Chương 65: Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Phiên bản 14268 chữ

"Đều là bạn bè, cần phân biệt rõ ràng vậy sao?" Lục Chỉ không hiểu, trong mắt cậu, bạn bè đều quan trọng như nhau, không phân chia cao thấp nhiều ít.

Hàng mi Nam Thừa Phong rũ rũ, cầm ly lên uống ngụm nước.

Ninh Tước nghiêm túc nhìn cậu nói, "Có một số tình cảm là độc nhất vô nhị, cần thiết phải lựa chọn hơn thua."

Hô hấp Nam Thừa Phong dồn dập lên, vấn đề của Ninh Tước không khác gì đang ám chỉ trần trụi, hắn hẳn nên ngăn cản, nhưng...!các ngón tay Nam Thừa Phong nắm thật chặt, hắn quý trọng Lục Chỉ như vậy, không dám hành động thiếu suy nghĩ dù chỉ một tí, nếu cứ tiếp tục chậm chạp như vậy, chỉ sợ sau này khi cậu thật sự rời đi, chính mình sẽ nổi điên không thể cứu vãn được mất.

Nhân sinh trước nay của Nam Thừa Phong đều chỉ có sấm rền gió cuốn, lần đầu tiên hắn phải rối rắm đau lòng như vậy.

"Cần chiếm hữu chỉ có tình yêu, tình hữu nghị chưa bao giờ cần, cho nên tôi không cần lựa chọn." Lục Chỉ nghiêm túc nói xong, ngẩng đầu nhìn Nam Thừa Phong, nói vô cùng chân thành, "Anh là bạn rất tốt của tôi, anh rất quan trọng với tôi, cho dù những người khác cũng rất quan trọng, vị trí của anh cũng vẫn ở chỗ này." Lục Chỉ chỉ chỉ ngực mình.

Nam Thừa Phong nhìn ngực cậu, thiếu chút nữa quên mất hít thở.

Đôi mắt hơi u trầm của hắn lập tức vì câu"Anh rất quan trọng với tôi" mà trở nên tỉnh táo, thậm chí còn xuất hiện ánh sáng.

"Em cũng đặc biệt quan trọng với tôi." Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ thật sâu, nói từng câu từng chữ, dùng một tấm chân tình hàng thật giá thật trao đổi.

"Tôi rất vui." Lục Chỉ tươi cười, cả thế giới đều bừng sáng.

Ninh Tước nhìn hai người bọn họ, lắc đầu nhè nhẹ, cúi đầu giấu đi vẻ phức tạp cùng đau lòng nơi đáy mắt.

Nam Thừa Phong cười làm Lục Chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, cậu nhìn một bàn đồ ăn, theo bản năng muốn động đũa, bỗng nhiên nhớ tới hương vị mới nếm phải, nháy mắt mất cảm giác thèm ăn, mím môi nhìn sang Nam Thừa Phong.

Nam Thừa Phong duỗi tay xoa xoa tóc Lục Chỉ, hiện tại hắn làm động tác này có vẻ rất tự nhiên.

"Cái này tôi cũng không ăn được, chúng ta cùng ăn món Hồ Nam nhé."

"Hả? Cậu không ăn ngọt được, nhưng không nghe nói cậu ăn cay được nhá." Ninh Tước ra vẻ ngoài ý muốn nhìn hắn.

Nam Thừa Phong lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn: Sao cậu nhiều chuyện vô nghĩa thế.

"Anh không ăn được cay sao? Vậy sao mỗi lần chúng ta ăn chung lại đều ăn cay thế." Lục Chỉ rất kinh ngạc, bọn họ thường ăn món cay Tứ Xuyên, món cay Hồ Nam cùng nhau, còn cả lẩu nữa, mỗi lần cậu ăn đều vui vẻ, Nam Thừa Phong thoạt nhìn cũng rất vui vẻ, thế mà hắn lại không ăn cay được? Vậy vì sao lại muốn cùng ăn những món đó với mình.

"Đừng nghe cậu ta." Nam Thừa Phong ôn nhu cười cười với Lục Chỉ, "Tôi thích ăn cay thật mà."

Ninh Tước trừng hắn một cái, quăng cho hắn ánh mắt "Nói dối không chuẩn bị kịch bản."

"Ừ, ừ, thích ăn." Ngữ khí Ninh Tước lành lạnh, "Chỉ là sau khi ăn thì phải uống thuốc dạ dày thôi mà."

