Edit: Lạc Yên
“Anh không nhớ em hả?” Cửa vừa đóng lại, Lăng Sầm đợi không kịp đã khóa ngồi trên đùi Lục Kiêu, đến cả đèn cảm ứng còn chưa kịp bật lên.
Lục Kiêu nâng tay xoa nhẹ lên má cậu, dịu dàng đáp: “Nhớ em.” Anh không quen nói những lời tâm tình ra miệng, nhưng nếu Lăng Sầm thích, anh cũng không ngại tập làm quen dần.
Lăng Sầm nghe vậy ý cười tràn ra, tháo mặt nạ của Lục Kiêu xuống, ném qua một bên, giảo hoạt “Vậy, đến giờ hưởng dụng của anh rồi đây.” Nói xong lập tức ngửa cổ, khép hờ hai mắt, hai tay vòng qua cổ Lục Kiêu, triền miên trằn trọc hôn lên môi anh.
Một đường từ Đế Tinh đến Tinh Đạo số 2 tuy không mệt mỏi nhưng thời gian dài ở trong không gian kín của phi thuyền vẫn khiến Lục Kiêu không thoải mái. Nhưng giờ phút này, ôm được người yêu trong vòng tay, anh cảm thấy mọi thứ đều đáng giá. Lục Kiêu thuận theo, tùy ý tận hưởng, hương hoa hồng như có như không lan tràn trong không khí, câu hồn nhiếp phách.
Một nụ hôn dài kết thúc, Lăng Sầm vui vẻ đẩy Lục Kiêu vào phòng ngủ, tiện tay cởi áo khoác, cởi luôn cả quần dài vứt lên ghế, đến ngồi bên giường khẽ nói: “Lại đây đi anh.”
Lục Kiêu hơi chần chờ: “Chúng ta… trời… còn sáng mà, chúng ta tâm sự một chút đã.” Lục Kiêu cảm thấy vừa gặp mặt đã lăn giường thì có hơi thiếu tôn trọng Lăng Sầm, cứ như anh tới gặp cậu chỉ vì nhu cầu cơ thể vậy.
Lăng – được tôn trọng – Sầm có chút không thể hiểu nổi, giường cậu cũng đã trèo lên thế mà chồng cậu còn đòi tâm cái gì mà sự. Ủa ủa, không phải tiểu biệt thắng tân hôn, lâu ngày gặp lại phải lập tức thể hiện tình cảm giao thoa nồng nàn, nhiệt tình như lửa để thỏa mãn nhớ nhung sao. Lăng Sầm thấy quạ đen bay ngang đầu nhưng nụ cười cũng chỉ hơi cứng đờ, vẫn nhẹ nhàng nói: “Cũng được, nhưng anh cứ lên đây trước đã.”
Lục Kiêu cởi áo khoác, đặt chỉnh tề lên ghế, cũng lấy áo Lăng Sầm đặt lại cho ngay ngắn rồi mới dịch người lên giường. Ánh mắt khẽ đảo qua đầu vai trắng mịn của Lăng Sầm. Lăng Sầm thì vẫn như thường lệ, giúp anh nâng chân, nhích người, lót gối. Trên người Lăng Sầm giờ chỉ là một chiếc áo ba lỗ và quần đùi ngắn, động tác qua lại làm da thịt chạm tới chạm lui trên người Lục Kiêu khiến cơ bắp anh nổi lên phản ứng mà hơi căng cứng.
‘Đã nghiện còn ngại.’ Lăng Sầm khẽ cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn đoan chính, vờ như không để ý, ngồi sát bên anh, khẽ dựa vào người anh, thản nhiên nói:
“Anh không phải muốn nói chuyện phiếm với em hả? Anh nói đi.”
Nói rồi trở người, nằm úp sấp, một tay gác lên cơ bắp trên ngực Lục Kiêu, lại gác cằm lên mu bàn tay, chớp mắt nhìn Lục Kiêu đầy trông đợi.
Lục Kiêu có chút ngại ngùng, vươn tay ôm lấy eo Lăng Sầm, nhỏ giọng hỏi: “Sự nghiệp của em, gần đây vẫn thuận lợi chứ?”
Lăng Sầm hơi nhổm người, dùng một ngón tay mô tả theo sóng mũi Lục Kiêu, Lục Kiêu có huyết thống người Anh, mũi cao thẳng tắp, đến hai cánh mũi thì khẽ nhéo nhéo, tự đùa tự vui.
