Edit: Lạc Yên
Trong phòng nghỉ của Corleone, trên ghế xếp quân dụng có một chàng trai trẻ nhàn nhã ngồi, trên tay cầm một quyển ký họa, hý hoáy không biết đang vẽ cái gì.
“Nặc Nặc, anh về rồi.” Corleone ôn nhu gọi.
Lăng Sầm để Hailey đứng ngay cửa chờ còn cậu thì theo Corleone bước vào trong phòng. Liếc mắt một cái Lăng Sầm nhận ra ngay chàng trai này chính là người đứng sau lưng Corleone ngày đó. Đây chắc là người yêu của Corleone.
Quả nhiên, Corleone giới thiệu: “Lăng Sầm, đây là bạn đời sắp cưới của tôi, Trần Nặc.”
Corleone còn đang định giới thiệu Lăng Sầm thì cậu chàng Beta này đã cực hưng phấn đẩy anh sang một bên, bước tới nắm tay Lăng Sầm, kéo cậu ngồi xuống ghế, vui vẻ nói:
“Lăng đại đại, em là fan của anh.”
“Ha ha, chào em.” Lăng Sầm hơi sửng sốt bởi sự nhiệt tình của Trần Nặc. Không ngờ người yêu của Corleone lại là người hoạt bát như vậy.
Trần Nặc hưng phấn khi được gặp thần tượng, mắt lấp lánh hỏi đông hỏi tây đủ thứ chuyện, Lăng Sầm cũng rất kiên nhẫn giải đáp.
“Nặc Nặc, nói chính sự đi em.” Corleone phải nhẹ giọng xen vào nhắc nhở.
“À à.” Trần Nặc quay lại nhìn Corleone, ý bảo anh đưa cậu hộp trang sức.
“Lăng đại đại, tâm ý của anh tụi em nhận, còn cái này em gửi lại anh.”
Lăng Sầm nhận lấy, mở ra, bên trong chính là bộ trang sức lần trước cậu đưa. Lăng Sầm nhìn đến tay của Trần Nặc, trên đó đã đeo chiếc nhẫn rẻ tiền lần trước Corleone đã từng cho cậu xem.
“Đây chỉ là quà mừng hôn lễ anh chuẩn bị cho hai người.” Lăng Sầm nhớ tới biểu cảm mất mát của Corleone ngày đó, nhịn không được lại muốn khuyên Trần Nặc thêm lần nữa.
“Nhưng nó quá quý giá so với một món quà mừng.” Trần Nặc vẫn kiên định từ chối, lại còn đưa chiếc nhẫn trên tay ra cho Lăng Sầm xem. “Vô cùng cảm ơn anh, như thế này với em là đủ rồi.”
Lăng Sầm thấy Corleone đứng một bên nhưng ánh mắt dừng trên người Trần Nặc vẫn luôn tràn đầy tình yêu như muốn hóa thành bong bóng màu hồng bay lên, cậu cũng không nói thêm nữa, mở hộp, lấy ra chiếc vòng tay.
“Cũng được, vậy anh sẽ thu hồi, nhưng cái này là quà mừng.”
Trần Nặc lại định nói thì Lăng Sầm đã phất tay ngăn cản, “Được rồi, vì hôn lễ của hai người anh có việc quan trọng không thể tham dự… anh cũng cảm thấy rất có lỗi, lẽ nào một chút thành ý chúc phúc của anh, hai người cũng không muốn nhận?”
Trần Nặc cũng là người gốc Hoa, cũng hiểu được ý tứ Lăng Sầm, không tiện từ chối thêm, chân thành nói: “Vậy cảm ơn anh.”
Corleone đang ngơ ngẩn đứng một bên cũng bị Trần Nặc thọt cho một chỏ, vội mở miệng phụ họa: “Cảm ơn cậu, Lăng Sầm.”
“Vậy tôi đi về trước chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp nhé.”
Lăng Sầm đứng lên chuẩn bị rời đi thì vô ý làm rơi quyển ký họa của Trần Nặc xuống đất, liền vội cúi xuống nhặt lên.
“Ngại quá.”
“Không sao.” Trần Nặc nhận lại cũng cười xòa.
Lăng Sầm quét mắt nhìn thấy hình vẽ trên ký họa, có chút tò mò:
“Em vẽ trang phục à?”
“Dạ vâng, em học thiết kế thời trang.”
Lăng Sầm gật đầu, chào tạm biệt hai người rồi bước ra cửa, Hailey vẫn còn đang chờ. Thấy cô, Lăng Sầm liền đưa hộp trang sức cho Hailey để cô mang đi cất. Xoay người thì thấy Corleone cũng đã ra theo, Lăng Sầm chân thành nói:
“Corleone, anh tìm được một người bạn lữ tuyệt vời.”