Ninh Tước không nhanh không chậm vạch trần hắn, không phải hắn phá đám nhưng nếu Nam Thừa Phong cứ tiếp tục đi trên con đường như vậy, người còn chưa bắt được đã bị bệnh dạ dày chặn giữa đường rồi.

Hắn mới vừa nghe trợ lý Thân nói, một năm sau Lục Chỉ sẽ rời đi, trở về nhà không bao giờ quay trở lại.

Giờ còn có mấy tháng, không lo bắt được người cho sớm, làm cậu không thể rời khỏi mình, chẳng lẽ phải chờ tới lúc Lục Chỉ về nhà, Nam Thừa Phong lại nghẹn uất đến nổi điên sao?

Với độ mê luyến của Nam Thừa Phong đối với Lục Chỉ, Ninh Tước có thể tưởng tượng được khung cảnh lúc đó sẽ tận thế như nào.

Vì bình an của mọi người, vì lời nhờ vả tha thiết thành khẩn của trợ lý Thân, Ninh Tước quyết định phải xen vào chuyện người khác một lần.

Ít nhất phải để Lục Chỉ biết được tình cảm của Nam Thừa Phong, nếu không, với tính cách trì độn của đứa nhỏ này, chỉ sợ cả đời đều cho rằng Nam Thừa Phong đối tốt với cậu chỉ là tình cảm bạn bè hữu nghị mà thôi.

Sặc, loại người máu lạnh vô tình như Nam Thừa Phong mà sẽ moi tim móc phổi ra với bạn bè vậy á? Nhìn hắn đối xử với mình đi, đủ biết lời này vô nghĩa đến mức nào.

"Cậu không nói không ai nói cậu câm đâu." Nam Thừa Phong nhíu mày, thấy Lục Chỉ kéo tay áo hắn, nhanh chóng lật mặt, ôn nhu quay sang cậu.

"Anh vì muốn ăn cùng tôi sao?" Lục Chỉ chớp chớp mắt, thần sắc có một chút bất an cùng áy náy.

Nam Thừa Phong lập tức đau lòng, "Không, do tôi cũng thích."

Nam Thừa Phong dỗ cậu, "Chỉ là cậu ta không thân với tôi, rất ít khi cùng ăn cơm nên không biết mà thôi."

Hắn nhìn Ninh Tước, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, "Nói bậy nữa liền xử cậu."

Lục Chỉ như suy tư gì đó, giống như vẫn còn rất lo lắng, "Là vậy sao."

Nam Thừa Phong cười càng thêm ôn nhu, nhất quyết làm cậu buông bỏ gánh nặng tâm lý, tin tưởng hắn.

"Đương nhiên."

Hắn nỗ lực dỗ dành, Lục Chỉ rốt cuộc gật gật đầu, tựa như tin lời hắn.

Vừa lúc này, trợ lý Thân mở cửa, đầu bếp mang đồ ăn đến đặt từng món từng món lên bàn ăn.

Lục Chỉ, Nam Thừa Phong và trợ lý Thân ăn món Hồ Nam, còn Ninh Tước một mình một ngựa nhấm nháp mỹ vị đặc sắc đến từ bàn tay ngọc ngà của mình.

Cơm nước xong, mấy người cùng nhau ngồi nói chuyện một lúc rồi chuyển sang phòng tập thể thao.

Ninh Tước vô cùng hứng thú với Lục Chỉ, luôn chăm chăm muốn khai quật thế giới nội tâm của cậu, thậm chí thử nước rất nhiều lần mặc kệ Nam Thừa Phong tức giận kế bên.

Tới giờ ngủ, Ninh Tước cũng không tiếp tục quấy rầy hai người nữa, rất biết tự giác chiếm đóng phòng của Nam Thừa Phong.

Lục Chỉ đi vào phòng, Nam Thừa Phong trực tiếp đi đến sô pha, sắp xếp chăn gối lên sô pha ổn thoả.

"Anh tới ngủ trên giường đi." Lục Chỉ thấy vóc dáng hắn quá cao, sô pha không đủ chỗ nằm, lập tức nói.

"Tôi không thể để em ngủ sô pha." Nam Thừa Phong cười cười.

"Không sao đâu, sô pha này thoải mái lắm." Lục Chỉ nói.

Cậu lớn lên nhỏ con, sô pha này hoàn toàn đủ làm giường đơn cho cậu.

