Chương 179: Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Tặng quà đáp lễ - Đi chơi cùng với mọi người

Phiên bản 7819 chữ

Trải qua đêm mê loạn cùng với Cố Hân thì anh rất thoải thích.

Cố Hân thông báo cho mọi biết tin thì rất vui. Được biết có người giúp nên họ đã đi rồi, nên tạm thời hai tháng sau sẽ không về nhà.

Mặc dù Cố Hân không nói rõ là ai nhưng mọi người điều hiểu là người không nên nói.

“Để mẹ chuẩn bị quà cho người ta mới được, để khi hai đứa đó về thì đưa”. Lục phu nhân không nhịn được sự vui vẻ.

“Ừm! Mẹ nên chuẩn bị nhân sâm, hay ngọc trai hay linh chi gì đó mà trên hai ba ngàn năm đó thì may ra”. Nam Hàng ngồi ở nhà ăn bánh rồi xen vào.

Chứ mấy cái thứ tổ yến đó, anh ta có thiếu gì chứ. Thậm chí còn tốt hơn kìa. Trên đời này, cái gì mà anh ta không tìm được cho vợ mình chứ.

“…”. Lục phu nhân đang chuẩn bị huyết yến tốt nhất, nghe con trai thứ hai nói như vậy thì ngẩng người?

Nhân sâm? Ngọc trai? Linh chi? Hai ba ngàn năm?

“Người giúp anh cả con là ai vậy.” Ông Lục hỏi.

Nam Hàng nói vấn tắt chuyện của anh cả, cũng không nói rõ là Minh Hoàng Lễ giúp, chỉ là nói ra một thần y mà thôi.

Người này chỉ thích sử dụng những thứ đó để trị bệnh. Nên mẹ anh chuẩn bị Huyết Yến thì không có ích gì đâu.

Không phải nhà họ có một cây Linh Chi Nam Hà cả ngàn năm à? Lấy ra đưa cho họ xem như đền ơn đi chứ.

Ngay cả Thiên Sơn Tuyết Liên nhà họ cũng có, được anh cả chuyển về cách đây mấy năm ở Trung Đông nằm trên dãy Himalya cao ngất ngưởng còn gì. Vốn dĩ nó được gọi như vậy vì chủ yếu nó mọc ở trong các khe đá trong tuyết.

Hoa sen đá rất khó nhân giống và sinh trưởng, trung bình từ mười năm thì nó sẽ có được vài cây mà thôi.

Lục Nghiên Trung vô tình tìm kiếm được lúc nó mới vừa nở, anh cùng với Trần Cảnh Hoài hái tất cả mà chỉ có được tám bông hoa mà thôi.

Cho nên Cố Minh và Từ Khiêm cũng có phần. Hoa nở thật sự rất thơm, Thiên Sơn Tuyết Liên đó thơm ngát cả một vùng Trung Đông và tránh cho hoa tàn thì đã phơi khô để làm thuốc.

Nam Hàng nghĩ nếu đã tặng thì phải tặng cho nhiều chứ có hai bông thì làm được gì? Nhưng những bông khác thì đã tặng cho các anh em rồi.

Cho nên Thiên Sơn Tuyết Liên này không tặng được.

Ông Lục thấy rất đúng. Nên đã đi lấy Linh Chi Nam Hà để Lục Nghiên Trung đi tặng xem như quà đáp lễ.

Cùng với Trà Kim Tuyên Tam Đường, một loại trà cao cấp của dòng trà thuộc khu vực Tây Bắc. Nó được trồng và chăm sóc ở khu vực lạnh nhất và cao nhất.

Từ những gốc trà lây năm cho ra được những búp non nhất của lá trà, qua nhiều công đoạn sản xuất nhưng vẫn giữ được mùi vị thơm ngon mỗi khi uống nó.

Bao nhiêu thứ quý hiếm cũng không bằng tấm lòng của nhũng người đã giúp con trai của họ, tuy những thứ này có thể không đáng giá gì mấy. Vẫn mong họ nhận cho.

