Editor: Saki
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
“Anh nấu cơm xong chưa?” Dương Thư lười khua môi múa mép với anh, cô đứng dậy khỏi đầu gối anh, đi thẳng vào bếp tự tìm canh đậu hũ đầu cá.
Đẩy cửa thủy tinh ra đi vào, Dương Thư ngửi thấy hương thơm nồng nặc.
Cô đi tới mở nắp nồi ra, nước canh trắng phau, đầu cá mè kết hợp với đậu hũ tươi non, điểm thêm hành lá và cẩu kỷ, nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Khương Bái cùng đi theo tiến đến: “Đói bụng chưa? Đi ra ngoài chờ anh bưng ra cho em, cẩn thận bỏng.”
Mặc dù ngoài miệng thì người đàn ông này nói chuyện không ngay thẳng, nhưng hành động lại rất ân cần.
Dương Thư không khách khí quay trở lại phòng khách, cầm điều khiển từ xa mở TV, chọn một chương trình hay.
Khương Bái bưng hai bát canh ra, đi thẳng về phía bàn trà, cảm thán một tiếng: “Anh phát hiện bàn ăn trong nhà chỉ là đồ trang trí thôi, không thấy em ngồi đó ăn được mấy lần, ngược lại bàn trà lại là nơi em yêu thích.”
Dương Thư tùy tiện chọn một chương trình giải trí, cô buông điều khiển từ xa xuống, ngồi khoanh chân trên mặt thảm trước bàn trà, dựa lưng vào ghế sô pha, lơ đễnh nói tiếp: “Anh chẳng biết thưởng thức gì cả, vừa ăn vừa xem TV mới có ý nghĩa, hai người chỉ ngồi ở bàn ăn thì khô khan lắm.”
Khương Bái cười hỏi: “Lúc hẹn hò, toàn là một nam một nữ ngồi đối diện nhau ăn cơm thôi, ai lại xem TV?”
Dương Thư nhướng mắt: “Người ta gọi đấy là bữa tối dưới ánh nến!”
Cô quay đầu chỉ chỉ bàn ăn bên kia, “Ánh nến đâu? Hoa tươi đâu?”
Khương Bái nhíu mày: “Nếu có ánh nến với hoa tươi, em sẽ ngoan ngoãn ra bàn ăn chứ?”
Dương Thư nhìn bàn ăn trống trơn, gật đầu: “Nếu ba phút nữa em có thể nhìn thấy ánh nến với hoa tươi, em sẽ qua đó.”
Cô trừng mắt nhìn Khương Bái, tỏ vẻ vô tội, “Cùng lắm thì hai phút thôi, dù anh chạy nhanh thế nào cũng không kịp xuống dưới mua đâu, cho nên anh cứ ngoan ngoãn xem chương trình giải trí với em đi.”
Khương Bái: “Được thôi, bây giờ bắt đầu tính thời gian đi.”
Dứt lời, anh đứng dậy lên tầng.
Dương Thư nghi ngờ nhìn sang, chẳng lẽ anh thật sự biến ra ngọn nến với hoa tươi sao?
Đột nhiên lòng đầy hào hứng, cô lấy điện thoại ra, ấn mở máy bấm giờ.
Không bao lâu, Khương Bái đi từ trên lầu đi xuống, tay cầm hoa tươi và mang theo một cái túi, hình như trong đó có nến.
Trong mắt Dương Thư loé lên một tia ngạc nhiên, cô chạy tới: “Anh mua hoa từ bao giờ thế?”
“Lúc em ngủ.” Anh cầm hoa đi đến bàn ăn, c ắm vào bình, sau đó bày nến ra, châm lửa.
Khương Bái thản nhiên nói: “Không phải trên hợp đồng bán mình đã ghi mỗi tuần đều phải mua hoa cho em à, tuần này vẫn chưa mua.”
Anh nhìn về phía Dương Thư: “Vừa ăn cơm vừa xem TV thì có ý nghĩa thì chứ, như này không hay hơn TV à?”
Mắt cô gái nhỏ sáng rực, ánh nến chiếu rọi xuống, hai gò má ửng hồng, khoé môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt: “Em đi bưng canh tới.”
