Sáng sớm hôm sau, Tạ Lam Sơn mềm nhũn trong chăn bị đánh thức bởi một cú điện thoại của Đào Long Dược.
Giọng của cả hai người đều nghe hơi uể oải, một tên là đau đầu vì rượu, một tên là đau thắt lưng do [email protected] tình, đội trưởng Đào cố gắng xốc lại tinh thần, hắn cao giọng gào to: “Một xác phụ nữ đã được phát hiện gần quán bar chúng ta uống rượu tối qua!”
Lần này thì cả hai đều tỉnh lại ngay lập tức, Đào Long Dược tiện đường tới đón Tạ Lam Sơn đến hiện trường vụ án, Tạ Lam Sơn hôn tạm biệt Thẩm Lưu Phi, một tay nhấc bộ đồng phục cảnh sát còn chưa kịp tròng vào người, tay còn lại cầm bữa sáng tình yêu y làm rồi vắt chân lên vội vã rời khỏi nhà.
Xe đã chờ sẵn ở cổng khu dân cư, cửa xe được mở ra, Đào Long Dược gục đầu ngáp lên ngáp xuống, ủ rũ vẫy tay với anh, nhìn là biết còn chưa tỉnh ngủ.
“Để tôi lái cho.” Đưa túi giấy đựng bữa sáng cho Đào Long Dược, Tạ Lam Sơn đuổi người khỏi ghế lái rồi ngồi xuống.
“Ra được phòng khách vào được nhà bếp à, thầy Thẩm nhà cậu hoàn hảo ghê.” Hai lát bánh mì nướng kèm trứng ốp sunny-side up, rau củ xay nhuyễn thêm cả cá hồi, bánh mì được nướng vàng óng đẹp mắt, mùi lúa mạch thơm hấp dẫn vô cùng. Đào Long Dược không nhịn được mà nói một tiếng “à ha”, bắt đầu cợt nhả trêu chọc Tạ Lam Sơn, “Mà không biết có vào được phòng ngủ không, có làm ấm được giường không?”
“Lo mà ăn đi.” Tạ Lam Sơn nín cười giả vờ tức giận, “Ăn hết thì chợp mắt một lúc, tới nơi tôi gọi.”
Cơn đau đầu ập đến quá kinh khủng, dạ dày lại cồn cào, Đào Long Dược ăn ngấu nghiến không thèm khách sáo, sau đó dựa vào ghế phó lái rồi làu bàu nhắm mắt lại.
Tạ Lam Sơn khởi động xe, lúc đánh lái thì có quay đầu nhìn hắn, đội trưởng Tiểu Đào của tổ trọng án không thuộc dạng đẹp trai hàng đầu nhưng được cái thần thái kiên cường, ngay cả vết sẹo trên mặt cũng toát ra vẻ oai phong hùng dũng, khuôn mặt lúc nào cũng sáng sủa chói chang chứ không phải dáng vẻ héo rũ bơ phờ hôm nay. Tạ Lam Sơn ph óng đãng cả đêm với Thẩm Lưu Phi, giờ vẫn còn hơi hâm hấp sốt và đau đầu mà cũng không uể oải như hắn, anh cười hỏi: “Sao mệt đến mức này vậy, điên cuồng lần cuối trước hôn nhân à?”
“Khướt!” Đào Long Dược trợn mắt quay đầu nhìn Tạ Lam Sơn đầy ai oán, “Cậu rời đi một lúc là bọn tôi giải tán rồi, buổi tối về bệnh viện trông ông già, mà cuối cùng bị ông ấy nói cho cả đêm vì chuyện của cậu đấy!”
Tạ Lam Sơn kinh ngạc: “Chuyện của tôi? Chuyện gì của tôi?”
Đào Long Dược cũng thấy ngạc nhiên, hắn ngồi thẳng dậy: “Sao nào, cậu vẫn chưa biết Tống Kỳ Liên gửi cho cục phó Lưu một bản báo cáo đánh giá tâm thần của cậu à?”