"Không được." Nam Thừa Phong nằng nặc.

Lục Chỉ còn muốn nói thêm, Nam Thừa Phong ôn nhu nói, "Em tới nhà tôi ở, tôi đương nhiên phải để em thoải mái nhất, sao có thể để em đi ngủ sô pha, việc này tôi không làm được."

"Vậy..." Lục Chỉ cũng không chịu được hắn ngủ không thoải mái, "Vậy anh lên giường ngủ đi, tôi ngủ dưới đất."

Nam Thừa Phong lắc đầu, trực tiếp nằm xuống sô pha, sau đó xoay lưng về phía cậu.

"Tôi ngủ đây." Nam Thừa Phong nói, "Ngủ ngon."

Hắn quá ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến Lục Chỉ đau lòng.

Lục Chỉ muốn nói nhưng thấy hô hấp hắn đều đều, giống như thật sự muốn nghỉ ngơi, không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể nhấp miệng.

Cậu nghĩ nghĩ, nhẹ chân bước ra khỏi phòng, đi ra bể bơi ngoài ban công ngồi xuống.

Ngắm cảnh đêm ở vị trí này thật đẹp, mặc dù đã khuya, xa xa vẫn sáng rực ánh đèn neon như cũ.

Qua vài phút, một bóng người ngồi xuống ghế bên cạnh cậu.

"Bé dễ thương, tìm tôi làm gì? Ninh Tước cười nói, cũng giống cậu, ngắm nhìn cảnh đêm nơi xa.

"Anh là bạn tốt nhất của Thừa Phong." Lục Chỉ nghĩ nghĩ, hỏi.

"Nói vậy cũng được, ngoại trừ tôi còn ai dám làm bạn với cậu ta chứ." Ninh Tước cười cười, trong nụ cười còn ẩn ít hồi ức cũ.

"Là người khác không muốn, hay là chính anh ấy không muốn kết bạn?" Lục Chỉ hỏi.

Ninh Tước nhìn cậu thật sâu.

"Trong lòng sớm đã bị hắc ám chiếm lĩnh, sao có thể còn bao dung người khác."

Lục Chỉ cẩn thận nghe lời hắn nói.

Ninh Tước từ từ kể rõ, trong lời nói mang theo cảm xúc khó nắm bắt.

"Nhân sinh cậu ta thực sự không dễ dàng, tuỳ tiện đổi thành người khác, cho dù là tên không sợ chết như tôi, nếu gặp phải chỉ sợ cũng không đi tiếp được."

"Tôi từng tò mò vì sao đeo trên lưng nhiều thù hận như vậy, cậu ta lại không thèm mảy may để ý."

"Sau đó tôi hiểu được, thù hận trong tay cậu ấy nhưng lại không ở trong lòng, trong lòng cậu ấy cái gì cũng không có, người nào cũng không thâm nhập vào được, bất kể là người nhà, kẻ thù, hay bất kỳ ai khác."

"Anh ấy đối xử với tôi rất tốt." Lục Chỉ nghiêm túc nói.

Ninh Tước cười cười, "Đúng vậy, đặc biệt tốt, trước giờ tôi chưa thấy cậu ấy đối xử với ai tốt đến như vậy."

"Mẹ anh ấy đâu?" Lục Chỉ lại hỏi, "Tôi nghe trợ lý Thân nói, Thừa Phong đối với mẹ anh ấy rất tốt mà."

"Cậu ấy đúng thật đối xử với dì rất tốt, chỉ là..." Ninh Tước hít một hơi thật sâu, "Dì lại người sợ cậu ấy nhất trên đời."

Tâm Lục Chỉ đột nhiên chấn động, mím môi, đáy mắt hiện lên vẻ không dám tin.

"Có đôi khi tôi thật không biết cậu ấy là dạng quái vật gì, mẹ cùng chị gái mà cậu ấy hết lòng bảo hộ lại là người sợ hãi cậu ấy nhất, thế mà cậu ấy cũng không cảm thấy thống khổ."

"Bất quá, cũng không trách dì được, năm đó dì thiếu chút nữa bị độc chết, cậu ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấu đồ ăn có độc, ở trước mặt dì ép người hạ độc ăn đồ ăn có độc, mặc dù người kia chỉ là bị mua chuộc, cũng như cũ nhổ cỏ tận gốc không chút lưu tình."

