Một người đàn ông trưởng thành gần ba mươi tuổi, vì "ba mẹ không hiểu tôi" mà đứng trên đường cái dựa vào một người đàn ông khác khóc nhè, có nghĩ thế nào cũng quá trời xấu hổ.
Sau khi trút hết những uất ức giấu trong lòng mấy ngày nay, Nhan Noãn bình tĩnh lại, nhìn mảng sậm màu do nước mắt trên vai Úc Thiên Phi, Nhan Noãn cảm thấy ngại vô cùng.
Tại sao mình lại làm ra chuyện thế này, nếu Úc Thiên Phi có thể ngã ngay bây giờ rồi sau đó mất trí nhớ thì tốt quá.
Đương nhiên Úc Thiên Phi không thể đoán được lời nguyền rủa thảm thương và quá đáng này trong lòng cậu, vì lo cho cậu mà cứ lải nhải suốt dọc đường.
"Rất bình thường mà." Anh ngồi cạnh Nhan Noãn, nhìn sườn mặt cậu, cười nói: "Tuần trước có một con Saint Bernard đến phòng khám của bọn tôi. Cậu thấy Saint Bernard chưa? Cái mặt phúng phính, thân hình siêu lớn, hơi ngốc."
Mắt Nhan Noãn vẫn còn đỏ, thầm nghĩ, sao lại đột nhiên nói chuyện về chó.
Úc Thiên Phi nói tiếp: "Chó lớn như vậy, gần một trăm kí mà còn xem mình như bé cưng, biết sắp bị tiêm thì sợ tới mất hồn mất vía, hai bác sĩ cộng thêm cả chủ mà cũng không giữ được, kêu gào um sùm, ai không biết còn nghĩ bọn tôi ngược đãi nó."
Nhan Noãn cau mày nhìn anh: "Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?"
"Chó lớn như vậy còn sợ tiêm." Úc Thiên Phi nói: "Cậu khóc ngoài đường cũng chẳng có gì lạ."
"..."
"Cậu nhìn cậu kìa, mặt lại đỏ lên." Úc Thiên Phi nói: "Đừng suy nghĩ nữa, không sao đâu, dù gì cũng có mình tôi thấy, có bộ dạng nào của cậu mà tôi chưa thấy đâu."
Nhan Noãn cắn răng nghiêng đầu qua chỗ khác: "Không biết nói thì đừng có nói."
Úc Thiên Phi buồn bực: "Tôi đang an ủi cậu mà!"
"Đừng an ủi." Nhan Noãn để lại cái gáy của mình cho anh: "Phiền."
Úc Thiên Phi không lên tiếng.
Cứ như vậy qua mấy trạm xe, thấy người này cứ im thin thít, Nhan Noãn không kiềm được mà lén liếc nhìn một cái.
Úc Thiên Phi cúi đầu chọc điện thoại, nhìn rất buồn chán. Cảm nhận được tầm mắt của Nhan Noãn, anh lập tức quay đầu qua.
Không hiểu sao Nhan Noãn cảm thấy chột dạ, vội cúi đầu xuống. Sau đó, cậu nghe được tiếng thở dài thườn thượt bên cạnh.
Chắc là Úc Thiên Phi rất buồn bực. Dịu dàng dỗ dành cậu, để mặc cậu khóc ướt vai áo mà không hề oán trách câu nào, còn vắt hết óc cố kiềm những lời ngu ngốc lại để an ủi cậu.
Úc Thiên Phi tốt như vậy, lại bị mình thẹn quá thành giận mà oán trách vô cớ, đúng là oan uổng.
Nhan Noãn tự trách trong lòng, muốn bày tỏ sự áy náy và lòng biết ơn, nhưng nghẹn hồi lâu vẫn không mở miệng được.
Úc Thiên Phi nhìn chằm chằm vào cậu một lát, hỏi: "Có phải cậu muốn đi vệ sinh gấp không?"
Nhan Noãn ngẩng đầu lên, trừng anh.
"Có nhịn được không?" Úc Thiên Phi lo lắng: "Trước khi ra khỏi nhà sao không đi đi?"
"Tôi không sao." Nhan Noãn lại hầm hừ cúi đầu: "Cậu đừng nói chuyện với tôi."
...
Cuối cùng sau khi về đến nhà, không chỉ Úc Thiên Phi bị sái cổ, Nhan Noãn cũng mệt cả thể xác lẫn tinh thần.
Khóc là một chuyện mất rất nhiều tinh thần và thể lực, tối hôm qua cậu vốn ngủ không ngon, vẫn còn dư âm của cơn say, cả người cứ lâng lâng, đầu nặng chân nhẹ.
Vừa vào cửa, Úc Thiên Phi đã nói với cậu: "Cậu ngủ một giấc nữa đi, tôi thấy cậu chẳng có tí tinh thần nào."
Nhan Noãn do dự: "Nhưng mà..."
"Nhưng cái gì." Úc Thiên Phi hỏi: "Cậu có việc gì quan trọng cần phải làm ngay à?"
Nhan Noãn suy nghĩ một hồi, đúng là không có.
