Gương mặt anh tuấn của Nhậm Tử Sâm sa sầm.
Cậu có lý do để nghi ngờ tất cả là một cái bẫy.
Nhưng cậu không có bằng chứng xác thực.
Cậu là Nhậm Tử Sâm, không thể nào trực tiếp kêu gào ầm ĩ với thầy chủ nhiệm, như thế thì mất phong độ quá.
Vì thế, Nhậm Tử Sâm im lặng tiếp nhận danh hiệu mới của mình - Ủy viên tác phong – kỷ luật.
Chiều thứ Hai có hai tiết thể dục, thời tiết tháng 6 ở thành phố Nam rất oi bức, mấy buổi học thể dục này đều học bơi lội.
Từ giữa trưa, mọi người đã bắt đầu thầm hưng phấn.
Các thiếu nam thiếu nữ đều tràn ngập sự tò mò về thân thể của người khác giới.
Đặc biệt là trong lớp học bơi lội, đồ bơi bó sát, là thời điểm tốt để phô bày vóc dáng.
Đám "ớt chỉ thiên" của lớp số 9 không rụt rè như học sinh giỏi, ngày thường đều thích rèn luyện, cơ thể mọi người về tổng thể mà nói đều khá tốt.
Dương Tử Hàng xoay người lại tám chuyện: "Anh Sâm, lần này lớp chúng ta học thể dục cùng với lớp số 1, dáng người Thẩm Đường Tinh tuyệt lắm, anh Sâm, anh yên tâm để cậu ấy mặc đồ bơi đi khắp nơi sao?"
Mọi người đều cho rằng Thẩm Đường Tinh và Nhậm Tử Sâm đã đính hôn.
Đối với những lời đó, Nhậm Tử Sâm đều tỏ ra mắt điếc tai ngơ, cũng không giải thích.
Cậu biết rằng, cậu quả thật có hôn ước từ bé với con gái nhà họ Thẩm, nhưng triều Đại Thanh đã suy tàn bao nhiêu năm rồi, ai mà còn để ý đến hôn ước từ bé nữa chứ.
Tâm trạng Nhậm Tử Sâm không mấy vui vẻ, thiếu niên dựa vào lưng ghế, đôi chân dài dạng ra, đôi mắt sâu thẳm toát lên sự uể oải và lạnh lùng: "Nếu cậu thích thì theo đuổi đi."
Dương Tử Hàng nghẹn họng.
Không!
Vị hôn thê của lão đại, cậu không dám!
Thẩm Niệm đang làm đề toán, Dương Tử Hàng nhìn cô vài lần, thật sự là càng nhìn càng thích mắt, da thịt mỏng manh như thể chạm vào là rách, nhìn từ góc độ của cậu, lông mi Thẩm Niệm vừa dài vừa rậm, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, trông thuần khiết vô cùng.
"Tiểu Niệm Niệm, cậu có mang theo đồ bơi không? Cậu có biết bơi không?" Xuất phát từ bản năng, Dương Tử Hàng quan tâm đến bạn học mới.
Nhậm Tử Sâm đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lỗ tai lại vô cùng thính, lực chú ý phóng đại lên gấp mấy lần.
Thẩm Niệm không ngẩng đầu, đắm chìm trong việc học tập, nhẹ nhàng đáp một câu: "Tôi có mang theo, nhưng tôi không biết bơi."
Ai cũng thích những cô gái yêu kiều, dịu dàng, Dương Tử Hàng cũng không ngoại lệ, quan trọng hơn là Nhậm Bá Vương đã nói với mọi người rằng cậu sẽ không yêu sớm.
Dẫu sao thì bây giờ Nhậm Tử Sâm cũng phản đối yêu sớm.
Có thể thấy được, giữa Nhậm Bá Vương và Thẩm Niệm căn bản không có quan hệ gì.
Dương Tử Hàng: "Từ nhỏ tôi đã học bơi, lát nữa vào học tôi dẫn cậu đi bơi."
Thẩm Niệm ngẩng đầu, uyển chuyển cự tuyệt: "Không được đâu, tôi có bạn cùng bàn, tôi muốn cậu ấy dạy tôi."
Dương Tử Hàng lại nghẹn họng.
Mí mắt Nhậm Tử Sâm giật giật, nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục nhắm mắt, làm bộ ngủ, không nghe thấy gì cả.
