoàng Thiên bây giờ đã dành cả trái tim của mình đặt lên người con gái này, cô có thế nào thì anh vẫn chấp nhận.
Anh không thể buông tay được nữa.