Chương 50: Trò Chơi Đang Download

Phiên bản 10316 chữ

Tạ Tịch chẳng rõ giấc mơ của Tam hoàng tử là câu chuyện cổ tích gì.

Tộc Atlantis vốn sống lưỡng cư, cho nên truyền thuyết từ xa xưa cũng chẳng ít hơn đất liền bao nhiêu.

Tam hoàng tử sinh ra trong hoàng tộc, từ nhỏ đã nhận nền giáo dục toàn diện hơn nhân ngư bình thường, bọn họ được tiếp xúc với rất nhiều tri thức trên đất liền, bao gồm đủ loại truyện cổ tích.

Lúc này Tạ Tịch đang ở trên đất liền, bị Nhị hoàng tử trong vai rồng hung ác bắt được, treo lơ lửng giữa không trung.

Cậu không cảm thấy nóng nực như lúc nhân ngư ở trên cạn, đại khái trong giấc mơ của Tam hoàng tử cậu là một người đất liền.

Dù không có cảm giác nóng nực nhưng cậu vẫn bị từng trận gió lớn thổi đến nỗi không mở nổi mắt.

Bánh Bao Xá Xíu hưng phấn nói: "Anh hùng đến cứu mỹ nhân rồi!"

Tạ Tịch chỉ cảm thấy đau đầu, bị giấc mơ thoát tuyến này làm cho lúng túng.

Chỉ nghe một trận xé gió, Tam hoàng tử mặc trang phục kỵ sĩ từ trên cao nhảy xuống, vững vàng rơi trên lưng ác long.

"Thả hoàng tử Colin ra!"

Gã ta gọi tên nghiêm túc nhưng cả người Tạ Tịch đều tê dại, nếu không phải bị ác long nắm lấy chắc cậu té thành cái bánh thịt rồi!

Trong hiện thực cậu là tùy tùng của Tam hoàng tử, trong mơ lại biến thành hoàng tử Colin của gã ta.

Lắm trò như vậy, anh không hổ là hồn ý của nhà thiết kế nổi tiếng ha!

Cảnh chàng kỵ sĩ – Gall Atlantis – dũng cảm chiến đấu với ác long Tạ Tịch không có cơ hội nhìn thấy.

Ác long bị Tam hoàng tử đánh rất ác, nó thì lại lắc tới lắc lui, đầu quay điên đảo sắp hôn mê luôn rồi.

Được cái đây là giấc mơ của Tam hoàng tử, cho nên gã ta nhất định sẽ cứu được "hoàng tử Colin".

Thế là có đoạn Nhị hoàng tử trong vai ác long hung ác nói: "Ta sẽ còn trở lại!"

Bộ móng của ác long buông lỏng, Tạ Tịch rơi thẳng xuống, cảm giác mất trọng lượng khiến lông tóc cậu dựng hết cả lên, cậu hoài nghi mình sẽ chết ở trong giấc mơ của Tam hoàng tử!

May mà Tam hoàng tử không muốn cậu chết.

Gã ta bỏ việc truy đuổi ác long, vọt thẳng xuống dưới, ôm chắc lấy Tạ Tịch trước khi cậu rơi xuống đất.

Hai người ôm chặt lấy nhau, lăn trên đồng cỏ mấy vòng mới ngừng lại được.

Tạ Tịch như kỳ tích không bị thương chút nào, ngay cả da cũng không trầy...!

Tam hoàng tử thì thảm rồi, gã ta vì bảo vệ cậu mà cánh tay liên tục ma sát với mặt đất, máu thịt be bét.

Tạ Tịch vội vàng hỏi: "Anh có ổn không?"

Tam hoàng tử đỡ cánh tay đứng lên: "Tôi không sao, điện hạ có bị thương không?"

Xưng hô của gã ta khiến Tạ Tịch không thích ứng kịp, hơi sửng sốt.

Tam hoàng tử cho rằng cậu sợ máu nên thả cánh tay xuống: "Do tôi vô năng, không thể bắt con rồng kia lại."