Nhưng nỗi bực bội trong lòng lại hơi giảm bớt một cách kỳ lạ, thậm chí... cảm thấy vui vẻ...
Cuối cùng, cậu tổng kết được một kết quả: cô nhóc này quá thích cậu!
***
Trước khi lớp thể dục buổi chiều bắt đầu, học sinh lớp số 1 và lớp số 9 lần lượt đến phòng thay đồ để thay đồ bơi.
Thực ra Thẩm Niệm biết bơi.
Vào kiếp trước, Nhậm Tử Sâm đã dạy cô.
Khi đó cũng là lúc học môn bơi, cô bị người ta đẩy xuống nước, suýt chết đuối.
Sau đó Nhậm Tử Sâm liền đưa cô đến nhà cậu, ép cô xuống nước cho đến khi cô biết bơi mới thôi.
"Em gái, em thay xong chưa?"
Thẩm Đường Tinh đột nhiên xuất hiện.
Thẩm Niệm đã thay xong, cô xoay người lại, liền nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Đường Tinh mặc đồ bơi, quả thật cũng có mông có ngực, bởi vì đầy đủ dinh dưỡng nên cô ta đã dậy thì hoàn toàn.
Thẩm Niệm mặc một bộ đồ bơi liền thân màu hồng, cô trông gầy gò, nhưng tỷ lệ cơ thể rất đẹp, eo thon nhỏ một bàn tay là có thể nắm hết, tuy rằng còn chưa dậy thì xong, nhưng làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài thật sự bắt mắt.
Ngực phồng lên, tinh xảo như bánh bao nhỏ.
Đáng ghét hơn là đôi mắt vừa đơn thuần vừa trong trẻo kia.
Thẩm Đường Tinh cảm giác có nguy cơ không biết từ đâu tới, đột nhiên lại nhìn Thẩm Niệm không vừa mắt: "Em từ nông thôn tới, có lẽ chưa từng học bơi, đợi đến khi giáo viên dạy xong, lúc tự do bơi lội chị sẽ đến dạy em, ai bảo chị là chị em chứ."
Kiếp trước, Thẩm Đường Tinh đã lợi dụng ngày hôm nay, thiếu chút nữa dìm chết cô.
Thẩm Niệm nhìn Thẩm Đường Tinh từ trên xuống dưới vài lần: "Cảm ơn chị, nhưng mà em đã mời bạn cùng bàn dạy em rồi."
Cô xoay người rời đi, đuôi ngựa phía sau khẽ lắc lư, lưng dài thẳng tắp, độ cong phía sau thắt lưng xinh đẹp vô cùng, rãnh lưng hoàn mỹ, còn có đôi chân vừa thon vừa thẳng...
Thẩm Đường Tinh đuổi theo.
Cô ta vốn dĩ muốn ra nước ngoài học trung học, lúc trước vì tiếp cận Nhậm Tử Sâm mới ở lại thành phố Nam, ngày đêm học tập thật tốt, chính là vì có thể trở thành ngôi sao sáng chói, để Nhậm Tử Sâm có thể nhìn thấy.
Cô ta và Nhậm Tử Sâm năm nay đều mười bảy tuổi, đợi đến lễ trưởng thành năm mười tám tuổi là có thể chính thức đính hôn.
Sự xuất hiện của Thẩm Niệm đã làm đảo lộn tất cả kế hoạch của cô ta.
"Đứng lại! Thẩm Niệm, đứng lại cho tôi!"
Thẩm Đường Tinh đuổi theo cả một đường, từ nhỏ cô ta đã được nuông chiều, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, ngoại trừ Nhậm Tử Sâm ra, chưa từng có ai có thể đối xử với cô ta như vậy.
Thẩm Niệm đã đi ra khỏi phòng thử đồ.
Thẩm Đường Tinh đuổi theo, trực tiếp kéo cô lại: "Thẩm Niệm! Ý cô là sao? Cô nói rõ ràng với tôi đi, lần này cô trở lại thành phố Nam... có phải... có phải cố ý muốn làm gì đó không?!"
Cướp đồ của người khác, cho nên luôn luôn lo lắng rằng người khác sẽ cướp lại.
Thẩm Đường Tinh cướp nhà của Thẩm Niệm, cướp bố của cô.
Làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, sẽ luôn luôn nghi thần nghi quỷ.
Thẩm Niệm đứng đối mặt với cô ta, cười cười, nhưng ý cười không tràn tới đáy mắt, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: "Cô nói xem?"
"Mày...mày... tao cảnh báo mày, nếu để tao biết được, tao nhất định sẽ không tha cho mày!" Thẩm Đường Tinh nghiến răng nghiến lợi.
Khi cô ta đang hoài nghi mục đích của Thẩm Niệm, Thẩm Niệm đột nhiên kêu lên: "Chị! Chị làm gì vậy? Chị đừng kéo em, em đau..."
Cô gái nhỏ mềm mại, phát ra âm thanh sợ hãi lo âu, lập tức thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp.
Nữ sinh lớp số 9 nhìn không nổi nữa: "Thẩm Đường Tinh, cậu lôi kéo Tiểu Niệm Niệm của chúng tôi làm gì? Thả cậu ấy ra!"
Thẩm Đường Tinh chính là một thiên kim đại tiểu thư, tính tình ngang ngạnh, xấu xa: "Chuyện nhà chúng tôi, mấy người bớt xen vào đi!"
Nữ sinh Smart lớp số 9 rất không hài lòng, trong đó một người nói: "Ngại quá, Thẩm đại tiểu thư, Tiểu Niệm Niệm là bạn học lớp bọn tôi, việc này bọn tôi phải quản."
Thẩm Đường Tinh cũng có thế lực của mình, mấy nữ sinh lớp số 1 vây quanh: "Việc nhà của chị em nhà họ Thẩm, mấy người đừng nhúng tay vào được không hả?"
Thẩm Niệm lại giãy dụa mấy cái, không thể không nói, chút sức lực này của cô thật sự không phản kháng lại được: "Chị, chị buông ra đi, có chuyện gì thì về nhà rồi nói sau! Em và bạn học Nhậm không có quan hệ gì khác đâu, bạn học Nhậm cũng phản đối yêu sớm mà, sao chị không tin chứ?"
Hóa ra là vì một chàng trai...
Thẩm Đường Tinh cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn sang đây, mặt mày cô ta tối sầm lại, càng thô bạo hơn: "Thẩm Niệm! Hôm nay mày không được tới gần anh Sâm!"
Thẩm Niệm cảm thấy buồn cười.
Năm đó, lúc mẹ con Đỗ Quyên cướp đi bố của cô, rồi bức ép mẹ cô phải ra đi, có nghĩ tới một ngày nào đó, chuyện tương tự sẽ xảy ra trên người họ không?
"Mấy người đang làm gì đó?!" Giọng nói đầy năng lượng của một thiếu niên truyền đến.
Mọi người vừa nhìn thấy Nhậm Tử Sâm, lập tức rụt lại thành chim cút.
Nữ sinh Smart lớp số 9 tìm được cơ hội liền cáo trạng: "Anh Sâm, lớp số 1 ăn hiếp Tiểu Niệm Niệm của lớp chúng ta!"
Nhậm Tử Sâm là lớp trưởng lớp số 9.
Đương nhiên, chức vụ lớp trưởng này cũng không phải do cậu chủ động muốn đảm nhiệm.
Cũng là chủ nhiệm lớp Lục Sơn tự ý đội lên cho cậu.
Nhậm Tử Sâm vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng vừa rồi trong lúc vô tình liếc thấy bóng lưng mảnh khảnh non nớt của cô nhóc, cậu không khống chế được chính mình...
Nội tâm Nhậm Bá Vương như từng cơn gió thu cuốn lá rụng, rất bất đắc dĩ.
"Nhóc con, cậu lại đây!"
Tính tình thiếu niên không tốt, ngữ khí lạnh lùng, lại mang theo một chút tức giận.
Cô nhóc này suốt ngày tìm việc cho cậu!
Thẩm Đường Tinh không dám tiếp tục níu lấy Thẩm Niệm nữa.
Thẩm Niệm xoay người, đi về phía Nhậm Tử Sâm, dáng người xinh đẹp của thiếu nữ được áo tắm phác họa không sót một chút nào.
Trắng...
Trắng đến chói mắt.
Ánh mắt lạnh lùng của Nhậm Tử Sâm đột nhiên không biết nhìn vào đâu mới tốt.
