Edit: Lạc Yên
Thật ra Lăng Sầm cũng rất lấy làm kiêu ngạo vì Hoa Hồng Nhỏ, cuộn cả người trong chăn không ngừng kể lại cả quá trình đưa Hoa Hồng Nhỏ đi kiểm tra, bộ dáng Hoa Hồng Nhỏ lúc kiểm tra tinh thần lực cấp S.
Hoa Hồng Nhỏ ưu tú giống cha bé, đều là niềm tự hào của cậu. Nhưng theo sau niềm tự hào mãnh liệt cậu cũng có chút tiếc nuối, tiếc Lục Kiêu lúc này không ở nhà, không được chứng kiến giây phút đó. Cho nên, cách giải quyết của Lăng Sầm chính là mô tả tỉ mỉ toàn bộ tình huống lúc đó một cách sinh động nhất có thể. Chỉ là nghe lần một, Lục Kiêu thật sự hào hứng, nghe đến lần 3, Lục Kiêu vẫn còn kiên nhẫn nhìn bạn đời xinh đẹp cười cười nói nói, nhưng đến lần thứ 5 khen Hoa Hồng Nhỏ, kiên nhẫn của anh thật sự hao hết.
“Tinh thần lực của ta cũng là cấp S, còn là S+” Lục Kiêu nghiêm túc cường điệu.
“Dạ…” Lăng Sầm bị đột ngột cắt ngang, hơi khó hiểu hỏi “Như vậy, rất tuyệt… đi…”
Sau đó mới hoàn hồn hiểu ý Lục Kiêu, có hơi buồn cười. Người này sao tự nhiên lại trở thành một bé con không đến mười tuổi, lại còn so đo.
Lục Kiêu ngày thường là người ổn trọng, khắc chế, bình thường cũng chả xuất hiện tâm tình ghen ghét với ai bao giờ, càng không bao giờ có kiểu nói chuyện đầy ganh đua, u oán thế này, nhưng giờ phút này anh chính là không thể nào nhẫn nại thêm được nữa: “Điểm tinh thần lực của ta cũng rất cao, còn con chúng ta sau này sẽ lớn, sẽ tìm được Omega của riêng bé, chúng ta…” mới là người ở với nhau cả đời.
Lục Kiêu mím môi, nửa câu sau cũng không nói ra. Nhưng là quá hiểu con người anh, lập tức bật cười, cười đến không cầm chắc, đầu cuối cá nhân rơi trên giường, thậm chí trong khóe mắt còn có chút ướt.
“Ui chao! Lục ca ca, anh nói em nghe xem năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?” Lăng Sầm vừa cười vừa trêu ghẹo. “Lục ca ca của em có bản lĩnh thật lớn, không có Alpha khác nên rảnh rỗi đi so đo với chính con của mình nha. Chồng yêu à, bé con của chúng ta chỉ mới có một tuổi thôi đó.”
Lăng Sầm nói xong lại cười bò. Người khác mà so đo như vậy chắc Lăng Sầm nhất định sẽ cảm thấy đối phương là một người thiểu năng trí tuệ, nhưng đổi lại thành Lục Kiêu, Lăng Sầm chỉ cảm thấy thật là tương phản manh, sao mà chồng mình đáng yêu đến lạ. Cậu thật sự rất rất rất muốn đè anh ra vuốt lông sói, xoa cho xù bông lên. Lăng Sầm càng nghĩ ánh mắt càng sáng long lanh. Cậu thật sự tìm được một Alpha tuyệt vời nhất.
Lục Kiêu bị Lăng Sầm cười đến xấu hổ, chỉ có thể sờ sờ chóp mũi, nhưng nhìn vợ mình sảng khoái cười đến khóe mắt cũng cong lại vẫn tràn đầy ôn nhu, tâm tình xấu hổ cũng dần tan, trong mắt anh cũng còn lại trìu mến pha lẫn bất đắc dĩ cười: “Ta chỉ là theo thói quen.”
