---•---
Trương Thanh Dữ cùng Tống Ngọc Trạch đi đến bàn ăn ngồi xuống, hắn lấy ra một điếu thuốc, hỏi Tống Ngọc Trạch: "Không ngại chứ."
Tống Ngọc Trạch hơi ngẩn người, nói: "Không sao." Y nghĩ thầm, có lẽ Trương Thanh Dữ thay đổi rồi, ít nhất lúc trước hắn tuyệt đối sẽ không lễ phép dò hỏi ý kiến của người khác như thế.
Trương Thanh Dữ cười cười, hơi nghiêng đầu đốt thuốc.
Từ chỗ Tống Ngọc Trạch nhìn qua vừa lúc thấy được sống mũi cao thẳng của hắn, đường cong bên mặt rất hoàn mỹ. Môi cũng thật đẹp, khác với đường nét hung hãn của Tống Trấn, diện mạo hắn tuy rất có phong vị nam nhân, nhưng cũng có phần tinh xảo tuấn mỹ.
Hơn nữa cả người hắn thân cao, vai rộng, chân dài, ngồi ở đằng kia như là người mẫu trên một trang bìa tạp chí nổi tiếng nào đó.
Trách không được Thẩm Việt lại thích hắn như vậy, xác thật có một vẻ ngoài rất tốt.
Nhưng còn về tính cách của Trương Thanh Dữ thì Tống Ngọc Trạch không dám gật bừa. Khi đó ấn tượng của y đối với hắn quá mức sâu sắc, âm tình bất định, thủ đoạn độc ác, rất khó dây vào.
Dù hiện tại hắn đã trưởng thành, trở nên chín chắn nhưng cảm giác sẽ không bao giờ gạt người.
Có một loại người, khiến người khác vô luận như thế nào cũng không muốn đến gần, bởi vì khi hắn đứng ở đó, bọn họ liền biết người này rất nguy hiểm.
Dù bây giờ Trương Thanh Dữ biểu hiện ra dáng vẻ ưu nhã trầm ổn cũng sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy hắn ngày càng không thể nhìn thấu mà thôi.
"Nghe nói cậu học đến cao trung thì nhảy lớp, hiện tại học y ở A đại?" Trương Thanh Dữ tùy ý dựa vào lưng ghế, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay hút một hơi, chẳng chút để ý hỏi.
"Ừm." Tống Ngọc Trạch vừa ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt Trương Thanh Dữ xuyên thấu qua màn khói mỏng nhìn lại đây, trong lòng y nhảy dựng, ánh mắt của đối phương có tính xâm lược quá mạnh.
Nhưng khi nhìn một lần nữa, thì lại cảm thấy bình thường.
Trong lòng vẫn không quá thoải mái, vốn dĩ thái độ của y đối với Trương Thanh Dữ chỉ mang theo ý tứ kính nhi viễn chi. Y nhẹ nhàng vuốt ly nước trong tay, cúi đầu, sắc mặt lãnh đạm, bộ dáng không muốn nhiều lời.
•Kính nhi viễn chi: mang tâm thái kính trọng, chỉ nhìn từ xa nhưng không muốn đến gần.
Trương Thanh Dữ tinh tế nhìn y một hồi, đột nhiên nói: "Gần đây rảnh rỗi, hôm nào dẫn tôi đến trường cậu tham quan một chút được không?"
Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt trả lời: "Không có gì đẹp."
Trương Thanh Dữ: "Còn chưa xem qua sao lại biết đẹp hay không?"
Tống Ngọc Trạch trầm mặc một chút, nói: "...Tôi không rảnh."
Trương Thanh Dữ vốn đang lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe y nói như vậy cũng không tức giận, hắn chỉ khẽ cười một tiếng, chậm rãi đứng dậy kề sát vào Tống Ngọc Trạch, giọng nói mang theo ý cười: "Thật ra cậu một chút cũng chẳng thay đổi."
