Nhậm Tử Sâm nhìn Thẩm Niệm một cái thật sâu.
Thật là một đứa trẻ ngây thơ và xinh đẹp.
Chỉ tiếc, đầu óc không tốt lắm.
Ai đã cho cô sự tự tin, khiến cô lầm tưởng rằng cậu là một chàng trai có thể dễ dàng theo đuổi?!
Nhậm Tử Sâm vẫn duy trì vẻ mặt thâm trầm, cũng không vạch trần Thẩm Niệm, có quá nhiều cô gái thích cậu, cậu đã sớm thói quen với chuyện này.
Người xinh đẹp quá, những điều phiền não cũng nhiều.
Có thể thấy được ông trời công bằng cỡ nào.
"Đến phố đi bộ." Nhậm Tử Sâm không hiểu, vì sao cậu lại thật sự lên xe với cô nhóc này.
Cô nhóc này rất có tiềm năng làm kẻ buôn người!
Thẩm Niệm cũng không có dị nghị gì, nói với tài xế: "Chú ơi, vậy phiền chú thay đổi tuyến đường một chút, đến phố đi bộ rồi cháu lại đưa thêm tiền cho chú. Chú ơi, cháu có tiền đấy."
Cô cười tủm tỉm giơ điện thoại lên.
Sau khi bà ngoại qua đời đã để lại tất cả tiền riêng cho cô. Tuy rằng Thẩm Văn Phong không thích cô, nhưng cũng không keo kiệt chuyện tiền bạc.
Người tài xế còn có thể nói gì đây?
Trẻ em bây giờ, điều kiện vật chất đều không kém.
Nhậm Tử Sâm: "..."
Cậu biết Nhà họ Thẩm có tiền, nhưng cô nhóc này rõ ràng là một nhóc quỷ đáng thương mà.
Cậu được một đứa nhỏ chăm sóc...
Cảm giác này thực sự là, mẹ nó, vi diệu.
***
Phố đi bộ lớn nhất thành phố Nam, chiều thứ bảy, dòng người chen chúc, đang vào thời điểm náo nhiệt.
Xuống xe, Thẩm Niệm dùng Alipay trả tiền xe.
Tài xế nhìn Thẩm Niệm và Nhậm Tử Sâm, một cao một thấp, nhịn không được lại lải nhải: "Tuổi này của các cháu, thật sự phải lấy học tập làm trọng, nhất là con gái, nhất định đừng dễ dàng tin lời của mấy thằng nhóc!"
Tài xế hận không thể kéo Thẩm Niệm lên xe, khiến cô hoàn toàn rời xa cậu thiếu niên mặt mũi không quá hiền hoà kia.
Đôi mắt to tròn của Thẩm Niệm lấp lánh, dường như nghe hiểu lời tài xế: "Cảm ơn chú, con biết rồi."
Cô vẫy tay chào tạm biệt tài xế.
Nhậm Tử Sâm: "..."
Một tay thiếu niên đút trong túi quần, vai đeo ba lô, cười nhạo một tiếng, dưới hàng lông mày rậm là một đôi con ngươi sâu thẳm như biển: "Nhóc con này, bây giờ cậu có thể đi rồi, dù sao thì... không thể tùy tiện tin lời đàn ông."
Ánh mắt Thẩm Niệm sáng lấp lánh, cô đã không còn giống với kiếp trước nữa, sẽ không bao giờ sợ bóng sợ gió, mỗi một bước đi trong cuộc đời của cô đều phải thật vững chắc.
Vẻ mặt thiếu nữ mơ hồ: "Đàn ông? Nhưng rõ ràng cậu không phải là đàn ông mà."
Nhậm Tử Sâm: "..."
Cậu không phải là đàn ông á?
Lời này tính sát thương không lớn, nhưng tính vũ nhục lại cực mạnh.
"Nhóc con, ý cậu là sao? Tôi có phải là đàn ông hay không, lẽ nào cậu muốn thử?! "
Ôi, ôi! Cậu đang nói cái điều đen tối gì vậy?!
Nhậm Tử Sâm cảm thấy mình bị cô nhóc này dạy hư rồi.
Bộ dạng Thẩm Niệm ngay thẳng: "Cậu mới học lớp 12, vẫn còn là một cậu bé, vẫn chưa lớn thành một người đàn ông."
Nhậm Tử Sâm: "..." Lời này rất có lý, cậu không thể tìm ra lỗi sai nào.
Không phải!
Cậu đang nói chuyện với một đứa trẻ về chủ đề không thích hợp với trẻ em?!
