---•---
5 năm sau.
"Bác sĩ Tống."
"Chào buổi sáng, bác sĩ Tống."
Tống Ngọc Trạch gật đầu với những người vừa chào hỏi y, nhàn nhạt nói: "Chào buổi sáng." Sau đó mới vào văn phòng của mình.
Để lại mấy người vừa chào hỏi với y hưng phấn đứng đó xô đẩy nhau, mặt của các cô gái trẻ đều đỏ lên hết, đưa mắt nhìn chăm chú theo bóng dáng của Tống Ngọc Trạch, cho đến khi Tống Ngọc Trạch vào văn phòng rồi mới lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt.
"Tử Phàm này, sao cậu cũng đỏ mặt theo con gái người ta vậy." Một nam nhân trẻ tuổi cười cười câu lấy một nam nhân trẻ tuổi khác đang đỏ mặt.
Người nọ vội vàng lắc đầu: "Không...Không có mà, nói bậy gì đó." Nói xong lại thẹn quá thành giận đánh vào hồ sơ bệnh án một phen.
"Ai nha, chúng tôi hiểu mà." Mặt khác, mấy cô gái lại nở nụ cười.
"Diện mạo bác sĩ Tống của chúng ta, chậc chậc, quả thực không kiêng nam nữ, tất cả đều bị thông sát, Tử Phàm đỏ mặt cũng là chuyện bình thường." Những người khác tập mãi thành quen mà nói.
"Này, các người biết bác sĩ Tống có bạn gái hay chưa?"
"Chắc là không."
"Sao lại biết?"
"Vô nghĩa, anh ấy là nam thần của tôi, anh ấy thích ăn món gì, thích màu gì, một ngày đi vệ sinh bao nhiêu lần tôi đều biết, chẳng lẽ anh ấy có bạn gái mà tôi lại không biết?"
"Cô biến thái quá nha~, đến đây, chúng ta sang một bên ngầm giao lưu xem nào."
"Này, tôi cũng muốn nghe."
Tống Ngọc Trạch trở thành trung tâm của cuộc nói chuyện đang được bàn giao công việc từ một vị bác sĩ khác, nghiêm túc nghe những điều cần chú ý và tình trạng của từng bệnh nhân.
Y đổi áo blouse trắng, đi kiểm tra phòng cùng với mấy vị bác sĩ khác, bắt đầu một ngày bận rộn.
Giữa trưa, Tống Ngọc Trạch không đến nhà ăn như những bác sĩ khác mà ngồi chờ trong văn phòng xem tư liệu. Không lâu sau, có một nam nhân trung niên thoạt nhìn trầm ổn, ăn mặc khéo léo cầm theo hộp cơm đưa đến văn phòng của Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch nhìn thấy người nọ đến thì nói một tiếng cảm ơn. Sau đó để tư liệu qua một bên, nhận lấy hộp cơm được chuẩn bị phong phú.
Chú Chung cung kính nói một tiếng: "Thiếu gia khách khí rồi."
Thấy Tống Ngọc Trạch bắt đầu ăn cơm thì người nọ cũng tự giác rời khỏi văn phòng.
Tuy đời trước do mắc bệnh mà chết nhưng dù sao y cũng là bác sĩ, sống chết nhìn nhiều rồi, bây giờ Tống Ngọc Trạch đối với thân thể thật sự rất nghiêm túc, không giống như Ninh An trước kia, bận rộn đến nỗi cơm cũng không rảnh ăn. Hiện tại mỗi ngày y đều ăn cơm đúng giờ, chỉ trừ lúc có tình huống đột ngột phát sinh.
Huống hồ mỗi ngày Tống Trấn đều kêu người đưa cơm đến quan sát, dù thừa lại một hạt cơm thì Tống Trấn cũng sẽ không vui.
1 giờ rưỡi trưa, công việc lại tiếp tục bận rộn, Tống Ngọc Trạch bắt đầu khám bệnh cho người bệnh.
