Lục Vi Vi và Trâu Nhược Kỳ đều đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm sau khi được cấp cứu, hiện tại vẫn còn đang ở trong viện. Thi thể của Tiêu Cốc có điểm đáng ngờ nhưng cũng không có thêm bằng chứng chứng tỏ chị ta bị mưu sát. Cơ quan kiểm sát vào cuộc, Thường Minh bị Tiêu Cốc gi3t chết là chuyện rất rõ ràng, vụ án của Bành Nghệ Tuyền có lẽ cũng sẽ kết thúc với phán quyết “giết người có chủ đích”. Dù sao thì những cô gái trên thuyền và cảnh sát hình sự Tạ Lam Sơn đều thấy hết quá trình Bành Nghệ Tuyền đuổi theo đâm Trâu Nhược Kỳ nên có thể làm chứng, cô nàng cố ý phạm pháp, cũng đã từng tuyên bố muốn gi3t chết hết những cô gái trên thuyền.
Vụ án bắt cóc trên du thuyền đã thu hút sự chú ý cả nước, khi thi thể Diêu Dao được đào lên, sự thật bị phủ bụi suốt bao năm cũng đã được phơi bày ra ánh sáng. Còn về vụ án vận chuyển ma t úy giấu dưới đáy tàu của Tinh Hối, dù không có bằng chứng trực tiếp chứng minh Bành Trình tham gia buôn lậu thuốc phiện, nhưng vết nhơ mang tính nghiêm trọng này gần như đã khiến nhà họ Bành không thể tiếp tục ngẩng đầu nữa. Phía công tố viên và chuyên gia pháp lý đều lần lượt đưa ra quan điểm rằng Bành Nghệ Tuyền sát hại Diêu Dao khi chưa đầy mười bốn tuổi, lẽ ra không thể phán mức án nặng bằng lý do “phạm tội nhiều lần” hay “đã có tiền án”, nhưng luật bảo vệ trẻ vị thành niên không thể trở thành thứ để tội phạm vị thành niên lợi dụng, sự độc ác của Bành Nghệ Tuyền hoàn toàn không thay đổi khi cô nàng trưởng thành, vậy nên hành vi sát hại và vứt xác Diêu Dao năm đó có thể trở thành “hành vi xấu” để thẩm phán cân nhắc mức phạt khi tuyên án.
Phán quyết vang dội mạnh mẽ, vừa không trái pháp luật lại hợp lòng dư luận, dân chúng theo dõi vụ án này trên cả nước cũng phải đồng thanh hô lên một chữ “Được!”.
Khối lượng ma t úy thu giữ được lần này đã phá kỷ lục của thành phố Hán Hải, nhưng vì Thường Minh đã chết khiến vụ án còn nhiều nghi vấn không tiến triển được thêm. Tùy Hoằng đích thân tới Hán Hải, sẵn sàng ngồi xuống để hỗ trợ tổ trọng án của cục thành phố cùng với phía hải quan tiếp tục điều tra.
Đội trưởng Tùy là một người hiền hòa dễ gần, dù là giám sát viên cấp ba nhưng vẫn ở nhà khách bình thường nhất của cục, vừa vào nhận phòng đã gọi ngay hai cấp dưới tới để hỏi về tình hình vụ án.
Ở trước mặt đội trưởng, cả hai đều đứng thẳng như được nẹp thanh thép sau lưng. Trì Tấn vẫn kiêu ngạo, Lăng Vân cũng tự hào, dù là vụ án bắt cóc hay vụ án ma t úy, hiện tại các thành viên của Lam Hồ lộ mặt cũng có thể coi như đã hoàn thành sứ mệnh.
Tùy Hoằng nhìn Lăng Vân rồi đưa tay che miệng ho mấy tiếng: “Nghe bảo cậu rất oai phong ở cục thành phố Hán Hải, nhưng lại không hòa thuận với thành viên tổ trọng án?”
Không có lời khen đúng như dự đoán, Trì Tấn đỏ bừng mặt, trước mặt mọi người cậu ta luôn là con sói nổi loạn hoang dã, chỉ riêng đối diện với Tùy Hoằng thì lại ngoan ngoãn ôn hòa như cún con. Cậu ta quay sang liếc nhìn Lăng Vân đầy ý đồ.
