Chương 31: Trở Về Năm 1988

Phiên bản convert 11347 chữ

Editor: Thienyetkomanhme

Vốn đang vô cùng cao hứng đi thăm Cao Phán, kết quả bị hắt một chậu nước lạnh trở về, hai đứa nhỏ đều sợ tới mức im như ve sầu mùa đông, rắm cũng không dám thả. Cao Lương quay đầu lại phát hiện vẻ mặt hai đứa em, tức khắc lòng tràn đầy áy náy, duỗi tay vuốt đầu hai đứa , nói: "Em hai còn không hiểu chuyện bằng hai đứa đâu, nếu giống hai đứa chị đã bớt lo. Đi thôi, hôm nay giúp chị bán hàng, chị phải khen thưởng cho hai đứa, đi mua đồ, có cái gì muốn mua không?"

Cao Cường gãi gãi đầu: "Chị, em muốn mua một cây bút máy."

Cao Lương sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới em trai đã lên lớp 3, bắt đầu học viết chữ bút máy: "Được, chúng ta đi cửa hàng bách hoá. San San thì sao?"

Cao San lắc đầu: "Em không muốn mua cáo gì hết."

Cao Lương nhìn quần áo trên người các em, nói: "Chị đưa mấy đứa đi mua quần áo, thời tiết cũng lạnh hơn, phải mặc quần áo dài."

Cao San nói: "Chị cả, em còn có quần áo, trước kia ba có làm cho em rồi."

Trước ba làm thợ may, tất cả quần áo người trong nhà đều là ba làm, bao gồm quần áo Cao Lương, hiện giờ ba không còn nữa, quần áo liền không có ai làm chỉ có thể đi mua: "Vóc dáng em cũng cao hơn, quần áo có thể bị ngắn không?"

Cao San lắc đầu: "Năm nay còn mặc được ạ."

Cao Lương nói: "Vây chị mua đôi giày đi. Thời tiết lạnh dần, phải đi giày vải."

Cao Cường nói: "Chị, em cũng muốn một đôi giày chạy, giày cũ bị kích chân rồi."

"Được, đều mua. Đi thôi!" Cao Lương cảm thấy mình chưa đủ quan tâm các em, về sau phải để bụng hơn mới được.

Cao Lương mua giày cho hai em, lại mua đồ dùng học tập. Hai chị em cầm đồ mới, lòng tràn đầy vui mừng, Cao San nhỏ giọng hỏi: "Chị cả, chị không mua sao?"

Cao Lương nói: "Chị tạm thời chưa cần, khi nào cần đều có thể mua."

Cao San lại nói: "Vậy chị hai thì sao?"

Cao Lương cảm thấy Cao San cũng là người suy nghĩ nhiều, liền nói: "Nó cũng có, chờ em hai chị lại dẫn nó đi mua. San San gần đây em học tiếng Anh thế nào?" Cô nhớ rõ lần trước Cao San nói không thích tiếng Anh, định ngày mai bớt thời giờ tới gặp giáo viên của em gái nhỏ một chút.

Cao San hơi bạnh quai hàm: "Còn chưa bắt đầu học mà, chỉ học mấy chữ cái, còn có ký âm."

"Phải học thật tốt, tương lai tiếng Anh rất hữu dụng. Không phải em muốn thi đại học làm giáo viên sao? Không học tốt tiếng Anh không đậu đại học được. Tuấn Vĩ học tiếng Anh rất khá." Cao Lương cười tủm tỉm mà khích lệ em gái.

Cao San nửa tin nửa ngờ: "Thật vậy ạ? Nam sinh học tiếng Anh cũng có thể giỏi ạ?"

"Đương nhiên, tương lai Cường Cường cũng có thể học giỏi. Chỉ cần thích, dụng tâm học, đều có thể học giỏi." Cao Lương khuyến khích hai em.

Cao San khơi dậy ý chí chiến đấu: "Vậy em nhất định có thể học giỏi!"

Lúc Cao Lương trở về, thấy bà Vương đang chuẩn bị làm cơm chiều, cô vội ngăn bà lại: "Bà, không phải nói về sau không cần nấu cơm, ăn ở nhà cháu sao?"

