"Ai bảo mày về lúc này, ra ngoài cho tao!"
Nhậm Lăng thét lên một tiếng.
Quản gia sợ tới mức run rẩy, kéo Nhậm Tử Sâm, định đưa cậu đi, nếu không... chuyện kế tiếp, ông không dám tưởng tượng.
Thiếu niên đứng yên không nhúc nhích.
Vừa rồi từ trên trường đua ngựa về, trên người cậu mang theo sự khô nóng, nhưng bây giờ lập tức tản đi hết.
Thay vào đó là một khuôn mặt u ám và thờ ơ.
Ánh mắt của cậu đảo qua một đống hỗn độn trên ghế sofa.
Người phụ nữ ông ta mang về lần này là ai?
Có lẽ là ngôi sao tuyến mười tám nào đó, cậu không nhận ra.
Thiếu niên thừa hưởng chiều cao và phong thái của Nhậm Lăng, thậm chí mặt mũi hai người còn khá giống nhau.
Nhưng ánh mắt hai cha con nhìn nhau lại vô cùng lạnh lẽo.
Dường như, cả hai đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
"Bố về rồi à? Người này là bạn gái mới phải không? Tôi nên gọi là "dì" nhỉ? Hay gọi là "chị"?" Nhậm Tử Sâm cười nhạo một tiếng, thiếu niên hiện tại gầy gò cao lớn, dáng vẻ cà lơ phất phơ, còn hơi vô lại.
Sắc mặt quản gia trắng bệch, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thiếu gia! Thiếu gia đừng nói nữa!"
"Ông để nó tiếp tục nói!"
Nhậm Lăng mặc quần lót vào, bên ngoài mặc một chiếc áo sơ mi, không để ý đến người phụ nữ trên sô pha, đi thẳng về phía Nhậm Tử Sâm.
Ông ta đã uống rượu, khí thế rất đáng sợ.
"Thằng khốn! Chuyện của ông đây, từ khi nào đến lượt mày hỏi?! Mày cũng giống như con mẹ không ra gì kia của mày, làm tao tức chết!"
Nhậm Lăng tiến lên phía trước, đấm xuống một đấm.
Trước kia, Nhậm Tử Sâm sẽ không tránh đi.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, Nhậm Tử Sâm đột nhiên làm động tác né tránh, tránh được nắm đấm của Nhậm Lăng.
Quản gia đứng ở một bên nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
Trong căn biệt thự này, từng có một gia đình ba người "hạnh phúc" sinh sống.
Người đàn ông đẹp trai có bản lĩnh, người phụ nữ là ca sĩ nổi tiếng, xinh đẹp dịu dàng, đứa trẻ thì thông minh anh tuấn.
Nhưng đằng sau vẻ ngoài hoàn mỹ lại là một câu chuyện khác.
Mẹ Nhậm Tử Sâm có một mối tình đầu, Nhậm Lăng vừa gặp bà đã yêu, quyết tâm cướp lấy thứ mình thích về tay, ông ta dùng thủ đoạn ôm người đẹp về.
Nhưng không ngờ, chỉ vài năm sau, mối tình đầu kia lại tìm tới, đưa mẹ Nhậm Tử Sâm bỏ trốn.
Từ đó về sau, Nhậm Lăng không còn là người cha nhân từ nữa.
Ông ta còn từng hoài nghi không biết Nhậm Tử Sâm có phải là con ruột của mình hay không, đã làm giám định quan hệ cha con.
Mặc dù ông ta đã xác nhận được rằng Nhậm Tử Sâm là máu mủ của mình, nhưng ông ta vẫn luôn vì một người phụ nữ mà giận cá chém thớt với Nhậm Tử Sâm.
Sau khi mẹ Nhậm Tử Sâm rời đi, sự nghiệp thăng hoa, một lần nữa trở lại làng nhạc.
Bà càng hot, Nhậm Lăng lại càng điên.
Phàm là phụ nữ trông hơi giống bà, ông ta đều sẽ mang về qua đêm, chơi vài ngày rồi lại vứt bỏ.
