Trở lại biệt thự, đã hơn mười giờ tối, gần mười một giờ.
Nhậm Tử Sâm để Thẩm Niệm lại, quay đầu định đi.
Còn chưa đi được bước nào, góc áo của cậu đã bị người ta túm lấy.
Nhậm Tử Sâm không quay đầu lại, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn kia.
Gió đêm thổi qua khiến Thẩm Niệm lạnh đến mức run cầm cập: "Bạn học Nhậm, bây giờ tôi về nhà có thể sẽ bị mắng."
Nhậm Tử Sâm: "..."
Cậu quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm: "Thì sao? Muốn tôi đưa cậu về nhà? Nhóc con, cậu trông cũng chẳng lớn là bao nhưng trong đầu toàn là mấy suy nghĩ quỷ quái gì ấy?"
Tên ăn chơi như cậu cũng không nhìn nổi nữa.
Con gái bây giờ, thật sự là không biết rụt rè chút nào!
Đôi mắt to của Thẩm Niệm chợt sáng lên: "Bạn học Nhậm, cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là, cậu đưa tôi về nhà, đồng thời giải thích với ba tôi một chút thì sẽ tốt hơn, cậu cũng biết đấy, dì Đỗ không phải mẹ ruột của tôi, tôi không có mẹ..."
Cổ họng Nhậm Tử Sâm khô khốc.
Vậy thì ai có cha có mẹ hả?
Mặc dù bố mẹ cậu đều còn trên đời... nhưng không có còn hơn.
Nhậm Tử Sâm không rõ mình bị làm sao nữa, không có cách nào cự tuyệt ánh mắt lấp lánh của nhóc con: "Được, tôi đưa cậu về."
"Bạn học Nhậm, cậu đối xử với tôi tốt thật đấy!"
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Niệm nói những lời như vậy.
Nhậm Tử Sâm rất mâu thuẫn.
Cậu phải làm thế nào mới có thể vừa lịch sự vừa không mất phong độ mà nói cho cô biết rằng, thích cậu là không có kết quả?
Nhậm Tử Sâm đi trên con đường mòn trong tiểu khu, cho đến khi đi tới cửa nhà họ Thẩm, cậu cũng không nghĩ ra được cái cớ nào.
Nhóc con đáng thương như vậy, lỡ như cậu khiến cô bị đả kích quá mạnh, cô chịu không nổi thì phải làm sao?
Thẩm Niệm nhấn chuông cửa, giờ này Thẩm Văn Phong còn chưa ngủ, phát hiện Nhậm Tử Sâm đưa Thẩm Niệm trở về, Thẩm Văn Phong không oán giận Thẩm Niệm nửa lời, còn cười hỏi Nhậm Tử Sâm: "Tử Sâm à, cháu có muốn vào ngồi chút không?"
Nhậm Tử Sâm không thích kiểu nhiệt tình có mục đích này: "Không cần đâu, cảm ơn."
Thẩm Niệm vào cửa, nháy mắt với Nhậm Tử Sâm, dùng khẩu hình nói: "Ngủ ngon."
Sau đó, cô liền xoay người lên lầu, đuôi ngựa phía sau đung đưa theo nhịp bước của cô. Mẹ nó, thật sự đáng yêu chết đi được.
Nhậm Tử Sâm: "..." Ngủ ngon.
Đêm nay Nhậm Tử Sâm vốn định rời khỏi nhà họ Nhậm, nếu không phải vì Thẩm Niệm bị đám người của trường kỹ thuật đưa đi, cậu cũng sẽ không chậm trễ việc này.
Đang xoay người muốn đi, Thẩm Văn Phong gọi cậu lại, bày ra gương mặt tươi cười thương nghiệp tiêu chuẩn: "Tử Sâm à, sao muộn như vậy cháu với Niệm Niệm mới về, hai người các cháu có phải..." đang yêu đương hay không?
Hai cô con gái nhà họ Thẩm, chỉ cần có một đứa có thể leo lên cành cao nhà họ Nhậm là tốt rồi.
Trong mắt Nhậm Tử Sâm lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng.
Nếu đối tượng Thẩm Văn Phong muốn nịnh bợ không phải nhà họ Nhậm, có phải là cũng sẽ ép cô nhóc kia đi "quyến rũ" người khác hay không?
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Nhậm Tử Sâm không trực tiếp phản bác, chỉ lập lờ nước đôi nói một câu: "Thẩm Niệm học bài với tôi."
