Luyện Khí cảnh phân thành ba kỳ chín tầng, sơ kỳ là từ một đến ba tầng, ba tầng trở lên chính là Luyện Khí trung kỳ.
Mặc Hoạ vốn có tu vi Luyện Khí tầng ba viên mãn, thiếu chút nữa là có thể đột phá đến Luyện Khí trung kỳ.
Sau khi tu luyện Thiên Diễn Quyết, mới được nửa tháng, Mặc Hoạ đã cảm thấy khí hải tràn đầy, không thể luyện hóa linh lực nữa.
Điều này cũng có nghĩa là, Mặc Hoạ sắp sửa đột phá.
Đột phá công pháp bình thường cần phải chuẩn bị thiên địa linh vật đặc thù, dùng để kích thích kinh mạch và khí hải để đột phá bình cảnh, tấn thăng cảnh giới.
《 Thiên Diễn Quyết 》 không cần linh vật đặc thù phụ trợ tu hành, cho nên chỉ cần tiếp tục tu luyện là được.
Mặc Hoạ phần lớn thời gian vẫn là dùng để vẽ trận pháp, mỗi ngày dành ra một canh giờ ngồi xuống tu luyện.
Buổi tối mấy ngày sau, Mặc Hoạ theo thường lệ khắc trận pháp trên Đạo Bia trong thức hải, đột nhiên phúc chí tâm linh, khí hải bốc lên.
Mặc Hoạ vội vàng rời khỏi thức hải, ngồi xếp bằng trên giường, sau đó lấy ra hai viên linh thạch, lẳng lặng thu nạp linh lực.
Chỉ qua chốc lát, Mặc Hoạ liền cảm thấy quan khiếu toàn thân mở hết, thu nạp linh lực so với bình thường nhanh hơn gấp mấy lần, chỉ chốc lát linh lực của hai viên linh thạch đã bị hút hết.
Mặc Hoạ có chút đau lòng, lại có chút mừng rỡ.
Vừa rồi vì tiếc tiêu hao linh thạch nên hắn lại mừng rỡ vì bản thân sắp đột phá cảnh giới, trở thành tu sĩ Luyện Khí trung kỳ.
Mặc Hoạ lại lấy ra mấy viên linh thạch tiếp tục thu nạp.
Trong túi trữ vật của Mặc hoạ có mấy chục viên linh thạch hắn tích góp, trừ cái đó ra, cha mẹ còn cho gần một trăm viên linh thạch, bởi vì biết Mặc Hoạ sắp đột phá, nhưng lại không biết đột phá lúc nào, cho nên để Mặc Hoạ mang theo bên người.
100 viên linh thạch này chắc là lợi nhuận của quán ăn hơn nửa tháng.
Mặc Hoạ bình tĩnh lại, bảo trì tâm tính không kiêu ngạo không nóng nảy, chậm rãi thổ nạp.
Linh thạch trong tay lóe ra lam quang óng ánh, sau đó dần dần ảm đạm, cuối cùng linh lực triệt để hao hết, biến thành màu xám trắng.
Từng viên rồi lại một viên, sau khi tiêu hao gần năm mươi viên linh thạch, Khí Hải của Mặc Hoạ rốt cục cũng không còn bốc lên nữa, linh lực từ Khí Hải truyền tới kinh mạch toàn thân, linh lực quanh thân cũng dần dần dày nặng và vững chắc.
Ngay khi Mặc Hoạ cho là mình sắp đột phá thành công, linh lực tràn ra một ít tơ nhện nho nhỏ, từ kinh mạch tràn ra, từ một ít lạc mạch thật nhỏ du tẩu, dần dần hội tụ về huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.
Mặc Hoạ trong lòng căng thẳng.
Đây là tình huống gì?
Hắn không nghe nói linh lực đã luyện hóa tốt sẽ không bị khống chế tự động tràn ra ngoài, hơn nữa còn hội tụ về phía Bách Hội trên đỉnh đầu?!
Linh lực cũng không thật sự hội tụ đến huyệt Bách Hội, mà là lúc đến huyệt Thiên Môn, giống như sợi tơ, dần dần dệt vững chắc, cuối cùng chậm rãi rót vào bên trong, rót vào vị trí, chính là thức hải của Mặc Hoạ!
Mặc Hoạ kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, đưa thần thức chìm vào thức hải, phát hiện trong thức hải có thêm một ít tơ linh lực màu lam nhạt tinh tế.
Những sợi tơ này đứt quãng, như mưa xuân liên miên, lại như sợi tóc quấn lấy nhau, dệt thành một mảnh linh mạc màu lam nhạt rắc rối phức tạp.
Mặc Hoạ hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Lấy kinh nghiệm tu đạo ngắn ngủi của hắn, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Mặc Hoạ thử điều động linh lực, phát hiện linh lực có thể vận chuyển bình thường.
Mặc Hoạ nắm linh thạch, ý đồ thu nạp linh khí tu luyện, nhưng linh khí hấp thu đi qua thức hải Thiên Môn sẽ bị tự động ngăn cách, không tạo thành chu thiên, cũng không cách nào luyện hóa thành linh lực, không cách nào tích súc ở khí hải, tự nhiên cũng không cách nào tăng lên tu vi.
Điều này có nghĩa là, về sau Mặc Hoạ cũng không thể tu luyện, cũng không thể tăng lên cảnh giới.
Mặc Hoạ hít một hơi khí lạnh, lẩm bẩm nói: "Cái này phải làm sao cho phải..."
Mặc Hoạ nằm trên giường, nhất thời tâm loạn như ma, một lát sau ngồi dậy, ép buộc mình tỉnh táo lại:
"Trong thức hải có Đạo Bia, nhưng lúc tu luyện ta không tiến vào thức hải xúc động Đạo Bia, cho nên hẳn không phải vấn đề của Đạo Bia."