Tống Ngọc Trạch ngửi thấy mùi nước hoa trên người Trương Thanh Dữ, hương vị rất nhạt, có cảm giác trầm ổn không nói nên lời, ngược lại rất hợp với khí chất hiện tại của hắn.
Ngón tay thon dài của Trương Thanh Dữ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lại kề sát vào y hơn: "Cậu không rảnh...Hay không muốn nhìn thấy tôi?" Thanh âm của hắn giàu từ tính, hơn nữa lại cố ý đè thấp ngữ điệu, nghe vào như là đang tán tỉnh.
Tống Ngọc Trạch theo bản năng nhích qua bên cạnh một chút, rồi mới thực đạm nhiên mà nói: "Ừm, không muốn gặp lại cậu. Tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp làm bạn."
Trương Thanh Dữ nhướng mày trở về chỗ ngồi, không nói gì, nhìn biểu tình của hắn cũng chẳng giống tức giận, thật ra tâm tình còn rất tốt.
Bọn họ xác thật không thích hợp làm bạn, mà càng thích hợp có một mối quan hệ thân mật hơn. Trong lòng Trương Thanh Dữ vui sướng nghĩ.
Lúc này, Thẩm Việt đã làm xong đồ ăn bưng ra.
Tống Ngọc Trạch đứng dậy giúp y mang đồ ăn dọn lên bàn.
Thẩm Việt cầm chai rượu mở ra, muốn rót cho hai người. Tống Ngọc Trạch còn chưa nói thì Trương Thanh Dữ đã giành trước: "Cậu ấy không uống."
Thẩm Việt sửng sốt, Trương Thanh Dữ nhìn Tống Ngọc Trạch: "Cậu ấy yếu quá, uống một ly là say rồi."
Tống Ngọc Trạch liếc mắt nhìn hắn, nghĩ đến lần đầu tiên mình uống rượu là bị Trương Thanh Dữ ép. Y nói với Thẩm Việt: "Ừm, hai người uống là được rồi."
Thẩm Việt gật đầu, nói: "Thật đáng tiếc." Lại cẩn thận như trưng cầu ý kiến mà nhìn Trương Thanh Dữ: "Vậy...Hai chúng ta uống ha."
Trương Thanh Dữ đẩy ly rượu qua: "Được thôi, rót đầy đi."
Thẩm Việt nở nụ cười, giúp hắn rót rượu, sau đó lại rót cho mình, rồi mới nói với Trương Thanh Dữ: "Ừm, chúng ta cạn ly trước. Cảm ơn anh lần trước giúp tôi."
Khóe miệng Trương Thanh Dữ như có như không nở nụ cười, cùng cậu ta chạm ly rồi mới uống một chút.
Thẩm Việt thấy hắn uống rượu, trong lòng có chút hưng phấn nho nhỏ, cảm thấy dáng vẻ Trương Thanh Dữ uống rượu thật sự rất mê người. Lại nghĩ đến ly rượu đó của Trương Thanh Dữ đã cùng ly mình chạm qua, cậu ta cũng cảm thấy vui vẻ mà uống hết. Vốn dĩ rượu chua xót cũng bị cậu ta nếm ra một ít vị ngọt.
Trương Thanh Dữ nhướng mày, tán thưởng: "Tửu lượng không tồi." Nói xong, hắn cầm chai rượu rót thêm cho Thẩm Việt: "Ly thứ hai này, chúc mừng bạn học cũ bọn tôi vì nhờ cậu mà có duyên gặp lại, tôi cũng cảm ơn cậu."
Hiện tại trong mắt Thẩm Việt đều là hình ảnh Trương Thanh Dữ rót rượu cho mình, cũng không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ lo khẩn trương uống hết ly rượu này.
Sau khi hai ly vào bụng, trên gương mặt trắng nõn của Thẩm Việt đã hiện ra một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, ngược lại Trương Thanh Dữ một chút phản ứng cũng không có.