Thẩm Đường Tinh cũng đi tới, trên mặt cô ta có lớp trang điểm không thấm nước, tuy rằng nhìn không ra, nhưng thật sự là có cố ý trang điểm qua: "Anh Sâm, em và em gái chỉ đùa giỡn mà thôi, lát nữa để em dạy nó là được rồi, không cần làm phiền anh đâu."
Thẩm Niệm nói: "Chị yên tâm, em sẽ không làm phiền bạn học Nhậm, chị không biết đâu, bạn học Nhậm nhiệt tình lắm, đúng không, bạn học Nhậm?"
Không ai rõ hơn Thẩm Niệm, một khi Nhậm Tử Sâm trở nên nhiệt tình, sẽ biến thành cái dạng gì.
Vừa nghĩ đến kiếp trước bị cậu coi như chim hoàng yến, đối với chuyện đùa bỡn tình cảm của thiếu niên này, Thẩm Niệm hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi.
Cô muốn cứu Nhậm Tử Sâm là một chuyện, nhưng cũng sợ Nhậm Tử Sâm khi trưởng thành, đợi đến khi cô và cậu sống an ổn, cô sẽ cách xa cậu.
Thuở thiếu niên quần áo lụa là, lớn lên lại trở thành một người đàn ông nguy hiểm, cô không thể kiểm soát hết tất cả mọi thứ.
Khóe môi Nhậm Tử Sâm giật giật: "..."
Cậu nhìn cô nhóc chỉ cao đến ngực mình.
Mấy ngày nay đầu óc cậu sắp bị cô nhóc này tra tấn đến phát điên rồi!
Nhậm Bá Vương đột nhiên cảm thấy, cậu không thể tiếp tục như vậy nữa.
Vậy chi bằng đánh đòn phủ đầu.
Để cho cô nhóc này biết, cố ý tiếp cận cậu thì không thể có kết cục tốt, bọn họ cũng không thể nào thành đôi được!
"Ừm, tôi dạy cậu."
Nhậm Tử Sâm không chỉ đồng ý, còn cười nhẹ, trong mắt lộ ra ánh sáng hiền từ.
Thẩm Đường Tinh đứng tại chỗ, giống như trở thành một trò đùa, nhưng cô ta quá sĩ diện, đến lúc này rồi vẫn còn cực lực bảo vệ mặt mũi "bạn gái chính hiệu" của cô ta: "Niệm Niệm, vậy em cứ đi theo anh Sâm học tập cho tốt, đầu óc thông minh một chút, đừng làm chậm trễ thời gian của anh Sâm."
Thẩm Niệm chỉ cười cười.
Năm sáu tuổi, cô tận mắt nhìn thấy bố một tay dắt Đỗ Quyên, trong ngực còn ôm Thẩm Đường Tinh, hình ảnh kia là nỗi đau mà kiếp trước Thẩm Niệm không cách nào thoát ra được.
Cô đi theo Nhậm Tử Sâm, cũng không cảm thấy hành vi của mình đáng xấu hổ.
Nếu cô không giành, không cướp, người khác sẽ không dành cho cô chút thương hại nào.
Các nữ sinh lớp số 9 nhìn nhau, rất ăn ý nở nụ cười.
"Tiểu Niệm Niệm của chúng ta thật xứng với anh Sâm!"
"Đúng vậy, độ chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất!"
"Anh Sâm cũng chỉ đối xử đặc biệt với mình Tiểu Niệm Niệm của chúng ta thôi."
"Nói đi cũng phải nói lại, làn da của Tiểu Niệm Niệm nhà chúng ta thật tốt, nhìn thắt lưng kia kìa, đôi chân kia kìa, qua hai năm nữa, có thể cũng có ngực đấy."
Thẩm Đường Tinh: "...!!!" Cô ta thật sự không hiểu, tại sao Thẩm Niệm vừa mới đến Nhất Trung đã được lớp số 9 cưng chiều một cách kỳ lạ như thế!
Nhậm Tử Sâm vừa mới đi được vài bước, câu "Qua hai năm nữa, có thể cũng có ngực đấy" cứ quanh quẩn trong đầu cậu.
Đúng vậy, qua hai năm nữa, quả thật sẽ có ngực...
Cậu đã thấy nó trong giấc mơ của mình.