Bà Vương nói: "Sao có thể ăn ở nhà cháu suốt. Cháu bận rộn như vậy, bà còn tới làm cháu thêm phiền sao."

Cao Lương nói: "Có đâu bà, cháu cũng cần ăn cơm mà. Một mình bà nấu cơm lại nấu đồ ăn, còn ăn một mình, tới người nói chuyện cũng không có. Tới nhà cháu ăn cơm thêm náo nhiệt đúng không? Bà cũng đâu tốn bao nhiêu. Không vội, bà ạ."

Bà Vương do dự một chút: "Bên nhà bà còn thừa không ít đồ ăn đâu."

Cao Lương cười nói: "Vậy đều cầm sang nhà cháu đi, cùng nhau ăn luôn." Người già hay tiếc của, luôn ăn cơm thừa canh cặn đối với thân thể tương đương không tốt, về sau ăn cơm ở nhà cô, liền không có chuyện thừa đồ ăn.

Vì thế được Cao Lương khuyên nhủ, bà Vương rốt cuộc đồng ý tới nhà Cao Lương ăn cơm, đương nhiên, cũng đem gạo và đồ ăn sang.

Ăn cơm chiều, Cao Lương nói với các em: "Hai đứa qua xem TV với bà, nhưng là chỉ cho phép xem đến 8 giờ, sau đó liền trở về ngủ." Cô sợ buổi tối một mình bà Vương tịch mịch, liền tống cổ em trai em gái qua, người già lại ngủ sớm, hơn 8 giờ cũng nên ngủ, các em cũng phải đi học, xem đến bảy tám giờ cũng vừa lúc. Cao Lương cũng không có coi TV là cái gì xấu xa, niên đại này tin tức chưa nhiều, TV không thể nghi ngờ là con đường tốt nhất để tìm hiểu về thế giới bên ngoài.

Cao Cường nghe nói đi học rồi vẫn có thể xem TV, tức khắc cảm thấy có chút hưng phấn. Cao San tương đối tự giác: "Chị, ngày mai phải đi học, vẫn là không nên xem TV ạ."

Cao Lương nói: "Không phải muốn các em đi xem TV, chủ yếu là sang chơi với bà, chú dì và di anh Tuấn Nghị bọn họ đều không ở nhà, một mình bà khẳng định sẽ cảm thấy tịch mịch, các em qua ngồi với bà trong chốc lát, bà sẽ không suy nghĩ miên man."

Hai chị em bừng tỉnh đại ngộ: "Em hiểu rồi, chị! Nhất định hoàn thành nhiệm vụ."

Trên đường tới tiệm, Ngô Xuân Mai cảm khái mà nói: "Cao Lương, cậu thật tốt bụng, đối với ai đều tinh tế chu đáo như vậy."

Cao Lương cười: "Cậu nói chuyện bà Vương sao? Bà cũng rất chiếu cố mấy chị em tớ, từ lúc ba mẹ tớ mất vẫn luôn là để ý chăm sóc mấy đứa tới." Cái này chỉ là có qua có lại thôi.

Ngô Xuân Mai lại nói: "Vậy vì cái gì cậu lại giúp tớ?"

"Bởi vì chúng ta là bạn tốt mà. Hơn nữa không phải tớ giúp cậu, là cậu đang giúp tớ." Một người cả đời có thể gặp được mấy người bạn đưa than ngày tuyết chứ, có được nhất định phải quý trọng.

Tối hôm nay, các cô làm xong thịt kho đóng cửa lại, mới ra cửa chợ liền thấy một đám con trai trẻ tuổi ở dưới đèn đường cách đó không xa hút thuốc nói chuyện, không biết đang làm gì. Cao Lương liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói với Ngô Xuân Mai: "Xuân Mai, chạy nhanh đi."

Ngô Xuân Mai còn chưa có phản ứng lại, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn thoáng qua bên kia, liền có một người dáng vẻ lưu manh nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Có phải cũng muốn chơi với anh không?"

Ngô Xuân Mai sợ tới mức giật mình, vội đạp xe đi, Cao Lương nắm lấy ghế xe, nhanh chóng lên xe: "Nhanh lên, đi mau."

