Mười ngày sau, nhờ đan dược của Phùng lão tiên sinh, thương thế của Tiểu Hổ và Đại Hổ đã khỏi hẳn, bọn họ lại lên núi săn yêu.
Săn yêu sư không tránh khỏi bị thương, cũng tránh không được đổ máu, bọn Đại Hổ tuổi không tính lớn, cũng là tân thủ, nhưng từ lúc bọn họ mang Liệp Yêu Lệnh, vào núi săn yêu, liền muốn dần dần thích ứng với cuộc sống săn yêu sư này.
Săn yêu sư của Thông Tiên Thành vẫn luôn như vậy, mỗi ngày đều có săn yêu sư vào núi, mỗi tháng đều có săn yêu sư bị thương, hàng năm đều có săn yêu sư chết ở trong núi.
Mặc Hoạ chỉ có thể ở trong lòng thầm chúc Đại Hổ bọn họ may mắn.
Nhưng đáng tiếc chính là, nguyện vọng của Mặc Hoạ cũng không có hiệu quả. Nửa tháng sau, Đại Hổ bị người ta mang từ trong núi ra, máu tươi vẩy đầy đất.
Mặc Hoạ đang ở nhà vẽ trận pháp, đột nhiên nghe được bạo động, đi ra nghe ngóng mới biết được, lúc Đại Hổ săn yêu bị trọng thương, sinh tử không rõ.
Mặc Hoạ giống như bị người giội một gáo nước lạnh, tay chân lạnh buốt.
Hắn chạy tới Hạnh Lâm quán, nhìn thấy Phùng lão tiên sinh vẻ mặt ngưng trọng, đang trị thương cho Đại Hổ.
Đại Hổ nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng như tờ giấy, không biết có khí tức hay không. Ngực hắn có một vũng máu lớn, máu tươi chảy ròng, nhuộm cả áo ngoài đỏ tươi.
Mặc Hoạ nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Phùng lão tiên sinh nhìn thấy Mặc Hoạ, cầm lấy một bộ đằng giáp, thần sắc ngưng trọng hỏi: "Phía trên này là trận pháp của ngươi vẽ?"
Đằng Giáp cũng đẫm máu, một bên có cái lỗ, giống như bị răng hoặc lợi trảo của yêu thú xuyên qua, bên trong Đằng Giáp vẽ một ít trận văn.
Mặc Hoạ gật đầu.
Phùng lão tiên sinh trầm mặc một lát, liền thở phào nhẹ nhõm: "May mà có cái đằng giáp này, nếu không thì e rằng mạng của tiểu tử này đã không còn..."
Mặc Hoạ nghe vậy sửng sốt một lát, sau đó cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này tảng đá trong lòng mới rơi xuống đất.
Phùng lão tiên sinh nói như vậy, chí ít tính mạng của Đại Hổ kia không đáng ngại, người sống là tốt rồi.
Từ nhỏ cùng nhau chơi đến lớn, tiểu đồng bọn vẫn đứng trước Mặc Hoạ, luôn giúp đỡ Mặc Hoạ đánh nhau, nếu thật sự có chuyện gì không hay, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không phải tư vị.
Song Hổ và Tiểu Hổ khóc lóc chạy đến, nghe thấy Đại Hổ không có việc gì, mới yên lặng lau nước mắt.
Mạnh đại thúc cũng đang săn yêu trên núi, nghe thấy Đại Hổ có việc liền vội vã trở về, vẻ mặt của hắn vẫn trấn định, chỉ là hai tay có chút run rẩy.
Mạnh đại nương vốn là đang ở phố đông hỗ trợ, trong nhà thiếu thốn linh thạch, nàng cũng bận rộn hơn so với trước kia, nghe được Đại Hổ xảy ra chuyện, cũng vội vàng chạy tới.
Mạnh đại nương đứng ở cửa, do dự hồi lâu không dám vào cửa, cuối cùng cắn răng, lảo đảo đi vào cửa, khi nghe được Đại Hổ không nguy hiểm đến tính mạng, khí lực toàn thân giống như bị rút sạch, liền thoáng cái ngã ngồi xuống đất, vùi đầu vào trong ống tay áo rơi lệ.