“Tôi, tôi không mách lẻo anh mà.” Lăng Vân bị Trì Tấn nhìn mà hoảng, cậu xua tay liên tục, còn tỏ ra tổn thương, “Đội trưởng hỏi tôi, tôi chỉ có thể ăn ngay nói thật thôi…”
“Đơn giản là tôi ngứa mắt cái điệu bộ nhàn hạ của mấy người đó.” Trì Tấn đanh mặt, giọng điệu gắt gỏng nhìn là biết vẫn đang tức tối.
“Tôi biết tại sao cậu có thành kiến với người ở Hán Hải, là vì Tạ Lam Sơn.” Tùy Hoằng đứng dậy đi tới trước mặt Trì Tấn, anh ta giận dữ nói, “Cậu vẫn cho rằng năm đó Tạ Lam Sơn cố ý thả Mục Côn, đúng không?”
Trì Tấn cắn chặt hàm răng không nói lời nào, cơ hai bên má cũng gồ lên theo. Lăng Vân đứng bên cạnh cũng mím chặt môi không dám lên tiếng.
Tùy Hoằng khẽ thở dài, anh ta vỗ vai Trì Tấn: “Tôi nói cho cậu rõ, chuyện đó là không thể, chẳng nhẽ cậu còn không tin cả lời tôi nói hay sao?”
Câu này làm Trì Tấn nóng ruột theo, cậu ta vội bộc bạch: “Không phải đâu đội trưởng… Chỉ là… Chỉ là tôi không phục.”
Tùy Hoằng lại ho hai tiếng rồi hỏi: “Không phục chuyện gì?”
Trì Tấn đanh mặt, cảm xúc không chấp nhận thua thiệt cũng trào ra: “Dựa vào đâu mà Tạ Lam Sơn được phái tới Tam Giác Vàng nằm vùng, tôi cũng có thể đi mà, dù là tố chất thể lực hay năng lực thực chiến, tôi kém anh ta ở đâu?”
Tùy Hoằng thoáng ngây người, đến khi ý thức quay lại mới vung tay vỗ lên đầu Trì Tấn, thấy dáng vẻ ôm đầu vừa kinh ngạc vừa không hiểu được lại pha lẫn chút tổn thương, anh ta bật cười: “Thế này là gây rối vô cớ à! Hồi A Lam đi nằm vùng thì cậu vừa mới vào trường cảnh sát, còn chưa học được chữ nào thì phái cậu đi kiểu gì?”
Trì Tấn ngẫm nghĩ, hình như đúng thế thật. Cậu ta thấy Tùy Hoằng lại ho khan thì lập tức móc lọ cao sơn trà xuyên bối mẫu* ra đưa tới trước mặt anh: “Đội trưởng, trời lạnh rồi, anh chú ý sức khỏe.”
*Xuyên bối mẫu còn được gọi với nhiều cái tên khác như ám tử bối mẫu, thoa sa bối mẫu, cam túc bối mẫu, thương thảo, càn mẫu, khổ thái, không thái… Đây là tép dò khô của cây Bối mẫu lá quăn hay cây Xuyên bối mẫu thuộc họ Hành. Từ lâu, xuyên bối mẫu đã được dùng làm vị thuốc dân gian chữa long đờm, ho hen, thổ huyết, dùng để cầm máu, điều trị co thắt cơ trơn.
Tùy Hoằng còn chưa kịp nhận thì Lăng Vân phản ứng nhanh đã hớt luôn: “Dạo này cổ họng tôi cũng hay ngứa, anh cho tôi đi, má, một lọ cao sơn trà thôi mà, thân lọ nóng luôn rồi này.”
“Trả cho tôi, ngứa họng thì uống nước sôi đi!” Trì Tấn quắc mắt nhìn Lăng Vân nhưng tên kia lại cố ý giả mù, cậu ta tức giận tới nỗi nhào thẳng lên đòi về.
“Được rồi được rồi.” Mãi mới tách được hai con khỉ đang chí chóe ra, Tùy Hoằng vừa ho khan vừa cười, “Các cậu xử lý vụ án vừa rồi rất tốt, tuy manh mối của kẻ đứng sau tạm thời bị chặt đứt nhưng đã thu giữ được lượng băng đỏ lớn như vậy thì chắc chắn bên kia sẽ có động tĩnh. Chỉ cần theo dõi sát sao thì sớm muộn chúng sẽ lòi đuôi. Giờ đừng nghĩ đến vụ án nữa, ngẫm lại xem tối nay ăn mừng thế nào đi?”