Nghe vậy, Corleone ngây ngốc cười cười.
Lăng Sầm bị ý cười cảm nhiễm, nhớ đến Lục Kiêu, cậu cũng cảm thấy đáy lòng ấm áp, nhẫn cưới anh mua cho cậu, cậu cũng rất chi là hài lòng. Suy bụng ta ra bụng người, Lăng Sầm cũng hiểu tâm lý của Trần Nặc, chỉ cần là đồ người mình yêu mua cho là đủ rồi, mắc hay rẻ thì có gì mà quan trọng.
Hailey vừa thấy Lăng Sầm bước vào phòng nghỉ đã vội gọi: “Lăng ca.”
Lăng Sầm cười: “Em còn chưa mở ra xem đúng không?”
Nói rồi cầm lấy hộp trang sức mở ra.
“Bọn họ vốn dĩ không chịu nhận gì cả, anh phải nói mãi đấy.”
Hailey nhìn hai món trang sức còn dư lại trong hộp cũng không nói nên lời. Ban đầu Lăng ca nói có khả năng món quà này sẽ bị từ chối nhưng cô vẫn cảm thấy không thể nào. Bây giờ thì mới thấy mình thật nông cạn.
“Vì sao vậy anh?” Hailey vẫn cảm thấy bộ trang sức mình lựa thật sự rất đẹp, cũng đủ sang quý, vì cái gì mà lại có người không thích.
“Bởi vì cho dù có tốt đến đâu cũng không thể tốt bằng cái mà người yêu mình chính tay lựa chọn. Hiểu không?” Lăng Sầm cong tay chọt chọt trán Hailey, quả nhiên vẫn là một tiểu cô nương.
————————–
Vài ngày sau, Lăng Sầm lại ngồi lên phi thuyền trở về Đế Tinh, người điều khiển vẫn là Carl. Carl cũng âm thầm cảm thán, với tần suất thực hiện bước nhảy vũ trụ như vậy, một người từng tham gia huấn luyện như hắn thì không sao, nhưng với một Omega như Lăng Sầm chắc là không dễ chịu.
Lăng Sầm cố nén từng cơn đau đầu không dứt mỉm cười xác nhận:
“Chỉ cần tôi đến trường, thì bằng hữu của cậu, Christian sẽ dẫn tôi đến giảng đường đúng không?”
“Vâng, tiên sinh cứ yên tâm, tôi cũng đã đem thông tin đầu cuối cá nhân của ngài gửi cho cô ấy.” Vừa nói Carl cũng gửi hình Christian vào đầu cuối của Lăng Sầm.
Carl cảm thấy mình như bồ câu đưa thư vậy, giúp phu phu nhà thượng tướng vun đắp tình cảm, bí mật đưa người đến, lại tìm bạn mình làm người chỉ dẫn, cũng thiệt là tình thú quá mà.
Lăng Sầm mở đầu cuối, thấy được ảnh chụp của Christian, có vẻ cũng là một người nghiêm túc, lạnh nhạt. Nhớ lại hình chụp của chồng mình trên giấy chứng nhận, hình như cũng là phong cách này, xem ra đây là tiêu chuẩn chung của quân đội rồi, nhưng chồng cậu vẫn đẹp nhất nha.
Phi thuyền ngừng ở cảng không gian, Carl lái huyền phu đưa Lăng Sầm đến cổng trường đại học đã thấy một nữ quân nhân đứng chờ họ.
“Đó chính là cô ấy.” Carl xác nhận lại lần nữa.
“Được rồi, vậy cậu về nghỉ ngơi đi, đến khi diễn thuyết kết thúc, tôi sẽ tự đón xe trở về.” Lăng Sầm mang mặt nạ giả lập rồi bước xuống xe.
Carl cười cự từ chối: “Không cần đâu tiên sinh, tôi sẽ chờ ngài, bên kia có chỗ đậu xe, tôi có thể nghỉ ngơi trên xe.” Đưa Lăng Sầm đến thế nào thì cũng phải đảm bảo đưa Lăng Sầm an toàn trở về như vậy, đó là chức trách của cậu.
Lăng Sầm cũng không từ chối thêm, bước xuống xe. Carl đợi đến khi thấy Lăng Sầm nói chuyện với Christian rồi cùng cô ấy đi vào trường mới lái xe đến bãi đậu của đại học Reiss.
“Cậu là bạn của Carl?” Christian bình tĩnh xác nhận, trên mặt không có chút biểu tình nào.