Tạ Lam Sơn bình tĩnh gật đầu: “Tôi tưởng cô ấy muốn gửi báo cáo đó lên tỉnh.”
Đào Long Dược bĩu môi: “Có gửi lên tỉnh hay không thì tôi không biết, nhưng tối qua Lưu Diễm Ba đích thân tới bệnh viện thăm ông già và nói chuyện này với ông ấy.”
Thái độ và giọng điệu cứng rắn y như mẹ chồng của Đào Long Dược đã để lộ ra vài thông tin đáng lo, Tạ Lam Sơn nghĩ một lát rồi hỏi: “Báo cáo của Kỳ Liên nói thế nào?”
“Hầy, nói một đống luôn, có vài thuật ngữ tôi không hiểu lắm.” Quả nhiên Đào Long Dược bắt đầu thở dài, “Đại khái là trong báo cáo gửi cho Lưu Diễm Ba, cô nàng nói cậu đã trượt đánh giá tâm lý và có xu hướng tấn công bạo lực nghiêm trọng, không phù hợp để đảm nhận khối lượng công việc quá nặng cũng như nhiệm vụ điều tra tội phạm nguy hiểm, xuất phát từ việc lo lắng đề phòng các hành vi trái pháp luật, cô ấy đề xuất điều cậu tới đội cảnh sát giao thông.”
Từ phản ứng khác thường mấy ngày nay, Tạ Lam Sơn cũng không cảm thấy bất ngờ khi Tống Kỳ Liên đưa ra kết quả như vậy, anh siết chặt vô lăng, giữ thái độ bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước nhưng không lên tiếng.
Đào Long Dược nói tiếp: “Trước giờ Lưu Diễm Ba vẫn luôn ngứa mắt cậu, lần trước cậu còn làm ầm ĩ như vậy trong tiệc sinh nhật của vợ ông ta vì chuyện của Lưu Minh Phóng nữa nên ông ta nhất quyết muốn làm lớn cái bản báo cáo đó. Vậy nên khi ông già hỏi tôi rốt cuộc là làm sao, tôi chỉ nói là Kỳ Liên vì yêu sinh hận, không có được cậu nên mới có ý gài cậu…”
Tạ Lam Sơn lạnh lùng cắt lời hắn: “Kỳ Liên không phải người như vậy.”
Đào Long Dược cảm thấy thằng nhóc này rõ vô ơn, giờ nào rồi còn trọng sắc quên nghĩa như thế chứ, hắn cao giọng hỏi ngược lại: “Không lẽ cậu chính là một tên có xu hướng bạo lực?”
Tạ Lam Sơn không quan tâm bản thân bị người khác nhìn nhận thế nào, anh vẫn nhìn về phía trước, kiên định lặp lại lần nữa: “Cô ấy không phải người như vậy.”
Tại một công viên vắng vẻ gần quán bar, ông cụ đi tập thể dục buổi sáng đã phát hiện một xác phụ nữ bán khỏa thân nằm dưới đống lá rụng, ông sợ tới mức phát bệnh tim tại chỗ, hiện trường vụ án giờ đã được phong tỏa.
Nếu không có xác chết, xe cảnh sát chạy qua hiện trường cùng với những hàng dây phong tỏa màu vàng thì đáng ra đây sẽ là một mùa thu đẹp đẽ và tĩnh lặng, thỉnh thoảng sẽ có tiếng chim hót líu lo, lá vàng chao nghiêng rơi xuống.
Một cô gái trẻ với nửa khuôn mặt bị vùi lấp trong bùn, áo bên trên bị xé rách toạc, nửa [email protected] dưới thì hoàn toàn [email protected] trụi, trên cổ có một chiếc vòng cổ cho chó màu đen có đinh tán kim loại. Cái xác đã bắt đầu thối rữa, những mảng màu xanh lá đậm giống như mạng nhện xuất hiện một cách kỳ dị dưới lớp da trắng bệch, mùi thối của xác chết bốc lên nồng nặc.