"Nhanh đi ngủ đi." Úc Thiên Phi cười nháy mắt với cậu: "Ngủ dậy sẽ có niềm vui bất ngờ."
...
Nhan Noãn thay quần áo trùm chăn, mơ màng nghĩ, Úc Thiên Phi có thể chuẩn bị niềm vui bất ngờ gì cho mình nhỉ?
Một bữa ăn tối thịnh soạn, hay là một phòng sách sạch sẽ ngăn nắp?
Sợ là đều không được, cổ Úc Thiên Phi vẫn còn đau mà, không tiện làm việc nhà.
"Niềm vui bất ngờ" theo tiêu chuẩn của Úc Thiên Phi, chắc cũng không đáng để kì vọng nhiều, thậm chí có thể là kinh hãi.
Nhan Noãn tự nói với mình như vậy, từ từ nhắm mắt, nhưng lại không thể kiểm soát được mà không ngừng suy đoán lung tung.
Anh có thể hét lớn surprise sau đó nói bản thân đã thuê được nhà mới rồi không? Hay là trên đường về đã thông qua ai đó chốt một cái xe mới?
Lúc Nhan Noãn chìm vào giấc ngủ, trong mơ Úc Thiên Phi cầm bánh kem hỏi cậu: "Em có đồng ý kết hôn với anh không?"
Cậu ụp bánh kem lên mặt Úc Thiên Phi, tức giận hét lên: "Không được đùa kiểu này với tôi!"
Úc Thiên Phi liếm kem thở dài, trách cậu không có khiếu hài hước.
Nhan Noãn tức đến đầu óc vang lên ầm ầm, không biết biến đâu ra được cái xẻng, ra sức đào hố quyết định tự chôn bản thân.
Mãi đến khi tỉnh lại, cả người cậu choáng váng.
Nhan Noãn mơ màng ngồi dậy, phát ngốc một lúc nhưng vẫn chưa tỉnh táo được, trong đầu óc đều là dáng vẻ đáng ghét vừa rồi của Úc Thiên Phi, trong chốc lát không phân biệt được cảnh trong mơ và hiện thực, tâm tình sa sút.
Đang muốn dứt khoát nằm xuống ngủ thêm giấc nữa, cách cánh cửa phòng ngủ, cậu mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của Úc Thiên Phi.
Trong nhà không có ai khác, chẳng lẽ đang nói chuyện điện thoại? Nhan Noãn nhíu mày cẩn thận lắng nghe một lát, cảm giác không đúng lắm.
Mặc dù không nghe rõ nội dung, nhưng giọng điệu của Úc Thiên Phi không khỏi quá thân thiết, thậm chí có thể nói là cưng chìu.
Anh đang nói chuyện với ai?
Nhan Noãn càng thêm phiền lòng, xuống giường rón ra rón rén đi đến cửa, lén lút mở cửa phòng, nhìn ra xung quanh.
Úc Thiên Phi đang đưa lưng về phía cậu, dựa vào lưng sô pha, trong tay cầm một vật nhỏ, miệng phát ra âm thanh kì quái.
"Moa moa moa moa, hây ~! Moa moa moa moa áu ~! Moa moa moa moa, hôn hôn nào ~!"
Thỉnh thoảng anh giơ vật nhỏ trong tay lên thật cao, hô xong chữ cuối cùng thì đưa nó đến gần trước mặt mình hơn, sáp tới dùng sức hôn một cái.
Hóa ra là Lucky.
Úc Thiên Phi tập trung chơi với chó, hoàn toàn không phát hiện hành động ngu ngốc của mình bị nhìn thấy, nhưng Lucky trong tay anh lại rất cảnh giác, chưa bao lâu đã phát hiện Nhan Noãn đang nín cười đứng cách đó không xa.
Thấy Lucky uốn éo về phía sau lưng mình, Úc Thiên Phi lập tức xoay người lại, sau đó nở nụ cười: "Dậy rồi à!"
"Ừ." Nhan Noãn đi tới: "Cậu đón nó về hả?"
"Ừ, đã nói là niềm vui bất ngờ." Úc Thiên Phi đưa chó tới: "Vui không?"
Vui. Chút cáu bẳn khi thức dậy đã hoàn toàn tan đi.
Nhan Noãn giơ tay nhận Lucky, ôm vào trong ngực, đưa ngón tay ra cho Lucky đang hưng phấn liếm.
"Bố cũng nhớ con nữa." Cậu khẽ nói với Lucky.
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn Úc Thiên Phi, khẩn trương hắng giọng một cái: "Cảm ơn."
"Cảm ơn, cảm ơn cái gì chứ." Úc Thiên Phi có hơi ngại, quay đầu đi: "Tôi cũng nhớ nó, nên mới đi đón."
Nhan Noãn không nói thêm gì, ôm chó ngồi trên sô pha, tập trung chơi với nó.
"Còn có một niềm vui bất ngờ khác." Úc Thiên Phi đi theo qua: "Tối nay tôi chuẩn bị một bữa tiệc lớn."
"Cậu làm à?" Nhan Noãn ngạc nhiên.
