<!-- --> Không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên một cơn đau kịch liệt tràn đến khiến hắn tỉnh lại, cái đầu đau đớn như muốn vỡ ra.
Bên tai truyền đến một thanh âm đau đớn:
"Tiểu Phong, Tiểu Phong, con nhất định phải tỉnh lại. Không được bỏ mẹ, nếu không mẹ thật không sống nổi......"
Hắn lấy làm kỳ quái. Dù lúc này đang rất đau đớn nhưng cũng không thể cản nổi một suy nghĩ đang tràn ngập khắp đầu hắn. Hắn chính là Ảnh tử nhưng lúc này hắn lại có một cái tên mới.
Tiêu Thu Phong, hắn tên là Tiêu Thu Phong.
Từ từ mở mắt ra, Tiêu Thu Phong phát hiện ra mình đang nằm trên giường bệnh. Trước mắt hắn là một màu trắng xóa. Bốn phía yên tĩnh đến cực độ cùng với tiếng khóc nấc nghẹn kia tạo thành hai thái cực hoàn toàn đối lập.
Một thiếu phụ rất đẹp độ khoảng ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu phụ đó như làm cho người ta không thể hoài nghi những tháng ngày làm đien dảo chúng sinh khi nàng ta còn trẻ.
Đây chính là mẹ của Tiêu Thu Phong. Ảnh Tử thật không hiểu nổi hắn sao lại trở thành Tiêu Thu Phong, hơn nữa lại còn có cả người thân.
Thiếu phụ phát hiện ra cử động của hắn mừng rỡ ngẩng đầu rồi vội vàng nắm chặt tay hắn, điên cuồng kêu lớn:
"Tiểu Phong, Tiểu Phong, con đã tỉnh lại rồi, con thật đã tỉnh lại rồi......"
Chưa kịp nói câu nào giải thích, thiếu phụ đã mừng rỡ chạy ra cửa kêu lớn:
"Bác sĩ, bác sĩ, mau tới đây, mau tới đây, con ta đã tỉnh lại rồi, đã tỉnh lại rồi...."
Trong tiếng nổ cực lớn vang lên kia, Ảnh Tử mất đi hết tri giác. Lúc này tỉnh lại, trên người hoàn toàn không có gì đáng ngại. Thoát qua nạn này, hắn biết mình đã hết sức may mắn. Nhưng khi nhìn thấy thấy mình qua tấm kính thì hắn đã không còn nhận ra mình.
Hắn không còn là Ảnh Tử, không còn cái khuôn mặt lạnh băng mà thay vào đó là một khuôn mặt rất anh tuấn. Đó cũng chính là cái kiểu khuôn mặt mà khi xưa hắn rất ghét. Hắn không thích cái khuôn mặt và tính cách mà người mẹ kia đã cho hắn một chút nào.
Nụ cười bất lực trên khuôn mặt chưa kịp hé mở thì từng tiếng bước chân vội vã vang lên. Mất ông bác sĩ già bước nhanh vào phòng. Khi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Thu Phong, ai nấy đều tỏ vẻ kinh dị. Một nam nhân đã bị tuyên là đã chết nay lại sống trở lại.
Tay của thiếu phụ như run lên. Đứa con này chính là niềm hy vọng duy nhất của nàng trên thế giới này. Mặc dù nó không thành tài, là một điển hình tiêu biểu của phá gia chi tử, không một ai thích nhưng nàng đối với nó thì lại rất thương yêu. Đó là một tình cảm hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
"Phu nhân, rất vui báo cho người biết Tiêu công tử đã qua thời kỳ nguy hiểm, tâm mạch đã bình thường trở lại. Hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được."
Một lão bác sĩ già cuối cùng cũng lên tiếng. Cả đời trị bệnh cứu người bọn họ chưa từng thấy tình huống như thế này. Tối qua sau khi vị công tử này đựoc đưa vào đây thì một chân đã tiến vào quỷ môn quan. Bệnh viện bọn họ cũng chỉ là tận hết khả năng cũng hết cách. Chỉ không thể ngờ loại công tử nhà giàu này lại cao số đến như vậy. Bị trọng thương như vậy mà cũng có thể qua khỏi.
Người xưa thưòng nói người tốt đoản mệnh còn người xấu thì sống ngàn năm. Câu này coi bộ đúng a!