Cô quay người chạy tới trước bàn trà, thuận tiện tắt ti vi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Bái đã bày xong nến và hoa tươi, anh đang rắc cánh hoa lên bàn.
Mặc dù trông ý nghĩa hơn rồi, nhưng cơm tối này lại có vẻ hơi đơn giản, kết hợp lại cũng khá kỳ quái.
Dương Thư vào nhà bếp mang bánh rán ra, bày thêm một đ ĩa trái cây nữa mới miễn cưỡng thấy được.
Hai người ngồi xuống, Dương Thư vẫn không nhịn được nhắc nhở anh: “Lần sau nếu muốn ăn tối dưới ánh nến thì phải nấu ăn phong phú hơn mới được, thêm rượu sâm panh đỏ sẽ có không khí hơn.”
Khương Bái bật cười: “Em cũng chú trọng thật đấy, anh ở đây mà vẫn chưa đủ bầu không khí à?”
Dương Thư rất nể mặt anh, liên tục gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Thật ra Dương Thư biết, anh làm như vậy đơn giản là hi vọng lúc ăn cơm cô không xem TV nữa.
Bởi vì lúc cô vừa ăn vừa xem, sẽ quên ăn, thức ăn trong bát sẽ nguội.
Trước đó Khương Bái đã nói cô mấy lần rồi nhưng cô không có nghe, hôm nay anh bắt đầu thay đổi chiến lược.
Lúc này ánh nến ấm áp chiếu vào, đáy lòng Dương Thư ấm áp, cô cười: “Em cảm thấy bầu không khí này rất tốt, so với xem TV còn tốt hơn, canh đậu hũ cũng rất ngon nữa.”
Khương Bái thỏa mãn đưa tay xoa đầu cô: “Ngoan quá.”
Dương Thư: “…”
——
Sau bữa cơm tối Dương Thư chủ động giúp Khương Bái dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ.
Trời vẫn còn sớm, vừa nãy Dương Thư đã ngủ được một giấc, cho nên chưa thấy buồn ngủ.
Tâm huyết cô dâng trào, thương lượng với Khương Bái, quyết định đêm nay chụp ảnh cho anh.
Dưới ánh đèn này, chắc hẳn chất lượng ảnh sẽ không tệ.
Dương Thư đi lấy máy ảnh, sau đó chọn một số bộ quần áo phù hợp để chụp ảnh.
Khung cảnh đầu tiên là phòng khách, một bức ảnh đơn giản hằng ngày.
Đây là lần đầu tiên Dương Thư chụp ảnh Khương Bái một cách nghiêm túc như vậy, trước đây cô cũng chụp ảnh hai người khi ra ngoài chơi, nhưng toàn thừa dịp anh không chú ý, chụp cũng khá nhiều.
Lúc này anh mặc bộ quần áo thường ngồi trên ghế sô pha, lẳng lặng nhìn qua ống kính, chân tay và khuôn mặt cứng ngắc.
Dương Thư nhìn anh qua ống kính, đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu, cười phá lên: “Sao trước ống kính anh lại cứng ngắc thế?”
Khương Bái hắng giọng, di chuyển cơ thể, mạnh miệng: “Đâu có.”
Để chứng minh, anh giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái hơi cong lại, tạo hình trái tim với ống kính, mỉm cười không được tự nhiên lắm.
Dường như các dây thần kinh từ đầu đến chân đều căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Quả thật giống như ngồi trên đống lửa nhưng miễn cưỡng nở nụ cười, phát huy vô cùng tinh tế!
Khó gặp Khương Bái trong tình huống này, có khi ở toà án cũng không gặp được cảnh này đâu.
Dương Thư nín cười tranh thủ thời gian chụp một tấm ảnh.
Cô cầm máy ảnh xem, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Không tồi nha.”
Khương Bái tưởng đẹp thật, đứng dậy đi tới.
Không ở trước ống kính, anh khôi phục dáng vẻ thong thả và tự tin trước đây: “Đương nhiên không tồi rồi, với khuôn mặt này của anh, em tùy tiện chụp cũng—— “
Đôi mắt anh dừng lại trên bức ảnh, mấy chữ định nói tiếp nghẹn lại trong cổ họng.