“Đúng vậy, đúng là tôi.” Lăng Sầm cười đáp. Cậu nhận ra đây là một nữ Alpha, khí tràng cũng thật mạnh mẽ.
“Vậy cậu đi theo tôi, hôm nay Lục thượng tướng diễn thuyết, trường học có một số chỗ tăng cường cảnh vệ.” Christian nhắc nhở Lăng Sầm rồi nhanh nhẹn bước đi.
Lăng Sầm đáp một tiếng rồi cũng vội vã đuổi theo.
Christian như một giấy thông hành hình người nên Lăng Sầm thuận lợi đi đến giảng đường. Đây là một giảng đường có thể chứa khoảng 6000 người, hiện tại đã ngồi quá nửa số chỗ.
Thấy Christian định đi thẳng lên hàng ghế đầu, Lăng Sầm vội kéo góc áo cô lại, nhỏ giọng thì thầm:
“Chúng ta có thể lên ngồi phía trên kia không?” Lăng Sầm chỉ tay về phía tầng lầu trên, nơi chỉ lác đác vài người ngồi. Cậu không muốn Lục Kiêu phân tâm.
Christian cũng chỉ hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản đối, dẫn Lăng Sầm đi lên lầu trên, ngồi ở một vị trí gần cửa không dễ gây chú ý.
Thấy Christian cũng ngồi xuống bên cạnh, Lăng Sầm hơi xấu hổ hỏi:
“Cô không bận việc gì khác à?” Đến được đây rồi Lăng Sầm cũng ngại chiếm thêm thời gian của người ta.
“Không.” Christian trả lời cực kỳ ngắn gọn. Cô là trợ giáo của lớp cơ giáp. Vì buổi diễn thuyết hôm nay, giáo sư đều cho học viên nghỉ hết, nên trợ giáo như nàng cũng không có việc gì cần đi hỗ trợ. Lại nói, Carl đã dặn dò nàng nhất định phải chiếu cố chu toàn cho vị Omega bên cạnh này, nhất định phải không để ai quấy rầy cậu ấy.
Lăng Sầm cảm thấy hình như đối phương cũng không thích giao lưu với mình cho lắm nên ngoan ngoãn ngồi im. Theo thời gian, càng gần thời điểm bắt đầu, âm thanh trong giảng đường cũng dần dần biến mất.
Trước 5 phút thì toàn trường đã lặng ngắt như tờ. Mọi người đều ngồi im chờ đợi, nghiêm túc, quy chuẩn, mấy ngàn người như một làm Lăng Sầm cũng nghiêm túc theo mà không dám thở mạnh.
Đúng 9g, Lục Kiêu xuất hiện trên bục diễn thuyết. Hình ảnh thực tế ảo cũng đồng loạt bật lên.
“Chào các bạn, theo lời mời của quý nhà trường, tôi hôm nay sẽ diễn thuyết về một số tình huống mà trong tương lai các bạn sẽ gặp phải khi lên chiến trường và cách để đối mặt xử lý các tình huống đó.” Lục Kiêu vừa mở miệng đã nói thẳng vào vấn đề chính.
Anh ngồi trên xe lăn, một thân quân phục chỉnh tề, tầm mắt quét qua cả giảng đường một lượt rồi bình tĩnh triển khai nội dung trên màn hình thực tế ảo, bắt đầu diễn thuyết.
Nhìn Lục Kiêu trên đài mà Lăng Sầm như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Không biết dẫn nhập diễn thuyết như vậy có ổn không, chứ theo kinh nghiệm tham gia các hoạt động trong giới giải trí, cậu có cảm giác sao mà khô khan, cứng nhắc quá. Cứ lo sợ người ngồi nghe sẽ không tiếp thu những gì Lục Kiêu nói. Sợ rằng Lục Kiêu đã phải đối diện lại với quá khứ đau khổ của bản thân để chia sẻ kinh nghiệm mà còn bị người khác trào phúng.
Đang lúc Lăng Sầm khẩn trương không thôi thì thấy mọi người xung quanh đều đồng loạt mở đầu cuối, triển khai ký lục thực tế ảo, bắt đầu chuyên tâm ghi chép. Lăng Sầm ngạc nhiên đến mém rớt cằm xuống đất, nhìn qua Christian cũng thấy cô nàng cũng đang chăm chú lắng nghe như muốn nuốt từng lời của Lục Kiêu, rồi cẩn thận ghi lại. Hóa ra… nghe diễn thuyết ở trường quân đội là phải nghiêm túc đến vậy sao? Nhận thức của Lăng Sầm được đổi mới rồi.
