Chương 42: Trở Về Năm 1988

Phiên bản convert 12736 chữ

Editor: Thienyetkomanhme

"Tôi không bảo anh trả tiền bây giờ. Thân thể cậu khỏe chưa?" Cao Lương từ trên xe xuống, nhìn Lưu Bưu, từ bề ngoài tựa hồ nhìn không ra cái gì, chỉ là rất gầy, so với Khỉ Ốm còn gầy hơn, cắt tóc ngắn lúc sau bộ dáng thiếu chút lệ khí, lại có vẻ có chút trẻ con, Cao Lương hoài nghi hắn cũng tầm tuổi mình, hơn nữa Cao Lương còn ngoài ý muốn phát hiện ngũ quan của hắn còn rất đoan chính, phỏng chừng là trước đây bộ tóc quăn quá đoạt mắt, cho nên làm người ta bỏ qua diện mạo của hắn.

Lưu Bưu ngẩng đầu liếc nhìn Cao Lương, xoay mặt đi: "Chúng tôi là người mệnh tiện, không chết được."

Cao Lương nghe thấy ngữ khí hắn có chút thiếu tự trọng, hơi hơi có chút nhíu mày, nói: "Tôi có nghe nói chuyện của cậu, cái tên mặt thẹo kia không đến tìm cậu gây phiền toái nữa chứ?"

Lưu Bưu sửng sốt, sau đó nhếch miệng, khinh thường mà nói: "Hắn dám!" Nói xong liền nhấc chân đi tiếp.

Cao Lương đẩy xe đuổi kịp hắn: "Năm nay cậu bao tuổi rồi?"

Lưu Bưu thô giọng nói: "Cô hỏi cái này làm gì?"

Cao Lương cười một chút nói: "Tôi cho rằng giao tình giữa chúng ta cũng coi như là bằng hữu."

Lưu Bưu há miệng thở dốc, cuối cùng một câu cũng chưa nói ra.

Cao Lương thấy hắn không để ý tới mình, liền suy đoán nói: "Khẳng định không tới hai mươi tuổi." Lý Tuấn Nghị cũng mới hai mươi tuổi, hắn sẽ không lớn hơn Lý Tuấn Nghị đi.

Lưu Bưu thô thanh thô khí mà nói: "Cô hỏi cái này làm gì? Liên quan gì tới cô?"

Cao Lương không chịu ảnh hưởng ngữ khí ác liệt của hắn: "Cổ nhân nói, ' anh hùng không hỏi xuất xứ ', cậu mới không đến hai mươi tuổi, tính tương lai cậu sống đến 80 tuổi, nhân sinh còn chưa tới một phần tư đâu, còn có thanh xuân niên hoa cùng tương lai tốt đẹp chờ cậu, cho nên không cần tự sa ngã. Cậu không nên giống như trước kia thu phí bảo hộ gì đó, đó là không đúng, cậu hẳn là dựa vào chính đôi tay mình tạo ra tương lai tốt đẹp."

Lưu Bưu phảng phất nghe lại như bị chê cười: "Tôi là người như vậy có cái tương lai tốt đẹp gì?"

Cao Lương nghiêm túc mà nói: "Đương nhiên sẽ có, cậu phải tin tưởng chính mình."

Lưu Bưu nhún vai: "Cô nói thật nhẹ nhàng, tôi không giống câu, tôi cái gì cũng không biết làm!"

Cao Lương nói: "Cậu trẻ như vậy, đúng là thời điểm có năng lực học tập mạnh nhất, học một tay nghề nào cũng được, chỉ cần cậu chịu làm, chịu khổ nhọc."

Lưu Bưu liếc mắt Cao Lương một cái: "Nói như cô đã bảy tám chục tuổi vậy, cô cũng chưa chắc lớn hơn tôi, có tư cách gì tới quản tôi?"

Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Tuổi sinh lý của tôi có khả năng nhỏ hơn cậu, nhưng là tuổi tâm lý tuyệt đối lớn hơn cậu rất nhiều. Tôi cũng không muốn quản cậu, chỉ là cho cậu cái kiến nghị, cậu hẳn là có tương lai tốt hơn. Hơn nữa tôi cảm thấy, cậu không xấu giống tên mặt thẹo, trong xương cốt cậu vẫn là người thiện lương."

Lưu Bưu nhấp môi hồi lâu cũng chưa nói chuyện, cuối cùng nói: "Vậy cô nói xem, tôi nên học cái gì?"

Cao Lương nghĩ nghĩ, thời buổi này nên học cái gì mới tốt nhỉ? "Rất nhiều, ví dụ như lái xe, ví dụ như sửa chữa ô tô, sửa chữa đồ điện, khoa điện linh tinh." Cao Lương nói đều là nghề nghiệp có sự phát triển lâu dài, mà không như sửa xe đạp, đồng hồ linh tinh sớm hay muộn đều bị đào thải, cho nên cô liền không đề nghị.

Lưu Bưu nghe xong cái: "Ai sẽ dạy tôi?"

Cao Lương sửng sốt, hình như cũng đúng, hiện giờ kỹ năng như vậy tương đối hiếm lạ, người bình thường sẽ không tùy tiện dạy ra bên ngoài: "Vậy nếu không cậu giống Khỉ Ốm đi, học nấu ăn, tương lai mở cái quán ăn linh tinh cũng tốt."

"Tôi mới không học!" Lưu Bưu không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

Cao Lương nhíu mày: "Cậu cái này học không được, cái kia lại không học, rốt cuộc muốn làm sao vậy? Nếu không cậu đi Quảng Đông đi, tôi mượn lộ phí cho cậu, cậu đi làm culi cho người ta, nếu cậu không sợ chịu khổ." Hiện tại Quảng Đông đang lúc phát triển, nơi nơi đều là công trường, cần rất nhiều công nhân xây dựng.

"Vậy cô cũng đừng quản tôi." Lưu Bưu nhấc chân tiếp tục đi.

Cao Lương thở dài, người ham ăn biếng làm, sao có thể đi chịu khổ, thôi, vẫn là đừng động vào đi. Cô lên xe, chậm rãi đi phía trước, vừa đi vừa xem, định tìm được nhà làm lò nướng. Lưu Bưu cho rằng cô đi theo chính mình, nhịn không được nói: "Sao cô phiền như vậy, đi theo tôi làm gì?"

Cao Lương cũng không thèm nhìn tới hắn: "Khi nào tôi đi theo cậu, tôi có chuyện." Cô nghe thấy phía trước truyền đến tiếng đánh leng keng leng keng, cảm thấy hẳn là địa phương mình đang tìm, cô xoay đầu xe qua, đi tới cửa hàng đối diện trên đường cái.

Cửa hàng này tới chiêu bài cũng không có, hình như là làm hàn linh tinh, Cao Lương nhìn một chút, cảm thấy hẳn là nhà này. Cao Lương thuyết minh ý đồ đến, cũng lấy ra bản vẽ cho lão bản xem, lão bản nhìn chằm chằm bản vẽ trong chốc lát, nói: "Tôi có thể hàn một cái, bất quá giá cả sẽ không rẻ."

Cao Lương hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Lão bản nói: "Thêm nguyên liệu cũng phải đến ba bốn mươi đồng."

Một thanh âm chen vào: "Lại lừa người ta!"

Cao Lương cùng lão bản quay đầu vừa thấy, phát hiện Lưu Bưu không biết khi nào ngồi ở cửa. Lão bản không cao hứng mà nói: "Tôi lừa người khi nào, chính là cái giá này, cái này bên trong muốn đốt than, cần thêm lá sắt, cậu biết lá sắt đắt thế nào không?"