Nhậm Tử Sâm không thích người nhà họ Thẩm, cậu cũng không biết vì sao lại có ác cảm với họ, nhưng cảm giác với cô nhóc này lại không giống vậy, cậu nhìn xuống cô từ trên cao: "Nhóc con, cậu đang làm cái quái gì vậy?" Nào, to gan lớn mật nói ra mục đích của cậu đi!
Thẩm Niệm bày ra vẻ mặt đương nhiên: "Tôi trả tiền xe rồi, vậy cậu phải mời tôi ăn gì đó, cái này gọi là có qua có lại. Bây giờ đã hơn một giờ chiều, tôi đói rồi."
Nhậm Tử Sâm: "..."
Cái trò cũ rích này, hết lần một rồi đến lần hai, phải chăng sẽ có thể mở đầu cho việc yêu sớm?
"Nhóc con, cậu... cậu có biết mình đang làm gì không?"
Cô nên đi hỏi thăm quanh Nhất Trung một vòng, xem một đoá hoa sống trên đỉnh núi tuyết, xa ngoài tầm với như cậu, là giấc mộng thanh xuân của bao nhiêu nữ sinh, lại dễ bị gài như vậy ư?
Thẩm Niệm cười hì hì một tiếng.
Tên ngốc này vẫn giống như kiếp trước, chẳng qua, kiếp này, cô sẽ không để cho hai mẹ con Đỗ Quyên thực hiện được ý đồ, càng sẽ không để Nhậm Tử Sâm gãy mất hai chân.
Tất cả những gì thuộc về Thẩm Niệm cô, cô đều muốn đoạt lại toàn bộ.
Nhậm Tử Sâm của năm này, vô cùng đẹp đẽ và tài năng, không giống như lúc đó, gãy mất hai chân, cả ngày chán nản sa sút, còn dính đến ma túy.
"Ừ! Tôi biết mà! Tôi không thích lợi dụng người khác, nhưng cũng không thích người khác chiếm lợi từ mình, bây giờ tôi đói rồi, cậu nợ tôi một bữa cơm đấy."
Nhậm Tử Sâm: "..."
Vậy mà cậu không thể đáp lại.
Cậu là cái loại người tùy tiện chiếm lợi từ một cô nhóc sao?
"Được. Vậy thì tôi miễn cưỡng mời cậu một bữa vậy." Nhậm Tử Sâm cũng cảm thấy mình buồn cười, thế mà lại bị một cô nhóc bắt chẹt.
Nhậm Tử Sâm đi về phía một nhà hàng ở phố đi bộ, Thẩm Niệm đi theo phía sau cậu, cả quãng đường cô phải chạy mới có thể đuổi kịp đôi chân dài của thiếu niên, còn la lớn: "Bạn học, tôi đã nói nhiều lần rồi mà, tôi không phải là một đứa trẻ, tôi đã mười sáu tuổi rồi, nếu ở thời cổ đại thì mười sáu tuổi là có thể kết hôn đấy."
Thân thể cao lớn của Nhậm Tử Sâm cứng đờ, nhưng nhanh chóng ổn định lại, cậu cũng không quay đầu.
Đứa nhỏ này lúc nào cũng muốn ám chỉ cho cậu!
Mười sáu tuổi đã muốn lập gia đình?!
Trong đầu cô ấy toàn là cái thứ phế liệu gì thế?!
Chẳng trách bị phân vào lớp số 9.
Giờ này khắc này, trong mắt Nhậm Tử Sâm, Thẩm Niệm chính là một nữ sinh trong não chỉ có chuyện yêu đương, trăm phương ngàn kế muốn theo đuổi cậu.
***
Nhà hàng trên phố đi bộ này khá đẹp.
Nhậm đại thiếu gia đương nhiên không thiếu tiền.
Quan trọng hơn là, đàn ông rất cần thể diện.
Cậu gọi một bàn đầy những món ăn đặc trưng của quán, còn có món tráng miệng, là một chiếc bánh dâu tây nhỏ.
Thẩm Niệm cũng không khách khí với cậu, sống lại một đời, cô không muốn giống như kiếp trước cứ cẩn thận từng li từng tí như vậy, phải nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày.
Bởi vì cô biết rằng, thứ mà mình muốn, nhất định phải chủ động giành lấy.
Nếu không, kết cục của cô sẽ giống như mẹ cô, chỉ có hối hận vô biên, mưa sầu gió tủi.
Thẩm Niệm ăn rất ngon.
Hai má cô phồng lên, cánh môi màu hồng dính vết dầu mỡ, theo động tác ăn uống của cô, đôi môi hình củ ấu lúc khép lúc mở, hàm răng trắng lúc ẩn lúc hiện.
Nhậm Tử Sâm chỉ vô tình liếc mắt một cái.