Sau khi khám được vài người, Tống Ngọc Trạch mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, rồi mới lên tiếng hô với bên ngoài: "Người tiếp theo."
Chờ sau khi thấy người bước vào, y hơi nhíu mày.
Người vừa vào là một nam sinh tuấn mỹ, dáng vẻ này xem ra là khoảng 18 19 tuổi, cho dù mặc đồng phục cũng không thể che đậy được vẻ điển trai thanh xuân dào dạt của hắn. Cơ thể cao lớn như người mẫu, hai tay cắm vào trong túi, trên mặt là nụ cười có hơi lưu manh. Dáng vẻ rất dễ nhìn.
Vài hộ sĩ ra ra vào vào đều hướng mắt về phía người mới bước vào.
Hắn vừa nhìn thấy Tống Ngọc Trạch là mắt lập tức sáng lên, đi đến bên cạnh y ngồi xuống, cười kêu một tiếng: "Bác sĩ Tống."
Tống Ngọc Trạch cau mày: "Tông Nghiêu, cậu lại trốn học?"
Dường như Tông Nghiêu rất quen thuộc mà một tay chống cằm, quang minh chính đại nhìn chằm chằm Tống Ngọc Trạch: "Em không có trốn học, em nói là mình không được khỏe thì giáo viên kêu em đi gặp bác sĩ, cho nên em mới đến đây. Bác sĩ Tống, anh không muốn thấy em sao?"
Từ khi Tống Ngọc Trạch khám bệnh cho Tông Nghiêu được một lần thì Tông Nghiêu vẫn cứ luôn quấn lấy y, dường như một tuần phải đến khám một lần, không phải đau chỗ này thì chính là đau chỗ kia, hắn đã lấy số, Tống Ngọc Trạch cũng không thể đuổi hắn ra ngoài được.
Biểu tình của Tống Ngọc Trạch vẫn luôn nhàn nhạt, dường như không nhìn thấy sự cợt nhã của Tông Nghiêu, dùng lời nói công thức dò hỏi: "Vậy sao? Không khỏe chỗ nào?"
"Ừm...Để em ngẫm lại." Tông Nghiêu giả vờ nghiêm túc tự hỏi, sau đó mới a một tiếng, kề sát vào Tống Ngọc Trạch nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Tống, một ngày em không nhìn thấy anh là lòng em lại khó chịu, anh nói xem em bị bệnh gì vậy?"
Tống Ngọc Trạch đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: "Thật là làm càn, nếu không bị gì thì về trường học cho tôi. Tông Nghiêu, cậu không còn là một đứa bé nữa mà đã thành niên rồi, có thể chín chắn một chút được không, cậu có biết cậu chiếm thời gian như vậy thì còn bao nhiêu người bệnh phải chờ ở bên ngoài hay không? Bệnh viện không phải là công viên giải trí, cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi..."
Bị trách mắng, Tông Nghiêu cũng không thấy tức giận, ngược lại nhìn Tống Ngọc Trạch bằng vẻ mặt si mê, trong lòng thầm nghĩ, mình đệt, vì sao dáng vẻ nam nhân này xụ mặt mắng mình cũng mẹ nó mê người đến thế.
Hắn dời tầm mắt từ đôi mắt xinh đẹp, chiếc mũi thẳng tấp, bờ môi hơi mỏng của Tống Ngọc Trạch, sau đó quét đến cổ áo sơmi được cài hết cúc, ngón tay thon dài trắng nõn, vòng eo mảnh khảnh rồi xuống tới phần mông.
Hầu kết của Tông Nghiêu chen chúc lên xuống, cảm thấy miệng lưỡi đều khô, hắn nghĩ thầm, nếu mỹ nhân này dùng đôi chân thon dài quấn lấy hông của mình thì không biết sẽ có cảm giác thế nào, dù chết cũng đáng.