Thiếu phụ lúc này không có thời gian nhìn sắc mặt của bác sĩ, vừa nghe thấy câu này, nước mắt tràn ra, tay áp vào mặt Tiêu Thu Phong thương yêu nói:
"Tiểu Phong, con không sao rồi, mẹ thật rất vui. Bảo bối của ta, sau này chuyện nguy hiểm như vậy còn đừng bao giờ làm nữa. Chỉ là một con tiểu minh tinh thôi mà, không đáng để con phải làm vậy đâu"
Mặc dù là một đứa con phá gia chi tử nhưng vào thời khắc này, Tiêu Thu Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được sự sủng ái của thiếu phụ dành cho mình. Trong đầu hắn bây giờ có ký ức của tên gọi là Tiêu Thu Phong này. Những sự việc nói về hắn quả thật xứng danh là bại hoại của xã hội. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tiếng chân lại vang lên. Lần này tiến vào không phải là bác sĩ mà là một lão nhân. Theo sau lão nhân này có them mấy người như bảo tiêu. Tiêu Thu Phong ngẩng đầu nhìn. Trong trí nhớ của hắn thì lão nhân này tên là Tiêu Viễn Hà, chính là cha của hắn.
Nhìn Tiêu Thu Phong, lão nhân không hề có chút mừng rỡ mà sắc mặt đanh lại, hai mắt đỏ rực vì giận dữ quát lớn:
"Thằng bất tài ngươi vẫn còn chưa chết hay sao?"
Lão nhân này vốn ít vợ. Lúc tuổi già mới có đựơc một đứa con trai khiến lão đương nhiên là yêu quý không hết. Nhưng lão không thể ngờ kết quả của việc thưong yêu này lại giúp Tiêu gia đào tạo ra một đứa con phá gia chi tử. Bình thường đứa con của lão không lo làm việc, coi tiền như cỏ rác. Với địa vị của Tiêu gia thì tiền không phải là chuyện lớn nhưng đứa con của lão học hành lại chẳng ra gì mà lại tối ngàyhái hoa bắt bướm. Đã thế nó lại còn tự xưng là phong lưu công tử khiến cho lão xém chút nữa là tức đến mất mạng.
Thiếu phụ nghe lão nhân nói thế liền đứng bật dậy ngăn trứoc mặt Tiêu Thu Phong, mặt mày biến sắc nói:
"Tiêu Viễn Hà, ông tới đây làm gì. Tôi nói cho ông biết tiểu Phong là vừa mới từ quỷ môn quan trở về. Ông mà la nó nữa là tôi sẽ ly hôn với ôngo Tôi cùng Tiểu Phong không có Tiêu gia thì cũng không chết đói đâu.
Sống cả nửa đời người, niềm kiêu ngạo lớn nhất của Tiêu Viễn Hà chính là một tay đưa Phong chánh tập đoàn thao túng kinh tế của vùng Giang Triết của Trung Quốc. Sau đó lão còn có thể lấy được đệ nhất mỹ nữ của Giang Nam Thuỷ Phù Dung Điền Phù, cũng chính là thiếu phụ đứng trứoc mặt lão bây giờ.
Sau đó khi có con thì thê tử cùng nhi từ trong long lão lúc này so với Phong chánh tập đoàn còn khiến lão kiêu ngạo hơn nữa. Vào thời điểm đó lão cảm nhận thấy mình có lẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới.
Đang muốn há miệng ra mắng tiếp thì bị Điền Phù uy hiếp khiến lão phải hậm hực nuốt những câu tính chửi mắng vào trong bụng. Thân làm cha, ai có thể hiểu được ngoài mặt thì lão la mắng nhưng trong long lại rất thương đứa co này. Mặc dù tối qua lão tức giận không tới bệnh viện nhưng lão cũng có một đêm không hề chợp mắt.
Không khí như có phần căng thẳng hơn. Tiêu Thu Phong lúc này mới nói câu đầu tiên từ khi hắn tỉnh lại:
"Mẹ, mẹ ngồi xuống đi đã. Cha, con xin lỗi, lần này là con sai rồi. Cha yên tâm, sau này con sẽ không làm những việc như vậy nữa."
Sự việc tối qua lúc này hiện lên rõ rang trong đầu Tiêu Thu Phong. Hắn nhớ rất rõ vì một tiểu minh tinh hạ đẳng mà tứ công tử bọn hắn tranh nhau, cuối cùng dung phương pháp đua xe để quyết định xem cô nàng thuộc về ai. Việc này vốn là chuyện hoang đường nhưng vì thể diện nên bốn công tử bọn hắn đều đồng ý.
