Edit: Lạc Yên
Giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp xua bớt không khí lạnh mùa đông, bên trong phòng khách của xe nhà lại càng ấm áp hơn.
(Đây là một chiếc xe nhà – Van house hạng sang và nội thất bên trong giá tầm 3 tỷ đô thì phải)
“Chào tiên sinh!” Carl đứng bên ngoài xe, thấy Lăng Sầm mang diện mạo giả lập thường dùng bước đến, hơi cúi người chào hỏi nhưng không gọi ra thân phận.
“Chào cậu, cậu đi nghỉ trưa đi, không cần ở đây canh giúp chúng tôi đâu.” Lăng Sầm cũng mỉm cười đáp lại Carl cùng một vị cảnh vệ khác mà cậu không biết tên.
“À, vâng.” Carl hơi sửng sốt nhưng nhìn đến ánh mắt là nam nhân đều hiểu, thì đồng ý, kéo bạn mình cùng đi ra một khoảng xa. Trong đầu thì nghĩ, Hailey cũng ở đây, không bằng tranh thủ mời cô gái đáng yêu ấy cùng ăn bữa trưa.
Lăng Sầm bị nhìn một cái, tuy cũng là cậu cố ý ám chỉ nhưng khi người khác hiểu thì tự nhiên lại thấy hơi xấu hổ, hai má nóng lên, mặt đỏ tai hồng vội chui vào trong xe, đóng sầm cửa lại.
“Chồng ơi!” Lăng Sầm vừa thấy Lục Kiêu đã lao đến, giọng điệu làm nũng đến mức người nghe cũng run run. Mấy ngày nay cứ hễ gặp được Lục Kiêu cậu đều không tự chủ mà rơi vào trạng thái này, bản thân lại cũng không tự nhận biết.
Lục Kiêu đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, mặt không đổi sắc giữ Lăng Sầm lại.
“Ngồi xuống, đừng nhúc nhích lung tung.”
“Lại làm sao vậy?” Lại nữa rồi…
“Em chú ý hình tượng, dù gì cũng đang ở bên ngoài.” Bao nhiêu người đều đang nhìn chằm chằm muốn tìm được nhược điểm của Lăng Sầm, đặc biệt là người đại diện cũ, bọn họ cũng không nên tự động đưa ra thì tốt hơn.
“…Em mặc kệ!” Lăng Sầm vừa nói vừa tắt diện mạo giả lập, “Em nói rồi, bị chụp được thì thừa nhận, em cũng chả làm gì bất hợp pháp, công khai xong là em danh chính ngôn thuận ở nhà chăm anh.” Cậu cởi thêm áo khoác ngoài dày nặng, vứt qua một bên, ngồi xuống ghế rồi tự nhiên như không thuần thục nằm xuống gối đầu lên đùi anh. “Lúc đó, anh sẽ bảo vệ em, đem em nhốt trong phòng, không cho em ra ngoài nữa.” Lăng Sầm vừa tự ảo tưởng, vừa vui vẻ kể ra.
Lục Kiêu biết Lăng Sầm lại nổi cơn xàm xí, nhưng vẫn bị cậu chọc cười, tay tự nhiên vuốt ve sau cổ của cậu.
“Em ngủ một lúc đi.” Lục Kiêu thấy vành mắt Lăng Sầm hơi phiếm xanh nhỏ giọng dỗ dành. Đêm qua, đúng là có vài vận động chiếm mất thời gian ngủ, Lăng Sầm là Omega, tinh lực không thể phục hồi nhanh như Alpha.
Lăng Sầm trở người nằm ngửa, một tay gác trên bụng, tay còn lại thì đưa lên chọt chọt cằm Lục Kiêu. “Em không ngủ, anh tháo mặt nạ ra cho em xem đi.”