Bỏ lại một câu như vậy, thiếu niên xoay người rời đi, bóng hình cao lớn chìm vào bóng đêm mênh mông, lạnh lùng, thanh cao.
Thẩm Văn Phong như có điều suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy, đón con gái út từ nông thôn về nhà, là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.
Nửa đêm còn học tập? Lừa ai chứ?
*
Biệt thự nhà họ Nhậm.
Cặp sách và hành lý của Nhậm Tử Sâm đều được xếp gọn trong phòng khách.
Nhậm Lăng tựa vào sofa hút thuốc, vòng khói bay lên phiêu đãng trong không trung, mãi không tan.
Không khí tràn ngập mùi khói thuốc gay mũi.
Đèn trong phòng khách đều được bật sáng, tựa như ban ngày.
Nhậm Lăng làm mưa làm gió trên thương trường, ở bên ngoài cũng là kẻ mặt người dạ thú, bởi vì có nhan sắc nên còn được ca ngợi là Ngô Ngạn Tổ trong giới kinh doanh.
Ai mà biết rằng khi ông ta trở về nhà lại là một người điên.
Thật ra, ông ta có thể không cần nhìn vật nhớ người, đổi một căn nhà khác để ở là được.
Nhưng căn biệt thự này là phòng cưới của ông ta và vợ cũ, mặc dù đã sớm vật còn người mất, nhưng ông ta vẫn ở lại nơi này, tự giày vò bản thân, giày vò cả Nhậm Tử Sâm.
Thiếu niên vừa trở về, trong ánh mắt Nhậm Lăng có thêm một chút nghiền ngẫm: "Vừa rồi là vì cô bé kia à? Mày thích cô bé ấy hả? Yêu sớm à?"
Nhậm Tử Sâm: "..."
Ông bố của cậu, ngoại trừ đóng góp t*ng trùng thì là đánh đập và mắng cậu.
Tối nay là lần đầu tiên ông ta liên tục hỏi 3 câu, đầy sự "quan tâm" như vậy, chính là bởi vì cô nhóc kia.
Nhậm Tử Sâm khẽ mím môi: "Không liên quan đến bố."
Nhậm Lăng hít một hơi thuốc, ngửa mặt phun ra vòng khói, lười biếng khẽ thở dài: "Đừng quá tin vào tình yêu, tình yêu chỉ hại người mà thôi."
Đã là nửa đêm, nhưng Nhậm Tử Sâm đã hạ quyết tâm rời đi, cậu nhặt hai cái túi của mình, một cái xách trên tay, cái kia khoác lên vai.
Cậu nghiêng mặt, nhìn về phía người đã tỉnh rượu trên sô pha, cười lạnh: "Ha, bố cho rằng tôi là là người như bố à?"
Cậu chỉ nói một câu như vậy.
Cậu quả thật không phải Nhậm Lăng, cũng tuyệt đối sẽ không để cho mình trở thành một người điên.
Thiếu niên cất bước rời đi, đối với căn biệt thự mấy ngàn vạn này, cậu không có một chút lưu luyến.
Nhậm Lăng rốt cuộc cũng ý thức được, thằng nhóc này không hề đùa giỡn, ông ta đứng thẳng lên: "... Mày, mày đi đâu đấy?"
Nhậm Tử Sâm không quay đầu lại: "Tôi đã nói rồi, không ai là vật tư nhân của bố cả, bắt đầu từ hôm nay, tôi tự lực cánh sinh, sẽ không dùng một xu của bố."
Haha, lại một người ra đi, một người nữa đi rồi!
Nhậm Lăng cười ha hả, ném điếu thuốc trong tay: "Được! Tốt lắm! Chỉ cần mày không đi tìm mẹ mày, tao sẽ xem mày như một người đàn ông!"
*
Biệt thự hai nhà Nhậm - Thẩm rất gần, ở giữa cách một cái vườn hoa.
Thẩm Niệm đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng ba, từ trên cao nhìn Nhậm Tử Sâm lái xe moto rời đi.
Đời này, cậu cũng ra khỏi nhà.
Có lẽ bây giờ tên ngốc này còn chưa biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào sản nghiệp của nhà họ Nhậm, mà cậu lại là con trai độc nhất của Nhậm Lăng, hai ông chú của cậu đều là hạng ăn thịt người không nhả xương.
Mãi đến khi không nhìn thấy Nhậm Tử Sâm nữa, Thẩm Niệm mới kéo cửa sổ sát đất lại, đi tắm chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trong vài năm tới, vẫn còn nhiều việc phải làm.