Tống Ngọc Trạch bị ánh mắt trắng trợn của Tông Nghiêu chọc giận, không muốn bị hắn làm phiền mữa, kêu với bên ngoài: "Người tiếp theo."
"Đừng mà, em thật sự bệnh rất nặng, nếu em không thấy anh thì sẽ chết mất, bác sĩ anh cứu em đi." Tông Nghiêu còn đang khua môi múa mép.
Tống Ngọc Trạch cho hắn một chữ: "Lăn."
Mấy hộ sĩ đi ngang qua khẽ cười trộm, mỗi lần các cô nhìn thấy Tông Nghiêu đều rất vui vẻ, vừa nhìn Tông Nghiêu là biết thuộc dạng thái tử, lớn lên lại đẹp trai, đứng chung với Tống Ngọc Trạch cũng đẹp mắt vô cùng.
Tống Ngọc Trạch lại thấy hắn quá phiền, mỗi lần gặp đều phải nhíu mày.
Tông Nghiêu không được y đối xử hoà nhã cũng chẳng ủ rũ, còn cười với Tống Ngọc Trạch: "Bác sĩ Tống, chiều nay sau khi tan học em đến đây chờ anh, mời anh dùng cơm nha."
Tống Ngọc Trạch không thèm nhìn hắn một cái, nghe thấy cũng xem như không nghe.
Lúc sau đều là những người bệnh bình thường, Tống Ngọc Trạch bận rộn đến 6 giờ chiều thì tan tầm.
Y cởi áo blouse trắng ra, mặc áo khoác của mình vào, chào hỏi với vài người rồi bước ra ngoài.
Ra tới cửa, tầm mắt của y nhanh chóng quét một vòng, khuôn mặt luôn lạnh nhạt cả ngày rốt cuộc cũng nở một nụ cười nhợt nhạt, hai bước thành một bước nhanh chóng đi đến bên cạnh người nào đó đang dựa vào xe hút thuốc.
Tống Trấn thấy Tống Ngọc Trạch đi ra thì dùng mũi giày nghiền tắt điếu thuốc, sau đó vươn tay xoa đầu y: "Lên xe."
Tống Ngọc Trạch cài dây an toàn xong rồi thì vươn tay kéo cánh tay của Tống Trấn, lưng dựa vào ghế, hữu khí vô lực nói: "Mệt."
Tống Trấn tiến lại gần hôn lên môi y một cái: "Tối hôm qua chỉ ngủ bốn tiếng, con lại bận rộn một ngày, đương nhiên là sẽ mệt mỏi."
Tống Ngọc Trạch vỗ hắn một phen: "Ông còn nói, ông xem tối hôm qua ông đã làm bao nhiêu lần? Tiết, chế, tiết, chế ông có hiểu hay không."
Tống Trấn: "Không hiểu."
Tống Ngọc Trạch cười đạp chân hắn.
Tống Trấn cũng cười cười, vươn tay sờ mặt y: "Đêm nay không bắt nạt con nữa, con cứ yên tâm mà ngủ. Cơm chiều cũng đừng làm, đến chỗ dì Lam của con ăn đi."
Dì Lam chính là bà chủ của quán cơm mà Tống Ngọc Trạch thích ăn nhất, nếu hai người lười nấu cơm thì sẽ thường xuyên đến đó ăn.
Tuy tiền trong tay Tống Trấn có xài hai đời cũng không hết nhưng hắn lại không thuê người giúp việc, chỉ ngẫu nhiên mướn người về dọn dẹp nhà cửa, căn biệt thự lớn như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ.
"Vậy tôi chợp mắt một chút, tới nơi thì ông kêu tôi nha." Tống Ngọc Trạch nói xong thì thả thấp ghế xuống, lấy áo khoác của Tống Trấn đắp lên người mình rồi nhắm mắt lại ngủ.
Chờ khi xe ngừng, Tống Ngọc Trạch cũng mơ mơ màng màng thức dậy, đi theo Tống Trấn vào quán cơm.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, chỉ có một vài người khách, giai điệu lười biếng lộ ra sự ấm áp.