Lục Kiêu hơi do dự nhưng cuối cùng cũng chiều theo ý cậu tháo mặt nạ ra. Dù kính xe đều phủ lớp chống nhìn trộm, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng bên trong lại thấy rõ ràng mọi thứ bên ngoài khiến anh có cảm giác hai người đang thân mật trước bàn dân thiên hạ. Nhưng anh cũng biết, Lăng Sầm mà hung lên thì rất cố chấp, thôi thì chiều cậu vậy.
Lăng Sầm được chiều chuộng sướng rơn cả lòng mề, vui vẻ ngắm nhìn khuôn mặt của chồng yêu. Khắp mặt của Lục Kiêu đều là sẹo, chỉ có hai bên mặt nghiêng và một phần trán bên trái may mắn vẫn còn lành lặn, đây là vị trí của kết nối với cơ giáp Chu Tước, bao gồm cả chíp xử lý trung tâm nên có bọc đến 3 tầng kim loại, ngăn được phần nào tốc độ ăn mòn của nọc độc. Ngón tay Lăng Sầm nơi cằm Lục Kiêu hơi đè xuống khiến anh phải cúi đầu nhìn cậu. Lăng Sầm lại đưa tay vuốt ve hốc mắt sâu của anh, trên hai mí mắt cũng phủ một lớp sẹo, bị Lăng Sầm chạm vào khẽ run rẩy dưới ngón tay, có thể cảm nhận nhưng nhìn vào chỉ thấy cứng đờ do vết sẹo dày ngăn cản.
“Cũng may đôi mắt không bị tổn thương.” Nếu đến cả thị lực cũng mất chắc Lục Kiêu không thể nào chấp nhận được, Lăng Sầm thầm cảm thấy may mắn một chút, đau lòng thì lại càng nhiều.
“… Ta cố ý né tránh.” Lục Kiêu an ủi nói. Khi sự việc phát sinh, anh đã cố gắng né tránh, một phần nữa là thần kinh thị giác nằm ở trung khu thần kinh, khá xa vị trí bị cảm nhiễm nên không bị ảnh hưởng. Mấy chuyện phức tạp như phân bố thần kinh thôi không cần nói ra, lại khiến Lăng Sầm bối rối mù mờ.
Lăng Sầm cũng không hỏi xa hơn, chỉ nhìn sâu vào mắt anh. “Anh hôn hôn em đi.”
Lục Kiêu thoáng nhìn ngoài cửa, không có người, mới nhanh chóng như ăn trộm hôn lên má Lăng Sầm một cái. Cách đó không xa là studio Lăng Sầm đang quay chụp, có biết bao nhiêu là thiết bị truyền thông, hai người trốn ở đây làm chuyện thân mật, loại cảm giác lén lút này Lục Kiêu lần đầu tiên trải qua, anh cảm thấy còn căng thẳng hơn khi anh làm nhiệm vụ trinh sát.
Lăng Sầm bật cười, hận sắt không thành thép “Anh cũng đã đến tận đây, còn chuẩn bị cả một chiếc xe nhà ngụy trang thành xe bảo mẫu… Vậy mà thật sự không tính làm chuyện gì khác sao?” Nói rồi còn nháy mắt một cái, dụ dỗ, “Giờ anh muốn gì em cũng phối hợp thỏa mãn anh, chồng ơi, anh nói đi, anh muốn gì…?”
Lục Kiêu bị lời nói của Lăng Sầm làm cho nóng hết cả người, Lục tiểu Kiêu cũng hơi hơi muốn thức dậy, hoảng hốt dằn lòng, hít sâu xấu hổ giải thích: “Xe là do mấy người Carl chọn.” Anh chỉ là không ngăn cản thôi.
Lăng Sầm thấy Lục Kiêu lại cố ý đeo lên bộ dáng nghiêm chỉnh thì hơi bất đắc dĩ. Nói ra chắc không ai tin, cậu được mệnh danh là tình nhân trong mộng của Alpha, Đỗ Nhược và Trần Lị cố gắng một thời gian dài vẫn chưa hạ bệ được cậu đây này, thế mà dụ dỗ chính chồng mình cũng không thành công.