Lăng Vân nói ngay: “Đội trưởng bao một chầu đi, ăn xong chúng ta đi karaoke, hát xuyên đêm luôn!”
Tùy Hoằng gật đầu: “Tối nay tôi mời, mọi người muốn ăn gì?”
Lăng Vân lại cướp lời: “Đừng ăn đồ Nhật mãi nữa, em ăn không quen, em thích ăn thịt kho Đông Pha, loại chân giò bự chảng ấy. Đội trưởng ơi, em tìm được chỗ ngon lắm, tối nay anh cứ đi theo bọn em là được.”
Lăng Vân ầm ĩ đòi “team building”, ba người bèn đi ra khỏi nhà khách, Tùy Hoằng vừa ra cửa đã thấy một vị khách không mời mà đến, là Tống Kỳ Liên.
Tống Kỳ Liên cũng thấy Tùy Hoằng, nhưng cô không tiến lên chào anh ta, cô chỉ đứng lẳng lặng nhìn anh ta xuyên qua ánh hoàng hôn trải trên đường phố.
Tùy Hoằng thì lại chủ động đi tới lên tiếng mời: “Kỳ Liên, tối nay tôi mời các thành viên trong đội ăn bữa cơm, nếu không có việc gì gấp thì cô đi cùng bọn tôi luôn nhé.”
Dường như bỏ ngoài tai những câu này, Tống Kỳ Liên vẫn đứng đó nhìn thẳng vào Tùy Hoằng. Một lát sau, đôi mắt cô mới khẽ chuyển, đủ để cho thấy cô còn sống. Cô nói: “Tôi muốn nói với anh chuyện của A Lam.”
Tùy Hoằng đã để ý tới đôi mắt đỏ hoe cùng với sự bi thương và tuyệt vọng nơi đáy mắt Tống Kỳ Liên, vẻ mặt anh ta cũng trở nên nghiêm túc hơn, im lặng một lát mới đáp: “Được, đi theo tôi.”
Trì Tấn thấy đội trưởng đột nhiên thay đổi sắc mặt khi nghe thấy hai chữ “A Lam”, sự khác thường này khiến tim cậu ta cũng thắt lại, đến tận khi Tùy Hoằng và Tống Kỳ Liên quay người đi về hướng vườn hoa đường phố*, cậu ta vẫn đứng ngây ra ở đó.
*Vườn đường phố là một địa điểm nằm ở trung tâm của đường phố và được trang trí bằng cây cối, bãi cỏ hoặc bụi cây, đây là một bộ phận trong hệ thống không gian xanh đô thị, là một dạng công trình quan trọng của công tác phủ xanh đường phố.
“Sao vậy?” Lăng Vân đứng cạnh kéo cậu ta, “Đội trưởng nói chuyện với bạn gái, không được nghe lén.”
“Nói bậy gì vậy?! Bạn giới tính nữ, không phải bạn gái.” Trì Tấn quay đầu dữ dằn sửa lại.
“Anh cầm tinh con nhím à? Sao cứ gặp ai là đâm người đó thế? Tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà.” Lăng Vân muốn đùa với người này, cậu đưa tay lên véo tai Trì Tấn rồi lôi cậu ta đi.
Tâm trạng Trì Tấn nặng nề, sắc mặt cũng không vui, trong một khoảnh khắc cậu ta thật sự muốn bất chấp đi theo, nhưng rốt cuộc cũng không thể làm cái chuyện vô liêm sỉ như nghe lén được. Hai tên con trai to xác mới đôi mươi cãi nhau một hồi rồi bỏ đi.
Cuối thu, gió lạnh thổi từng hồi, bão vừa mới qua thì đông đã cập kề gõ cửa. Giờ vẫn còn sớm, vườn hoa vắng vẻ thưa người, muộn thêm tí nữa là sẽ thấy mấy ông bà cụ hẹn nhau ra múa quảng trường.
Tùy Hoằng đối mặt với Tống Kỳ Liên ở góc vườn hoa, ở đây có cây có hoa lại cực kỳ yên tĩnh, rất phù hợp để nói chuyện.
Thực ra Tùy Hoằng đã đoán được lý do người này tới đây, vậy nên anh ta hoàn toàn không tỏ ra kinh ngạc khi Tống Kỳ Liên lấy kết quả giám định quan hệ mẹ con của Tạ Lam Sơn và Cao Châu Âm ra.