Anh đã có thói quen, trong mắt trong lòng Lăng Sầm chỉ có anh, trước đây trong lời nói, trong sinh hoạt của cậu tất cả đều là anh… Tính đến cùng thì với vai trò làm cha, Lục Kiêu cũng chỉ là một tấm chiếu mới chưa trải, hơn nữa anh và Lăng Sầm vẫn chưa qua giai đoạn tân hôn nồng thắm, thế giới ngọt ngào thân mật chỉ riêng hai người còn chưa được bao lâu. Tuy Lục Kiêu đã cố gắng thích nghi và cũng làm tốt vai trò một người cha, nhưng ở một vài thời điểm được ở riêng với Lăng Sầm, anh vẫn hi vọng, Lăng Sầm đặt hết quan tâm lên người mình.
Lăng Sầm tất nhiên hiểu, săn sóc nói: “Em biết rồi, chồng yêu, anh cứ yên tâm, với em, Lục ca ca mới là quan trọng nhất.”
Lăng Sầm thấy Lục Kiêu trong video call tháo mặt nạ xuống, mặt sẹo vẫn rất bình thản nhưng khi để ý kỹ sẽ thấy chóp tai anh hơi đỏ lên, cậu cũng không chọc anh, ngược lại chân thành tiếp tục dỗ dành: “Chồng yêu của em không cần ganh tị, em chỉ là muốn chia sẻ với anh chút chuyện của bé con.”
“Anh là chồng của em nên với em, anh là ánh dương giúp xua đi sương mù giá lạnh, cũng là trăng sao chiếu rọi trong bóng đêm.” Rất nhiều năm trước, Lăng Sầm chỉ có thể đứng bên mà ngắm nhìn hai quang cảnh này, cũng chỉ có hai quang cảnh này thuộc về cậu, mỗi lần cậu đều sẽ nhìn thật lâu, trông mong sương mù đời mình được xua đi, trông mong có ánh sao thắp sáng bóng tối, dẫn lối cho mình.
Hiện tại, hai quang cảnh cậu thích nhất đều biến thành hình bóng người thương.
“Cho nên, với em anh là quan trọng nhất, cả con cũng không thể so, chồng yêu à…” Ánh mắt Lăng Sầm chuyên chí nhìn thẳng vào mắt Lục Kiêu trên màn hình thực tế ảo, trong ánh mắt tất cả đều là tình yêu, vừa nồng nhiệt như lửa cũng lại vừa dịu dàng, rộng mở như một dòng sông lớn, với từng gợn sóng không ngừng vỗ về.
… Lục Kiêu đã lâu chưa được Omega của mình thẳng thắn bày tỏ tình yêu, chấn động đến hơi nói lắp: “Em… em…”
Lục Kiêu nói hai tiếng cũng vẫn chưa biết nên đáp lại gì, buồn bực không nói nữa.
Rất lâu, rất lâu trước kia, trước khi anh bị thương hẳn cũng có một vài Omega thích anh, các Omega đó cũng chỉ là mập mờ ám chỉ, chờ anh theo đuổi, dỗ dành. Nhưng anh làm gì có thời gian và tinh lực mà theo đuổi người ta, sách chiến lược đọc chưa xong, huấn luyện cơ giáp vẫn chưa huấn luyện đủ.
Lăng Sầm là bạn đời của anh, lại vì dỗ dành anh mà bày tỏ tình yêu một cách tr ần trụi khiến anh ngoài miệng bối rối nhưng trong lòng lại sung sướng vô cùng, theo bản năng anh thật sự muốn ôm cậu vào trong ngực, cũng không phải muốn làm gì, chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác cùng người mình yêu âu yếm, gần gũi, ấm áp, an lòng thản nhiên.
Lăng Sầm tự nói xong cũng thấy có chút ngượng ngùng, trên mặt hơi nóng lên lại vẫn kiên trì cười nói tiếp: “Anh đã gặp qua Lăng Bình rồi, cũng biết quá khứ không mấy tốt đẹp của em… nhưng anh vẫn chấp nhận yêu thương em.” Nếu không có Lục Kiêu mang đến ấm áp cho cậu, cậu sẽ vẫn chỉ là một lữ khách đang vội vàng bôn ba trên đường đời, sẽ sớm bị giá lạnh quật ngã. Nói Lục Kiêu là mặt trời của cậu cũng không ngoa.