Cứ nghĩ Christian vì mình mới đến giảng đường, không nghĩ đến là cô ấy thực sự đến để nghe diễn thuyết.
Lăng Sầm cũng vô thức mà nhìn chằm chằm Lục Kiêu cùng màn hình thực tế ảo do anh điều khiển. Các thuật ngữ chuyên nghiệp ào ào, trôi chảy mà tuôn ra không ngừng. Một chốc lát sau, Lăng Sầm cảm thấy hai mắt nặng trĩu xuống. Suốt đêm thực hiện bước nhảy vũ trụ cậu đau đầu không ngủ được. Cậu cứ nghĩ nghe chồng yêu của mình diễn thuyết chắc chắn cậu có thể nghiêm túc nghe xong. Nhưng ai mà ngờ, diễn thuyết một chữ nghe cũng không hiểu, nhàm chán quá thể khiến Lăng Sầm thật sự cảm thấy dù tình yêu của mình tràn trề cũng sắp chống đỡ hết nổi rồi.
Lăng Sầm cố gắng di chuyển sự chú ý, ngó nghiêng xung quanh. Trong giảng đường đa số là Alpha và Beta, không bật thu hình, gõ ký lục thì cũng dùng tốc ký bằng tay. Động tác ngàn người như một. Lục Kiêu giảng hay đến vậy sao? Trong đầu Lăng Sầm hiện lên một đống chấm hỏi. Quả nhiên, một học tra không thể nào hiểu được thế giới của những học bá.
Lăng Sầm lại quay lên nhìn Lục Kiêu, anh ngồi nghiêm chỉnh trên xe lăn, sống lưng thẳng tắp, mặt nạ bạc nghiêm cẩn, ánh kim gây nên cảm giác sắc bén. Đây là lần đầu tiên Lăng Sầm nhìn thấy Lục Kiêu mặc quân trang trong hiện thực. Càng nhìn tâm thần càng nhộn nhạo.
Cùng là quân trang nhưng so với những người xung quanh thì Lục Kiêu mặc càng đẹp mắt. Quả nhiên anh rất hợp với quân trang. Cùng là chăm chú nhìn người diễn thuyết như hàng ngàn học viên của đại học Reiss, nghiêm chỉnh lắng nghe nhưng tâm trí Lăng Sầm đã sớm bay xa, đã đến hình ảnh Lục Kiêu mặc một thân quân trang cùng cậu làm gì đó và này nọ mất rồi.
“Đây là nhược điểm cuối cùng…” Lục Kiêu nói đến đây thì hơi dừng lại, tầm mắt cũng dừng lại trên người Lăng Sầm. Sau đó lại tự nhiên mà tiếp tục bài nói.
Ánh mắt của Lục Kiêu làm Lăng Sầm giật mình, thoát khỏi đống hình ảnh 18++ trong đầu. Chắc không thể nào đâu, cậu đã ngồi xa như vậy, lại cũng ngồi tít ở tầng trên, Lục Kiêu làm sao có thể nhận ra cậu được.
“Nội dung diễn thuyết hôm nay đến đây là kết thúc, điều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn.” Lục Kiêu nhấn tắt màn hình thực tế ảo, quét mắt một lượt, ngữ khí kiên định, “Tương lai, mọi người ngồi nơi này đều sẽ dấn thân lên chiến trường, bảo vệ Liên Bang, hy vọng mọi người tuân thủ lời thề quân nhân, nhớ lấy chúng ta là phòng tuyến của Liên Bang, chúng ta nguyện hy sinh hết thảy để bảo vệ hòa bình Liên Bang, giữ gìn nền hòa bình trường tồn.”
Vừa dứt lời, mọi người trong giảng đường đồng loạt đứng dậy, vỗ tay liên hồi, tận đến khi Lục Kiêu được nhân viên công tác hỗ trợ rời đi tiếng vỗ tay vẫn mãi chưa dứt.
Mấy ngàn người vỗ tay quả thật là một cảnh tượng đồ sộ, Lăng Sầm đứng trong góc nhìn cũng cảm thấy tự hào không thôi. Tiếng vỗ tay này là sự tôn kính họ dành cho anh hùng của Liên Bang. Lăng Sầm cũng đứng dậy vỗ tay theo, tầm nhìn cũng dần mơ hồ trong bóng nước. Ngoại trừ những kẻ thiếu hiểu biết mà buông lời khắc nghiệt trên Tinh Võng, trong hiện thực, những người kế nhiệm Lục Kiêu vẫn xem anh như một thần thoại. Những gì Lục Kiêu hy sinh, trả giá, không phải là không ai nhớ đến, không phải là hoàn toàn vô nghĩa. Như vậy thật tốt biết bao.