Đối với Nhậm Tử Sâm, ông ta không đánh thì mắng.
Nhậm Lăng giữ nguyên động tác đấm, cứng đờ tại chỗ: "Haha, thằng nhóc này, bây giờ cánh mày cứng rồi đúng không?! Còn biết trốn nữa?! Mày là dòng giống của tao! Những thứ mày ăn, uống, mặc, dùng, đều là ông đây cho mày!"
Dứt lời, ông ta lại muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Nhậm Tử Sâm.
Nhưng bây giờ không còn giống với trước đây nữa.
Nhậm Tử Sâm không còn là đứa trẻ không có năng lực phản kháng.
Mấy năm nay cậu điên cuồng tập võ, rèn luyện, tuy rằng nhìn gầy gò, nhưng vóc dáng đã có thể vượt qua đại đa số đàn ông trưởng thành.
Nhậm Tử Sâm cầm lấy nắm đấm của Nhậm Lăng: "Đúng, tôi là dòng giống của ông, cho nên tôi mới cảm thấy thật đáng xấu hổ!"
Cha của cậu, sử dụng các thủ đoạn không chính đáng để cướp đoạt mẹ của cậu, buộc bà phải kết hôn.
Khi còn nhỏ, cậu thường thấy mẹ khóc một mình.
Nhậm Tử Sâm từ nhỏ đã biết, cậu là người dư thừa, là cậu cản trở mẹ trốn thoát.
Nhưng cậu cũng chán ghét một cặp cha mẹ như vậy.
Một người vì tình yêu, không cần đứa con của mình; người kia vì tình yêu, biến thành kẻ điên.
Mà cậu là sản phẩm của cuộc hôn nhân tội lỗi này, một sản phẩm không ai quan tâm, không hề quan trọng!
Vì vậy, năm đó cậu mở cửa cho mối tình đầu của mẹ, để ông ta đưa mẹ đi.
Như vậy, cậu mất đi mẹ của mình, nhưng cậu cũng đã được giải thoát.
Cậu không còn là gánh nặng của bất cứ ai nữa.
Mấy người lớn kia ấy à, muốn đi thì đi đi, muốn yêu thì yêu đi.
Cậu không quản ai, nhưng cũng đừng ai quản cậu.
Cậu căn bản không nên sinh ra trên thế giới này.
Mỗi lần Nhậm Lăng ra nước ngoài là đi liền mấy tháng, đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy con trai chống đối lại mình, một người đàn ông cao một mét tám mươi mấy, lại thêm một nắm đấm nện tới.
Nhậm Tử Sâm vẫn cản lại được như cũ.
Nhậm Lăng giãy dụa vài cái, phát hiện không thể nào nhúc nhích được, lập tức thẹn quá hóa giận: "Thằng nhóc khốn kiếp này! Mày làm phản rồi!"
Phản rồi...
Cậu đã muốn làm phản từ sớm!
Không biết hôm nay Nhậm Tử Sâm bị làm sao nữa. Cậu chỉ không muốn bị đánh nữa.
Càng không muốn để cho người khác biết, Nhậm Tử Sâm cậu ở trước mặt bố của mình, là rùa rụt đầu.
"Không phải bố hận bà ấy sao? Hận bà ấy mà còn lặng lẽ cho người nâng đỡ bà? Mỗi buổi hòa nhạc bố đều đi, thậm chí không tiếc giá cao mua hết vé, sau đó mời người khác nghe miễn phí? Để làm cho bà ấy hạnh phúc? Bố làm những thứ này còn không dám cho bà ấy biết?! Tôi nói này Nhậm tổng, nếu bố muốn ngang ngược thì tới trước mặt bà ấy mà ngang ngược, tỏ ra uy phong với tôi làm gì?!"
Nhậm Lăng cứng đờ người.
Trạng thái nửa say, khuôn mặt anh tuấn lúc đỏ lúc trắng.