*
Ngày hôm sau, sắc mặt Thẩm Đường Tinh rất xấu.
Bởi vì, đêm qua cô ta biết được Nhậm Tử Sâm đưa Thẩm Niệm về nhà.
Vốn dĩ cô ta cố ý bảo tài xế kéo dài thời gian, muốn gây phiền phức cho Thẩm Niệm, nhưng không ngờ tối hôm qua sau khi Thẩm Niệm bị người của trường kỹ thuật đưa đi, cô không những không chịu ấm ức gì, Nhậm Tử Sâm còn thuận lợi đưa cô đi.
Toàn bộ kế hoạch của Thẩm Đường Tinh đều thất bại.
Tất nhiên cô ta vô cùng tức giận, ghen ghét, ghê tởm.
Thẩm Niệm thì không giống vậy.
Sau một đêm ngủ ngon, khí sắc của cô rất tốt, hai má hồng hồng.
"Tuần sau chính là kỳ thi tháng cuối cùng của học kỳ này, hai chị em các con đừng để bố thất vọng." Thẩm Văn Phong ngồi ở vị trí chủ nhà, bắt đầu ăn sáng.
Thẩm Niệm cười nói: "Bố, chị giỏi lắm, nhất định sẽ không làm bố thất vọng đâu, con cũng sẽ cố gắng."
Thẩm Đường Tinh: "..."
Thẩm Niệm nịnh nọt như vậy, khiến cô ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cho nên lại càng âm thầm thề, nhất định phải thi thật tốt.
Tâm trạng Thẩm Niệm không tệ, lại nói: "Bố, con muốn rèn luyện thân thể, từ hôm nay bắt đầu tự mình đi xe đạp công cộng đến trường, mặc dù con là con gái của bố, cũng biết bố sẽ không để con sống cực khổ, nhưng con muốn rèn luyện bản thân, không muốn sống quá an nhàn."
Thẩm Đường Tinh: "..." Sáng sớm nay Thẩm Niệm phát điên cái gì thế? Cô đã biết chuyện đêm qua là do một tay mình bày ra? Không thể nào!
Lời nói của Thẩm Niệm khiến Thẩm Văn Phong nghẹn lại, thiếu chút nữa bị nửa miếng trứng luộc làm nghẹn chết.
Không nghi ngờ gì nữa, sự "hiểu chuyện" của Thẩm Niệm khiến cho người làm cha như ông ta không biết giấu mặt vào đâu. Giống như Thẩm Niệm chính là một mặt trời nho nhỏ, mà ông ta thì sao? Nội tâm u ám, sống trong cống ngầm.
Khi Thẩm Văn Phong đang xấu hổ, Thẩm Niệm làm nũng: "Bố, có được không?"
Con gái nhỏ mềm mại làm nũng như thế, Thẩm Văn Phong lập tức đồng ý: "Bố có thể đồng ý, nhưng Niệm Niệm nhất định phải chú ý an toàn, nếu cảm thấy đi xe đạp mệt mỏi thì bắt xe mà về, hoặc là bảo tài xế đi đón con, bố chuyển thêm ba vạn cho con."
Tình yêu của cha không đủ, có tiền bạc là đủ.
Thẩm Đường Tinh: "...!!!"
Hai mắt Thẩm Niệm trong veo, hai tay chắp lại đặt ở ngực, vẻ mặt vui mừng nhìn Thẩm Văn Phong: "Bố, bố đối xử với con thật tốt! Biết vậy con đã nói với bố sớm hơn."
Vành tai Thẩm Văn Phong nóng bỏng.
Nói thật, mấy năm nay, ông ta chưa bao giờ nhớ tới con gái út...
Thẩm Văn Phong vô cùng áy náy, nghĩ đến vợ cũ thanh mai trúc mã, cuối cùng ông ta cũng chịu làm một con người, lấy điện thoại di động ra ngay tại chỗ, trực tiếp chuyển thêm một vạn cho Thẩm Niệm, thoáng cái chuyển bốn vạn tiền tiêu vặt.
Da mặt Đỗ Quyên co giật, nếu không phải phẫu thuật thẩm mỹ có hiệu quả tốt, có lẽ bây giờ bà ta sắp thở ra nếp nhăn rồi.
Đỗ Quyên ngầm đá Thẩm Đường Tinh một cái dưới gầm bàn, bảo cô ta đừng nói lung tung.
Bà ta hiểu Thẩm Văn Phong, người đàn ông này, nhất định phải thuận theo tâm ý của ông ta mới được.