Tống Ngọc Trạch nhíu mi, nói với Thẩm Việt nói: "Được rồi, bụng đói uống rượu dễ say, ăn chút đồ ăn trước đi."
Thẩm Việt ngoan ngoãn nói: "Ừm." Bộ dáng ngoan ngoãn của cậu ta rất đáng yêu, trên mặt mang theo ửng hồng nhàn nhạt, dưới ánh đèn càng khiến vẻ mặt này thêm tú mỹ tinh xảo. Đại khái cảm thấy vừa rồi mình hoàn toàn bị Trương Thanh Dữ nắm mũi dắt đi có hơi mất mặt, ngượng ngùng mà gãi đầu, lại trộm nhìn Trương Thanh Dữ vài lần.
Tống Ngọc Trạch nhìn hành động đáng yêu của cậu ta cũng muốn bật cười, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy lo lắng.
Thật sự là y hề không nhìn ra Trương Thanh Dữ có chút nào thích Thẩm Việt.
Ba người tâm sự, trò chuyện, mỗi người mang theo tâm tư riêng, cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm này.
Cơm nước xong, Trương Thanh Dữ nhận một cú điện thoại, cũng không ở lại lâu mà đứng dậy rời đi.
Tống Ngọc Trạch phụ giúp thu dọn bàn ăn, thấy Thẩm Việt cô đơn ngồi trên sô pha, trong tay còn ôm cái gối ngẩn người.
Tống Ngọc Trạch thở dài đi qua, rót cho cậu ta một ly nước, hỏi: "Xảy ra chuyện gì."
Thẩm Việt nói: "Ầy, có phải hắn không thích đồ ăn tôi làm không, tôi thấy hắn chỉ ăn một miếng rồi cũng không đụng tới nữa."
Tống Ngọc Trạch nói: "Xác thật đồ ăn cậu làm cũng coi như bình thường, hơn nữa cậu nghĩ xem, hắn là đại thiếu gia mà, ăn uống đương nhiên đều là đồ ngon, tự nhiên sẽ chướng mắt những món này."
Thẩm Việt ủ rũ cụp đuôi, đưa tay đánh xuống gối ôm, lại ai oán nhìn Tống Ngọc Trạch: "Cậu cũng quá thành thật."
Tống Ngọc Trạch cười cười, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, nghiêm túc nhìn Thẩm Việt: "Tiểu Việt, cậu...Cậu thật sự thích Trương Thanh Dữ sao?"
Thẩm Việt thấy Tống Ngọc Trạch nghiêm túc như thế cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó ôm gối nằm xuống, nhỏ giọng nói: "Thật ra tôi cũng không biết, chỉ là lần đầu tiên thấy hắn đã rất thích rồi, rất muốn gặp lại hắn, lúc nhìn hắn thì vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Nhưng nói thật, tôi chẳng hiểu biết gì về hắn, thích đột nhiên như vậy cũng qua loa quá rồi, một chút căn cứ để chứng minh sự yêu thích này cũng chẳng có."
Tống Ngọc Trạch thấy cậu ta vẫn rất lý trí, cũng yên tâm một chút. Y nói: "Ừm, thời điểm hắn học sơ trung, toàn bộ giáo viên cùng bạn học trong trường đều rất sợ hắn...Hắn không dễ ở chung, nếu cậu chỉ thích vẻ ngoài của hắn...Cậu hiểu ý tôi chứ?"