Những việc ông ta làm cho vợ cũ, cứ như vậy bị con trai ruột vạch trần khiến ông ta cảm thấy không còn chút mặt mũi nào cả!
Dường như tình yêu của ông ta hết sức tầm thường.
Ông ta đường đường là Chủ tịch tập đoàn Nhậm thị, vì một người phụ nữ mà tự khiến mình trông như một thằng hề!
"Thiếu gia! Thiếu gia! Có người tìm cậu!"
Quản gia thấy tình huống không ổn, sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi, vừa hay có một cô gái nhỏ đến.
Thẩm Niệm ôm sách trong ngực, thấy một màn trước mắt này thì hít vào một hơi khí lạnh, may mà cô đến kịp.
Kiếp trước, chính vào ngày này, Nhậm Tử Sâm bị Nhậm Lăng kéo xuống tầng hầm, sau một trận bạo lực gia đình, mắt trái của Nhậm Tử Sâm bị thương nặng, mặc dù chữa khỏi nhưng đã gây ra cận thị nặng.
Nhậm Lăng là một kẻ điên.
Nhậm Tử Sâm năm này vẫn chưa có năng lực phản kháng mạnh mẽ.
Lúc này, hai cha con cùng nhìn qua, liền thấy một cô gái tóc buộc đuôi ngựa cao cao, mặc bộ đồ màu hồng đi tới, cô trông còn rất trẻ, mặt mày tươi cười, cái cổ trắng nõn mảnh khảnh, có được cốt cách và tướng mạo hoàn mỹ, làn da cũng rất tốt.
Nhậm Tử Sâm nhanh tay lẹ mắt, cơ hồ chỉ trong vòng hai giây, cậu kéo áo sơ mi đang mở rộng của Nhậm Lăng lại kín mít.
Nhậm Lăng: "..."
Tuy rằng ông ta rất điên, cũng đã say, nhưng dù sao người đến cũng là một cô gái nhỏ, còn hết sức thuần khiết, trưởng bối như ông ta không thể thất thố.
Nhậm Lăng không nhắm vào Nhậm Tử Sâm nữa.
Hai cha con đứng cứng đờ ở đó, đều là người không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ phút này đều cảm thấy không được tự nhiên.
Thẩm Niệm không để lộ bất kỳ sắc thái kỳ lạ nào ra ngoài mặt, ngọt ngào cười: "Chào chú Nhậm ạ, cháu đến tìm bạn học Nhậm để cùng học tập."
Thẩm Niệm trò chuyện như đã quen biết từ lâu, trước năm sáu tuổi cô sống ở thành phố Nam.
Tuy rằng Nhậm Tử Sâm không nhớ rõ cô, nhưng cô vẫn còn một chút ấn tượng, lại nói: "Chú ơi, cháu là Thẩm Niệm, là Niệm Niệm đó ạ. Mười năm không gặp chú, chú vẫn còn trẻ như trước đây vậy."
Nhậm Lăng được nịnh hót đến mức choáng váng.
Thẩm Niệm...
Ông ta nhớ lại, là đứa nhỏ do Thẩm Văn Phong và vợ cả sinh ra.
Miệng cô gái vô cùng ngọt ngào, Nhậm Lăng không hiểu sao lại không thể tỏ thái độ: "... Thì ra là Niệm Niệm."
Nhậm Tử Sâm: "..." Cô nhóc và ông bố điên của cậu có quen biết? Đây là kịch bản ảo diệu gì thế?
Người phụ nữ trong phòng khách bấy giờ cũng mặc quần áo đi ra.
Dường như Thẩm Niệm căn bản không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cười chào hỏi: "Chào chị ạ."
Nhậm Lăng: "..."
Ông ta là chú, người phụ nữ ông ta mang về lại là chị gái... Đây không phải là đang làm rối loạn vai vế sao?
Nhậm Tử Sâm đương nhiên không thể nào học tập cùng với cô nhóc này, cậu không để ý tới Nhậm Lăng nữa, bước qua vài bước, kéo cổ tay Thẩm Niệm, đưa cô rời khỏi biệt thự.