Tạ Tịch đành phải phối hợp nói: "Nếu không nhờ anh ra tay cứu giúp, hiện tại tôi đã bị ác long bắt đi rồi.

Anh sảy tay cũng vì ác long kia quá xảo trá, nó ném tôi xuống, tôi biết anh vì cứu tôi nên mới thả nó đi."

Tạ Tịch vừa nói xong những câu này, thanh tiến độ màu đỏ tăng lên 15%.

Trời ạ, dễ dỗ dành như vậy hả!

Tạ Tịch quả thực muốn cười ra tiếng.

Tam hoàng tử chững chạc nói: "Khiến điện hạ lo lắng hãi hùng rồi."

Tâm trạng Tạ Tịch rất tốt, còn rất vui lòng nằm mơ với gã ta, cậu nhìn cánh tay gã ta rồi nói: "Tôi giúp anh xử lý vết thương."

"Không sao đâu." Tam hoàng tử không muốn để cậu nhìn thấy cánh tay be bét máu thịt kia.

Tạ Tịch nói: "Anh vì tôi mà không màng tính mạng, sao tôi có thể để mặc anh chứ."

Nói rồi cậu kéo cánh tay Tam hoàng tử ra, lão Tam là một người rất cứng cỏi, ở trong mơ còn cứng cỏi hơn, gã ta bị thương thành như vậy mà lông mày cũng không nhăn lại, tựa như không cảm thấy đau đớn.

Tạ Tịch nói: "Sao lại bị thương nặng như vậy." Nói rồi cậu cẩn thận thổi nhẹ vụn cỏ bị dính lên đi, cố gắng xử lý vết thương.

Cậu chăm chú như vậy nên dĩ nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của Tam hoàng tử.

Cũng may còn có Bánh Bao Xá Xíu phát sóng lại: "Ái chà, Tam hoàng tử đỏ mặt!"

Tạ Tịch buồn cười trong lòng.

Bánh Bao Xá Xíu lại nói: "Ba khẽ thổi một cái, lông mi anh ta lại khẽ run, hình như rất sợ ngứa."

Đã bị thương thành như vậy mà còn sợ ngứa, quả nhiên là mơ.

Tạ Tịch vừa xử lý vết thương cho Tam hoàng tử, vừa nhớ đến trong hiện thực trên cánh tay gã ta cũng có vết bầm tím.

Chắc là gã ta ngủ thiếp đi vẫn cảm thấy đau nhức nên trong mơ cánh tay mới bị thương đúng không?

Rất có khả năng này.

Nghĩ như vậy Tạ Tịch vừa buồn cười vừa đau lòng, xử lý vết thương cẩn thận hơn chút nữa.

Lúc này, từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn lại, Tam hoàng tử nói: "Đội hộ vệ của ngài đến đón."

Tạ Tịch nghĩ thầm, đúng vậy, đội hộ vệ luôn khoan thai tới muộn.

Kế đó tin tức dũng sĩ đánh lui ác long giải cứu hoàng tử đã truyền khắp vương quốc, đợi đến lúc bọn họ cưỡi ngựa tiến vào thủ đô, hai bên đường đã vây kín dân chúng tung hô reo hò.

Tạ Tịch để ý quan sát, cậu phát hiện nhóm người dân không hề mơ hồ mà đều có đường nét khuôn mặt rõ ràng, không ai giống ai.

Tam hoàng tử không phải nghệ sĩ như Ngũ hoàng tử nhưng giấc mơ của gã ta cũng chân thật như vậy, xem ra họ đều bị ảnh hưởng từ X.

Bản lĩnh này thật trâu bò, khó trách y có thể thiết kế ra thế giới chân thực.

Dân chúng tung hô tên đế quốc, tên dũng sĩ, chen chúc phía trước Tam hoàng tử và Tạ Tịch, quả thực giống như diễu hành lúc mới cưới vậy...!

