Chương 417:
Thừa dịp Phong Hàng Lãng đang ngây ra, Tuyết Lạc cổ vũ bản thân mạnh mẽ lên giãy dụa khỏi sự kìm hãm của anh, một đường chạy vọt vào trong phòng khách Phong gia.
Tuyết Lạc vốn định ra khỏi Phong gia quay vệ trường, nhưng Phong Lập Hân đã tự đên trường đón cô , cũng không đề tâm ăn bữa tối xong lại đi.
Còn có, đứa bé trong bụng đã kêu gào lên, vì nó dường như ngửi thấy mùi vị bữa tối thịnh soạn mà dì An bận rộn cả một bu0i chiều.
Đứa bé này chính là tham như vậy, vừa có đồ ăn ngon, liền bước không nỗi nữa.
Được rồi, là Lâm Tuyết Lạc cô tự tham ăn được chưa? Không nên đồ cho đứa bé vô tội trong bụng!
Lam Du Du vẫn chưa về, mọi người vân chờ cô mới ăn cơm.
“Phu nhân, cô uống ít canh trước đi.”
Dì An lo lắng. Lâm Tuyết Lạc phu nhân vắt vả lắm mới về Phong gia bị đói, liền múc một chén canh gà rừng thơm ngon cho tuyết lạc trước đỡ đói.
“Cám ơn dì Anl”
Tuyết Lạc không từ chối. Vừa lúc đã đói bụng đến khó chịu, cô liên uông xì XỤp.
Khi Lam Du Du quay về Phong gia, chén canh gà của Tuyết Lạc đã thấy đáy, còn đang ăn bánh khoai tây dì An vừa mới làm xong.
Không biết vì sao, vào một khắc lam Du Du trở về kia, cô theo bản năng giâu bánh khoai tây ở phía sau.
Lậm Tuyết Lạc, mày có chút xíu tiền đồ đi được không?
Chưa ly hôn với Phong Lập Hân, mày vận là phu nhân Phong gia mài! Ăn bánh khoai tây cũng sợ như vậy, mày có sợ không hải “Tuyết Lạc, cô về rồi?”
Lam Du Du lập tức đi về phía Tuyết Lạc, khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng làm người ta hít thở không thông, nhàn nhã hừ nhẹ: “Lần trước cô bị A Lãng đuổi ra ngoài cửa, tôi còn cho rằng đời này cô sẽ không bước vào Phong gia nữa!”
Lời này, nghe thật sự chói tai.
“Sẽ không đâu, nhớ lúc mới gả vào Phong gia, tôi xém nữa bị alaska cắn một phát, tôi còn không giận nói Nếu giận lên, tôi còn muôn cán lại nó một cái cho hả giận!”
Tuyết Lạc thật sự không phải cố ý muốn so sánh Phong Hàng Lãng với alaska. Nhưng là nghĩ cái gì thì liền thuận miệng nói.
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! “Ha ha ha ha…”
Lam Du Du cười đên run hết cả người: “Lâm Tuyệt Lạc, thật không ngờ cô có thê độc miệng như vậy!
Vậy mà lại so sánh Phong Hàng Lãng với con chó ngốc kia! Càng chưa nói, so sánh này của cô cực kỳ thỏa đáng!”
Tuyết Lạc giận quá mắt khôn: lúc này mới ý thức được bản thân giống như không đề ý đã hung hăng nhục nhã tới người nào đó rôi!
Mang theo nội tâm run rấy, Tuyết Lạc nghiềng đầu về phía sô pha nhìn qua phía Phong Hàng Lãng…
Khuôn mặt tuấn tú của Phong Hàng Lãng cũng không phải rât khó coi, chỉ là kéo hơi dài thôi.
Anh vẫn không đổi sắc mặt giúp Phong Lập Hân hoạt động cánh tay, tránh sỉ lớp da mới mọc ra bị xơ cứng, từ đó ảnh hưởng đến giải phẫu và điêu trị khôi phục của Phong Lập Hân sau này.
“Alaska của nhà chúng ta, bây giờ ân cân với Tuyết Lạc! Bởi vì nó đã biết mặt tốt của Tuyết Lạc, thiện lương lại dịu dàng.”
Phong Lập Hân nôi tiệp câu nói của Lam Du Du. Không muôn làm cho không khí quá mức xâu hỗ, lại càng không muốn làm Tuyết Lạc khó xử.