Thẩm Việt đương nhiên biết Tống Ngọc Trạch chỉ muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót, cậu ta cười khổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi biết, lần đầu tiên gặp hắn, tôi đã cảm thấy người này rất khó ở chung, sau khi nghe ngóng thì biết hắn còn là một vị thái tử gia nữa kìa, chẳng trách lại ngạo mạn như thế." Cậu ta ngẩng đầu, biểu tình suy tư: "Nhưng cậu xem, dáng người hắn tốt như thế, khuôn mặt càng khỏi phải nói, tôi vừa thấy hắn thì adrenalin lập tức tăng cao, rất muốn cởi hết quần áo của hắn ra rồi nhào lên. Cậu cũng biết mà, tuy rằng tôi thích nam nhân nhưng ánh mắt tôi cũng rất cao đó, đây là lần đầu tiên có người nam nhân khiến tôi vừa kích động vừa phấn khởi như thế. Ầy, cậu nói xem có phải tôi bị M rồi hay không, biết rõ hắn rất khó dây vào mà tôi còn trèo lên để chịu ngược."
Tống Ngọc Trạch dở khóc dở cười, vỗ cậu ta một cái: "Nói lung tung gì đó."
Kỳ thật trong lòng Thẩm Việt rất rõ ràng, nói một hồi cũng lập tức trở lại bình thường, cậu ta cười cười: "Tôi...Tôi chỉ là, thôi, dù sao cơm cũng mời rồi, sau này không còn lý do gặp mặt nữa. Cậu yên tâm đi, chỉ là một lần động tâm nho nhỏ, cũng chẳng có gì to tát."
Tống Ngọc Trạch nhìn dáng vẻ của Thẩm Việt, biết trong lòng cậu ta rất khổ sở, bởi vì thế giới lớn như vậy, gặp được người mình thích thật sự không dễ dàng. Mà thích cũng không phải nói hết là hết được.
Bất quá y cũng coi như hiểu Thẩm Việt, tuy ngoài mặt cậu ta có vẻ lười biếng ngây ngốc, dù bị lạnh nhạt cũng cảm thấy chẳng sao cả, nhưng trong lòng y rất rõ ràng, chỉ cần Thẩm Việt tiếp xúc với Trương Thanh Dữ vài lần, chắc chắn cậu ta cũng sẽ nhận ra Trương Thanh Dữ là người không thích hợp cỡ nào.
Nghĩ như vậy, y cũng không còn quá lo lắng cho Thẩm Việt: "Được rồi, tôi về ngủ đây, mệt chết."
Thẩm Việt than một tiếng: "Mợ nó, cậu làm bạn bè kiểu gì vậy? Ông đây vừa mới thất tình mà cậu lại vứt bỏ tôi, vô tình đi về như vậy?"
Sắc mặt Tống Ngọc Trạch lãnh đạm, nhìn cậu ta: "Bằng không thì sao."
Thẩm Việt lập tức cợt nhả ôm lấy cánh tay Tống Ngọc Trạch, dùng đỉnh đầu làm nũng: "Tiểu Trạch, hôm nay ngủ cùng tôi đi mà~~~"
Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt cười: "Làm nũng cũng vô dụng, cậu biết tôi có thói ở sạch mà, làm sao có thể ngủ cùng giường với người khác."
Thẩm Việt phản bác: "Vậy sau này cậu kết hôn, cậu cũng không ngủ chung giường với vợ mình à."
Tống Ngọc Trạch: "..." Đúng vậy, dường như lúc y ngủ cùng Tống Trấn cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn, hơn nữa hai người còn làm một ít việc kia y cũng không thấy chán ghét.
Nghĩ đến đây, vành tay y nhịn không được đỏ lên, như muốn che dấu mà xoay người rời đi...Ừm, bất quá nghĩ đến Tống Trấn là vợ của mình, ngẫm lại còn có hơi kích động nữa kìa.
Nhìn thấy bóng dáng Tống Ngọc Trạch vô tình đóng cửa, Thẩm Việt than thở một tiếng, đứng dậy, đi qua cầm chai rượu, lấy thêm mấy bao khoai lát, trở lại trên sô pha lẩm bẩm: "Uống hết mớ rượu này, ngủ một giấc, qua ngày mai quên hết mọi chuyện!!!"