Bà chủ vừa thấy bọn họ đến thì lập tức bước qua thân thiết cười nói: "Trấn ca và Tiểu Trạch tới rồi. Ngồi đi, vừa lúc hôm nay dưới nông thôn đưa đến một ít nguyên liệu, chút nữa nấu cho hai người nếm thử"
"Anh Tiểu Trạch ơi~" Một bé gái cột hai bím tóc, lớn lên ú ì lao đến như viên đạn pháo, đột ngột ôm lấy một chân của Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch cười cười, bế bé gái đáng yêu tròn vo lên ôm vào lòng hôn một cái, làm cho đứa nhỏ cười khanh khách không ngừng, hai cánh tay vừa ngắn lại vừa ú ôm lấy cổ Tống Ngọc Trạch không chịu buông.
"Tiểu Trang Vũ! Con xem con phì tới nỗi anh ôm con mà không thể nhúc nhích luôn kìa. Mau xuống đây." Bà chủ giả vờ tức giận muốn ôm đứa nhỏ trở về.
"Con không có, mẹ hư quá, con không thích mẹ, con chỉ thích anh thôi." Bé gái mới còn nhỏ xíu đã biết yêu cái đẹp nên khi nghe thấy mẹ nói mình phì thì không vui chút nào, dùng sức dẩu mông, vùi đầu vào trong cổ Tống Ngọc Trạch.
Phải nói là đứa nhỏ này thật sự rất ú, động tác uốn éo tới lui làm cho Tống Ngọc Trạch cảm thấy thật cố hết sức.
Đột nhiên Tống Trấn vươn tay nắm cổ áo phía sau của đứa nhỏ, thoải mái xách nó lên: "Nặng quá rồi, giảm béo đi."
"Oa oa ~~~" Đứa nhỏ thình lình bị người ta treo lơ lửng nên bị dọa khóc, khi nghe thấy Tống Trấn nói như vậy lại càng thương tâm khóc nấc lên, đứa nhỏ quay đầu nhìn thoáng qua dáng vẻ hung dữ của Tống Trấn thì nghẹn nước mắt trở về, vành mắt ngậm nước đáng thương nhìn mẹ mình.
Bà chủ sắp cười chết rồi, nhận đứa nhỏ đáng thương từ tay Tống Trấn lại, vừa ôm vừa dỗ dành rồi đi vào bên trong.
Tống Ngọc Trạch cũng buồn cười vươn tay đẩy Tống Trấn: "Ông dọa bé gái người ta làm gì."
Tống Trấn: "Ta dọa nó lúc nào, ta chỉ kêu nó giảm béo thôi, con oan uổng cho ta rồi."
Tống Ngọc Trạch không thèm để ý đến hắn.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống, Tống Trấn ngoắc tay với y, Tống Ngọc Trạch tiến lại gần thì nghe thấy hắn nói ở bên tai mình: "Được rồi, thật ra là do con hôn nó một cái nên ta không vui."
Tống Ngọc Trạch cạn lời: "Ông cũng được lắm đó Tống Trấn, dấm của bé gái 5 tuổi ông cũng ăn."
Tống Trấn: "Ừ, không còn cách nào khác, con đẹp quá nên dù là bé gái 5 tuổi ta cũng phải đề phòng."
Mặt Tống Ngọc Trạch hơi đỏ, liếc mắt trừng hắn, cái liếc mắt kia có lực sát thương quá lớn làm cho Tống Trấn ăn không tiêu, hận không thể lập tức đè y lại cường hôn một hồi.
Trong chốc lát thức ăn đã được mang lên, hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, tựa như những cặp tình nhân bình thường, cử chỉ thân mật, thái độ mang theo chút ái muội, nếu là người có mắt nhìn thì sẽ không khó để đoán được quan hệ của bọn họ.