Dương Thư quay đầu, vui vẻ nhướng mày liếc anh: “Đẹp đúng không? May mắn là có gương mặt này của anh chống đỡ, nếu không thật sự hỏng mất rồi. Với tạo hình này, nếu là người có khuôn mặt phổ thông không chụp được hiệu quả thần tiên như thế đâu.”
Cô giơ ngón cái lên, chân thành khen ngợi nhan sắc của anh.
Trên trán Khương Bái xuất hiện đầy vạch đen: “Ảnh này không đẹp, xoá đi chụp lại.”
Anh đưa tay muốn cướp, Dương Thư nhanh chóng giơ máy ảnh ra chỗ khác, “Em vẫn chưa có chụp xong đâu, anh gấp cái gì, chúng ta tiếp tục nào.”a
Vừa nãy chỉ đùa với anh thôi, thời gian kế tiếp, Dương Thư bắt đầu nghiêm túc chụp.
Cô cũng đã gặp nhiều trường hợp tay chân cứng ngắc trước ống kính rồi, vấn đề nhỏ này của Khương Bái rất dễ sửa, lại thêm quan hệ của hai người vốn đã thân mật, cô chủ động trò chuyện với anh một lúc thì anh cũng thả lỏng hơn.
Trong lúc đó có mấy tấm không tệ.
Có một ảnh Dương Thư hài lòng nhất.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh mặc áo sơ mi đen đứng ở ban công trước cửa sổ, đèn trong phòng khách đều tắt, xung quanh ảm đạm, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, mơ hồ có thể thấy rõ dáng người cao thẳng và góc nghiêng của anh, chân dài, bờ vai rộng.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía ống kính, cái cằm trơn bóng, khoé miệng như có như không một cong lên, vừa gợi cảm vừa lưu manh.
Dương Thư chỉnh tông màu đen trắng, để bức ảnh nhìn có cảm giác hơn.
Chụp xong ảnh thường ngày, Dương Thư nhìn về phía Khương Bái: “Tiếp theo chúng ta chụp mấy bức trong phòng ngủ nhé?”
Khương Bái nhíu mày: “Cuối cùng cũng đến bộ ảnh riêng tư mà em mong đợi nhất rồi sao?”
“Em mong đợi cái gì?” Gương mặt Dương Thư ửng đỏ, “Rõ ràng là anh mong đợi nhất!”
Cô đẩy Khương Bái vào phòng ngủ.
Dương Thư chọn phòng thay đồ trước.
Khương Bái cởi áo sơ mi trên người xuống, Dương Thư kêu anh vén vạt áo sau lưng lên, làm động tác c ởi quần áo.
Vòng eo anh săn chắc, thân hình khá gầy, đường cong mê người.
Hơn nữa, lại có cơ bụng hoàn hảo.
Thấy Dương Thư nhìn chằm chằm, ánh mắt Khương Bái cười như không cười: “Ánh mắt này của em giống như hổ đói ý, anh cảm thấy nguy hiểm lắm?”
Dương Thư tỉnh táo lại, vành tai hơi nóng: “Rõ ràng em đang tìm góc chụp mà, anh bớt tự luyến đi.”
Cô bước tới, giúp anh chỉnh sửa quần áo, chọn góc độ tốt, đề nghị anh phối hợp.
Hạ máy ảnh xuống, Dương Thư nói: “Anh c ởi quần áo ra đi, chúng ta vào phòng tắm.”
Cô nói cực kỳ bình tĩnh, sau đó xoay người đi thẳng vào phòng tắm.
“?”
Khương Bái sững sờ đứng đó, bên tai vang vẳng những lời cô vừa nói.
Sẽ không tới thật sao?
Ban đầu cũng không ngại cho cô nhìn, nhưng cô chững chạc đàng hoàng như thế, để một mình anh cởi.
Không hiểu sao Khương Bái lại cảm thấy thẹn thùng.