"Cậu ấy cho rằng người như vậy không nên để lại bên cạnh dì nhưng dì lại vì hành động đó mà sợ hãi cậu ấy."

Lục Chỉ lắc lắc đầu, không nói gì chỉ thở dài.

"Bởi vì, năm ấy cậu ấy mới 8 tuổi, mà người hạ độc kia đã chăm sóc dì 20 năm." Âm thanh Ninh Tước rất bình tĩnh.

"Nhưng người nọ đã phản bội mẹ anh ấy, nếu không có anh ấy, mẹ anh ấy liệu còn sống hay không." Lục Chỉ nói, không diễn tả được cảm xúc trong lòng đang là gì.

"Đúng vậy, có thể dì tương đối mềm lòng, bà lựa chọn tha thứ, nhưng cậu ấy lại không, cho nên...!Từ đó về sau, dì rất sợ cậu ấy."

Nhìn trên góc độ tâm lý học, Ninh Tước có thể tìm được động cơ lý giải hành vi của mỗi cá nhân.

Nhưng đứng trên phương diện bạn của Nam Thừa Phong, hắn không thể lý giải lý trí lãnh khốc của cậu ta nhưng lại có thể hiểu được cách làm của cậu ấy.

"Đổi thành người bình thường nhất định sẽ đau thấu tâm can đi, nhưng cậu ấy tựa như cũng chẳng để ý, vẫn làm theo ý mình, tôi không biết, cậu ấy đang giả vờ hay thật sự không thèm để ý."

"Làm gì có ai thật sự không thèm để ý chứ." Ánh mắt Lục Chỉ nhìn xa xăm, "Nếu không thèm để ý, anh ấy sẽ không có bộ dáng như ngày hôm nay."

Ninh Tước gật đầu, "Đúng vậy, vẫn là cậu hiểu cậu ấy, cho nên cậu ấy mới..." Hắn mím môi, hít thở một hơi, hơn nửa ngày mới thả ra.

Nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa vạ miệng.

"Anh ấy thích tôi đúng không?" Lục Chỉ nhìn cảnh đêm xa xa, bỗng nhiên mở miệng nói.

Mi mắt Ninh Tước run lên, hít thở nhanh hơn, nhìn chằm chằm cậu kinh ngạc hỏi, "Cậu biết?"

Lục Chỉ cười cười, "Từ khi anh gặp anh ấy đã lặp đi lặp lại không ngừng ám chỉ với tôi, tôi có mù cũng thấy mờ mờ chứ."

Ninh Tước lắc đầu, thở dài, "Kỳ thật tôi rất mâu thuẫn."

"Cậu ấy thật sự rất quý trọng cậu, cho nên không dám để cậu biết, sợ cậu sẽ rời khỏi cậu ấy, cho nên tôi cũng đang do dự có nên hay không nên đẩy thêm một cái, bởi vì tôi không thể chịu nổi trách nhiệm việc cậu ấy sẽ biến thành cái dạng gì sau khi cậu rời khỏi."

"Nhưng nếu tôi không đẩy một cái, lấy sự cẩn thận của cậu ấy còn cả tính cách của cậu, chỉ sợ rất khó chọc thủng được lớp giấy ngăn cách này."

Ninh Tước thở dài, "Cậu ấy quá thích cậu."

"Tôi lúc đầu vẫn không hiểu nổi người lạnh nhạt như cậu ấy, vì sao lại cố tình nhất kiến chung tình với cậu, nhận định chắc chắn phải là cậu."

"Sau khi thấy cách hai người ở bên nhau lúc chiều, tôi mới hiểu ra, bởi vì thế giới của cậu ấy quá tăm tối, mà cậu là người duy nhất có thể mang lại ánh sáng đến với cậu ấy."

"Tất cả mọi người đều sợ cậu ấy, bao gồm cả người mẹ quan trọng nhất, tất cả đều khiến cậu ấy vô tình, mà cậu lại nói cậu ấy có tình." Gió thổi nhè nhẹ qua mái tóc dài của Ninh Tước, "Nếu tôi là cậu ấy, tôi cũng sẽ khát vọng, nhất thiết phải chiếm lấy nguồn ánh sáng này."

Lục Chỉ trước sau vẫn trầm mặc không nói gì.

Ninh Tước thở dài, "Mặc kệ thế nào, cậu có thể đồng ý với tôi được không, trước hết đừng để cậu ấy biết cậu đã nhận ra tình cảm của cậu ấy."