Nếu như cản trở ông ta khi tình yêu của người cha đang tràn ngập, chỉ làm cho ông ta thêm phản cảm mà thôi.
Đi học, Thẩm Niệm vui vẻ mang theo cặp xách, đạp xe đạp.
Thẩm Đường Tinh ngồi ở phía sau xe, tức giận đấm vào ghế, tài xế liếc mắt nhìn gương chiếu hậu một cái, trong lòng hiểu rõ, nhưng chỉ nhíu mày, không nói thêm một câu nào.
*
Nhậm Tử Sâm đi ra từ tiệm net, ánh mặt trời chói mắt.
Mắt cậu nhập nhèm buồn ngủ, kiểu tóc hơi rối, trên vai đeo một cái cặp sách. Vừa bước ra khỏi tiệm net, giọng nói ngọt ngào của một thiếu nữ vang lên: "Chào buổi sáng, bạn học Nhậm."
Nhậm Tử Sâm vô thức run lên, cơn buồn ngủ lập tức biến mất không còn chút nào: "..."
Đ.m!
Cô nhóc này có thiên nhãn à?
Sao cứ âm hồn bất tán thế?!
Rốt cuộc cô có coi trọng cậu ở điểm nào?
Đúng! Cậu hơi đẹp trai, chân cũng hơi dài, người cũng hơi có sức hút...
Có vẻ như... cô nhóc này thích cậu cũng là điều hiển nhiên.
Yết hầu Nhậm Tử Sâm cuộn lên cuộn xuống, lần đầu tiên phát hiện ra rằng khi được một cô gái yêu thích mãnh liệt, cậu cũng có một chút gánh nặng tâm lý.
Thẩm Niệm không phỏng đoán tâm tư lung tung lộn xộn của thiếu niên, từ trong giỏ trước xe đạp xách ra túi đồ ăn sáng mới mua, là bánh bao, xíu mại, còn có sữa đậu nành: "Bạn học Nhậm, cậu ăn đi, tôi đặc biệt mua cho cậu đấy."
Nam chính: "..." Sao lại có ảo giác như đang bị bao nuôi thế nhỉ?
Cậu thực sự rất đói.
Cơ thể của thiếu niên được rèn luyện dẻo dai, năng lượng tiêu hao rất lớn, từ đêm qua đến bây giờ cậu chưa ăn gì cả.
Quân tử không ăn đồ bố thí.
Cậu không thể nhận đồ của cô nhóc, bằng không đứa nhỏ này sẽ dựa vào đó mà yêu cầu cậu, đưa ra yêu cầu bất hợp lý... Thế thì toang rồi.
Hai mắt Thẩm Niệm long lanh ánh nước, vẻ mặt hoang mang, nhưng thực ra lại hiểu rất rõ tâm tư của thiếu niên: "Bạn học Nhậm, hoá ra cậu thực sự ghét tôi sao? Cậu không ăn bữa sáng tôi mua, có phải là chê bai tôi không? Có phải vì tôi đến từ nông thôn không? Chưa trải sự đời?"
Nhậm Tử Sâm: "..."
Đ.m!
Đứa trẻ này tuyệt thật.
Khuôn mặt thiếu niên cứng đờ, vươn tay, thình lình nhận lấy bữa sáng, cả người không được tự nhiên, ánh mắt không biết nên nhìn ở đâu: "Tôi không có ghét cậu."
Thẩm Niệm cười: "Tôi biết mà, bạn học Nhậm không phải người thiển cận, chuyện của cậu, tôi đều biết hết rồi."
Nhậm Tử Sâm: "..." Hả?
Hai mắt Thẩm Niệm trong suốt, khiến cho người ta dễ dàng cho rằng cô không phải người mưu mô: "Cậu bỏ nhà ra đi phải không? Thực không dám giấu, tôi và cậu có cùng một ý tưởng, nhưng tôi không có can đảm giống như cậu, vì vậy tôi rất ngưỡng mộ cậu."
Cô nhóc bày ra vẻ mặt sùng bái.
Sáng sớm cô tìm tới đây, chính là để biểu đạt lòng ngưỡng mộ?
"Ha ha..." Nhậm Tử Sâm không muốn gây tai vạ cho bất kỳ ai, nhất là cô nhóc này, cô còn quá nhỏ, khuôn mặt to bằng bàn tay, căn bản không hề giống mười sáu tuổi: "Nhóc con, có phải em nhìn trúng anh đây không?"