Lục Kiêu bất đắc dĩ, nắm ngón tay cậu lại không có cậu phá nữa.
“Công việc… à, vẫn rất thuận lợi.” Tay cậu bị nắm, giãy không ra, được bao trọn trong bàn tay to lớn ấm áp của chồng mình, thuận miệng đáp một câu.
“Đỗ Nhược…” Lục Kiêu do dự nói, mấy nay anh cũng nghe được một số tin tức.
“Đỗ Nhược làm sao?” Vừa nghe nhắc đến tên này, Lăng Sầm hơi cảnh giác, lạnh nhạt nhíu mày hỏi.
Lục Kiêu đột nhiên cảm thấy hơi nguy hiểm, không biết bản thân có đạp trúng lôi gì không, cẩn thận đáp:
“Ta thấy nhiều người nói, em bị một Omega tên là Đỗ Nhược chèn ép…”
“Hừ…” Lăng Sầm hừ lạnh một tiếng, giọng điệu hơi khinh miệt: “Hắn mà cũng xứng chèn ép em?” Thủ đoạn của Đỗ Nhược và Trần Lị chẳng qua là bị lợi ích là cho u mê, trước mắt cậu chỉ xem như mấy tên hề nhảy nhót, cậu có nhiều thời gian, coi nhảy qua nhảy lại cũng vui, xem họ có thể làm nên trò trống gì. Như nghĩ tới điều gì, hơi âm hiểm hỏi Lục Kiêu thêm một câu:
“Anh nhìn thấy Đỗ Nhược chưa? Hắn đẹp không?”
“Không, ta chưa thấy, ta cũng không quan tâm…” Lục Kiêu học khôn, lập tức đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn nhất.
Lăng Sầm lại hừ nhẹ một tiếng. Lục Kiêu lúc này lại cảm thấy buồn cười, mỹ nhân của anh không biết nghĩ gì mà cứ hừ hừ, hừ hừ, thật giống một chú heo hương, anh gắn khuôn mặt mỹ diễm của Lăng Sầm lên người một chú heo hương, lại còn phát ra tiếng hừ hừ, tự làm mình bật cười.
Lăng Sầm nguy hiểm nheo mắt: “Anh cười cái gì đó?”
Lục Kiêu không dám nói suy nghĩ thật cho Lăng Sầm, cậu mà biết thế nào anh cũng chết với cậu. Lục Kiêu chỉ chớp mắt chăm chú nhìn Lăng Sầm, cậu cũng không làm khó anh, chỉ nhỏ giọng thủ thỉ:
“Anh đừng thích Đỗ Nhược, chỉ thích em thôi, được không? Tốt nhất là anh đừng bao giờ nhìn thấy hắn luôn.”
Kiếp trước, càng về sau Đỗ Nhược phát triển càng tốt, vượt mặt cậu trở thành tình nhân của Alpha Liên Bang. Khi đó trên Tinh Võng đều nói ước vọng chân thật của mỗi Alpha là lấy một Omega như Đỗ Nhược về nhà, lại có thêm một tình nhân là Lăng Sầm. Đỗ Nhược hiền dịu, săn sóc là đối tượng tốt nhất để làm bạn đời cùng chia sẻ cuộc sống, chịu chung hoạn nạn, Lăng Sầm chỉ phù hợp nhất để làm bạn tình, bạn giường, tình một đêm, có bất cứ khó khăn gì xảy ra chắc cậu sẽ nhanh chân chạy trước, lại còn có nguy cơ đội cho bạn cả một sân golf xanh cỏ, này không phải là mất cả tình lẫn tiền sao. Nhớ tới những lời này, trong lòng Lăng Sầm vẫn còn cảm thấy xót xa, thật ra họ đánh giá về cậu cũng không sai, kiếp trước cậu đối với Lục Kiêu có khác gì như vậy đâu.
Lăng Sầm khẽ thở dài, bây giờ cậu đang cố gắng sửa sai. Những lời nói này cũng đang được đoàn đội của Đỗ Nhược dẫn dắt bắt đầu xuất hiện, lấy cậu làm bàn đạp để nâng Đỗ Nhược lên, nhưng cậu cũng không quan tâm người ngoài nói gì. Cậu chỉ hy vọng, Lục Kiêu không giống như họ. Giống như lúc này, trong mắt anh chỉ có mình cậu. Lăng Sầm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, trầm mê, thì thầm:
“Hứa với em… được không?”
