Dùng bữa xong thì Hoàng Thiên nắm tay cô cùng nhau đi dạo phố, ngắm nhìn cảnh đẹp của thành phố Pari về đêm, nhưng đáng tiếc là cô không thể nhìn thấy chúng.
Liên Chi chỉ cảm nhận mọi thứ qua lời kể của anh, trong đầu cô cũng hình dung ra được vì trước đây cô có xem qua phim, ảnh, nên anh nói là cô biết ngay, chỉ có điều là cô không tận mắt mình chứng kiến được thôi.
Anh cho cô đi mãi cũng sợ Liên Chi mỏi chân nên Hoàng Thiên đã tìm một băng ghế nào đó ngồi xuống, anh để đầu cô dựa vào vai mình, tay anh nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mượt của cô.
" Bảo bối, đợi sau này mắt em khỏi hẳn anh nhất định sẽ đưa em đến đây lần nữa " anh ôn nhu nói, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô để giữ ấm.
" Nếu như cả đời này em không nhìn thấy, vậy anh có còn ở bên em nữa hay không? " câu hỏi đó cô rất muốn hỏi anh, nó cũng là một tảng đá lớn đặt nặng trong lòng cô.
Liên Chi sợ nhất hai từ chia ly nếu như vẫn không tìm thấy giác mạc phù hợp thì cô sẽ bị mù vĩnh viễn, đến lúc đấy anh có còn muốn ở bên cạnh cô cả đời nữa không? Còn đủ kiên nhẫn để chăm sóc một người như cô hay không?
" Liên Chi em nên nhớ một điều, cho dù em có thế nào đi nữa thì anh vẫn yêu thương em đến hết phần đời còn lại của mình " lời nói anh vô cùng nghiêm túc.
Hoàng Thiên không để ý tới bất cứ điều gì, dù cô không như bao người khác nhưng trong mắt anh cô luôn là một người phụ nữ trên mức hoàn hảo.
Anh cũng có thể chăm sóc cho cô cả đời, anh nguyện ý với điều đó, quan trọng là trong tim anh luôn có cô và không ai thay thế được điều đó.
" Vậy!.
vậy còn mẹ anh, em rất sợ mẹ anh không chấp nhận em "
Tình cảm cô đối với anh ngày càng sâu nặng, Liên Chi không thể nào khống chế bản thân mình ngừng yêu anh được, cô đã từng suy nghĩ rất nhiều, cô biết anh và Hoàng Yến đều đối xử tốt với mình nhưng vẫn còn mẹ anh liệu bà ấy có chấp nhận hay không?
" Em không cần phải sợ, mọi thứ đều có anh lo, bà ấy nhất định sẽ chấp nhận em " anh dịu dàng đáp.
Hoàng Thiên nói vậy cũng chỉ để cho cô yên lòng một chút, anh không muốn thấy cô phải suy nghĩ nhiều, chuyện mẹ anh cứ để qua một bên, nếu như bà ấy không chấp nhận thì cũng không sao, nói thẳng ra là anh không cần bà ấy phải chấp nhận cô, cuộc sống là của anh là do chính anh quyết định, không ai có thể thay đổi được.
Liên Chi vui khi nghe anh nói vậy, bây giờ lòng cô đã nhẹ đi rất nhiều, cô không cần những thứ cao sang, chỉ cần mình anh là đủ.
Liên Chi choàng tay qua ôm thắt lưng anh, cô vùi mặt vào lòng anh, Liên Chi có thể nghe được tiếng nhịp tim đang đập của anh, có cần đập nhanh như vậy không? Cô mỉm cười hạnh phúc.
" Bảo bối, em đã yêu anh thì xin em hãy tin tưởng tuyệt đối ở anh, những gì anh làm đều có lí do riêng của nó nhưng anh chắc chắn với em rằng anh sẽ không bao giờ phụ lòng em "
Đây là lần thứ n anh nhắc đến hai từ tin tưởng với cô, Hoàng Thiên muốn nói để cô nhớ rõ, phía trước còn bao nhiêu chuyện đợi hai người cùng nhau vượt qua, cái duy nhất anh cần là niềm tin của cô.
" Em hứa sẽ luôn tin anh dù có chuyện gì đi nữa, em cũng mãi yêu anh " cô không do dự gì mà trả lời ngày.
" Cảm ơn em " anh cười đáp.
Anh vui vì lời nói của cô, Hoàng Thiên tay nâng cằm cô lên, anh nhẹ nhàng áp môi mình xuống đôi môi nhỏ nhỏ xinh xinh của cô, nụ hôn chỉ được vài giây vì anh biết chỗ đông người và cô cũng ngại.
" Thiên, em lạnh " dù cô đã mặc áo ấm còn được anh ôm nhưng cô vẫn cảm thấy có chút lạnh.
" Lạnh sao? Về thôi, cũng tối rồi " anh đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay hơn 9 giờ rồi, càng khuya thì gió càng lạnh, anh quên để ý giờ giấc.
Liên Chi gật đầu đồng ý, trên đường về anh lo cô sẽ bị cảm lạnh nên đã ôm chặt cô vào lòng thấy anh lo lắng cho mình thì cô càng muốn làm nũng, Liên Chi dụi dụi đầu vào ngực anh, nhìn cô bây giờ chẳng khác gì một chú mèo nhỏ.
Rất nhanh đã về đến nhà, Liên Chi thay đồ xong thì lên giường cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm áp, mắt cô lúc này đã nặng trĩu, từ từ cũng khép đôi mi lại chìm vào giấc ngủ.
Anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự cưng chiều, tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, người con gái này cũng chỉ là một người bình thường nhưng lại chiếm trọn cả trái tim anh.
* Reng!.
reng!.
reng *
Điện thoại của anh vang lên, Hoàng Thiên vội tắt tiếng để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
" Hạnh phúc quá nên quên đứa em gái này rồi, mà sao điện thoại chị dâu em gọi không được vậy? " Hoàng Yến bên kia trách móc anh.
" Có chuyện gì sao? " anh không vui trả lời.
" Không có gì, em mới nhận được tin bên Tỉnh thị đang xoay vốn và cô ta còn có chuyện mờ ám với lão già Võ Tấn Bình "
Tại sao Hoàng Yến lại biết? Vì bạn cô làm ở Tỉnh thị đã nói cho Hoàng Yến nghe, cô thấy chuyện này có ích cho anh nên báo lại anh.
" Anh biết rồi, vài ngày anh về, không có chuyện gì thì đừng gọi " anh nói xong thì cúp máy ngay.
Hoàng Yến trong lòng đang chửi thầm anh, đúng là mê gái mà, hai người đi chơi vui vẻ còn Hoàng Yến thì phải ở nhà chơi với tiểu Sa, công bằng ở đâu chứ.
Không đợi Hoàng Yến nói thì anh cũng biết rồi, tin tức anh nắm rất nhanh, chỉ dựa vào những công ty cỏn con đó mà đòi lấy lại vốn như ban đầu sao? Buồn cười thật.