Lăng Sầm nhắc đến Lăng Bình, Lục Kiêu trong lòng cũng chỉ có thể lắc đầu. Thể loại Alpha như Lăng Bình đã làm mới nhận thức về chủng loại Alpha của Lục Kiêu. Đáng giận nhất là Alpha vô năng này lại làm tổn thương tâm lý Lăng Sầm. Khi Lăng Sầm đến bên anh lúc anh bị thương, tâm lý chưa thể điều tiết, rơi vào trạng thái hậm hực không thể thoát ra, dù anh chối bỏ, xa lánh cậu vẫn kiên nhẫn ở bên, dùng nhẫn nại và tình yêu, giúp anh dần trở nên tốt hơn. Khi đó, anh đã nghĩ Lăng Sầm là một người có tâm lý cường đại, sau này anh mới phát hiện ra Lăng Sầm cũng có rất nhiều vấn đề tâm lý, cũng yếu đuối, cũng cần được quan tâm, bảo hộ. Khi anh hoàn toàn thoát khỏi chứng hậm hực, lần này đến phiên anh bảo hộ Lăng Sầm và bé con của họ, cũng không có thời gian để tiếp tục hậm hực oán trời trách đất.
“Em không cần gặp lại ông ấy.” Lục Kiêu nghiêm túc nói. Ông ấy hiện đang sống ở Bàn Cẩm Tinh, cuộc sống rất ‘tốt’, mỗi ngày trôi qua rất ‘náo nhiệt’. Vì cùng Lý Đình tranh nhau phí bao dưỡng của Lăng Dao mà chửi bới, tranh chấp không ngừng, thậm chí động thủ động cước. Lý Đình tất nhiên không đánh lại nhưng ả còn có con trai ‘ngoan’ ‘của hai người’. Con trai ngoan Lăng Tư Nghiệp sẽ lấy lý do thương mẹ mà đánh ông ta. Năm đó, ông ta nỡ ra tay với con ruột của mình là Lăng Sầm, thì hiện tại đến phiên ông ta bị con trai ‘hờ’ ông ta yêu thương nhất, không cùng huyết thống hành hung.
“Dạ, em biết rồi.” Lăng Sầm cười nhạt, không muốn nói tiếp vấn đề này. Nằm hơi nghiêng người lại. Hiện tại cậu chỉ có thể nằm nghiêng hoặc nằm thẳng, nhưng nằm nghiêng là thoải mái hơn, có thể giảm bớt gánh nặng ở eo.
“Chung quanh anh hiện tại không có ai phải không?” Lăng Sầm hơi vòng tay ôm bụng nhỏ đã hơi gồ lên, quan sát xung quanh Lục Kiêu, hình như là phòng ngủ nhưng vẫn cẩn thận hỏi nhỏ.
“Ừm, không có ai, đây là nơi ta ngủ.” Lục Kiêu đáp lại với đầy vẻ nghi hoặc.
“Anh có thể mở bảo mật cho cuộc gọi này không?” Lăng Sầm lại cẩn thận hỏi nhỏ hơn chút nữa.
Lục Kiêu nhìn khuôn mặt mỹ diễm và ánh mắt câu dẫn đầy ẩn ý của Lăng Sầm, như bị mê hoặc, anh không đáp lại nhưng tay đã nhanh nhẹn thao tác mở ra bảo mật mức độ cao. Sau đó mới như hoàn hồn, thuận miệng hỏi: “Em muốn làm gì?”
“Chờ một chút anh sẽ biết ngay thôi.” Lăng Sầm chống tay xuống giường chậm rãi đứng lên, bước xuống giường, mang dép loẹt quẹt đi đến két sắt trong phòng dùng mã gen mở khóa.
Lục Kiêu khó hiểu. Anh biết bên trong két sắt là cái gì, chính là một ít trang sức quý báu của mẹ Lăng Sầm để lại. Đầu cuối bị Lăng Sầm đặt sang một bên, cậu quỳ trên mặt đất, đưa tay tìm kiếm gì đó trong rương trang sức.
“Em nhờ người giúp việc tìm giúp em đi.” Lục Kiêu nhíu mày nói, Lăng Sầm khom lưng thế này, thân thể sẽ không thoải mái.