Tiêu Thu Phong nhớ tràng tỷ thí đó là hắn thắng. Nhưng thắng thua hay không không quan trọng mà quan trọng là xe của hắn bị hỏng. Việc hỏng xe này không phải là chuyện ngoài ý muốn mà là có người muốn lấy mạng của hắn.
Nhưng lúc này hắn lại không nghĩ là sẽ nói ra. Bởi vì vào thời điểm này hắn không phải là Tiêu Thu Phong.
Nhưng đối với sự yêu thưong của cha mẹ này, trong long hắn bỗng có cảm giác như một đứa con xa nhà lâu ngày trở về. Cái khát vọng này vốn là hắn đã mong ước từ rất lâu rồi.
Những người xung quanh nghe thấy Tiêu Thu Phong nói vậy đều thoáng giật mình. Tiêu Viễn Hà và Điền Phù lúc này hoàn toàn không tin vào tai mình.
Tính cách của con bọn họ đương nhiên hiểu rất rõ. Con của bọn họ lúc nào cũng cho mình là đúng, không bao giờ nhận sai. Nay cái kiểu nói chuyện như thế này lại phát ra từ miệng con bọn họ thật sao?
Điền Phù vội chạy lại đưa tay sờ lên trán Tiêu Thu Phong lo lắng hỏi:
"Tiểu Phong, con không sao chứ, có cần gọi bác sĩ để kiểm tra lần nữa không?"
Tiêu Thu Phong khẽ gỡ tay thiếu phụ ra nhẹ nhàng nói:
"Mẹ, con không sao. Chỉ là con cảm thấy lúc trước đã làm sai quá nhiều nên con quyết định sau khi xuất viện thì sẽ trở về giúp Phong Chánh tập đoàn, không để cho mọi người phải lo lắng nữa"
Tiêu Viễn Hà thật không biết phải nói gì. Ông vốn đã cho nó quá nhiều cơ hội nên bây giờ thật không dám tin nữa.
"Ngươi còn tính gạt lão già ta sao. Có thể giúp Phong Chánh tập đoàn hay không ta thật không dám nghĩ. Nếu ngươi có suy nghĩ như vậy thì hãy đem hôn ước giải trừ đi. Ta thật không muốn Yên Nguyệt cả đời phải chịu khổ trong Tiêu gia, ngươi có nghe rõ không?"
Liễu Yên Nguyệt, cái tên nghe thật êm tai. Nghe cái tên này, trong đầu Tiêu Thu Phong hiện lên một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Chỉ là đã từ rất lâu hắn không còn nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt này.
Tiêu gia có ân với Liễu gia. Vừa lúc Tiêu Thu Phong nhìn trúng nữ nhân xinh đẹp đó, dùng cái ân huệ kia ép buộc bức Liễu Yên Nguyệt phải làm nữ nhân của hắn.
Tiêu Viễn Hả đưong nhiên là phản đối kịch liệt. Đứa con bất tài của lão căn bản không xứng với Liễu Yên Nguyệt. Nhưng một bên thà chết không tha, một bên thì đồng ý chấp thuận khiến cho ý kiến của lão rốt cuộc cũng không được để ý.
Tiêu Thu Phong biết nữ nhân này thật ra không hề có chút tình cảm gì với hắn. Nếu như là Tiêu Thu Phong trước kia thì dù cho không đoạt được người thì trước mắt cũng đoạt lấy than thể rồi tính tiếp. Nhưng hiện giờ thì việc này có thể kết thúc được rồi.
"Đợi khi con khỏe lại thì con sẽ giải trừ với Yên Nguyệt."
"Hãy nhớ kỹ lời ngươi nói đó....."
Tiêu Viễn Hà quay người rồi nhẹ giọng nói ra cái câu mà ông đã ráng nín nhịn gần cả nửa ngày trời:
"Hãy dưỡng thương cho tốt"
Mọi người lúc này đều đã rời khỏi phòng bệnh để lại trong phòng chỉ còn có Tiêu Thu Phong cùng Điền Phù.
"Tiểu Phong, con không phải rất thích Yên Nguyệt sao. Sao con lại có thể dễ dàng buông tha cho nàng ta vậy?"
Tiêu Thu Phong bất lực cười cười. Hắn không thể nói ra mình vốn không phải là Tiêu Thu Phong, chỉ biết thở dài một cái rồi nói:
"Mẹ, cưỡng cầu không mang lại hạnh phúc. Đến bây giờ con mới hiểu ra được. Từ hôm nay con nhất định sẽ thay đổi, bắt đầu làm một người mới."