Suốt đường đi tâm trạng phức tạp, sự chú ý của Nhậm Tử Sâm vẫn tập trung vào cổ tay nhỏ trong lòng bàn tay.
Thật nhỏ nhắn... Giống như chỉ cần cậu hơi dùng sức là sẽ bẻ gãy nó.
Cổ tay Thẩm Niệm đau đớn, Nhậm Tử Sâm sải bước dài, sức lực lại lớn, cô bị kéo đi, phải chạy những bước nhỏ mới có thể đuổi kịp.
Hai người ra khỏi biệt thự, vừa dừng lại, Thẩm Niệm liền hít vào một hơi: "Aiz... Đau, đau, đau! Bạn học Nhậm, cậu làm tôi đau rồi!"
Có một câu nói rằng: Những người có suy nghĩ không thuần khiết luôn luôn dễ dàng suy nghĩ không đứng đắn.
Gương mặt đẹp trai của Nhậm Tử Sâm trầm xuống, lập tức buông tay, ánh mắt thiếu niên né tránh: "Nhóc con! Cậu có thể nói chuyện cho đàng hoàng được không hả?"
Một tay Thẩm Niệm ôm sách, trong lòng thì oán thầm: Đồ ngốc! Hôm nay nếu không có tôi, cậu sẽ bị đánh thê thảm luôn đấy!
Dù sao Thẩm Niệm cũng không phải là cô gái nhỏ mười sáu tuổi thật sự, cô đã trải qua quá nhiều chuyện, bề ngoài có thể ngụy trang đến mức không chê vào đâu được.
"Sao tôi lại không nói chuyện đàng hoàng? Bạn học Nhậm, cậu thật nóng nảy! Nóng nảy là không đúng...", Thẩm Niệm lên án.
Nhậm Tử Sâm cà lơ phất phơ cười ha hả một tiếng, ngũ quan cậu cương nghị, đôi mắt thâm thúy, làm cho người ta có cảm giác xa cách lạnh lùng, giống như một nắm tuyết trắng xoá trên núi cao, trong suốt.
Thiếu niên hơi cạn lời.
Nếu cậu còn tin vào cái gì mà "trùng hợp" nữa, thì cậu chính là đồ ngốc!
Rõ ràng là cô nhóc này quấn lấy cậu.
"Nói đi, rốt cuộc là muốn cái gì? Hả? Nào, nói cho anh trai nghe xem nào, anh trai thoả mãn nguyện vọng của em." Nhậm Tử Sâm không thích những cô gái xinh đẹp, theo cậu thấy, người đẹp trên đời này sẽ như mẹ cậu, hồng nhan họa thủy, giao rắc tình yêu ở khắp mọi nơi.
Cậu đột nhiên nói vậy, còn mang theo vài phần trêu chọc.
Thẩm Niệm chưa kịp đáp lời, thiếu niên đột nhiên cúi người xuống, đôi môi suýt chút nữa là chạm vào cái trán trơn bóng của Thẩm Niệm, giọng nói của cậu vừa thấp vừa khàn: "Muốn anh đây hôn em? Hửm?"
Thẩm Niệm: "..."
Tên vô lại này, mới tí tuổi đã bắt đầu không đứng đắn rồi sao?
Cô không có gì cả, mẹ và bà ngoại đã ra đi, chỉ còn một ông bố muốn lợi dụng cô, một đôi mẹ kế và chị kế luôn rắp tâm đối phó cô.
Kiếp trước, thật sự cô rất sợ Nhậm Tử Sâm, nhưng thật không ngờ sau khi cô chết, linh hồn lại nhìn thấy Nhậm Tử Sâm quỳ gối trước bia mộ của cô khóc suốt một đêm, khóc đến khàn cả giọng, nói muốn thay cô báo thù.
Khi đó Nhậm Tử Sâm đã bị gãy một chân, nhưng anh vẫn đứng lên, trở thành ông trùm thành phố Nam, rơi vào vực sâu, không thể thoát ra nữa.