Cao Lương vội vàng an ủi lão bản: "Lão bản đừng nóng giận, chúng ta có thể thương lượng giá cả. Đắt một chút cũng không sao, chỉ cần có thể làm tốt."

Lưu Bưu vừa nghe Cao Lương nói như vậy, nhịn không được bĩu môi, đứng dậy vào một cái hẻm nhỏ bên cạnh cửa hàng.

Lão bản tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Tên tiểu tử thúi này cả ngày không làm chính sự, chơi bời lêu lổng không biết phải làm sao!"

Cao Lương thấy lão bản phảng phất quen Lưu Bưu, nhân cơ hội hỏi: "Lão bản, ông quen Lưu Bưu sao?"

"Sao không quen biết? Từ nhỏ nhìn đến lớn, trộm cắp, đồ vật nơi này của tôi đều bị hắn lấy rất nhiều lần. Từ nhỏ liền ăn trộm ăn cắp, sớm hay muộn đều thành đạo tặc!" Lão bản oán hận mà nói.

Cao Lương nói: "Người nhà hắn mặc kệ sao?"

Lão bản cười nhạo một tiếng: "Ai quản? Năm 83 nghiêm đánh ba hắn phạm tội bị bắt đi, thiếu chút nữa bị ăn đạn, sau lại bị phán chung thân. Mẹ hắn đi bước nữa, hắn đi theo ông nội, ăn bữa hôm lo bữa mai, ông chú cũng là tay ăn chơi, cả ngày chơi bời lêu lổng, còn mang theo đứa con trai, cả nhà không có một người phụ nữa, nơi nào giống nhà chứ."

Cao Lương vừa nghe, thật là một gia đình đầy vấn đề: "Hắn năm nay bao tuổi ạ?"

Lão bản hờ hững mà nói: "Bao tuổi? Mười bảy, mười tám đi. Lúc ba nó bị bắt, hắn vừa lúc vào cấp hai, trong nhà xảy ra chuyện liền không đi học, giao du cùng mấy tên nhóc không làm việc đàng hoàng trên đường. Không cha không mẹ, có thể sống sót là không tồi rồi."

Cao Lương bỗng nhiên cảm thấy Lưu Bưu cùng Cao Cường đời trước trải qua những chuyện tương tự, em trai cũng là không ai quản mà nhầm đường lạc lối, lần trước nếu không phải đụng tới mình, hơn phân nửa cũng Lưu Bưu đã chết oan chết uổng. Cao Lương đột nhiên cảm thấy, mình có trách nhiệm giúp Lưu Bưu một chút.

Cùng lão bản thỏa thuận và giao xong tiền đặt cọc, Cao Lương không có lập tức rời đi, cô căn cứ theo lão bản chỉ điểm, tiến vào ngõ nhỏ tìm được nhà Lưu Bưu, đó là một ngôi nhà ngói thấp bé, mọc đầy cỏ dại cùng rêu xanh trên nóc , cửa lớn rộng mở, bên trong tối om, giống một con quái vật miệng rộng, Lưu Binh đang ngồi ở bậc thang trước cửa ăn cơm, cơm là cơm tẻ, đồ ăn chỉ có đậu que ngâm, nửa giọt dầu đều không có. Tên nhóc đó ngẩng đầu thấy Cao Lương, vội đứng dậy vào nhà, Cao Lương thậm chí cũng chưa tới kịp nói chuyện cùng hắn.

Cao Lương nhìn cửa chính tối om, không dám đi vào, chỉ là đứng ở ngõ nhỏ hỏi: "Lưu Bưu ở bên trong sao?"

Trong phòng truyền đến một tiếng ho khan, một lão nhân nói: "Bưu tử, có người tìm cháu."

Lưu Bưu rất nhanh ra tới, thấy Cao Lương, trên mặt biểu tình có chút ngoài ý muốn, bất quá thực mau lại biến thành không kiên nhẫn: "Cô tới làm gì?"