- -------------

Tại đại học K.

Thầy Lục của họ mới dạy được một tuần lễ thì lại mất tích cùng với Cố Hân.

Các bạn sinh viên tiếc nuối không thôi nhưng bù lại thì thầy Từ và thầy Cố sẽ tạm thời hướng dẫn cho họ đến khi Lục Nghiên Trung trở lại.

Giờ chỉ chờ đợi tin tốt của Lục Nghiên Trung mang lại mà thôi. Nghi An cũng muốn đến thăm họ lắm, nhưng lại không biết ở chổ nào, nghe Cố Hân nói đường núi rất xa.

Vốn đang không biết làm sao thì Hà Tuyết Thanh gọi điện đến. Bảo là muốn đón mọi người đến chơi cùng với mình.

Nghi An đang rất muốn đi chơi nên đã đồng ý và còn rủ thêm Thanh Thanh và Giản Ái đi theo mình. Còn mấy người đàn ông thì ở nhà đi!

Từ Khiêm và Cố Minh bị bỏ lại, không khỏi đau lòng. Phải xa vợ cả tuần ai mà muốn chứ!

Ba người các cô ngồi trên xe được Thanh Ngọc đưa đi.

Đi càng lúc càng xa, Nghi An nghiêng đầu ngủ say, ai khiêng đi cũng không biết nữa. Ngay cả Thanh Thanh cũng đã ngủ rồi, hai người họ tựa vào vai nhau mà ngủ.

Còn Giản Ái thì do tính chất đặc thù nên nghi ngờ lung tung. Không dám nghĩ ngơi sợ bị bắt cóc. Mặc dù có mệt.

“Trần thiếu phu nhân nghĩ một lát đi, còn hơn một giờ đi xe lận”. Thanh Ngọc nói. “Chúng tôi mà làm gì Trần thiếu phu nhân đây thì Trần Cảnh Hoài sẽ đem lính đến phá tan mọi thứ”.

“…”. Hoàng Giản Ái nghe nói như vậy thì bật cười, cũng rất đúng. Nên mới yên tâm thả lỏng người. Chứ nãy giờ lo lắng muốn chết vậy đó.

Hai đứa này cũng thật là, ngủ gì mà ngon dữ vậy!

Trải qua một giờ sao.

Khi đến nơi rồi mà ba cô con gái ngồi ở ghế sau vẫn không có ý định dậy. Mãi đến khi nghe ồn ào thì Nghi An mơ màng tỉnh dậy thì thấy đang ở trong một khu lạ hoắc.

Đến rồi à!

Thanh Thanh và Giản Ái cũng mới tỉnh dậy, khẽ dụi mắt mình. Sau đó thì xuống xe.

Bọn họ nhìn thấy Hà Tuyết Thanh đang cùng với Minh Hoàng Lễ thả diều. Là một con diều hình cá mập!

“…”. Ba người nhìn con diều mà cạn lời.

“Ý”. Tuyết Thanh thấy bọn họ dậy rồi nên ném con diều cho Minh Hoàng Lễ rồi đi lại, anh nhận lấy rồi thu dây lại.

“Mấy chị dậy rồi à. Đói không? Em cho người chuẩn bị đồ ăn nhé”.

“Được”. Đi đường có chút mệt nên Nghi An rất đói, Tuyết Thanh nhanh chóng cho người chuẩn bị thức ăn.

Lúc này Lục Nghiên Trung mới đi ra, tinh thần sảng khoái nhưng không thấy Cố Hân đâu cả.

Đương nhiên là đang ngủ say sau cơn hoan ái vừa rồi còn gì. Tuy tay phải anh tạm thời không hoạt động được nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh và Cố Hân ân ái với nhau.

Thậm chí còn vận động một cách kịch liệt nhất.

Nghe anh trai nói Cố Hân đã ngủ thì mọi người cũng không phiền. Ăn xong thì nghĩ ngơi, hẹn đến tối sẽ cùng nhau ăn tiệc.