“Anh cũng thật là…” đầu gỗ, chồng cậu đúng là người có nguyên tắc riêng. Ai cũng mở miệng nói thích người trên giường cầm thú, dưới giường cấm dục chứ cậu vẫn thích chồng cậu say mê cậu nhiều hơn, có cơ hội lập tức ăn sạch, như vậy mới tình thú chứ.
Lăng Sầm quyết định, tự túc là hạnh phúc, ngồi bật dậy, khóa ngồi lên đùi Lục Kiêu, đè anh hôn ngấu nghiến, tay thì nhanh nhẹn tháo nút áo sơ mi của anh.
“Lăng ca?” Đột nhiên có tiếng Hailey vang lên.
“Trợ lý của em đến.” Lục Kiêu vốn đang ý loạn tình mê, bị tiếng kêu làm giật mình choàng tỉnh, vội vàng tách ra, cài lại nút áo.
“Mặc kệ nàng!” Lăng Sầm bẻ ngón tay Lục Kiêu ra, nhất quyết không cho anh cài nút áo lại, sau đó dùng cả hai tay ôm đầu, cố chấp hôn lên môi anh. Mấy người Carl chắc cũng sẽ không đi xa, sẽ ngăn Hailey lại thôi.
Cạch một tiếng cửa xe hơi hé ra, Hailey thò đầu vào. Lục Kiêu muốn dừng lại nhưng không biết ra tay từ đâu, Lăng Sầm giữ quá chặt, anh sợ làm Lăng Sầm bị thương.
“A…a!!!” Hailey bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hốt mà la lên một tiếng. Lăng ca của cô đang chủ động khóa ngồi trên người người ta, hai tay giữ người ta lại nhiệt tình như lửa mà hôn môi, khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp giao hòa cùng một khuôn mặt đầy sẹo đen, tạo nên đối lập thị giác mãnh liệt. Nàng sợ hãi, bản năng mà hét lên nhưng cũng nhanh chóng biết được mình thất lễ, vội đưa tay bụm miệng. Đóng cửa, xấu hổ, co quắp chạy trối chết.
“……” Lục Kiêu bất đắc dĩ nói: “Em dọa cô ấy rồi.” Nói xong thì nhặt mặt nạ muốn đeo lên.
Sắc mặt Lăng Sầm không tốt. Cậu không yêu cầu trợ lý của cậu phải chấp nhận Lục Kiêu, tâm lý sợ hãi cậu có thể lý giải nhưng rõ ràng cậu đã nói với Hailey biết chồng cậu chính là Lục Kiêu, để cô chuẩn bị tâm lý, ai ngờ khi gặp vẫn thét lên. Điều này sẽ tổn hại tôn nghiêm của Lục Kiêu, cậu không thể nào chấp nhận được. Lăng Sầm đè tay Lục Kiêu lại, không cho anh lấy mặt nạ. “Anh đừng đeo, ăn cơm không tiện.” Cậu dừng một chút, lại áy náy nói tiếp: “Em sẽ nói chuyện lại với Hailey…” Anh đừng nghĩ nhiều.
Lục Kiêu buông mặt nạ, cũng không chấp nhất, thấy Lăng Sầm sắc mặt khó coi, cũng hiểu cậu đang nghĩ gì, hơi buồn cười hỏi cậu: “Em cảm thấy cô ấy sợ ta sao? Rõ ràng là bị hành động nhiệt tình thái quá của em dọa sợ chứ.”
Lăng Sầm sờ sờ mũi, trốn tránh trách nhiệm nói: “Còn không phải tại anh? Nếu lúc em vừa đến, anh không từ chối em, thì làm sao lúc cô ấy đến đưa cơm lại gặp phải chứ.”