Đột nhiên cậu cảm thấy khát, ngậm ống hút uống hết nửa cốc trà chanh đá.
Nhậm đại thiếu gia từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, không biết thèm ăn là gì, nhưng không biết vì sao, nhìn cô nhóc đối diện ăn cơm, cậu lại bất giác thấy thèm ăn, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, cũng gắp một miếng gà rán.
Cho miếng gà giòn thơm vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, cả khoang miệng đều lưu lại hương vị.
Trong nháy mắt, dường như cậu nghe thấy thanh âm hoa nở, lại giống như là đang du ngoạn ngoài không gian.
Quá tuyệt vời!
Tại sao trước đây cậu không phát hiện ra đồ ăn ở nhà hàng này ngon như vậy?
Một miếng không đủ, thêm một miếng nữa... Khi chỉ còn lại miếng cuối cùng, hai đôi đũa kẹp miếng gà rán cùng một lúc.
Nhậm Tử Sâm ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô nhóc, hình như đôi môi cô dính một lớp ánh sáng mỏng, như quả anh đào chín trên cành cây: "Cơ thể tôi đang phát triển..."
Ánh mắt Nhậm Tử Sâm ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn vào ngực cô.
Đồng phục học sinh rộng rãi bao phủ tất cả mọi thứ, không thể nhìn thấy gì cả.
Nếu bởi vì một miếng gà rán mà ảnh hưởng đến quá trình dậy thì của cô, vậy thì mình thật đúng là gây ra tội lớn.
Nhậm Tử Sâm buông đũa ra.
Cậu trơ mắt nhìn Thẩm Niệm gắp miếng gà rán cuối cùng lên, rõ ràng là cái miệng nhỏ như vậy, nhưng cứ nhất quyết phải ăn nguyên một miếng...
Cô nhóc này...
Không biết cách ứng xử trên bàn ăn gì cả.
Trong đầu Nhậm Tử Sâm đột nhiên nhớ tới thân thế của Thẩm Niệm, lại cảm thấy Thẩm Niệm không biết cách ứng xử trên bàn ăn là chuyện đương nhiên.
Một đứa trẻ thôi mà, cần gì mấy quy tắc ăn uống...
"Khụ khụ. Cậu ăn no chưa? Nếu chưa no thì gọi tiếp, ra khỏi cánh cửa này, sẽ không có cơ hội như thế này nữa đâu." Cậu cũng không phải Bồ Tát, sẽ không mời cô đi ăn lần nữa.
Thẩm Niệm thỏa mãn cười híp mắt.
Mặt mày cô dịu dàng, vừa ấm áp vừa thuần khiết, nhưng thật ra nếu nhìn kỹ, còn có thêm một chút quyến rũ.
Chỉ có điều, cách ăn mặc của cô quá giản dị, thần thái toát ra từ người cô là hình tượng em gái thuần khiết mềm mại.
"Bạn học, cậu đối xử với tôi tốt quá! Giống như bà tôi vậy."
Nhậm Tử Sâm: "..."
Mẹ nó!
Lần đầu tiên cậu nghe thấy loại nịnh hót cấp bậc này, Nhậm Bá Vương cảm thấy mình hơi không chịu nổi.
Cậu... giống như bà cô ấy?
Thẩm Niệm bắt đầu ăn tráng miệng, bánh dâu tây vừa vào miệng đã tan ra, giữa môi và răng đều là hương vị ngọt ngào của mứt dâu tây.
Cô nếm thử một miếng, kinh ngạc nhìn gương mặt vô cảm của Nhậm Tử Sâm: "Bạn học, sao cậu không ăn? Ngon lắm đấy? Tôi chưa bao giờ ăn cái bánh ngọt nào ngon như vậy. Không tin cậu nếm thử xem."
Chưa bao giờ ăn...
Dù sao cũng là tiểu thư nhà họ Thẩm, là con gái ruột của Thẩm Văn Phong, cuộc sống của cô nhóc này toàn là những tháng ngày vừa ngược tâm vừa ngược thân gì thế?
Nhậm Tử Sâm ngây người, cô nhóc đối diện nhanh chóng vươn tay qua, sau đó, nhét một miếng bánh ngọt vào miệng cậu.
Dâu tây có vị ngọt mà không ngấy.
Cái thìa kia được rút ra.
Đầu lưỡi của Nhậm Tử Sâm run lên một cái, sau đó cậu đột nhiên nghĩ đến bốn chữ: hôn môi gián tiếp...
Mà thủ phạm, vẫn còn đang vui vẻ ăn bánh ngọt.
Cái thìa cô dùng chính là cái vừa rồi...
Giữa môi răng của cô, ra ra vào vào...