“Không sao đâu anh.” Lăng Sầm không để tâm đáp lại, rất nhanh đã tìm ra vật cậu muốn. Cậu đưa một chiếc hộp cho Lục Kiêu xem, trong đáy mắt có ánh sáng xẹt qua, thần bí hỏi anh: “Anh biết đây là cái gì không?”
“Là cái gì?” Lục Kiêu bị Lăng Sầm gợi lên lòng hiếu kỳ, ngồi thẳng người dựa ra ghế nhín Lăng Sầm mở hộp ra.
“Ta ta ta đà, ta ta ta đà…” Lăng Sầm tự thêm âm thanh là hiệu ứng bối cảnh, chậm rãi mở hộp, cười nói: “Em từng nói, bản sao đoạn video em sẽ để ở một chỗ mà anh vĩnh viễn không bao giờ lục tìm đến.”
Bên trong hộp, bên dưới lớp nhung của hộp trang sức, Lăng Sầm lấy ra một con chip nho nhỏ.
Lục Kiêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhớ ra lập tức cạn lời. Con chip này anh tìm lâu như vậy không thấy, hóa ra Lăng Sầm giấu ở chỗ này. Đây là đoạn video khi anh uống say, ép buộc Lăng Sầm… còn nhất định phải quay lại. Đây là video đột phá giới hạn nhân sinh của bản thân anh.
Lăng Sầm đúng là hiểu anh, anh đã lật qua từng góc trong căn phòng của bọn họ để tìm con chip này nhưng duy chỉ hộp trang sức của mẹ Lăng Sầm là anh không đụng vào vì đó là vật phẩm tưởng niệm của riêng Lăng Sầm với mẹ em ấy.
Lục Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta đúng là không nghĩ đến em giấu ở đây.”
“Giấu ở đây mới an toàn nha.” Lăng Sầm cười tươi rói đáp như lẽ dĩ nhiên, sau đó thả hộp gỗ vào rương trang sức, đẩy lại vào trong két sắt, đóng cửa lại.
Lăng Sầm kết nối chip vào đầu cuối cá nhân, gửi đoạn video này sang cho Lục Kiêu, trên khóe môi treo nụ cười có như có như không: “Anh bận rộn, không có thời gian cùng em gọi video, Điềm Điềm cũng không ngoan như Hoa Hồng Nhỏ, nên… anh xem tạm cái này… thư giãn…” Tuy Lăng Sầm giữ video nhưng cậu rất thẹn, chưa bao giờ dám xem lại. Bất quá, Alpha của cậu chắc sẽ thực thích.
“Ừm…” Lục Kiêu xác nhận lại mã hóa bảo mật đường truyền thêm một lần nữa mới nhấn tải về. Dưới tình huống bình thường không lưu lại bản sao, anh chắc chắn sẽ xóa sạch video này, anh không muốn bất cứ ai ngoài bản thân mình xem được đoạn video này. Chỉ là trong tay Lăng Sầm còn có con chip, anh xóa thì có ý nghĩa gì đâu.
“Ta yêu em.” Lục Kiêu nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Lăng Sầm bên kia màn hình, đáy lòng đột nhiên kích động, nhớ nhung mãnh liệt như cơn sóng đánh úp trái tim anh khiến anh chân thành tha thiết thốt ra lời lẽ mà bình thường hiếm khi nào anh nói. Anh lúc này thật sự, thật sự rất nhớ Lăng Sầm và các bé con, cũng rất muốn ở bên Lăng Sầm cùng đợi chờ Điềm Điềm được sinh ra, nhưng hiện tại, anh đã lựa chọn thực hiện trách nhiệm quân nhân của mình và gia tộc trước.
Lục Kiêu không tự chủ được đưa tay về phía màn hình thực tế ảo, đầu ngón trỏ lướt theo đường cong khuôn mặt xinh đẹp thái quá của Lăng Sầm, tựa như đầu ngón tay có thể chạm đến được da thịt trơn bóng tinh tế của cậu, sẽ là cảm xúc mềm mại, ấm áp biết bao.