Kiếp này, bản thân cô muốn cả đời thuận lợi, cũng phải giúp Nhậm Tử Sâm làm một người bình thường.
Hơi thở của người thiếu niên phả lên mặt, Thẩm Niệm hoàn hồn khỏi mớ hồi ức.
"Nhưng mà... Nhất Trung không cho phép yêu sớm, tuy rằng bạn học Nhậm rất đẹp trai, nhưng mà... có phải chúng ta còn quá nhỏ không?"
Nhậm Tử Sâm: "..."
Cô nhóc thối này đỏ mặt xấu hổ đáp lại những lời này, là có ý gì?
Hàng mi cong cong của Thẩm Niệm chớp chớp, ngượng ngùng giống như đóa hoa trắng nhỏ còn e ấp.
Khi Nhậm Tử Sâm còn đang rối rắm trong lòng, lại nghe thấy cô nhóc dịu dàng nói: "Bạn học Nhậm, nếu cậu muốn hôn tôi, cũng không phải không thể, nhưng... chỉ có thể hôn một cái thôi đấy nhé."
Ầm!
Đầu óc Nhậm Tử Sâm nổ tung.
Cái cô nhóc mặt dày mày dạn, không biết rụt rè gì đây hả?!
Nhậm Tử Sâm lùi về phía sau hai bước, cứ như đối mặt với mãnh thú vậy, lập tức cậu cảm thấy gương mặt đầy ý cười của cô nhóc này quá mưu mô. Cậu xoay người đi, không nhìn cô nữa: "Cậu đi tìm người khác học cùng đi, đừng làm phiền tôi!"
Thiếu niên rất hung dữ.
Bóng lưng cậu rời đi nhanh chóng, tốc độ của đôi chân dài cực nhanh.
Cứ như hốt hoảng chạy trốn.
Thẩm Niệm cười hì hì, nghĩ rằng chắc là hôm nay Nhậm Lăng sẽ không đánh Nhậm Tử Sâm nữa.
Tuy rằng Nhậm Lăng rất điên, nhưng cũng là nhân vật có danh tiếng ở thành phố Nam, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Lúc này Thẩm Niệm mới ôm sách rời đi.
Nhậm Tử Sâm à, kiếp này, chúng ta đều phải sống thật tốt.
Tình cảm của cô đối với Nhậm Tử Sâm không liên quan đến tình cảm nam nữ, chỉ là bởi vì, trên đời này, chỉ có một mình cậu quan tâm đến cô...
***
Thẩm Đường Tinh đứng ở lối đi bộ của khu biệt thự, thấy Thẩm Niệm đi ra từ trong sân nhà họ Nhậm, trong mắt cô ta hàm chứa sự tức giận.
Nhờ sự chỉ điểm của Đỗ Quyên, lần này Thẩm Đường Tinh đã thông minh hơn, không trực tiếp gây chuyện với Thẩm Niệm.
Cô ta gọi một cuộc điện thoại: "Này, không phải các người muốn ngăn cản Nhậm Tử Sâm sao? Vậy không bằng lợi dụng Thẩm Niệm đi, hiện tại Thẩm Niệm đang yêu đương với Nhậm Tử Sâm, tìm cơ hội bắt lấy Thẩm Niệm, chắc chắn các người sẽ có thể uy hiếp Nhậm Tử Sâm."
Đầu dây bên kia là tiếng cười của mấy tên côn đồ: "Cô là ai? Sao chúng tôi phải tin cô?"
Thẩm Đường Tinh khó khăn lắm mới có được số điện thoại của đám côn đồ trường kỹ thuật.
Cô ta đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết mình là ai.
Chỉ cần bọn họ bắt được Thẩm Niệm, cho dù Nhậm Tử Sâm có đi cứu người hay không, thanh danh của Thẩm Niệm đều sẽ mất sạch.
Hơn nữa, Thẩm Đường Tinh căn bản không tin, người như Nhậm Tử Sâm sẽ vì một Thẩm Niệm mà cúi đầu trước đám côn đồ của trường kỹ thuật.