Phùng lão tiên sinh nói, may mắn nhờ có Mặc Hoạ cho bộ đằng giáp này, mới cứu được một mạng của Đại Hổ.
Hôm nay bọn Đại Hổ vào núi, săn bắn vẫn chỉ là một con liệt trảo lang yêu, đang triền đấu, trong bụi cỏ đột nhiên lại xuất hiện một con yêu thú đuôi dài.
Đại Hổ ngăn hai đệ đệ ở sau lưng, chính diện nghênh chiến yêu thú đuôi dài kia. Nhưng lấy tu vi của hắn, căn bản không phải đối thủ của yêu thú, đuôi của yêu thú đuôi dài có gai nhọn, vừa hung ác vừa nhanh, trong nháy mắt liền đâm về phía tâm mạch của Đại Hổ, Đại Hổ căn bản không kịp né tránh, liền bị đâm trúng ngực.
Cũng may đằng giáp trên ngực Đại Hổ có kèm theo thiết giáp trận, cứng cỏi hơn so với đằng giáp bình thường, nhất thời không bị xuyên qua. Mà Đại Hổ mặc dù không có tránh thoát công kích, nhưng cũng hơi nghiêng người, khiến cho đuôi Yêu thú lệch sang một bên, đợi đuôi đâm xuyên đằng giáp, đâm vào ngực Đại Hổ, cũng không có thương tổn đến tâm mạch Đại Hổ.
Tuy ngực Đại Hổ bị đâm trúng, máu chảy ồ ạt, nhưng tâm mạch không bị hao tổn, cho nên tính mạng không ngại. Mà Phùng lão tiên sinh cứu chữa kịp thời, cho nên dù là tạm thời hôn mê, qua một thời gian ngắn, cũng sẽ chậm rãi tỉnh dậy.
Mạnh đại nương ngàn ân vạn tạ đối với Phùng lão tiên sinh, sau đó nắm chặt tay Mặc Hoạ, trong lòng cảm kích, lại nghẹn ngào đến một câu cũng nói không nên lời...
Người sống cả đời khó tránh khỏi sẽ thừa nhận cực khổ, mà có ít người chịu đựng cực khổ, so với người khác còn nhiều hơn một chút.
Mặc Hoạ nhìn Mạnh đại nương tiều tụy, trong lòng chua xót.
Cũng may Thiết Giáp trận Mặc Họa vẽ có hiệu lực, Đại Hổ không lo lắng tính mạng, Mặc Hoạ mới dễ chịu hơn một chút.
Mà mười ngày sau, vết thương của Đại Hổ đã lành hẳn, huynh đệ ba người bọn họ lại phải kết bạn vào núi săn yêu thú. Mặc Hoạ cố ý đi tiễn đưa bọn họ.
Thương thế của Đại Hổ vừa mới khỏi hẳn, khí sắc không tốt lắm, nhưng ánh mắt rất kiên nghị. Song Hổ cùng Tiểu Hổ biểu lộ mặc dù có chút ngưng trọng, nhưng cũng không có cái gì sợ hãi.
Dù chảy nhiều máu như vậy, bị thương nặng như vậy, thậm chí mạng cũng thiếu chút nữa mất, ba người vẫn không do dự, không có sợ hãi, sau khi thương thế lành vẫn dự định vào núi săn yêu.
"Cha mẹ trị thương cho chúng ta, thiếu nhiều linh thạch như vậy, phải sớm trả mới tốt."
"Ta không muốn để nương lại chịu khổ."
"Ta cũng vậy..."
Bọn họ cáo biệt Mặc Hoạ, dọc theo đường nhỏ đi vào trong núi.
Mặc Hoạ đưa mắt nhìn thân ảnh của bọn họ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất ở trong Đại Hắc Sơn rộng lớn vô biên.
Trong một đoạn thời gian sau đó, Mặc Hoạ trôi qua tương đối túng quẫn.
Ngoại trừ buổi tối ở trên Đạo Bia trong thức hải, có thể không kiêng nể gì mà vẽ trận pháp ra, ban ngày mỗi một giọt Linh mực, Mặc Hoạ đều dùng tinh xảo tính toán tỉ mỉ.