____
Mặc dù chụp ảnh cho Khương Bái là ý tưởng bất chợt, nhưng trên thực tế, anh thích hợp bối cảnh nào hay tạo dáng ra sao, trong đầu Dương Thư đã tưởng tượng ra rất nhiều lần rồi.
Cô mở vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước, hơi nước bốc lên làm mờ kính, hiệu ứng chụp ở trạng thái này rất tốt.
Cô nghĩ thầm, vừa quay đầu lại thì thấy Khương Bái chậm rãi đi tới.
Dương Thư sững sờ nhìn anh, quét mắt nhìn anh từ đầu đến chân, mở to mắt: “Anh, sao anh không mặc gì?”
Anh mặc như thế thì bảo cô chụp thế nào đây?
Mặt Dương Thư nhất thời đỏ đến mang tai.
Khương Bái cũng bất đắc dĩ: “Chẳng phải em vừa mới nói như vậy sao?”
Anh phải đấu tranh tâm lý mãin mới nguyện ý cho cô chụp đấy, trong lòng thầm nghĩ thì ra cô rất thích kiểu này.
Dương Thư nhớ tới lời nói mình vừa nói, nhất thời không biết nói gì cho phải: “Ý em là cởi áo vest ra thôi, anh mau mặc lại đi…”
Cô nói còn chưa dứt lời, Khương Bái đã nhanh chóng chạy vào phòng mặc quần áo.
Sau khi Dương Thư nghĩ tới hình ảnh Khương Bái câu nệ đứng ở cạnh cửa, dùng tay che người, bả vai cô run run, yên lặng mỉm cười.
Bình thường da mặt anh dày như vậy kia mà, lần này cũng biết xấu hổ rồi hả?
Có thể để vậy chạy tới cho cô chụp, đúng là rất có tinh thần hi sinh.
Lúc Khương Bái trở lại, Dương Thư không nhịn được cười anh: “Luật sư Khương, năng lực phân tích của anh tệ quá.”
Khương Bái đi tới: “Năng lực biểu đạt của em cũng rất có vấn đề.”
“C ởi quần áo” lại còn “vào phòng tắm”, anh còn có thể nghĩ như thế nào đây?
Dương Thư nín cười: “Bây giờ chúng ta bắt đầu thôi.”
Cô tiện tay đóng cửa lại.
Không gian phòng tắm nhỏ hẹp, lại là nơi chốn tương đối mập mờ, đối với Dương Thư mà nói ngược lại càng dễ khơi dậy tinh thần, chụp được mấy bức khá hài lòng.
Trong đó có một ảnh, Khương Bái đưa lưng về phía vách tường màu xám, một chùm ánh sáng chiếu ở trên người anh, phản chiếu bóng đen lên bức tường phía sau.
Anh tùy ý đứng đấy, trên mái tóc ngắn còn dính giọt nước, tự nhiên rũ xuống, sắc mặt lạnh lùng, cơ bắp rõ ràng, đường cong trôi chảy, anh đưa tay tùy ý vuốt tóc, khẽ hất cằm, cả người lộ vẻ sạch sẽ mát mẻ, lại tản ra hormone nam tính, có một loại cấm dục gợi cảm.
Dương Thư thưởng thức tấm ảnh này rất lâu, còn tán thưởng một câu: “Kỹ thuật chụp ảnh của em tốt quá đi!”
Khương Bái đã mặc áo choàng tắm vào, nhìn qua: “Tại sao em không khen người mẫu của mình?”
Dương Thư liếc anh một cái, cho anh một ánh mắt khinh thường, lại tiếp tục lật xem những bức kia: “Người mẫu chỉ xếp thứ hai thôi, chủ yếu phải phụ thuộc vào nhiếp ảnh gia.”
“Thật sao?” Anh lười biếng mỉm cười, nói đầy ẩn ý, “Trong lúc chụp ảnh, tưởng anh không thấy em thất thần mấy lần à?”
Khương Bái tiến lên, nâng cằm cô, nghiêng mặt cô sang một bên, bảo cô soi gương, “Xem đi, môi bị em li3m đỏ hết lên kìa.”