Cao Lương nói: "Tôi có chuyện này muốn nhờ cậu hỗ trợ."

Lưu Bưu nâng mắt lên nhìn Cao Lương, không nói lời nào.

Cao Lương nói: "Trước khi tôi mở cửa hàng có bày quán ở chợ thành nam, sinh ý cũng không tệ lắm, bán rau trộn một ngày có thể kiếm mười mấy đồng. Sau tôi mở cửa hàng bên này, mới không làm sinh ý bên kia. Nếu cậu nguyện ý, có thể đi chợ thành nam bày quán, xe đẩy tôi có, có thể cho cậu mượn, rau trộn bên này cung cấp, dựa theo giá bán sỉ cho cậu, tiền lãi cho cậu, thế nào? Hoặc là cậu sợ lỗ vốn, liền đi bán giúp tôi, tôi cho cậu tiền lương. Hai loại phương thức này cho cậu chọn."

Lưu Bưu nhíu mày: "Vì cái gì muốn giúp tôi?"

Cao Lương cười nói: "Nói cách khác cậu thiếu tiền của tôi chỉ mãi sẽ không trả hết. Bất quá bày quán cũng không nhẹ nhàng, dầm mưa dãi nắng, còn muốn nghe một ít nhàn thoại của khách hàng, lại phải luôn tươi cười với người ta."

Lưu Bưu trầm mặc không nói.

Cao Lương nói: "Tôi chỉ đưa ra đề nghị, nếu nghĩ thông suốt, liền tới trong tiệm tìm tôi. Bất quá phải nhanh một chút, hiện tại thời tiết còn không lạnh, có thể bán rau trộn, bên kia tôi còn có không ít khách hàng cũ, thuận tiện có thể kéo bọn họ tới mua đồ ăn kho về, về sau trời lạnh cũng chỉ có thể bán đồ kho."

Cao Lương nói xong liền rời đi, vừa rồi lúc đặt làm lò nướng, nghĩ đến xe đẩy lúc trước làm đặt ở trong nhà cũng vô dụng, đột nhiên liền có ý tưởng để Lưu Bưu đi bán rau trộn, rốt cuộc chợ bên kia đã sớm khai thác, một lần nữa đi bán, khách hàng hơn phân nửa vẫn là mua. Liền xem Lưu Bưu có muốn làm hay không, chịu khổ được hay không, bất quá xem tình huống trong nhà Lưu Bưu này, hắn ăn qua đau khổ cũng không ít hơn mình.

Cao Lương về đến nhà, đem chuyện mình gặp được Lưu Bưu nói với Ngô Xuân Mai và Khỉ Ốm, hai người đều phi thường ngoài ý muốn. Cao Lương lại nói lên chuyện mình muốn cho Lưu Bưu đi bày quán, Khỉ Ốm kinh ngạc mà nói: "Để tên nhóc Lưu Bưu kia đi bày quán?"

Cao Lương gật đầu: "Dạ, cho hắn tìm chút chuyện làm, em cũng có thể kiếm chút tiền."

Ngô Xuân Mai nhìn Cao Lương, có chút kinh hỉ mà nói: "Tớ cảm thấy chủ ý này không tồi."

Cao Lương ha ha cười: "Đúng vậy, tương đương với mở một cái chi nhánh."

Khỉ Ốm cũng không xem trọng: "Anh không xem trọng, loại khổ này hắn khẳng định ăn không hết, loại người này cơ bản đều là chọn nhẹ sợ nặng, không sao lại đi đương lưu manh chứ? Tùy tiện đi bốc gạch cũng có thể nuôi sống chính mình mà."

Cao Lương nói: "Chính là em thấy nhà hắn đặc biệt nghèo, ăn bữa hôm lo bữa mai, loại khổ này so với đói bụng vẫn tốt hơn chứ."