"Sao kịp chứ." Úc Thiên Phi cười xua tay: "Gọi, còn chưa đến."
"Xài tiền phung phí." Nhan Noãn thở dài: "Không phải cậu muốn mua xe à?"
"Không thiếu chút đó đâu." Úc Thiên Phi vừa nói vừa quay người: "Còn có một niềm vui nhỏ nữa, cậu chờ tôi một lát."
Nói xong anh vào phòng bếp. Nhan Noãn liếc nhìn chung quanh, rồi lại cúi đầu nhìn bé công chúa của mình.
Vừa rồi hình như Úc Thiên Phi hôn trán nó.
Trong đầu Nhan Noãn chợt nảy ra một ý nghĩ đáng xấu hổ. Cậu nhìn về phía phòng bếp, xác định Úc Thiên Phi vẫn chưa ra, quyết tâm nhân cơ hội ngắn ngủi này làm chút việc ngốc.
Cậu nâng Lucky lên, cúi người, cẩn thận hôn lên cái đầu nhỏ của Lucky một cái.
Xúc cảm mềm mại mượt mà của chó nhỏ in trên môi cậu, khiến tim cậu đập nhanh hơn, vừa hưng phấn vừa chột dạ, còn có chút hổ thẹn.
Vì che giấu cảm xúc, cậu hít một hơi thật sâu, đang định nhìn về phía phòng bếp lại thấy Úc Thiên Phi đã ở cửa.
Mặt Nhan Noãn lập tức đỏ lựng.
"À ừm." Không biết tại sao trông Úc Thiên Phi cũng khẩn trương: "Trên đường đón nó tôi mua cái này."
Trong tay anh là một cái dĩa, trên đó đặt một khối bánh Tiramisu.
Nhan Noãn vội đứng dậy: "Ồ! Cảm ơn!"
Cậu thầm nghĩ, Úc Thiên Phi có thấy không? Mà có nhìn thấy, mình chỉ hôn chó một cái, cũng không có gì to tát. Dù sao thì, anh cũng không biết vừa rồi mình thấy anh hôn chó.
Lucky đáng yêu như vậy, hôn thì có làm sao.
Nhan Noãn giao Lucky cho Úc Thiên Phi, ngồi vào bàn ăn bánh Tiramisu.
Rõ ràng cái bánh này không phải mới làm, đã đông lạnh rồi rã đông, nĩa chọc vào giữa bánh thấy cứng, ăn vào trong miệng còn có vụn đá, vị không ngon lắm.
"Ăn ngon không?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn gật đầu: "Ừ."
"Nhắc đến xe." Úc Thiên Phi hỏi cậu: "Cậu cũng cảm thấy trong nhà có chiếc xe thì khá tiện đúng không?"
"Có lợi có hại." Nhan Noãn nghĩ ngợi một lát: "Tự cậu suy nghĩ đi."
"Phí đậu xe ở tiểu khu chúng ta là bao nhiêu?" Úc Thiên Phi lại hỏi.
"Hình như là một trăm rưỡi một tháng." Nhan Noãn nói: "Tuy là tiện, nhưng bây giờ đã không còn chỗ đậu. Lúc tôi mới chuyển đến đã từng hỏi rồi, bãi đỗ xe gần chúng ta nhất ở hướng kia, phải qua một cái đường hai chiều, một tháng sáu trăm, nhưng đi bộ phải tốn hơn mười phút một lần."
Thế này thì nghe ra không tiện lắm, Úc Thiên Phi rơi vào trầm tư.
Nhan Noãn nhâm nhi xong bánh, đứng dậy nói: "Tôi đi tắm trước cái đã, cậu từ từ nghĩ đi."
"Hả?" Không biết tại sao Úc Thiên Phi lại hơi dại ra, gật đầu: "Ờ."
Nhan Noãn rửa sạch dĩa rồi vào phòng tắm, cởi áo ra mới nhớ mình chưa lấy đồ tắm, đành phải mặc áo vào lại.
Khi cậu mở cửa phòng tắm, chỉ thấy Úc Thiên Phi đang ngồi trên sô pha, hôn đầu chó.
Nghe tiếng mở cửa, Úc Thiên Phi lập tức ngẩng đầu lên, mặt mày có hơi hoảng hốt: "Cậu tắm xong rồi à?"
Nhan Noãn lắc đầu, bước nhanh vào phòng ngủ.
Đừng hồi hộp, đừng có tật giật mình, cậu nói với bản thân, phải bình tĩnh. Chắc chắn là vừa rồi Úc Thiên Phi không thấy cậu lén hôn chó, mới có hành động thế này.
Bản thân lén chiếm của hời lại được gấp đôi.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, Úc Thiên Phi đã thả Lucky trên đùi, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cái đầu nhỏ của nó.
Nhan Noãn liếc nhìn một cái, nghĩ thầm, con gái đáng yêu quá.
Đầu nhỏ vừa nhìn là rất đáng hôn, lát nữa phải hôn thêm.
...
Lời tác giả:
Lucky: Rất là hói luôn.