Lục Chỉ quay đầu nhìn sang hắn, Ninh Tước bất đắc dĩ nói, "Tôi sợ bị cậu ấy xử mất."

Lục Chỉ trầm mặc một lát, không biết suy nghĩ cái gì.

Nếu nói thất bại đầu tiên của nhà tâm lý học Ninh Tước là Nam Thừa Phong thì thất bại thứ hai chính là Lục Chỉ.

Rõ ràng là người không biết nói dối, nhưng cố tình ngươi lại không nhìn ra được suy nghĩ của cậu ta, cho nên Ninh Tước ngập tràn tò mò với hai người bọn họ.

"Được." Sau một lúc lâu, rốt cuộc Lục Chỉ cũng đồng ý.

Ninh Tước nhẹ nhàng thở ra.

"Cậu không cần lo lắng, với tình cảm cậu ấy dành cho cậu, cho dù cậu không tiếp nhận tình cảm của cậu ấy, chỉ cần cậu vui vẻ hạnh phúc, cậu ấy cũng sẽ chúc phúc cho cậu."

Một lần nữa, Lục Chỉ lại trầm mặc.

Ninh Tước hít một hơi thật sâu, tuy rắng hắn chưa từng trải nghiệm yêu đương, là một nhà tâm lý học hắn cũng biết chuyện tình cảm này phức tạp đến cỡ nào, đủ quấy rầy tinh thần, nhiễu loại tâm trí, đến chết không thôi.

"Không quấy rầy cậu nữa, thôi đi nghỉ sớm chút đi, nếu không cậu cũng cũng không ngủ thoải mái được."

"Nếu tôi không tiếp nhận." Trước khi Ninh Tước rời đi, Lục Chỉ đã mở miệng, "Anh ấy sẽ thế nào?"

Hô hấp Ninh Tước cứng lại, nghiêm túc nhìn Lục Chỉ, theo bản năng dời mắt đi.

Hắn muốn trả lời, lại không biết phải trả lời thế nào.

Hắn chỉ muốn đâm thủng tầng giấy giữa bọn họ, nhưng rốt cuộc chuyện tình cảm vẫn yêu cầu anh tình tôi nguyện, bắt cóc đạo đức, trói buộc tình cảm, tất cả đều không đạt được kết quả hạnh phúc.

Nhưng kêu hắn nói dối, đối mặt với đôi mắt trong suốt của Lục Chỉ, hắn lại không nói nên lời.

"Tôi đi ngủ trước đây." Ninh Tước chỉ có thể để lại những lời này, sau đó nhìn có vẻ thong dong nhưng bước chân lại bóc mẻ sự vội vàng rời đi của hắn.

Lục Chỉ thu hồi tầm mắt, lại quay đầu nhìn về một vùng trời đèn neon từ xa xa.

Ninh Tước đi lên tầng hai, còn chưa kịp mở cửa phòng ngủ, một luồng sát khí đột nhiên phóng tới bên cạnh.

Ninh Tước thầm nghĩ trong lòng "Tiêu", lập tức nghiêng người tránh được một quyền đỉnh cấp.

Ninh Tước nhìn vách tường bị nứt, vỗ vỗ ngực, nguy hiểm thật.

"Tôi nói này, cậu muốn tìm tôi nói chuyện thì cứ nói, không dưng tự nhiên đấm vách tường mạnh thế làm gì."

Nam Thừa Phong đương nhiên biết Ninh Tước có thể tránh được công kích của mình, bọn họ vốn vẫn luôn giao tiếp như vậy.

"Trễ vậy rồi cậu không ngủ, đơn độc ở ngoài nói gì với Chỉ Chỉ đó." Ánh mắt Nam Thừa Phong cực kỳ giống ánh mắt ác lang khi thấy kẻ địch.

Ninh Tước bị hắn nhìn chằm chằm dựng cả lông tơ.

"Không cần động tâm với cậu ấy." Ngữ khí Nam Thừa Phong lạnh như băng, "Tôi nói nghiêm túc, nếu không cho dù là cậu..."

Ninh Tước nhìn hắn một cái thật sâu, lắc lắc đầu, nhìn về phía sau hắn, nói với Nam Thừa Phong, "Cậu thật sự không nên thể hiện một mặt tàn bạo như này trước mặt cậu ấy."

Nam Thừa Phong đột nhiên nhăn mày, căng thẳng xoay người..

Bạn đang đọc Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!