Tô Mạn Thanh tiến hành khám nghiệm tử thi sơ bộ tại hiện trường như thường lệ, là một trong số ít những chuyên viên pháp y là nữ có thể ra thực địa ở thành phố Hán Hải, chị ta rất tập trung khi làm việc, hoàn toàn không hề thua kém đấng mày râu.
“Phán đoán ban đầu là nạn nhân nữ đã tử vong vào ba ngày trước, trên đầu có dấu vết bị đánh đập, trước khi chết đã bị xâm hại tình d*c một cách thô bạo…”
Tô Mạn Thanh chuyển xác cô gái tới, khóe miệng của cô gái bị rạch ra bằng dao rồi lại được khâu lại bằng kim chỉ, đôi mắt mở to ngập tràn tuyệt vọng nhưng miệng lại bị ép phải ngoác ra cười, khuôn mặt vừa khóc vừa cười nhìn vô cùng quái dị. Tạ Lam Sơn thấy gương mặt của thi thể thì khựng lại: “Là cô ấy à?”
Đào Long Dược hỏi: “Cậu gặp cô ta rồi sao?”
Tạ Lam Sơn gật đầu: “Cô ấy sống cùng tòa nhà với Thẩm Lưu Phi, chúng tôi có chạm mặt mấy lần.”
“Đây không phải hiện trường đầu tiên mà là địa điểm vứt xác cuối cùng, trong túi xách của nạn nhân…” Tô Mạn Thanh vạch chiếc áo len màu hồng pastel che trên bụng xác chết, mọi người nhìn thấy thì đồng loạt hít sâu một hơi.
Một mảnh da lớn hình con bướm đã bị lột ra khỏi bụng cô gái.
Tạ Lam Sơn sửng sốt choáng váng như bị người ta bổ một nhát rìu, ngay lập tức mồ hôi đầm đìa, sống lưng ớn lạnh.
Đào Long Dược đứng cạnh để ý thấy phản ứng bất thường của anh thì khẽ gọi mấy tiếng: “A Lam, A Lam?”
“Hơi… hơi đau đầu.” Phụ nữ, máu tươi, lột da, hiện trường hỗn loạn… Tạ Lam Sơn rơi vào thứ cảm giác như déjà vu* cuốn lấy làm anh không thể nhúc nhích, mãi lâu sau mới hoàn hồn. Anh vừa nói dối bị đau đầu vừa cảm thấy hoang mang không biết rốt cuộc mình đang giấu giếm điều gì.
*Déjà vu, là một từ mượn tiếng Pháp diễn tả cảm giác mà trong đó, một người cảm thấy như đã trải qua tình huống hiện tại trước đây.
Thi thể phải được đưa về cục thành phố để tiến hành khám nghiệm kỹ hơn, vì Tạ Lam Sơn biết nạn nhân nên danh tính của cô được xác định rất nhanh, công tác điều tra sau đó ùn ùn kéo tới, không thể chậm trễ một giây.
Khi đi về, Đào Long Dược chuyển thành người lái, Tạ Lam Sơn ngồi ghế phó lái chống cằm nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đôi mày vẫn nhíu chặt, dường như anh đang có mối bận tâm nặng nề.
“Tôi cứ cảm thấy vụ án này trông quen quen, hầy, Tạ Lam Sơn?” Đào Long Dược vốn định thảo luận vụ án nhưng gọi mấy lần cũng không thấy người kia đáp lại, hắn đoán anh lại đau đầu nên khuyên bảo, “Rốt cuộc sức khỏe của cậu bị làm sao thế? Trước thì hay đau đầu, giờ không những đau đầu mà còn suốt ngày sốt, hay cậu nhờ Đoàn Lê Thành kiểm tra não bộ một lần đi, anh ta đỉnh lắm…”
Đào Long Dược không chú ý tới màn khiêu khích của Đoàn Lê Thành trong quán bar tối hôm đó, đương nhiên cũng không biết chuyện Tạ Lam Sơn và hắn ta có khúc mắc với nhau. Nhưng lúc này Tạ Lam Sơn đã chẳng còn tâm sức đâu mà nghĩ tới Đoàn Lê Thành nữa, anh thật sự cảm thấy vụ án này rất quen.