Trận pháp đã quen thuộc, kiên quyết không dùng Linh mực, bởi vì sẽ lãng phí. Trận pháp còn chưa học được, cũng kiên quyết không dùng Linh mực, bởi vì cũng sẽ lãng phí.
Đối với những trận pháp nửa sống nửa chết kia, Mặc Hoạ cũng phải chọn lựa, cảm thấy trận pháp thuộc tính hiếm lạ, kết cấu trận pháp đặc thù, mới đáng giá cho Mặc Họa mở ra bình mực, điểm ra Linh mực, vẽ phỏng theo từng điểm và cảm ngộ.
Cứ như vậy một thời gian ngắn sau, một ngày cơm chiều, Mặc Sơn đột nhiên nói với Mặc Hoạ:
"Hoạ nhi, có người nhờ ta, cho ngươi hỗ trợ vẽ mấy bộ trận pháp..."
Mặc Hoạ có chút kinh ngạc, vẻ mặt Mặc Sơn cũng có chút vi diệu.
Mặc Sơn đối với chuyện Mặc Hoạ ở trên trận pháp tu luyện, từ trước đến nay không hỏi nhiều.
Một là bởi vì săn yêu vốn là một chuyện cực khổ, Mặc Sơn vẫn là đội trưởng đội săn yêu, muốn mang theo một đội tu sĩ vào núi săn bắn, vừa phải săn giết yêu thú, còn phải bảo đảm an toàn, thù lao săn yêu đoạt được, cũng phải theo lệ phân phối, vừa nguy hiểm vừa bận rộn. Lúc trước Mặc Sơn săn yêu cơ bản toàn bộ dựa vào linh thạch nuôi sống, Mặc Sơn bận rộn nhiều hơn, cũng không rảnh bận tâm chuyện khác.
Hai là vì Mặc Sơn cũng không hiểu nhiều về trận pháp. Hắn hiểu về trận pháp giới hạn trong việc chỉ có thể phân biệt được mấy trận pháp thông thường, hoặc là phát hiện được ở đâu có tu sĩ dùng trận pháp để thiết lập cạm bẫy. Đối với phương pháp bên trong trận sư cũng không rõ ràng, tự nhiên cũng không biết nên hỏi cái gì.
Ba là bởi vì Mặc Hoạ bớt lo, tu luyện cũng tốt, trận pháp cũng thế, chuyện nên làm, không cần hắn nói cái gì là có thể làm tốt, hắn không cần quan tâm, cũng không muốn tạo quá nhiều áp lực cho Mặc Hoạ.
Mặc Hoạ tuổi còn nhỏ, tu vi cũng thấp, mặc dù có thiên phú, nhưng muốn chân chính có thể học được trận pháp, cũng còn cần thời gian, không có khả năng nhanh như vậy.
Tu sĩ học trận pháp là rất khó, muốn trở thành trận sư liền càng khó, điểm ấy Mặc Sơn vô cùng rõ ràng.
Những trận sư hơi có chút danh tiếng của Thông Tiên Thành, người nào không phải tóc tai đầy râu, người không chỉ đầu tóc bạc trắng, thậm chí tóc cũng sắp rụng sạch.
Bây giờ xem ra, thiên phú của Mặc Hoạ không tệ, nếu có thể ở trước ba mươi tuổi, trở thành một trận sư bình thường, dựa vào trận pháp mưu sinh, dù là không nhập phẩm, hắn thấy cũng đã đủ rồi.
Mà hắn chỉ cần cẩn thận một chút, không ở trước khi Mặc Hoạ lớn lên, chết ở trong bụng yêu thú là được.
Cho đến hôm qua, có săn yêu sư tìm được Mặc Sơn, phi thường chính thức nói muốn mời Mặc Hoạ vẽ mấy bộ trận pháp, hơn nữa trong lời nói còn vô cùng khách khí, một chút cũng không nghi ngờ Mặc Hoạ có thể vẽ ra hay không.
Mặc Sơn lúc này mới phát giác không đúng.
Bị người ta cầu tới cửa vẽ trận pháp, đây không phải là đãi ngộ chỉ có trận sư mới có sao?
Đứa nhỏ Hoạ Nhi này... Không phải đã là trận sư rồi chứ...
Canh mười đã xong.
Ngón tay đều tê rần... Mọi người ngủ ngon.