“Ừ, tại ta, ta sai rồi.” Lục Kiêu nhanh chóng giơ hai tay đầu hàng, cũng không giải thích là anh chỉ đang lo cho cậu. Nói chuyện với Omega của mình, lý lẽ không quan trọng. Omega nói sai, thì nên nhanh chóng nhận sai, đây là kinh nghiệm xương máu anh được một Alpha đã kết hôn nhiều năm truyền đạt lại. Lục Kiêu nhìn mặt Lăng Sầm dương dương tự đắc vui vẻ cười cảm thấy mình lựa chọn đúng rồi. Anh nhớ đến đại tướng của quân đoàn 4 bị Omega ở nhà đánh cho bầm mặt suốt nửa năm đầu mới kết hôn, sau này thỉnh thoảng vẫn bị đánh, tự thấy bản thân mình giỏi hơn ông nhiều nha.
“Đi, mình đi ăn cơm thôi anh.” Lăng Sầm được dỗ vui vẻ, vừa lòng rủ rê, quên sạch chuyện Hailey.
Lục Kiêu đáp ứng, Lăng Sầm giúp anh chuyển qua xe lăn, đẩy đến phòng ăn. Ghế và bàn ăn trên nhà xe đều là cố định, Lục Kiêu phải dịch chuyển từ xe lăn sang ghế lần nữa.
“Cũng không tệ.” Lăng Sầm mở toàn bộ thức ăn Hailey mang đến, bắt đầu chia phần cho Lục Kiêu. Hai người cùng ăn và khe khẽ trò chuyện.
“Chồng ơi, trên nhà xe có giường không?”
Nhà xe có đầy đủ phòng khách, phòng ăn và phòng ngủ nên tất nhiên có giường, Lục Kiêu đã đi quan sát hết một vòng rồi, phòng ngủ có một giường đôi. “Có đó, trong phòng ngủ.”
“Anh nói là do nhóm Carl chọn xe này cho tụi mình…” Lăng Sầm nghiền ngẫm nói, “Anh mà không làm gì thì thật sự phụ lòng bọn họ rồi.” Người ta suy xét giúp anh mọi mặt như thế còn gì.
Lục Kiêu cũng trầm ngâm, ban đầu anh chỉ phân phó đảm bảo điều kiện cho Lăng Sầm nghỉ ngơi thoải mái, xem ra loại thoải mái của anh nói và loại thoải mái mà Carl nghĩ không giống nhau.
“Uống nước của em đi.” Lục Kiêu nhét một ly nước cho Lăng Sầm, muốn đánh lạc hướng.
Lăng Sầm chỉ cười cười, không đáp. Lục Kiêu hơi yên tâm tưởng Lăng Sầm chịu bỏ qua đề tài xí hổ này.
Lăng Sầm ăn hết đồ ăn trong dĩa thì bất chợt hỏi: “Chồng ơi, thuốc bôi trơn lúc tối còn không?”
“Két…” Dao của Lục Kiêu bất cẩn xẹt qua đĩa sứ phát ra một âm thanh chói tai. “…Không, không còn.” Lục Kiêu xấu hổ đến đỏ lỗ tai.
“Ồ!!!” Lăng Sầm bình thản khẽ cảm thán, mặt lại không có biểu cảm gì nhiều nhưng trong lòng thì cười nghiêng ngả. Cho anh là người nghiêm túc, anh càng nghiêm túc cậu càng thấy trêu anh càng vui.
Giờ nghỉ trưa sắp hết, Hailey gửi đến một tin nhắn hỏi khi nào Lăng Sầm quay lại.
Hai người cùng ăn xong, Lăng Sầm ưu nhã lấy khăn lau tay, lau miệng, thong dong đứng lên, đến bên cạnh Lục Kiêu, nhỏ nhẹ nói.
“Buổi chiều khi về anh nhớ mua giúp em hai ông thuốc bôi trơn nhé!”
Lục Kiêu còn chưa kịp đáp cậu đã yêu cầu thêm: “Mua vị bạc hà nhé, em thích… rất mát mẻ.”
Lạc Yên: Thả một chương làm quà. Chúc các bạn nữ 20/10 zui zẻ, nhận được nhiều nhiều quà nha!