Anh cúi người hôn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô, giọng nói mê người quyến rũ: “Cục cưng, em có thể nói cho anh biết lúc đó trong đầu em đang suy nghĩ gì không?”
Dương Thư: “…”
Cô không nói lời nào, Khương Bái ôm eo cô, kéo cô vào lòng: “Dù sao hôm nay anh cũng rất phối hợp với em, chụp lâu vậy rồi, em đền bù cho anh cái gì đi?”
Lúc cô chụp ảnh rất tập trung nghiêm túc, Khương Bái chưa thấy trạng thái này của cô bao giờ, cực kỳ hấp dẫn.
Anh cố gắng kiềm chế lắm mới phối hợp với cô chụp xong những bức ảnh này.
Giờ phút này tâm tư của Dương Thư chỉ còn trên tấm ảnh: “Em chụp ảnh anh đẹp vậy, anh không nói cảm ơn em thì thôi, còn muốn đền bù á?”
Cô cũng không nhìn anh, cầm máy ảnh của mình đi vào phòng ngủ, còn khen ngợi, “Ảnh này cũng đẹp nữa, sao lúc ấy em chụp được nhỉ? Quả thực là thiên tài nhỏ!”
Khương Bái yên lặng đứng trong phòng tắm, vuốt vuốt ấn đường, cảm thấy buồn cười.
Không ngờ anh phối hợp với cô cả ngày trời nhưng thật ra chỉ là một công cụ thôi.
Dương Thư ngồi khoanh chân trên giường, đang chuẩn bị nghiêm túc nhìn lại hiệu quả tác phẩm của mình lần nữa, Khương Bái đi ra theo, lấy máy ảnh trong tay cô để sang một bên, nghiêng người đè cô xuống.
Dương Thư bị anh đ è xuống, còn chưa kịp hoàn hồn, Khương Bái đã trừng phạt gặm c ắn môi cô hai cái.
Anh dùng sức, làm cô hơi đau, Dương Thư bất mãn nhíu mày đánh anh, lúc này Khương Bái mới buông ra: “Ảnh có đẹp bằng người thật không?”
Dương Thư đảo mắt mấy lần, uốn nắn anh: “Em nhìn tác phẩm của mình, không phải nhìn anh.”
Khương Bái tức giận cắn chóp mũi cô một cái, muốn dùng sức, cuối cùng lại không nỡ: “Em là con sói nhỏ vô ơn.”
Trên mặt anh gần như viết “Anh giận rồi, mau dỗ anh đi”.
Dương Thư cố nén cười, chủ động ôm cổ của anh, tiến tới hôn lên môi anh, con ngươi trong veo: “Bù đắp như vậy đã đủ chưa?”
Cánh môi mềm mại ấm áp, vừa chạm vào đã rời đi.
Yết hầu Khương Bái trượt lên xuống, đôi mắt anh tối sầm lại, giọng nói trầm xuống: “Không đủ.”
Anh lại gần, làm nụ hôn trở nên sâu sắc hơn.
Anh hôn rất bá đạo, mang theo [email protected] muốn, như thể đang trả thù tất cả những bất mãn vừa rồi.
Dương Thư bị anh hôn đến nỗi không thở nổi mới đẩy anh ra.
Anh đè cô xuống, ánh mắt nóng rực mang theo công kích dữ dội, rõ ràng là có tâm tư khác.
Trong lòng Dương Thư hoảng hốt, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Em đang đến tháng.”
Cô vừa nhắc, Khương Bái lập tức tỉnh táo lại.
Anh nhéo má cô, tức giận nói: “Bảo hết kinh nguyệt rồi chụp mà em không nghe.”
Dương Thư đỏ mặt nói: “Dù sao cũng đã như vậy, anh đợi thêm hai ngày nữa đi.”
“Chờ không nổi nữa.” Khương Bái khàn giọng nói, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú, “Là em gây ra mà, không chịu trách nhiệm sao?”
Nhịp tim Dương Thư có chút nhanh, cô cố gắng bình tĩnh: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
Khương Bái bắt lấy của cô, ghé môi vào bên tai, nói: “Cũng không phải không có cách khác.”