"Không phải vấn đề của Đạo Bia, mà là vấn đề công pháp."
"Lúc tu luyện công pháp không có vấn đề, là vấn đề lúc đột phá."
"Lúc đột phá linh lực tràn ra ngoài kinh mạch, cuối cùng nối liền đến thức hải, tạo thành một bức màn linh lực."
"Linh màn ngăn cách linh lực Chu Thiên, cho nên không cách nào tiếp tục tu luyện, vậy chỉ cần giải quyết vấn đề linh màn, không hình thành trở ngại nữa, linh lực liền có thể lưu chuyển, sẽ không ảnh hưởng tu hành."
"Cho nên vấn đề căn bản, là giải quyết linh màn trong thức hải..."
Mặc Hoạ bắt lấy chỗ mấu chốt, sau đó vứt bỏ những nhân tố khác, chỉ cân nhắc linh màn trong thức hải. Hắn đem thần thức chìm vào thức hải, cẩn thận quan sát linh màn hỗn loạn kia.
Linh mạc là do linh lực màu lam nhạt tạo thành, những du ti này như là có sinh mệnh, tự do mà chậm rãi sản sinh, khi thì giao thoa, khi thì xa cách, nhìn thác loạn mà lại tối nghĩa.
Sau khi nhìn một chén trà công phu, Mặc Hoạ lại tê liệt ngã xuống giường.
Trong lòng âm thầm chửi bới: "Linh màn này là cái quái gì vậy, căn bản xem không hiểu..."
Mặc Hoạ lại một lần nữa khắc sâu cảm nhận được tri thức tu đạo của bản thân thiếu thốn.
Có câu nói rất hay, tri thức là bậc thang cho tu sĩ tiến bộ. Không biết Mặc Hoạ nghe được từ đâu, nhưng lúc này lại cảm thấy rất có đạo lý.
Mặc Hoạ bắt đầu nhớ lại tất cả những kiến thức liên quan đến tu đạo mà mình đã tiếp xúc, nhìn xem có những thứ tương tự hay không. Nhưng mọi chuyện hỗn loạn hiện ra, đầu càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng đau, cuối cùng vẫn không có đầu mối.
Trong chớp mắt, hắn đột nhiên nhớ tới một câu về công pháp Thiên Diễn Quyết:
"Không phải trận sư thì không nên tu hành."
Mặc Hoạ mãnh liệt ngồi dậy.
Không phải trận sư không thích hợp tu hành, vậy công pháp này có liên quan đến trận sư, nếu có liên quan đến trận sư, chẳng lẽ mảnh linh màn này là... trận pháp?
Hắn lại nhớ tới câu "Bình cảnh tại thần thức" phía trước.
"Bình cảnh nằm ở thần thức, không phải trận sư thì không thể tu hành."
Bình cảnh ở thần thức, là bởi vì linh màn chính là bình cảnh, mà linh màn tồn tại trong thức hải, không phải trận sư không thích hợp tu hành, thì là bởi vì bản thân linh màn này chính là trận pháp, không phải trận sư căn bản là xem không hiểu!
Mặc Hoạ lại đem thần thức chìm vào thức hải, cẩn thận quan sát linh màn trong thức hải, phát hiện linh lực trên linh mạc mặc dù không có trật tự, nhưng liên hệ lẫn nhau, mơ hồ hình thành từng đạo trận văn.
Chỉ là linh lực như tơ nhện không ngừng lưu chuyển, trận văn cũng không ngừng biến hóa, cuối cùng ngưng tụ thành một mảnh trận pháp lưu chuyển không ngừng.
Mặc Hoạ bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó lại gãi đầu.
Trận pháp này... hắn chưa từng thấy qua!
Trận pháp hắn học, nhiều nhất bao hàm sáu đạo trận văn, nhưng trong mảnh linh mạc trước mắt này, trận văn sợ là có vài chục trên trăm.
Đáng sợ hơn chính là, những trận văn này còn đang không ngừng lưu chuyển biến hóa, cuối cùng hình thành trận pháp mà Mặc Hoạ vốn là xem không hiểu, mà những trận pháp này sau đó lại không ngừng biến hóa thành trận pháp mà Mặc Hoạ càng xem càng không hiểu...
Chỉ nhìn thôi đã khiến da đầu Mặc Hoạ tê dại.
"Đây chính là cổ trận pháp mà tu sĩ cổ tu hành sao?"
"Đây là công pháp cổ quái dị lạnh lẽo sao?"
Mặc Hoạ trong lòng nhịn không được sinh ra lòng kính sợ, trí tuệ của cổ tu sĩ quả nhiên không giống người thường, chỉ là công pháp Luyện Khí kỳ, liền khiến cho người ta nhìn mà sợ như vậy.
Đồng thời cũng âm thầm mặc niệm cho bản thân, mặc dù bản thân biết công pháp này "quái dị, lạnh lẽo kỳ lạ", nhưng không nghĩ tới có thể "quái dị" đến mức này.
Mặc Hoạ lại yên lặng quan sát linh màn một hồi lâu, nhìn đến đầu choáng váng não trướng, vẫn là không có đầu mối. Cuối cùng minh xác một cái nhận thức:
Chỉ bằng vào chính mình, vô luận như thế nào cũng không thể làm gì được trận pháp linh mạc này.
Nhận thức được mình bất lực, cũng coi như là một loại tự biết.
Mặc Hoạ thở dài, "Ngày mai đi thỉnh giáo Trang tiên sinh đi."
Như trút được gánh nặng, Mặc Hoạ lấy chăn trùm kín, ngả người nằm ngủ khò khò.