Khuôn mặt đẹp trai của Nhậm Tử Sâm đỏ lên.
Tâm tư của người thiếu niên còn chưa đủ thâm trầm, một năm này cậu vẫn chưa biết cách khống chế sự xấu hổ và cơn tức giận như dời núi lấp biển!
"...!!!" Đúng vậy! Đó là sự xấu hổ và tức giận!
Cái thìa cô đã dùng, sao lại có thể đút cho cậu?
Cái thìa cậu đã dùng, sao cô ấy có thể dùng tiếp?!
Ôi, cô nhóc này, quá mưu mô!
Cậu đã từng gặp không ít người theo đuổi, nhưng cô nhóc này quả thật là khác hẳn người thường, không hề làm bộ làm tịch, trực tiếp kết thúc, đi thẳng vào chủ đề.
Càng kì lạ hơn chính là, mẹ nó cậu trúng chiêu rồi.
Nhậm Tử Sâm cảm thấy, cậu nên cách xa đứa nhỏ này một chút...
***
Cùng lúc đó, trên phố đi bộ, có vài học sinh Nhất Trung vừa vặn đi ngang qua, thông qua cửa sổ sát đất của nhà hàng, vừa nhìn một cái đã nhận ra Nhậm Tử Sâm.
"Các cậu mau nhìn kìa, đó có phải là Nhậm Tử Sâm không?!"
"Ôi trời! Cô gái ngồi đối diện với cậu ấy là ai? Trông thuần khiết quá! Hình như đẹp hơn cả Trầm Đường Tinh nữa!"
"Bạn nữ này mặc đồng của Nhất Trung, nhất định là học sinh của Nhất Trung. Nhậm Tử Sâm ăn cơm với con gái từ khi nào thế? Họ không yêu nhau đấy chứ?"
"Sao tôi nghe nói Nhậm Tử Sâm và Thẩm Đường Tinh đã đính hôn rồi? Nữ sinh kia là người thứ ba à?"
"Thời đại nào rồi chứ? Đính ước từ bé mà tính làm quái gì!"
Một nữ sinh trong số đó chụp lén vài bức ảnh, lập tức đăng lên diễn đàn của Nhất Trung.
Thẩm Đường Tinh ỷ vào gia thế của mình tốt, lại xinh đẹp, còn có một người mẹ là ngôi sao nữ, luôn luôn khinh thường người khác, cao ngạo lạnh lùng.
Các nữ sinh ngoài mặt không dám chĩa mũi nhọn vào cô ta, nhưng sau lưng cũng chẳng thấy cô ta có gì tốt đẹp.
Nếu như nói Thẩm Đường Tinh còn "đồ vật" gì chưa chiếm được, vậy chắc chắn chính là Nhậm Tử Sâm.
Từ năm lớp 11, Thẩm Đường Tinh đã giống như keo da chó đi theo sau Nhậm Tử Sâm.
Nhưng Nhậm Tử Sâm không thèm nhìn cô ta cái nào.
***
Phòng bi-a Heaven.
Nhậm Tử Sâm vừa đến, mấy người Dương Tử Hàng, Lưu Vũ, và Triệu Tân Điền liền cùng nhau đùa bỡn.
"Anh Sâm, anh và bạn học mới quen nhau nhanh như vậy sao? Điều này thật không phù hợp với cách làm của anh Sâm!"
"Em hiểu rồi! Anh Sâm thích kiểu thuần khiết!"
"Sớm biết anh Sâm hẹn hò với người ta, mấy anh em chúng em đã không hẹn anh rồi."
Nhậm Tử Sâm dùng gương mặt anh tuấn lạnh lùng ổn định lại tình hình, mãi đến khi cậu nhìn thấy bài viết hot trên diễn đàn của trường và mấy tấm ảnh trong bài viết kia, cậu mới hiểu rõ.
"Đúng rồi, anh Sâm, anh và bạn học mới đã phát triển đến bước nào rồi? Bắt đầu đút cho nhau ăn rồi à? Nụ hôn đầu của anh vẫn còn đó chứ?"
Nhậm Tử Sâm nhét điện thoại di động vào túi quần, giơ tay nhéo nhéo sống mũi cao thẳng.
Đây là lần đầu tiên trong 17 năm cuộc đời, Nhậm Tử Sâm bị bôi đen triệt để nhất.
Cái gì mà đút nhau ăn chứ?
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ!
Nụ hôn đầu?!
Cậu sẽ hôn một đứa trẻ á?!
À, cái này...
Hôn môi gián tiếp, xem như nụ hôn đầu không còn nữa sao...
Nhậm Tử Sâm đột nhiên nhíu mày, tâm trạng... lên xuống thất thường.