Tạ Tịch luôn có một dự cảm xấu.

Trong truyện cổ tích, sau khi dũng sĩ giải cứu công chúa thì sao nữa? Lấy thân báo đáp hả?

Tạ Tịch cảm thấy mình đoán đúng tám phần mười.

Bọn họ tiến thẳng vào vương cung, nơi này chẳng đáng chú ý lắm, đại khái Tam hoàng tử cũng không biết cung điện trên đất liền trông như thế nào cho nên rập khuôn y hệt dưới đáy biển, ngay cả quốc vương cũng bê nguyên si cha gã ta vào.

Được lắm, biến cha mình thành bố vợ, không thiệt chút nào.

Quốc vương gặp mặt dũng sĩ Gall, không tiếc lời khích lệ gã ta, có khả năng đã vận dụng hết các từ ngữ khen ngợi ông biết.

Tam hoàng tử vẻ mặt khiêm tốn, cực kỳ hàm súc, dáng vẻ không cần khích lệ, gã ta chỉ làm tròn bổn phận của mình mà thôi.

Đáng tiếc đây là giấc mơ của gã ta, những lời quốc vương nói đều là những lời gã ta nằm mơ cũng muốn nghe, dáng vẻ hàm súc kia...!

Tạ Tịch liều mạng nén cười.

Quốc vương vòng vo nửa ngày rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm: "Gall, ngươi lập công lớn như thế, có muốn khen thưởng gì không? Ngươi cứ việc nói cho ta!"

Tam hoàng tử nhìn Tạ Tịch, Tạ Tịch sợ cười ra tiếng, sống chết cắn môi dưới, không dám nhìn gã ta.

Hầu kết Tam hoàng tử động động, gã ta thấp giọng nói: "Tôi không cần bất cứ phần thưởng nào, có thể cứu hoàng tử Colin tôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi."

Quốc vương rất ra dáng NPC, vỗ vai gã ta nói: "Ngươi anh dũng và ưu tú như vậy mà lại không màng danh lợi, không tham cường quyền, ta rất yêu thích, cho nên ta quyết định gả hoàng tử Colin cho ngươi!"

Tạ Tịch lảo đảo, tí nữa thì té.

Cho dù chỉ là một giấc mơ nhưng cũng quá vô lý rồi! Gả công chúa đi còn có thể hiểu được, gả hoàng tử...!Trong đầu ông quốc vương này có u hả!

Ai ngờ tên đầu têu Tam hoàng tử còn thận trọng hỏi: "Chuyện này, chuyện này sao có thể? Tôi chỉ là một kẻ thường dân, vô công vô lộc, sao xứng với hoàng tử điện hạ..."

Quốc vương đáp: "Nếu không nhờ ngươi thì con trai độc nhất của ta đã bị ác long bắt đi rồi, ngươi cứu nó thì ngươi chính là ân nhân của cả đất nước này!"

Con trai độc nhất...!Còn phải gả đi...!

Tam hoàng tử, giấc mơ này của anh có phải thiếu logic trầm trọng không!

Tam hoàng tử vẫn còn đang khách sáo: "Cưới xin là chuyện lớn cả đời, vẫn phải hỏi xem ý nguyện của hai bên." Nói rồi gã ta nhìn về Tạ Tịch, hỏi: "Hoàng tử Colin, ngài có nguyện ý..."

Tạ Tịch không nguyện ý, cậu không muốn "gả" mình đi tí nào cả!

Tam hoàng tử đã sớm chuẩn bị, bản thân gã ta giả vờ khách sáo khước từ nhưng còn sợ Tạ Tịch thẹn thùng không nói nên lời mà bố trí một người hầu trong mơ cho cậu, người hầu này lập tức thay Tạ Tịch bày tỏ cõi lòng: "Điện hạ đã yêu mến ngài từ lâu rồi! Ngài vì điện không màng sống chết, cứu điện hạ trong cơn nguy khốn, trong lòng điện từ lâu đã chỉ có mình ngài!"