Ngô Xuân Mai hiểu ý, liều mạng đạp vài phút, rốt cuộc rời xa đám kia người, thở mạnh một hơi: "Cao Lương, bọn họ ở đâu ra vậy?"

Cao Lương nói: "Tớ cũng không rõ ràng lắm, hơn phân nửa là một đám lưu manh, dù sao không phải người tốt." Cô nhớ tới mấy ngày hôm trước Lý Vệ Quốc cùng nói những lời này với cô, trong lòng âm thầm cầu nguyện, đây chỉ là ngẫu nhiên gặp phải, về sau ngàn vạn lần đừng gặp lại.

Ngô Xuân Mai nhận thức trị an xã hội hỗn loạn không giống với Cao Lương, nhưng trực giác phụ nữ cùng bản tính ngoan ngoãn của mình, cô cũng có cảm giác nguy cơ mãnh liệt: "May mắn vừa rồi chạy nhanh, quá dọa người."

"Ừ, về sau chúng ta phải cẩn thận một chút." Cao Lương nói.

May mắn mấy ngày kế tiếp đều thực an bình, không có gặp lại đám người kia. Hôm nay đột nhiên nổi gió, trút một trận mưa to, không khí phảng phất như thổi từ tủ lạnh ra, mang theo sự lạnh lẽo nhè nhẹ, có thể rõ ràng mà cảm nhận được sự lạnh lẽo của mùa thu. Cao Lương cũng hy vọng thời tiết mát mẻ hơn một chút, ít nhất đồ ăn không còn dễ biến chất.

Buổi tối Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai ở trong tiệm kho đồ ăn như cũ. Đem thịt kho đặt trong nồi hầm, Cao Lương bắt đầu cùng mặt làm bánh phở, hiện tại thời tiết mát mẻ, bánh phở để một đêm cũng sẽ không hư, ngày mai có thể làm rau trộn bánh phở. Ngô Xuân Mai muốn tới hỗ trợ, Cao Lương nói: "Cậu đi đọc sách đi tớ tự làm là được, dù sao cũng không phải việc gì nặng."

Cô đun một nồi nước sôi, cầm hai cái bồn nông, đặt một bồn trong nước ấm đun nóng, bôi lên chút mỡ, đổ bột vào trải đều, chín xong vớt ra lại đổ lượt mới, để lạnh là ổn, cứ lặp lại như thế. Cao Lương cảm thấy làm bánh phở cũng thú vị, làm làm liền đã quên hết thảy chung quanh. Ngô Xuân Mai chuyên tâm làm đề, cũng không để ý xung quanh.

Lúc này bỗng có một giọng nói vang lên: "Làm cái gì thế? Thơm như vậy!" Ngữ khí nghe tới cũng không quá hiền lành, đánh gãy suy nghĩ của Cao Lương, Cao Lương vừa nhấc đầu liền thấy 4 thanh niên ngoài cửa hàng, xem quần áo không phải người đứng đắn gì, trong lòng cô "Lộp bộp" một chút, thầm nghĩ: Hỏng rồi! Người tới không có ý tốt.

Mấy người kia không kiên nhẫn, hung dữ mà nói: "Hỏi cô đấy, câm à?"

Ngô Xuân Mai sợ tới mức chạy đến phía sau Cao Lương, trong lòng Cao Lương có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn trấn định mà nói: "Chúng tôi đang kho thịt."

Một thanh niên tóc quăn trong đó nuốt nước miếng, nói: "Ăn được không? Đói chết mất." Giống như không phải hắn đang hỏi một người xa lạ, ngữ khí đương nhiên.

Cao Lương vội lắc đầu: "Không có, tôi không bán bữa ăn khuya."

"Vậy các cô nấu cái gì thơm như vậy? Không cho người ăn đúng không? Đi, vào xem." Đối phương vừa nói vừa tiến vào cửa.

Cao Lương có chút hối hận không đóng cửa làm việc, bởi vì trong phòng không gian quá hẹp, đóng cửa cuốn sẽ quá oi bức, cô vội đứng lên: "Từ từ, các anh muốn làm gì?"

Người thanh niên có vết sẹo trên mặt trừng mắt: "Đói bụng, tìm đồ ăn! Nấu đồ ăn thơm như vậy còn không cho người ăn? Thật không biết điều, là không muốn sống nữa đi? Không cho bọn tao sẽ đập cửa hàng!"