Khỉ Ốm lắc đầu: "Anh nói cho em nghe, em Lương, loại người này chính là tình nguyện đói bụng, cũng không chịu đi chịu khổ. Ham ăn biếng làm, chính là nói bọn họ."

"Vậy đi, có lẽ là em nghĩ quá dễ dàng." Cao Lương nhìn chiếc xe đẩy trong góc, còn đang định rửa sạch đây.

Ngô Xuân Mai nói: "Nếu là tớ, tớ sẽ đi làm."

Khỉ Ốm xua xua tay: "Hết hy vọng đi, hắn không phải em."

Trong lòng Cao Lương vẫn ôm một ít hy vọng, hy vọng Lưu Bưu sẽ tìm đến mình, kết quả qua hai ngày, hắn cũng chưa tới, thẳng đến ngày thứ ba, Lưu Bưu rốt cuộc tới, Cao Lương kinh hỉ mà nhìn hắn: "Cậu nghĩ thông suốt rồi?"

Cổ họng Lưu Bưu động một chút, nói: "Tôi, tôi là tới vay tiền."

Cao Lương trợn to mắt: "Cậu muốn đi Quảng Đông?" Cô nhớ rõ mình nói qua vay tiền cho hắn đi Quảng Đông tìm việc làm.

Lưu Bưu liếm đôi môi khô ráo, thấp giọng nói: "Không phải, ông nội của tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, cần một trăm đồng làm phẫu thuật. Cô cho tôi mượn, tôi thay cô bày quán bán đồ ăn."

Cao Lương nghe thấy lời này, gật đầu nói: "Có thể. Bất quá viết giấy vay tiền đi, cũng viết luôn cả số tiền lúc trước."

Lưu Bưu không chút do dự nói: "Có thể, tổng cộng là 248 đồng sáu hào bảy. Tôi nhất định sẽ trả lại cô."

Cao Lương lấy tiền từ túi ra, một trăm đồng tiền, mệnh giá nào cũng đều có, một chồng thật dày, Lưu Bưu viết xong biên lai mượn tiền, ký tên, còn ấn dấu tay, nét bút hắn trẻ con, giống chữ học sinh tiểu học. Cao Lương đem tiền cho hắn, chính mình thu giấy: "Khi nào thì cậu lại đây?"

Lưu Bưu nói: "Chờ ông tôi làm giải phẫu xong liền tới."

Chờ Lưu Bưu đi rồi, Khỉ Ốm nói: "Em Lương, em cũng quá dễ nói chuyện, nói mượn liền cho mượn, vạn nhất hắn lừa em thì sao?"

Cao Lương cười nói: "Em cảm thấy hẳn là không phải gạt. Đây là chuyện liên quan tới mạng sống." Lưu Bưu thiếu cô bao nhiêu tiền đều nhớ rõ như vậy, chứng tỏ hắn vẫn luôn nhớ rõ phải trả tiền.

Ngô Xuân Mai cười nói: "Anh Dương, thôi bỏ đi, Cao Lương trước nay đều như vậy, cậu ấy vẫn luôn tin tưởng người khác. Hơn nữa em tin tưởng cậu ấy khẳng định sẽ không nhìn lầm người."

Khỉ Ốm cũng bất đắc dĩ mà cười cười, vạn nhất Lưu Bưu là kẻ lừa đảo, hắn thật ra có thể giúp bắt người tới đánh một trận, nhưng lấy lại tiền của Lưu Bưu phỏng chừng khó khăn.

Giữa trưa Cao Lương về đến nhà, hỏi thăm Cao Cường: "Cường Cường, em đi hỏi Lưu Binh, có phải ông nội hắn sinh bệnh nằm viện hay không?"

Cao Cường nói: "Lưu Binh hôm nay không có tới học."

Cao Lương gật gật đầu, ông Lưu Bưu sinh bệnh, hơn phân nửa là sự thật.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 1988

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    16

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!