- ------------

Bảy giờ tối hôm đó.

Tuy không có Từ Khiêm và Cố Minh hay Trần Cảnh Hoài nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc vui chơi của mọi người. Có nhiều món ngon, Tuyết Thanh thấy rất nhiều người đến thì vui lắm.

Đột nhiên cô lại muốn đánh nhau với Thanh Thanh quá đi.

Tuyết Thanh cũng đã đề nghị được đấu một lần nhưng Thanh Thanh luôn từ chối.

“Ngoan”. Minh Hoàng Lễ xoa đầu cô.

“Thật ra thì em đánh nhau sẽ thắng được chị”. Thanh Thanh nói. “Nên chị sợ bị em đánh”.

Tuyết Thanh buồn bã chống cằm mình, thở dài tiếc nuối không thôi.

“Anh Minh. Ba mẹ của chúng tôi có một món quà nhỏ dành tặng lại cho anh vì đã giúp anh trai của chúng tôi trị thương”. Thanh Thanh đưa ra một hộp quà. “Mong anh nhận cho”.

“Được”. Minh Hoàng Lễ gật đầu sao đó thì Thanh Ngọc nhận lấy. “Cảm ơn ông bà Lục”.

Bữa tiệc ăn uống trong sự vui vẻ náo nhiệt của mọi người. Ăn xong thì hai người đàn ông ngồi ở một bàn uống trà. Uống trà Kim Tuyên Tam Đường của ông bà Lục mới tặng đến.

Minh Hoàng Lễ cảm thán rất nhiều. Trà rất ngon, ngay cả bé con cũng không nhịn được mùi thơm mà đi lại uống mấy ly.

Minh Hoàng Lễ không cho cô uống nhiều vì sẽ không ngủ được.

Sáu người con gái nói với nhau rất nhiều việc, nhưng đến nữa đêm thì Nghi An mệt mỏi nên muốn đi ngủ sớm.

Vốn trời đã tối, nên ngủ sẽ cách tốt nhất.

- -----------

Những ngày trôi qua. Cũng đã đến lúc phải rời đi rồi, Lục Nghiên Trung đã được châm cứu hai lần, lần nào cũng rất đau đớn.

Cố Hân tuy ngoài mặt làm như không có gì, nhưng mọi người đều biết giây phút anh ở bên trong chịu đau đớn, thì bên ngoài Cố Hân cũng không dễ chịu.

Nước mắt tuôn như mưa. Thậm chí còn mong được thay anh chịu mọi đau đớn.

Thanh Nguyệt đã từng nói, mỗi lần châm cứu là rất đau đớn.

Cố Hân luôn bên cạnh chăm anh mọi lúc.

Cố Minh muốn mắng cũng không thể mắng được, hôm nay anh cùng với các anh em đến đón vợ về nhà. Chơi lâu rồi, nếu còn không đón thì mất vợ là cái chắc luôn.

Ngay cả Trần Cảnh Hoài đã lâu không xuất hiện, hôm nay đặc biệt đến sơn trang này để đón Giản Ái về.

Khi Trần Cảnh Hoài đến còn mang theo cả vũ khí trang bị bên hông mình, các thuộc hạ của Minh Hoàng Lễ thấy vậy thì cũng giơ súng lên để bảo vệ lão đại nhà mình.

“Lần đầu đến đây, mong Hắc phong lão đại nể mặt, cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ bạn tôi”. Trần Cảnh Hoài giơ tay ra muốn bắt tay.

“Vinh hạnh”. Minh Hoàng Lễ nhếch môi sau đó bắt tay lại. Mọi người điều nghĩ không có gì nhưng chỉ có hai người họ biết cái bắt tay này chính là thăm dò đối phương xem có bao nhiêu mạnh mẽ.

Sau đó thì cả hai buông nhau ra xem như không có gì.

Ba cô con gái lên ba xe khác nhau, cùng đi xuống núi rời khỏi sơn trang.

Bạn đang đọc Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!