“Chuyện này thì chứng tỏ được điều gì?” Tùy Hoằng xem báo cáo rồi trả cho Tống Kỳ Liên, anh ta ra vẻ thờ ơ, “Có lẽ bọn họ vốn không có quan hệ huyết thống…”
Lời anh ta bị người phụ nữ đã sắp bên bờ vực sụp đổ tinh thần cắt ngang.
“Vậy phải giải thích vụ cái bớt thế nào? Vậy phải giải thích sự khác biệt trong tính cách của anh ấy thế nào? Anh ấy ở bên cạnh tên trùm buôn thuốc phiện nguy hiểm nhất thế giới sáu năm trời, tại sao lại không có vết thương nào trên người?”
Tùy Hoằng nhắm mắt lại nghe Tống Kỳ Liên khóc lóc kể lể rồi lại chất vấn lên án, anh ta cũng biết chuyện này giấu ai thì được nhưng chắc chắn không thể gạt được cô.
“Trên cánh tay của bố chồng tôi toàn là vết dao, trước đây tôi từng hỏi ông ấy, ông ấy nói khi nằm vùng sẽ khó tránh được việc phải đối đầu với đám buôn ma t úy, đôi khi sẽ phải lấy dao rạch lên người để tránh bị ép dùng thuốc phiện, ông còn nói tám đến chín mươi phần trăm số đặc vụ nằm vùng chống ma t úy đều sẽ phải chịu cảnh này, nhưng tại sao chỉ riêng Tạ Lam Sơn không có?” Tống Kỳ Liên lấy bức tượng gỗ điêu khắc trong túi ra, run rẩy đưa tới trước mặt Tùy Hoằng, cô khóc đến độ sụp đổ giữa mùa thu trời quang mây đãng, “Tôi xin anh, xin anh đừng gạt tôi nữa, đó là người tôi đã yêu từ năm mười hai tuổi, chắc chắn tôi không thể phán đoán sai lầm… Chắc chắn anh ấy đã gặp chuyện gì đó trong thời gian nằm vùng… có đúng không…”
Tùy Hoằng siết chặt nắm tay nhưng vẫn không nói nổi một lời.
“Chắc chắn anh biết sự thật.” Thái độ của người trước mặt rõ ràng đã cho thấy có vấn đề, người phụ nữ không chờ nổi đáp án nữa nên quyết định đánh cược một phen, cô hung dữ gào lên, “Nếu anh không nói cho tôi, giờ tôi sẽ cầm toàn bộ những bằng chứng này tới tìm cục trưởng của các người!”
Tống Kỳ Liên xoay người định đi nhưng Tùy Hoằng hoàn hồn lại đã giữ chặt lấy cô.
“Kỳ Liên, đừng như thế.” Tùy Hoằng gằn giọng, “Cô sẽ hại cậu ấy đấy!”
Đây là lần đầu Tống Kỳ Liên thấy người đàn ông này mất kiểm soát đến mức đó, cô từng gặp anh ta mấy lần trước đây khi Tạ Lam Sơn còn chưa đi nằm vùng, đội trưởng Tùy thuộc trung đoàn phòng chống tội phạm ma t úy của tỉnh trước giờ luôn ung dung nhã nhặn, là người dù Thái Sơn có sụp xuống ngay trước mặt cũng không biến sắc. Nhưng lúc này anh ta lại nhíu chặt mày, hai hốc mắt đỏ bừng, đôi môi mấp máy muốn nói lại thôi, ngay đến tay cũng run rẩy siết chặt.
“Đồng chí… Đồng chí Tạ Lam Sơn… Cậu ấy…” Tùy Hoằng ấp a ấp úng, anh ta run bần bật.
Thực ra đội cảnh sát xưng hô với nhau khá tùy ý, họ gì thì gọi thế, lớn tuổi hơn chút thì gọi lão còn nhỏ tuổi hơn thì gọi tiểu, nếu quan hệ thân thiết hơn thì sẽ có biệt danh khác, trừ phi trêu ghẹo nhau, chứ không thì bình thường rất khó có thể nói hai chữ “đồng chí” ra khỏi miệng. Sau khi nghe người trước mặt nói ra hai chữ này, Tống Kỳ Liên cảm thấy như bị đánh thẳng vào ngực, tim cô đập loạn, cô cảm giác được mọi chuyện không ổn.
