---•---
Theo động tác của hắn Tống Ngọc Trạch nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm khóe môi của mình.
Ánh mắt Tống Trấn tối sầm lại, hỏi Tống Ngọc Trạch: "Có muốn ăn cái khác không?" Vừa nói vừa kéo cánh tay y đặt lên nơi đã sớm cương cứng của mình.
Tống Ngọc Trạch bị xúc cảm nóng bỏng kia làm cho hoảng sợ, lập tức thu hồi tay: "Không muốn ăn."
Tống Trấn hơi thất vọng: "Tiểu Trạch con thật không công bằng, vừa rồi ta cũng giúp con mà."
Tống Ngọc Trạch nghĩ đến việc phải hàm chứa đồ vật thô to của Tống Trấn liền cảm thấy đau đầu, không được, miệng nhất định sẽ rất đau, tuyệt đối không thể. Y lắc đầu nói: "Không được."
Tống Trấn: "Được rồi, vậy Tiểu Trạch dùng răng giúp ta kéo khóa được chứ." Nói xong, tay hắn chống sau giường, chân mở ra đối diện với Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch ngẫm lại, việc này thì có thể làm được, y quỳ gối giữa hai chân Tống Trấn, cúi đầu, dùng hàm răng trắng tuyết cắn khóa kéo của quần Tống Trấn.
Một cổ nhiệt khí cùng hương vị nam tính nhàn nhạt xông vào mũi, Tống Ngọc Trạch đỏ mặt, tuy rằng cách một tầng vải nhưng y vẫn có ảo giác rằng vật thô lớn kia của Tống Trấn đang đánh vào trên mặt mình.
Thật vất vả mới mở xong, Tống Ngọc Trạch đã nóng đến đổ đầy mồ hôi.
Tống Ngọc Trạch đang muốn rời đi, ai ngờ Tống Trấn đột nhiên đè lại, áp đầu y hướng vào phía dưới của hắn.
"Ô!!!" Y thiếu chút nữa không thở nổi, vừa xấu hổ lại vừa tức giận mà ra sức đấm đánh Tống Trấn, lúc này Tống Trấn mới buông y ra.
Tống Ngọc Trạch hít thở vào mấy phần không khí mới mẻ, giận dỗi ngồi dậy véo cổ Tống Trấn. Tống Trấn buồn cười tùy y phát tiết, nhân cơ hội cởi hết quần áo của mình.
Tống Ngọc Trạch sau đó mới phát hiện bản thân đã dựa vào Tống Trấn, vật thô to kia của hắn đang cọ qua cọ lại ở phần đùi trong của mình.
Y vội vàng đứng dậy tránh thoát, cau mày nhìn côn thịt to lớn của Tống Trấn.
Vật kia của hắn lớn đến khiến y sợ hãi, đem y đi so với hắn thật sự không đáng là gì. Tiểu Tống Ngọc nhan sắc có phần phấn nộn, mà dương vật của Tống Trấn lại là màu tím đen, vừa thô vừa dài, tương tự như khí thế của hắn, thập phần kiêu ngạo.
Tim Tống Ngọc Trạch lại bắt đầu đập loạn, vội vàng dời tầm mắt không dám nhìn.
Tống Trấn tiến lên, ghé vào bên tai y hỏi: "Sao lại không nhìn? Đây chính là bảo bối có thể làm con sung sướng, không nhìn nhiều thêm một chút sao?"
Tống Ngọc Trạch: "Đồ vật của ông xấu quá, tôi không muốn xem."
Tống Trấn khẽ cười: "Hửm? Đồ vật xấu như vậy nếu cắm vào tiểu huyệt xinh đẹp của con hẳn là cũng sẽ đẹp hơn một chút, con thấy sao?"
Tống Ngọc Trạch che miệng hắn lại: "Câm miệng câm miệng, sao ông lại luôn nói mấy câu làm người khác thấy thẹn như vậy."
Tống Trấn cười ha ha khiến cho lòng bàn tay của Tống Ngọc Trạch ngứa ngáy, lúc y muốn thu về lại bị Tống Trấn bắt lấy, đặt ở trong miệng, liếm ướt từng ngón.
Tống Ngọc Trạch bị hắn liếm đến khóe mắt cũng ướt át, mắt hơi hồng mà mắng hắn biến thái.
Ánh mắt Tống Trấn sâu thẳm nhìn y như muốn nuốt vào bụng của mình, thấp giọng nói: "Làm sao bây giờ, hiện tại rất muốn làm con nhưng ở đây không có bôi trơn."
Tống Ngọc Trạch nhớ tới lúc trước bị Tống Trấn làm, nhớ tới cảm giác đau đớn sống không bằng chết đó, y vội vàng lắc đầu: "Tuyệt đối không được."
Tống Trấn đáp một tiếng, đi đến ngăn tủ đầu giường mở ra, tìm kiếm khắp nơi một lúc rồi lấy ra tuýp thuốc bôi, hỏi y: "Cái này được không?"