“Em cũng yêu anh.” Lăng Sầm vừa trở lại giường đã nghe thấy lời tâm tình hiếm có của Lục Kiêu, cậu không che giấu nỗi cảm xúc, đáy mắt thoáng ướt át, khóe môi lại tràn ra ý cười hạnh phúc, nhỏ giọng đáp lại. Cậu cũng nâng tay phải lên, ngón trỏ đặt cùng một chỗ với ngón tay Lục Kiêu, ngón tay tinh tế của cậ u nhỏ hơn ngón tay của Lục Kiêu một vòng. Vậy mà cách màn hình thực tế ảo, vượt qua khoảng cách hành tinh vài triệu năm ánh sáng, xuyên qua vũ trụ xa thẳm, vượt qua giới hạn không gian cùng thời gian, tựa như chạm vào đầu ngón tay của Lục Kiêu.
Hai người an tĩnh hưởng thụ cảm giác bình yên tốt đẹp. Nhớ nhung cuộn trào trong lòng Lục Kiêu như được trấn an, xoa dịu.
Một lát sau, Lăng Sầm rút tay lại, nhẹ nhàng nói: “Anh mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai anh còn bận rộn… Video… anh có thể xem nhưng đừng để người khác nhìn thấy.” Lăng Sầm nói đến đây thì đỏ bừng cả mặt. Loại video này mà lỡ bị phát tán ra ngoài thì thanh danh cậu coi như xong. Chỉ là giao cho Lục Kiêu thì Lăng Sầm vô cùng an tâm, dù ở bất cứ tình huống nào, Lục Kiêu sẽ bảo hộ cậu một cách tốt nhất, tuyệt đối không để bất cứ sự tình bất lợi nào có khả năng phát sinh. Điểm này cậu hoàn toàn tin tưởng anh. Nói đi thì cũng nói lại, nếu không tin tưởng Lục Kiêu, cậu cũng đã không kết hôn với anh, càng không cho phép anh quay loại video này.
“Ừm… em cũng phải cố gắng ăn uống, nghỉ ngơi.” Lục Kiêu hơi ngừng một chút, nghiêm túc dặn dò: “Nếu Hoa Hồng Nhỏ quá quấn lấy em, em cứ đuổi nó đi.” Không nên chiều chuộng quá, Lăng Sầm mang Điềm Điềm đã hao hết tinh lực, không cần phải để ý Hoa Hồng Nhỏ quá nhiều, dù gì bé cũng là một Alpha, cũng nên biết gánh vác.
“Em biết rồi, anh cứ yên tâm.” Lăng Sầm mỉm cười nghe Lục Kiêu lại liên miên dặn dò chính mình, kiên nhẫn nghe là đồng ý từng điều. Cậu thích được anh tỉ mỉ quan tâm như vậy.
Đến khi dặn dò hết, Lăng Sầm tạm biệt Lục Kiêu rồi nhấn tắt đầu cuối. Nhìn màn hình tắt đi, Lục Kiêu có hơi buồn bã mất mát, ngồi tại chỗ thất thần một chốc mới thu hồi tâm tình, tắm rửa lên giường nghỉ ngơi. Vừa được trò chuyện cùng Lăng Sầm, tinh thần anh rất hưng phấn, không thấy mệt mỏi chút nào.
Nhưng ngày mai thật sự có rất nhiều công việc cần anh chỉ đạo. Lục Kiêu nhắm hai mắt, cưỡng bách chính mình ngủ. Chỉ là trong khoảng tối đen, Lục Kiêu lại vẫn không thể nào thả lỏng bản thân chìm vào giấc ngủ được. Anh là một Alpha đang độ tuổi chính trực tráng niên, vừa cùng Omega của mình tâm tình. Lại nhớ đến khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt của Lăng Sầm, suy nghĩ của Lục Kiêu đảo qua đảo lại, bất đắc dĩ ngồi dậy. Xác nhận cửa phòng đã khóa mã gen, hơi chột dạ mở ra video khi nãy mới nhận.
[Vòng cổ ngày đó em mang là cái nào?] Câu hỏi bảo mật hiện lên.
Lục Kiêu nhớ lại ngày hôm đó, khi thấy video này… Lúc đó trên cần cổ trắng nõn mảnh khảnh xinh đẹp như cổ thiên nga của Lăng Sầm chính là vòng cổ ngọc bích. Anh làm sao có thể quên.