"Các người quan tâm tôi là ai? Dù sao tôi đã nói sự tình cho các người biết, làm hay không chính là chuyện của các người!"
Thẩm Đường Tinh cúp điện thoại, sau đó về nhà học bài, sắp đến kỳ thi tháng rồi, cô ta nhất định phải mạnh mẽ hất Thẩm Niệm ra.
***
Ngày hôm sau, thứ hai, sáng sớm.
Toàn bộ học sinh lớp số 9 khoan thai đến muộn.
Mặc dù hiệu trưởng nhiều lần muốn ra tay với mái tóc của các nữ sinh, nhưng vẫn không ngăn được nữ sinh lớp số 9 nghiên cứu ra đủ loại kiểu tóc Smart.
Thẩm Niệm buộc tóc đuôi ngựa, vẻ mặt ngây thơ, không ăn nhập gì với các cô ấy.
Thẩm Niệm có tiền tiêu vặt Thẩm Văn Phong cho, hôm nay cô mua rất nhiều đồ ăn sáng ở ngoài trường, mỗi bạn học trong lớp đều có một phần: "Mọi người không cần khách sáo với tớ, con gái không ăn sáng thì không tốt cho da đâu."
Cả lớp số 9 đều là một bọn ham ăn lười làm, ngủ dậy trễ, mười người thì có hết chín người không ăn sáng.
Ai cũng muốn duy trì vẻ đẹp trẻ trung, đặc biệt là các cô gái mắc "hội chứng tuổi dậy thì"* ở độ tuổi này.
*hội chứng tuổi dậy thì: chủ yếu chỉ những người có ý thức cái tôi quá mạnh, cuồng vọng, tự cho là đúng, lại cảm thấy không được thấu hiểu, tự cảm thấy mình bất hạnh, thường là biểu hiện của thanh thiếu niên đang trong thời kỳ "nổi loạn". (Theo ThanhmaiHSK)
Mặc dù mọi người có ý kiến về Thẩm Niệm, nhưng cái người Trung Quốc xem trọng chính là: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
"Niệm Niệm... cậu tốt quá!"
"Đúng vậy, Niệm Niệm, hèn gì làn da cậu đẹp như vậy, là nhờ kiên trì ăn sáng mỗi ngày sao?"
"Niệm Niệm, anh Sâm... không bắt nạt cậu chứ, cậu to gan thật đấy, là người đầu tiên dám làm bạn cùng bàn với anh Sâm."
"..."
Các nữ sinh mồm năm miệng mười, mắt Thẩm Niệm long lanh ánh nước, đã lấy sách giáo khoa hôm nay cần dùng ra. Kiếp trước cô từng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, đối với kiến thức trung học, ngày thường chỉ cần củng cố ôn tập là được, áp lực học tập không quá lớn.
Cô cười ngây thơ vô hại: "Các chị em, mọi người thật tốt bụng, trông còn xinh đẹp nữa. Cảm ơn các cậu đã quan tâm, bạn cùng bàn của tớ rất tốt."
Các nữ sinh Smart: "..."
Người đẹp tốt bụng?
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy tính từ như vậy.
Thật ngại quá.
Vị Tiểu Niệm Niệm đến từ nông thôn này thật sự là quá ngây thơ! Chắc chắn cậu ấy không biết lớp số 9 thực sự là như thế nào.
Được người ta khen ngợi rồi thì sẽ rất khó hư hỏng trở lại, dù sao, ai cũng cần mặt mũi!
Nhậm Tử Sâm cùng một đám nam sinh ồn ào tiến vào, phát hiện sinh hôm nay mấy nữ ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Sắc mặt Trương Thi Vũ không đẹp lắm, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Thẩm Đường Tinh lớp số 1: [Tinh Tinh, em gái kế của cậu tài thật, nhanh như vậy đã thu phục được bọn con gái lớp tớ!]
Thẩm Đường Tinh đang đọc bài buổi sáng ở lớp số 1.
Nhìn thấy tin nhắn, cô ta lập tức không còn tâm trí học tập.