Tống Ngọc Trạch lớn tiếng nói: "Làm sao mà tôi biết được, biến thái, ông không được lại đây."
Tống Trấn ý cười nhẹ nhàng nhìn y: "Vậy thử một chút sẽ biết." Nói xong thì đi qua bắt lấy Tống Ngọc Trạch đang muốn chạy trốn.
Tống Ngọc Trạch bị hắn ấn dưới thân, y như muốn khóc tới nơi, âm thanh run rẩy nói: "Không muốn, tôi thật sự rất sợ."
Tống Trấn tựa như trấn an, hôn sau cổ y: "Đừng sợ, ta sẽ bôi trơn thật tốt, được không? Ta thật sự rất muốn tiến vào..."
Tống Ngọc Trạch bị âm thanh cầu xin của Tống Trấn làm cho trái tim cũng mềm xuống, che mặt của mình lại, nhỏ giọng nói: "Sợ ông rồi, nếu ông dám làm đau tôi..."
Tống Ngọc Trạch thỏa hiệp khiến cho Tống Trấn vui mừng vô cùng, đây là lần đầu Tống Ngọc Trạch chủ động để hắn tiến vào, thật sự phấn khởi tới mức muốn nổ tung.
Hắn sờ bờ mông của Tống Ngọc Trạch rồi mới tách ra, lập tức thấy được bông hoa nhỏ kia đang run rẩy.
"Hưm." Hai tay Tống Ngọc Trạch nắm chặt chăn, Tống Trấn dùng ngón tay đưa thuốc bôi vào bên trong, y vùi đầu mình vào ổ chăn, toàn thân đều run rẩy do khẩn trương.
Khuếch trương làm rất thuận lợi, đến khi ba ngón tay của Tống Trấn chen vào, Tống Ngọc Trạch vẫn chưa cảm thấy quá đau.
Phần dưới cơ thể buộc chứa vào dị vật khiến Tống Ngọc Trạch cảm thấy rất kỳ lạ, nhịn không được khóe mắt đỏ lên, làm sao bây giờ y cảm thấy bản thân như bị chơi hỏng rồi.
Ba ngón tay của Tống Trấn vừa rút ra thì lập tức có một vật thô nóng không hề dự liệu chen vào.
Tống Ngọc Trạch đột nhiên nắm chặt chăn, lớn tiếng mắng: "A! Đau quá...Cút ra."
"Bảo bối, thả lỏng được không? Thả lỏng con sẽ không đau."
"Thả lỏng cái đầu ông, ông đi chết cho tôi, không làm, đồ vật của ông quá lớn, căn bản không làm được." Tống Ngọc Trạch đau đến liên tục kêu thảm.
Tống Trấn tên đã lên dây không thể không bắn, hắn nhịn không được mắng một tiếng, dùng sức đè Tống Ngọc Trạch lại: "Đừng quậy, không phải trước kia đã làm qua rồi sao? Lúc đầu thì đau, con nhịn một lúc sẽ thấy thoải mái thôi."
Nói xong, Tống Trấn nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm mạnh vào, kỳ thật bôi trơn được làm rất tốt, ra vào so với tưởng tượng càng thuận lợi.
Mặc kệ Tống Ngọc Trạch khóc mắng, dù sao Tống Trấn cũng nhịn không được ấn eo y hung hăng đâm vào. Hơn nữa thanh âm mắng chửi cùng với tiếng khóc của Tống Ngọc Trạch càng dẫn ra nội tâm thô bạo của hắn, khiến hắn càng thêm dùng sức ra vào bên trong cơ thể y.
Nước mắt sinh lý theo khóe mắt y chảy xuống, mắt đỏ lên mắng: "Tống Trấn, ông là tên tiểu nhân, đồ lừa đảo, ông không thể ôn nhu một chút được sao?"
Mỗi lần Tống Trấn làm tình đều như dã thú, sức lực rất lớn, nửa người trên tinh tráng đè nặng Tống Ngọc Trạch, phía dưới cũng tiến quân không hề cố kỵ.
Tống Trấn thở gấp, côn thịt không ngừng đưa vào tiểu huyệt Tống Ngọc Trạch, đè nặng giọng nói: "Không còn cách nào, bên trong của Tiểu Trạch thật thoải mái, ta vừa vào là muốn hung hăng làm con, không dừng được."
Tống Ngọc Trạch thiếu chút nữa muốn mắng một tiếng thô tục, cho nên đây đều là tại y sao?
Tống Ngọc Trạch nửa chết nửa sống ghé vào giường, trong lòng có xúc động muốn mặc kệ tất cả, dù sao cũng đã bị đâm đến chết lặng rồi, chân không khép lại được, cứ tùy tiện để Tống Trấn chơi đi, cùng lắm thì bị làm tới chết thôi.
Lúc này Tống Trấn tiến vào, dường như có một dòng điện lưu trực tiếp xông lên khiến cho cả người Tống Ngọc Trạch cảm thấy không khỏe, y siết chặt ngón tay, phát ra một tiếng rên rỉ.