Lục Kiêu cũng cảm nhận được tâm tình Lăng Sầm không quá tốt, khẽ vỗ về:
“Ta làm sao mà thích hắn được? Ta hứa với em, sẽ không nhìn tới hắn.”
Lục Kiêu cảm thấy Lăng Sầm có hơi buồn lo vô cớ, chẳng lẽ cậu thiếu cảm giác an toàn? Rõ ràng tình cảm của anh và cậu vô cùng mặn nồng, với anh cậu như châu ngọc trân bảo, người ngoài làm sao có thể so sánh mảy may. Anh không biết vì sao Lăng Sầm lại đặc biệt chú ý Đỗ Nhược, đã nhiều lần yêu cầu anh đảm bảo về chuyện của Đỗ Nhược, trong khi anh còn chưa biết người kia tròn méo ra sao.
“Ừm.” Lăng Sầm được đảm bảo thì an tâm. Lục Kiêu là người chính trực, anh đã chính miệng đáp ứng thì sẽ không đổi ý. “Em đã có biện pháp đối phó với Đỗ Nhược cùng Trần Lị, người đại diện trước kia của em. Hòa Thịnh dám đối xử với em như vậy, cứ chờ em hết hợp đồng, lập tức sẽ rời đi.” Nói đến Hòa Thịnh Lăng Sầm có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Chuyện đó…” Lục Kiêu lại có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: “Gần đây, ta có mua cho em một ít cổ phần của Hòa Thịnh.”
“Cái gì?” Lăng Sầm tưởng mình nghe nhầm.
“Ta lúc trước không biết… Lúc ta đề nghị mở phòng làm việc riêng cho em, em đã từ chối, ta cứ tưởng em có tình cảm tốt với Hòa Thịnh nên không muốn rời đi.” Ý là ta mua cổ phần, em trở thành một trong những chủ nhân của Hòa Thịnh, người trong công ty ai dám đóng băng sự nghiệp của một trong những ông chủ của mình.
“Em làm gì có tình cảm gì với Hòa Thịnh…” Lăng Sầm dở khóc dở cười, “Anh mua bao nhiêu cổ phần rồi, lấy hợp đồng ra cho em xem thử xem.” Nói rồi ngồi dậy, cũng đỡ Lục Kiêu ngồi thẳng dậy, nhét gối tựa cho anh.
Lục Kiêu thoải mái dựa vào đầu giường, tìm hợp đồng trong đầu cuối cá nhân mở cho Lăng Sầm coi: “Cũng không nhiều lắm, ta gần đây mới bắt đầu thu mua. Chỉ mới tầm 4% cổ phần phân tán. Vốn định cho em một chút kinh hỉ.” Anh chỉ muốn giúp Lăng Sầm giải quyết sự tình hiện tại.
Lăng Sầm đọc nhanh một lượt hợp đồng, là Lục Kiêu ủy quyền mua, không trực tiếp đứng tên của anh hay cậu. “Lễ vật này rất tuyệt, em rất thích.”
Lăng Sầm thấy Lục Kiêu có vẻ hơi không vui, nhưng đây là Lục Kiêu nỗ lực quan tâm cậu, cậu thật sự rất thích, cũng rất cảm động.
Lục Kiêu thở dài, kéo Lăng Sầm vào lòng, “Là ta quan tâm em không đủ…” Nếu anh hiểu Lăng Sầm hơn thì đã nhận ra Lăng Sầm không phản kháng không phải do không có cách phản kháng, Lăng Sầm là không muốn đàm phán thêm với Hòa Thịnh, chỉ đang chờ đợi ngày đường ai nấy đi. Việc làm này của anh cũng không giúp cậu có thêm bất cứ lợi thế gì.