Con nhỏ Thẩm Niệm này!
Cô ta nhất định phải tự tay hủy hoại nó!
Phía bên này, Nhậm Tử Sâm vừa ngồi xuống, cô nhóc bên cạnh liền cười tủm tỉm đưa bữa sáng tới, một mùi dâu tây xông vào mũi: "Bạn cùng bàn, đây là bữa sáng tôi mang cho cậu, còn có sinh tố dâu tây nữa, ngon lắm."
Nhậm Tử Sâm nhìn không chớp mắt, không hiểu sao lại cho mình vào vai nhân vật được bạn gái đưa đồ ăn.
[Cầm ra chỗ khác, ông đây không đói!]
Lời thoại trong lòng Nhậm Tử Sâm vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, nhưng đối diện với ánh mắt thuần khiết của Thẩm Niệm, hơn nữa nghĩ đến ngày hôm qua khi tạm biệt nhau, cậu kiên quyết lạnh lùng như vậy, cũng không biết cô nhóc này có bị tổn thương tâm lý hay không...
Miệng Nhậm Tử Sâm làm ngược lại với tâm tư của cậu: "Đặt xuống đi."
Tuy rằng nghĩa trên mặt chữ không có tính công kích, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng như trước.
Thẩm Niệm làm theo.
Một đám "ớt chỉ thiên" lớp số 9 nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhậm Bá Vương lần đầu tiên nhận đồ của nữ sinh!
Còn là bữa sáng nữa!
Trong nhóm lớp có người gửi tin nhắn ẩn danh.
[Anh Sâm và Tiểu Niệm Niệm thật sự là người yêu sao? Có ai nói cho tôi biết được không? Xin hãy giải thích nghi hoặc!]
[Tôi cũng muốn biết! ]
[+1]
[+10086]
Thẩm Niệm mới đến lớp số 9, còn chưa vào nhóm lớp, cũng không biết bên trong đã thảo luận sôi nổi.
Điện thoại di động của Nhậm Tử Sâm không ngừng reo lên, cậu nhìn thoáng qua, bởi vì tất cả mọi người đều cố ý ẩn danh nên cậu không có cách nào giáo huấn từng người một, liền dùng tên thật gửi tin nhắn vào trong nhóm: [Câm miệng hết cho ông! Ông đây chỉ trịnh trọng nói một lần! Ông đây và nhóc thối sẽ không thể, không có khả năng làm người yêu!]
Nhóm lớp nhất thời lặng ngắt như tờ.
Nhậm Bá Vương tỏ thái độ như vậy, mong muốn sống sót của mọi người cao hơn rất nhiều so với lòng hiếu kỳ.
Lúc này không biết là ai, thêm dầu vào lửa, ẩn danh hỏi một câu, [Vậy xin hỏi... tôi có thể theo đuổi Tiểu Niệm Niệm không? ]
Lời này vừa bật ra, nhóm "ớt chỉ thiên" lớp số 9 liền nhìn chằm chằm vào cửa sổ trò chuyện nhóm trên di động.
Nhậm Tử Sâm liếc mắt một cái, trong lòng nổi trận lôi đình, liên tiếp gõ ra mấy câu:
[Không thể!]
[Nhất Trung không cho phép yêu sớm!]
[Nhóc thối mới mười sáu tuổi thôi! Cậu... mẹ nó, là cầm thú à?! ]
Tên cầm thú ẩn danh nào đó lặng lẽ cất điện thoại di động, không dám gõ thêm một chữ nào nữa.
Giáo viên chủ nhiệm Lục Sơn bước vào lớp học, yên tĩnh đến kỳ lạ, khiến thầy hoài nghi mình đi nhầm chỗ, phải ngước mắt lên nhìn bảng tên lớp mấy lần rồi mới đi vào.
Lục Sơn: "..."
Ừm... Tâm trạng rất phức tạp, là do gần đây thầy nghiêm khắc quá sao? Mấy tên quỷ nhỏ này sợ hãi đến như vậy?