Lần đâm vào vừa rồi không đau, ngược lại sướng muốn chết.
Tống Trấn cười cười: "Tìm được rồi, là chỗ này phải không." Nói xong lại mạnh mẽ đâm vào điểm kia.
"A...Đừng..." Tống Ngọc Trạch nhịn không được phát ra từng tiếng than nhẹ, hai chân mềm nhũn, tiểu huyệt ra sức co lại, trong đầu tràn ngập khoái cảm khiến y không thể tự hỏi bất cứ điều gì.
Tống Trấn cũng bị y kẹp đến sảng khoái vô cùng, hưng phấn nói: "Tiểu Trạch...Con thật nóng...Kẹp ta thật thoải mái, ừm...Chặt quá."
Tống Ngọc Trạch bị Tống Trấn làm đến hai mắt không còn tiêu cự, y cắn mạnh tay của mình thừa nhận từng đợt khoái cảm, cho đến khi thật sự chịu không nổi mới đưa tay kéo Tống Trấn lại: "Không...Không được, chậm...Chậm một chút."
Bị Tống Trấn luân phiên ra vào như thế, linh hồn của y như sắp tách khỏi thể xác, khắp người đều bị cảm giác xa lạ khác thường này xâm chiếm, lấp đầy, ngay cả côn thịt thô to của hắn chôn ở bên trong thân thể cũng không còn khiến y khó chịu, ngược lại hy vọng đối phương càng thêm hung hăng yêu thương mình.
Tống Trấn thấy Tống Ngọc Trạch dần có khoái cảm thì càng thêm dùng sức tùy ý tiến vào bên trong, như muốn cắm xuyên qua cơ thể đối phương.
Tống Ngọc Trạch không ý thức mà vặn vẹo mông, hùa theo động tác của Tống Trấn để hắn cắm vào càng sâu. Mồ hôi của hai người tích thành giọt lớn chảy xuống khiến cho chăn gối dưới thân thấm ướt một mảng lớn, trong không khí đều là hơi thở ái muội.
Tống Trấn cúi người, ghé vào bên tai y hỏi: "Làm con sướng không, thoải mái không?"
Tống Ngọc Trạch vừa mở miệng lại thành một chuỗi tiếng rên rỉ rách nát.
"Thoải mái sao? Tiểu Trạch, nói ta nghe."
"Ừm...Thoải mái, nhanh lên...Dùng sức...A...Chơi hư tôi đi." Tống Ngọc Trạch bị khoái cảm đánh vào, thần chí không rõ, khóc ròng nói.
Tống Trấn nghe câu này thiếu chút nữa bắn ra, hắn rủa thầm một tiếng, vỗ mông y, nói: "Ai cho con dâm đãng như thế?"
Tống Ngọc Trạch cắn răng, bị Tống Trấn đâm ra từng tiếng rên rỉ mê người.
Tống Trấn chịu không nổi tiểu gia hỏa này, phản ứng khi làm tình rất thành thật, khiến hắn rất thích, thích đến nỗi hận không thể làm chết y.
Hắn trở người Tống Ngọc Trạch lại, cầm gối đầu lót dưới thân y, kéo cao một chân trắng tuyết thon dài của y gác lên vai, tiếp tục từ chính diện vùi đồ vật của mình vào cơ thể đối phương, một lần nữa nổ lực cày cấy.
Tống Ngọc Trạch bị từng đợt tình dục đẩy lên cao trào, khuôn mặt luôn lạnh lẽo tràn ngập mị thái, theo dục hỏa của Tống Trấn, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh.
Tống Ngọc Trạch bị hắn làm cho bắn ra trước, theo sau dư vị cao trào là tiểu huyệt mãnh liệt co rút, chặt chẽ bao lấy dương vật của Tống Trấn.
Tống Trấn nhịn không được cúi xuống hôn Tống Ngọc Trạch rồi nhanh chóng đâm vào rút ra vài cái, bắn vào bên trong cơ thể y.
Hai người ôm nhau, thoát lực mà thở gấp, trên người ướt đẫm như từ trong đầm nước đi ra.
Một lúc lâu sau Tống Ngọc Trạch đột nhiên nhìn Tống Trấn, giọng nghẹn ngào hỏi: "Chúng ta như vậy có phải là loạn luân không?"
Bàn tay Tống Trấn đang vuốt ve vành tai y dừng lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Sợ sao?"
Tống Ngọc Trạch trầm mặc một hồi, rồi nói: "Cảm giác sẽ bị trời phạt." Tuy rằng y không phải là Tống Ngọc Trạch nhưng xét về phương diện huyết thống của thân thể thì xác thực là cha con.
Tống Trấn thấp giọng cười một tiếng, nói: "Phải không? Nếu thật sự trời có phạt, ta cũng sẽ chắn cho con, không cần sợ."
Tống Ngọc Trạch không nói, trở tay ôm chặt Tống Trấn, mắt nhắm lại dựa vào lòng ngực của hắn.