[Vòng cổ ngọc bích.] Lục Kiêu nhập đáp án, đáp án chính xác, tập tin mở ra, bên trong là đoạn video, Lục Kiêu nhấn mở…
Ngày kế, Lục Kiêu tinh thần phấn chấn mười phần tiếp tục làm việc, lại phát hiện người bên cạnh có hơi không đúng.
“Cậu không khỏe?” Lục Kiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ được Ellen lung lay sắp đổ, nhìn đến sắc mặt hắn, Lục Kiêu muốn nhảy dựng.
“Không, không có việc gì.” Ellen nỗ lực lắc đầu hai cái, muốn làm bản thân tỉnh táo hơn.
Lục Kiêu là một Alpha, cũng luôn cho rằng quân nhân Alpha là những Alpha ngoan cường nhất, cảm mạo phát sốt đối với một Alpha cũng không có vấn đề gì. Nhưng khi nhìn Ellen, trong lòng anh lại gõ vang hồi chuông cảnh báo. Nếu anh nhớ không lầm, sắc mặt của Ellen mấy nay đều càng ngày càng kém, lúc đầu chỉ là môi hơi nhạt màu, sau đó mặt tái hơn, hôm nay đã đến tình trạng choáng váng không thể đứng vững. Nếu là vấn đề nhỏ, với một Alpha có tố chất thân thể không tồi như Ellen, đã sớm hồi phục.
“Thượng tướng Holland điều cậu đi chấp hành nhiệm vụ là ngày nào?” Lục Kiêu trầm giọng hỏi.
Ellen không rõ nguyên do, nỗ lực trong cơn choáng váng, suy nghĩ một lát đáp: “Ngày 21 theo lịch tinh quyển.”
Lục Kiêu im lặng tính toán, sóng gió trong lòng rung giật mãnh liệt hơn, lạnh lùng nói: “Đi với tôi.”
Anh nhanh chóng mang Ellen đến phòng ý tế, phấn phó quân y: “Kiểm tra cảm nhiễm K3 cho cậu ấy.”
“Vâng…” Tuy bọn họ là quân đoàn tuyến 2 nhưng để phối hợp tốt nhất cho quân đoàn tiền tuyến của thượng tướng Holland, đồng thời lo công tác hậu cần và tiếp tế liên tục nên tuy rằng không có tử vong thì phòng ý tế vẫn đầy các quân nhân mang theo các vết thương nhẹ đang trị liệu. Một bác sĩ đang dùng máy trị liệu khép miệng vết thương cho một quân nhân, chậm rãi đáp.
Lục Kiêu không cho hắn thời gian, giọng trầm hơn lặp lại: “Làm ngay bây giờ giúp tôi.”
“…Vâng.” Quân y bất đắc dĩ giao máy chữa trị cho hộ sĩ, vì vết thương của vị này ở trên mặt, nên hắn mới muốn chữa trị kỹ lưỡng một chút, tránh cho sau này mấy Alpha thô kệch ế hàng trong này lại còn bị hủy dung.
Kiểm tra cảm nhiễm K3 là đo lường hơn 1000 trường hợp cảm nhiễm, bao gồm trong đó mấy chục loại cảm nhiễm chất độc Trùng tộc, loại kiểm tra này khá tốn thời gian, lại không cần thao tác chuyên nghiệp.
“Trước kiểm tra cho cậu ấy các loại cảm nhiễm độc trùng tộc.” Lục Kiêu phân phó.
“Thượng tướng, chúng ta là dùng máy móc kiểm tra, chương trình kiểm tra đã thiết lập tuần tự tránh bỏ sót, nên không thể thay đổi trình tự.” Bác sĩ bất đắc dĩ đáp. Thiết bị ở đây khá hiện đại, nhưng lại không có phòng thí nghiệm vô khuẩn để có thể thực hiện xét nghiệm đơn bằng tay, nên không thể muốn làm cái nào trước là làm được, kết quả sẽ không chính xác.
Tiểu kịch trường:
Lục lão đại: Cuối cùng đến tận chương này, qua hơn 100c mới biết bạn đời giấu chip ở đâu. Bạn đời của tui đúng là cao thủ giấu hàng…