Ngô Xuân Mai khẩn trương mà lôi kéo áo Cao Lương, Cao Lương căng da đầu, nói: "Đói bụng đúng không? Mấy anh đừng nháo, tôi làm đồ ăn cho."

Mấy người kia tùy tiện mà vào, phi thường tự nhiên ngồi xuống bàn, một người nói: "Trong tiệm bàn ghế đầy đủ, còn nói không bán đồ ăn, có cái gì ăn nhanh mang lên đi."

Một tên đã đi mở vung nồi xem thịt kho: "Anh Bưu, trong nồi có thật nhiều thịt, có chân heo cùng thịt vịt."

"Vậy đều lấy ra đi, vừa lúc đang chết đói." Người tóc quăn nói.

Ngô Xuân Mai rốt cuộc nói chuyện: "Cái, cái, cái đó đều chưa chín."

Tên mặt thẹo trừng mắt Ngô Xuân Mai: "Không chín? Là không muốn cho chúng tao ăn đi! Để tao tự động thủ."

Cao Lương vội xông lên ngăn đối phương lại, lớn tiếng nói: "Chờ một chút! Đây là thịt kho tôi làm, thật sự còn chưa nấu xong, các anh muốn ăn, tôi có thể làm cho. Chờ một chút, được chứ?" Cô nói thoải mái hào phóng mà quét mắt nhìn bốn người.

Tên tóc quăn gật đầu: "Có thể, vậy nhanh lên đi."

Cao Lương nhìn ra hắn người đứng đầu, liền nói với Ngô Xuân Mai "Xuân Mai, tới giúp tớ. Cậu làm bánh phở đi?"

Ngô Xuân Mai gật gật đầu, chạy nhanh tới. Cao Lương cầm một cái thớt gỗ, cắt bánh phở đã làm tốt ra, sau đó chuẩn bị gia vị, dùng chỗ bánh phở trước làm 2 đĩa bánh phở trộn bưng lên bàn: "Chờ một lát, còn có hai chén nữa."

Mặt thẹo hỏi: "Thịt đâu?"

Cao Lương mở ra nồi nội tạng vịt, vớt ra một ít tràng vịt và gan vịt đang nấu dở, cắt nhỏ đưa đến trên bàn, mặt không biểu tình mà nói: "Còn chưa nấu xong, cũng không ngon lắm."

Tóc quăn nhìn Cao Lương: "Cô làm buôn bán lại xụ mặt như vậy?"

Cao Lương nói thầm, chẳng lẽ mấy người ăn xong sẽ trả tiền sao? Nhưng cô cũng không có nói tiếp, mà xoay người đi làm phở trộn, nhanh làm xong, như vậy mới có thể mau chóng đuổi nhóm người này đi.

Tóc quăn bất mãn mà nhìn Cao Lương liếc mắt một cái, sau đó trộn phở trong chén một chút, gắp lên ăn một ngụm, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, mặt thẹo cũng đang ăn nói: "Anh Bưu, đừng nói, hương vị thật không tồi."

Tóc quăn gật gật đầu: "Cũng được."

Hai người khác chỉ ăn hai miếng món kho liền bị ngăn lại không cho ăn, liền nóng vội khó nhịn mà nhìn Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai: "Nhanh lên, của chúng tôi đâu?"

Cao Lương nói: "Còn chưa làm xong, cũng không thể trực tiếp uống nước tương chứ."

Tóc quăn cũng giơ lên chiếc đũa gõ tiểu đệ đang nói chuyện một chút: "Gấp cái gì! Như quỷ chết đói vậy, không phải đang làm cho mày sao? Đúng rồi, làm nhiều một chút, tôi còn muốn một chén nữa." Sau đó cúi đầu ngấu nghiến ăn xong bát phở trộn, làm hai tiểu đệ bụng rỗng trước mặt nuốt nước miếng.

Mặt thẹo nói: "Tôi cũng muốn nữa."

Cao Lương ở trong lòng chửi thầm: Đây là một đám cường đạo hay là một đám heo?

Bạn đang đọc Trở Về Năm 1988

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    11

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!