“Chồng ngốc của em…” Lăng Sầm mắng yêu một câu, mỉm cười lại trèo lên người anh, ngồi đối diện anh, tỉ mỉ hôn lên từng vết sẹo trên mặt anh, mềm nhẹ nói: “Em không đàm phán với Hòa Thịnh, cũng không tìm công ty khác hay mở phòng làm việc riêng, là bởi vì em muốn chuyển trọng tâm cuộc sống về gia đình chúng ta.” Cậu muốn chiếu cố tổ ấm của mình nhiều hơn. “Em đã quan sát Hailey một thời gian, em thấy cô ấy rất ổn, để cô ấy làm người đại diện chuyên dụng của em. Lúc đó em sẽ trả cô ấy 400 vạn tinh tệ một năm, mỗi hoạt động cô ấy đàm phán thành công giúp em, từ quảng cáo hay đóng phim sẽ chia cho cô ấy 10% thu nhập của em. Cũng chỉ nhận đại ngôn hay phim ảnh đúng trọng tâm, không cần nhiều, chỉ cần chất lượng. Phòng làm việc nhỏ chỉ cần hai người bọn em thôi.”
Nếu Hailey mà biết được điều này chắc sẽ vui lắm, thu nhập của Trần Lị một năm chỉ có 150 vạn tinh tệ, tính ra cô sẽ cao gấp mấy lần. Thật không uổng công mấy ngày nay cô lo lắng cho Lăng Sầm mà nổi đầy nhiệt miệng.
Lăng Sầm khẽ cười ôm lấy chồng yêu của cậu, người vì cậu vung tiền như rác mua cổ phần của Hòa Thịnh, chỉ vì sợ cậu bị bắt nạt. Sao anh có thể đáng yêu đến mức này, cái gì cũng âm thầm lo toan cho cậu. Đối với cậu, Lục Kiêu như ánh mặt trời, đem lại ấm áp, hi vọng cho cậu, chỉ cần có anh ở bên, cậu thật sự an tâm…
“Sau đó, em sẽ sinh thêm một đứa con của chúng ta… như vậy là mãn nguyện.” Nói rồi hơi rầu rĩ báo cáo, “Mấy hôm trước, khi kỳ mệt mỏi vừa qua, em có kiểm tra, vẫn chưa có tin tức gì cả.” Lăng Sầm thở dài, nghiêng đầu, gác mặt lên vai Lục Kiêu.
Thân hình Lục Kiêu có hơi khựng lại một chút, trước khi qua thăm Lăng Sầm, anh có gặp một người bạn cũ…
Lăng Sầm cũng nhận ra, hơi khó hiểu ngồi dậy nhìn anh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Lăng Sầm…” Lục Kiêu khẽ siết vòng eo Lăng Sầm, gian nan mở miệng, “Chúng ta… cân nhắc, trước tiên không vội có con, được không?”
“Anh nói cái gì?!!!” Lăng Sầm biến sắc.
Lục Kiêu cũng biết như vậy không đúng lắm, trước kia anh cũng muốn có con, khi quan hệ với Lăng Sầm chưa từng dùng biện pháp tránh thai.
“Không phải là không muốn, chỉ là từ từ một thời gian nữa, được không?”
Lăng Sầm nghe vậy thì tức giận trèo xuống khỏi người Lục Kiêu, quơ đại áo trên ghế khoác vào, bỏ ra phòng ngoài, còn đóng cửa cái rầm.
Lục Kiêu ngơ ngác ngồi trên giường nhìn theo bóng cậu không biết phải làm sao, lại khẽ thở dài. Không phải anh không muốn có con. Khi Lăng Sầm chính thức thuộc về anh, anh vui sướng đến choáng váng đầu óc, chưa suy nghĩ xa hơn. Hiện tại, tỉnh táo lại, anh nhận thấy, con cái không phải là một vật phẩm, sinh con ra phải cân nhắc rất nhiều thứ, cần phải lo lắng chu toàn mọi mặt, không phải cứ sinh ra là xong, như vậy quá vô trách nhiệm.
Đầu cuối trên tay Lục Kiêu đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.
[Sao anh không ra đây dỗ em?]
Tiểu kịch trường:
Lục lão đại: Chúng ta phải suy xét cho con cái một gia đình hoàn chỉnh… Ngoài cuộc sống vật chất, còn phải quan tâm tâm lý tình cảm của con, phải cùng con chơi đùa, dạy con lễ nghi, đạo đức, rèn luyện nhân phẩm, cùng con luyện tập thể năng, cơ giáp… vân vân và mây mây các hạng mục… Ta như vầy, sao có thể…
Lăng Sầm: (bị làm cho bối rối) Anh có thể nói lại lần nữa được không? Nhiều quá, cậu nghe mà đầu óc quay mòng mòng…
Lạc Yên: Mình cũng không muốn sinh con và quyết định không sinh.