Tạ Tịch: "..." Được lắm, cậu đỡ phải sởn gai ốc.

Giấc mơ của Tam hoàng tử rất bình ổn, không phát sinh thêm sự cố nào nữa, thế là quốc vương đầu óc thiếu hụt logic đánh nhịp, cứ vậy gả đứa con ruột của mình cho một kẻ không rõ!

Tạ Tịch cũng lười so đo, dù sao đây chỉ là giấc mơ, người nằm mơ nói mới tính.

Bên này vừa quyết định xong chuyện cưới hỏi, bên kia đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, Tạ Tịch nhìn người cha tiện nghi của mình, cậu hoài nghi có phải mình có thù oán với ông ta hay không, nếu không sao ông ta vội vã gả cậu đi vậy? Còn gấp hơn cả Tam hoàng tử!

Tam hoàng tử giữ vững thiết lập hoàn mỹ, vẫn còn sĩ diện, chẳng vội tí nào, quả thực đang chờ người tới "xin" gã ta đi kết hôn.

Đáng tiếc đây là giấc mơ của gã ta, vừa nghĩ tới chuyện tất cả mọi người làm việc nhanh nhẹn như vậy đều là do ý nghĩ của gã ta, Tạ Tịch liền không nhịn được cười.

Đồ giả bộ, để tôi xem anh có thể giả bộ đến khi nào.

Thời gian trong mơ chợt lóe lên, thoáng chốc đã trôi qua mấy ngày.

Với Tạ Tịch mà nói chẳng qua chỉ xảy ra trong tích tắc mà thôi, cũng chẳng có cảm giác gì mấy.

Cậu phát hiện mình đang ngồi dưới mái đình trong vườn hoa, ung dung thưởng trà, người hầu của cậu từ xa chạy đến, thở gấp nói: "Điện hạ, ngài Gall sắp đi ngang qua vườn hoa rồi, điện hạ nhớ anh ta đến mấy ngày mấy đêm không ngủ, mau mau đi nhìn anh ta chút đi!"

Tạ Tịch: "..." Mịa nó, còn nhớ mấy ngày mấy đêm nữa chứ!

Người hầu nói: "Mau đến đó đi điện hạ, ngài Gall sợ ảnh hưởng đến danh dự của điện hạ nên không dám gặp mặt trước, nhưng hai người đã đính hôn rồi mà, làm vậy có sao đâu, sao phải làm đôi bên tủi thân thế chứ.

Điện hạ mau đi gặp anh ta đi, anh ta khẳng định cũng vô cùng nhớ điện hạ!"

Tạ Tịch dở khóc dở cười, sắp bị mơ tưởng giữa ban ngày của Tam hoàng tử chọc cười đến ná thở.

Cậu vừa mới đứng dậy, Tam hoàng tử liền "đi ngang qua", người hầu kêu to: "Ngài Gall, điện hạ đợi ngài rất lâu rồi."

Tam hoàng tử bước mấy bước đã đến gần, nhịp đi rất ổn định, giọng nói cũng vô cùng bình tĩnh, mà đôi mắt kia thì nóng bỏng vô cùng: "Bên ngoài gió lớn, điện hạ có lạnh không?"

Tạ Tịch lắc đầu, vừa định nói không lạnh chút nào đã cảm thấy một trận gió quỷ dị thổi tới, cậu nhịn không nổi hắt hơi một cái.

Tam hoàng tử vẻ mặt chính trực tiến lên, ôm cậu vào ngực: "Theo thông lệ, chúng ta còn chưa cử hành hôn lễ, ta làm như vậy rất vô lễ, nhưng thời tiết lạnh quá, thân thể điện hạ yếu ớt, chỉ có thể tạm thời để ngài chịu tủi thân."

Nói rồi gã ta ôm chặt hơn chút nữa.

- ---

Một số thông tin nhân vật:

Bạn đang đọc Trò Chơi Đang Download

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!