Quả nhiên, Tùy Hoằng khẽ nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt đàn ông chảy xuống, anh ta run rẩy nói: “Đồng chí Tạ Lam Sơn đã hi sinh rồi…”
Hai chữ “hi sinh” như sấm sét đánh giữa trời quang, Tống Kỳ Liên mất hồn mất vía, đứng chết trân tại chỗ.
“Chuyện xảy ra vào đêm trước nhiệm vụ phối hợp của ba nước, và có lẽ cũng chỉ còn một tháng nữa là A Lam đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng… Cậu ấy rất lương thiện, vì cứu một cô gái bị người ta c**ng hi3p mà bị dẫn vào một con ngõ tối, cuối cùng bị tập kích…” Tùy Hoằng ho hai tiếng, mặt đầy bi thương, “Đến khi chúng tôi tìm được cậu ấy thì đã quá muộn rồi…”
Tống Kỳ Liên nói đúng, làm sao mà một cảnh sát chống tội phạm ma t úy tuyến đầu xâm nhập vào hang ổ của chúng suốt sáu năm có thể không có vết thương nào? Khi đó Tạ Lam Sơn nằm [email protected] truồng trên bàn khám nghiệm tử thi, đầu và mặt của anh đã bị gậy sắt đập vài chục cái, vậy nên hốc mắt và xương gò má đã lõm xuống, gương mặt gồ ghề mấp mô đến đáng sợ, vẻ điển trai ngày trước đã không còn lại chút gì. Anh cứ thế chìm vào giấc ngủ với khuôn mặt máu thịt lẫn lộn và những vết thương sâu có nông có trải khắp toàn thân, có lẽ đã nhiều năm rồi anh chưa có được một giấc ngủ ngon như vậy, ngay đến bác sĩ quen nhìn cảnh máu me cũng phải rơi nước mắt trước cảnh tượng vừa thảm khốc vừa bình yên này…
“Vậy xác… di thể của A Lam đang ở đâu?” Tống Kỳ Liên đã giàn giụa nước mắt, vừa nói một câu ra đã phải bịt chặt miệng của mình, như thể nếu không làm vậy thì chỉ một giây sau cô sẽ òa lên và sụp đổ.
“Vì Mục Côn chưa sa lưới, vẫn phải tiếp tục duy trì thân phận ‘Tạ Lam Sơn’ này, vậy nên không thể đưa di thể của cậu ấy trở về Trung Quốc một cách ầm ĩ phô trương. Tôi chôn cậu ấy trong một ngôi chùa ở vùng nông thôn Myanmar, bên cạnh một cái tháp, không lập bia…”
Tống Kỳ Liên cố gắng tưởng tượng hình ảnh Tạ Lam Sơn hi sinh, nhưng cô đau đớn nhận ra sau khi biết được sự thật, cô gần như không thể phác họa dung mạo của anh sau khi trưởng thành, trong mắt cô ngập tràn dáng hình Tạ Lam Sơn của mười năm về trước, một chàng thiếu niên có trái tim nhân hậu và một bờ vai vững chãi, anh đứng đó mỉm cười với cô trong suốt những tháng ngày khờ dại mông lung, vừa thuần khiết lại vừa đẹp đẽ tựa như bức tượng được đắp nặn trong điện thờ. Tạ Lam Sơn vẫn luôn như vậy, dù anh ít nói, còn ít cười hơn, nhưng khi cười thì rực rỡ như những tia nắng mùa đông, rất đỗi dịu dàng.
Tống Kỳ Liên chợt nhớ ra một chuyện, cô nức nở hỏi: “Vậy Tạ Lam Sơn hiện tại là ai?”
“Vào thời điểm đó quân đội Hoa Kỳ đang nghiên cứu một dự án, đó là hiện thực hóa việc truyền ký ức giữa các loài động vật thông qua phương thức kết hợp giữa tiêm RNA và phẫu thuật mở sọ, tất nhiên vì một số vấn đề liên quan tới đạo đức mà thí nghiệm này đã bị đình chỉ. Khi ấy công nghệ thử nghiệm vẫn còn non nớt, cũng chưa biết được tác dụng phụ là gì, thậm chí còn không biết liệu có thành công trên người hay không. Nhưng chiến dịch ba nước phối hợp tiêu diệt Mục Côn không thể thất bại trong gang tấc ngay thời điểm then chốt…” Tùy Hoằng khẽ thở dài, “Tình cờ là ngay trước khi A Lam xảy ra sự cố, chúng tôi đã phát hiện một phạm nhân trong tù, ngoại hình của người này gần như giống cậu ấy như đúc, như thể số phận đã định sẵn để chuẩn bị vì cuộc thí nghiệm này…”
“Nhà tù…” Đả kích ập tới liên tiếp, Tống Kỳ Liên không dám tin vào tai mình, “phạm tội gì?”