Cậu vẫn nên cắt đứt ý niệm trong đầu cô nhóc con sớm một chút thì hơn.
Con người, muốn sống tốt, không thể có ảo tưởng không thực tế.
Đều trách cậu quá thu hút, được chưa?
Ai ngờ, Thẩm Niệm lại nháy mắt mấy cái, nói với cậu: "Nhưng mà bạn học Nhậm, chúng ta không thể yêu sớm đâu."
Nhậm Tử Sâm: "..." Má! Đây là trọng điểm hả? Không thể yêu sớm, thế mà mẹ nó cậu còn thả thính ông đây?!
Thôi bỏ đi, cậu so đo với một đứa bé làm gì.
Nhậm Tử Sâm không nói gì nữa, vẫn nghiêm mặt, hai người đều đạp xe đạp công cộng đi đến Nhất Trung.
Bây giờ Nhậm Tử Sâm là Ủy viên tác phong-kỷ luật, buổi sáng phải trực ở cổng trường, hôm nay vừa lúc đến phiên cậu. Ăn sáng xong, Nhậm Tử Sâm cầm quyển sổ, nghiêm túc bắt đầu "công việc".
Cậu thực sự không rõ sao mình lại đi đến bước đường này?
Thẩm Niệm cười tủm tỉm đi theo bên cạnh cậu: "Tôi giúp cậu, sau đó chúng ta cùng nhau trở về lớp đọc bài buổi sáng."
Nhậm Tử Sâm không nói gì.
Từ sau khi Thẩm Niệm nói bọn họ không thể yêu sớm, trong lòng cậu giống như bị người ta đâm một cái, không nói rõ được là cảm giác gì, nhưng nói chung là không dễ chịu lắm.
Làn da của Thẩm Niệm trắng trẻo xinh đẹp, nhất là đôi mắt to ngập nước kia, dường như biết nói chuyện. Cô giống như tinh linh bước ra từ trong núi rừng, rất có linh khí, là kiểu nét đẹp linh động.
Thẩm Niệm đứng ở cổng trường, thu hút không ít sự chú ý của nam sinh.
Hôm nay, các bạn nam vô cùng hợp tác, người nào người nấy ăn mặc chỉnh tề, còn cố ý sửa sang lại đồng phục, tiện tay vuốt vuốt tóc.
"Xin chào bạn học Thẩm, có thể thêm Wechat không?" Có nam sinh tiến đến trước mặt Thẩm Niệm, nhịn không được muốn xin Wechat.
Thật là một em gái thần tiên!
Lần lượt có mấy nam sinh tiến lại gần.
Nhậm Tử Sâm: "...!!!"
"Làm gì đấy? Làm gì đấy?! Trường học là nơi học tập, xin Wechat làm gì? Không được yêu sớm! Mấy người đọc nội quy trường ba lần!" Nhậm Tử Sâm nổi giận ngay tại chỗ.
Nhưng hình như cũng không có cách nào xoa dịu nỗi bực dọc trong lòng.
Cậu để cho các nam sinh đứng thành một hàng, từng người một đọc nội quy của trường.
Cảnh tượng rất hùng tráng.
Hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm lớp số 9 - Lục Sơn, nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm động.
Hiệu trưởng: "Lão Lục à, đánh giá thành tích năm nay của cậu, trong lòng tôi đã có tính toán rồi."
Tâm trạng Lục Sơn rất phức tạp, ai mà biết tại sao Nhậm Bá Vương đột nhiên lại đổi tính?
Hiệu trưởng cảm xúc dâng trào, luôn cảm thấy, trường Nhất Trung qua tay ông, hoàn toàn có thể tiếp tục phát triển rực rỡ, ông thật đúng là một nhân tài trong ngành giáo dục!
Vì thế, hiệu trưởng không kiềm chế được, lại tự mình gọi điện thoại cho Nhậm Lăng: "Nhậm tổng, ngài thật sự đã sinh ra một đứa con trai tốt, từ khi cậu ấy trở thành ủy viên tác phong – kỷ luật của trường, toàn bộ kỷ luật của Nhất Trung đều tốt hơn nhiều, thật sự là hổ phụ sinh hổ tử!"
Nhậm Lăng bên kia đơ người hơn mười giây: "...Đều là nhờ các thầy cô dạy tốt."
Hiệu trưởng: "Không không không không, là nhờ Nhậm tổng làm một người cha tốt."
Nhậm Lăng: "..."
Đây là lời khen thương mại khó xử nhất mà ông ta từng nghe.