“Đó là một…” Tùy Hoằng tỏ ra vô cùng đau khổ, vừa đau khổ vừa khó xử, chần chừ rất lâu mới nói ra sự thật, “một phạm nhân tử hình, nói chính xác hơn thì đó là một kẻ giết người hàng loạt đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người…”
Tiếng khóc thê lương của Tống Kỳ Liên cắt ngang lời tường thuật của Tùy Hoằng, cô vừa khóc vừa cười, sau một hồi thì gào lên đầy tuyệt vọng: “Chẳng phải anh luôn miệng nói anh ấy là một phần tử của Lam Hồ sao! Anh ấy là cấp dưới mà anh tự hào nhất hay sao! Người ấy tin tưởng anh, kính trọng anh như thế, sao anh có thể làm như vậy?!”
“Đây là quyết định của cá nhân tôi, bên cục trưởng Bành không hề hay biết, nhưng tôi tin A Lam dưới suối vàng có biết thì cũng chắc chắn sẽ nghe theo sự sắp xếp này, cậu ấy là một chiến sĩ, đây là sứ mệnh của cậu ấy!” Lại thêm vài tiếng ho nữa, giọng người đàn ông đã run lên, nước mắt cũng lã chã rơi, “Huống hồ tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy hi sinh nơi đất khách quê người, tôi phải làm gì đó cho cậu ấy, tôi thật sự hi vọng… tôi thật sự hi vọng cậu ấy có thể sống tiếp. Dù chỉ có một phần một vạn xác suất thành công, dù dùng cách thức không ai thấu hiểu như thế… tôi vẫn hi vọng A Lam có thể sống sót…”
“Tôi phải nói cho cục trưởng của mấy người biết, tôi phải nói từ đầu đến cuối chuyện này cho cục trưởng của các người…” Tống Kỳ Liên gần như sụp đổ, cô quay đầu lao ra ngoài.
Nhưng lại bị Tùy Hoằng ngăn cản thêm lần nữa.
“Kỳ Liên!” Tùy Hoằng kéo tay Tống Kỳ Liên rồi gầm lên với cô, “Cô có từng nghĩ đến không, đất nước chúng ta không có luật ân xá cho tử tù, một khi chuyện này vỡ lở, A Lam… không, Tạ Lam Sơn hiện tại chắc chắn sẽ bị xử bắn ngay lập tức…”
Tống Kỳ Liên không đứng vững nổi nữa, cô bám lấy hai tay Tùy Hoằng rồi từ từ quỳ xuống. Sau khi nhận được kết quả giám định, cô đã tính toán đủ điều, cô đã nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn những khả năng từ có thể đến không thể, nhưng cô không thể ngờ sự thật lại hiện ra trước mắt một cách tàn nhẫn và máu me như thế. Cô bắt đầu hối hận, vô cùng hối hận, tại sao không giả vờ hồ đồ ngu muội, tại sao lại cứ khăng khăng đòi tìm bằng được sự thật này?
“Nhưng chính anh cũng chưa từng nghĩ… nếu có một ngày anh ấy phát hiện ra sự thật này…” Tống Kỳ Liên đã quỳ rạp xuống đất, cô khóc một cách tuyệt vọng, xương cốt máu thịt trong người đều hóa thành nước mắt chảy ra đến khô kiệt, cuối cùng chỉ còn lại một cái xác trống rỗng, không còn chút sức lực nào. Cô chợt nhận ra bi ai và khiếp sợ hiện tại của mình không thể sánh bằng một phần vạn Tạ Lam Sơn nếu anh biết được sự thật. Cô ngẩng đầu nhìn Tùy Hoằng, chất vấn anh ta bằng giọng điều vô vàn buồn đau, “Anh làm thế nào để một vị Bồ Tát chấp nhận bản thân trở thành một con quái vật đây…”