“Giai Chi ngoan nào, tiến lại đây đi không phải là em nói rằng em yêu anh lắm sao? Thế sao bây giờ em lại sợ anh như vậy chứ!!”
“Trương Thần anh đừng có lại, tôi cầu xin anh đừng lại đây.
Anh không phải là anh ấy, anh không phải là Trương Thần mà tôi quen.
Tôi sẽ không đi theo anh đâu!!!”
Trương Thần tiến đến lại gần vươn tay đến trước mặt Giai Chi ý muốn cô đến gần hắn, Giai Chi hét lớn lên lắc đầu từ chối anh cả người run rẩy một trận mà lùi lại về phía sau mấy bước rồi chạy thật nhanh.
Bóng tối bao trùm lấy nơi đây cô đứng sững người lại khi nhìn thấy hình bóng ba mẹ cô từ từ bước ra khỏi nơi đó, cô vui mừng định tiến đến đi ôm lấy họ nhưng cô chợt nhận ra gì đó nên đã do dự từ từ lùi về phía sau vài bước rồi dần dần chuyển sang chạy nhanh.
Hình ảnh một đôi vợ chồng tan dần vào trong làn sương mỏng ấy theo làn gió cuốn đi đuổi theo Giai Chi, những câu trách mắng oán than được vang lên không khí trở nên âm u hơn trước khí lạnh dần bao trùm lấy toàn bộ.
“Giai Chi, tại sao con lại làm như vậy với chúng ta hả? Tại sao chứ?”
“Giai Chi, nếu lúc đầu con không cố chấp như vậy thì chúng ta có ra nông nỗi này không? Chúng ta hận con, rất hận con.”
“Chỉ vì sự ương bướng đấy thôi mà gia đình chúng ta đã chia năm xẻ bảy rồi, để mọi chuyện xảy ra như thế con có thấy vui không hả Giai Chi?”
Những giọt nước mắt như viên ngọc trai sáng ấy rơi ra khỏi hốc mắt đỏ au ấy, giọng nói đã sớm vì la hét mà khàn đặc lại mà cố gắng lên tiếng giải thích:
“Không phải vậy đâu, thật sự là không phải như vậy đâu mà.
Con thật sự không nghĩ tới mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này mà, con thật sự không có cố ý đâu hai người phải tin con chứ!!”
Dường như những lời giải thích mà cô nói không thể nào tác động được đến suy nghĩ của hai người, tiếng cười man rợ tiếp theo xuất hiện truyền đến tai Giai Chi khiến cho cô cảm thấy lạnh sống lưng.
“Không phải vậy sao? Cô đừng lừa mình dối người nữa, những gì mà cô đã gây ra đối với chúng tôi, cô đừng mong sẽ nhận được sự tha thứ cho những hành động ấy.”
Trước khi hình bóng ấy biến mất hoàn toàn đã để lại câu nói cuối cùng: “Chúng tôi hận cô Giai Chi!!”
Khi màn sương mù ấy tản đi cũng là lúc hình bóng đôi vợ chồng tan biến theo làn gió, một lần nữa hình ảnh Trương Thần xuất hiện trước mặt cô mỉa mai nói rằng.
“Giai Chi à, em đã thấy rồi đó là họ nói rất hận em.
Chính là họ không cần em nữa, sau tất cả mọi chuyện xảy ra suy cho cùng cũng chỉ còn mỗi anh là thương em thôi.
Nào mau lại đây với anh!”
Giai Chi suy sụp ngã xuống tại chỗ, đầu đau như búa bổ cô cúi sầm mặt xuống những câu nói đó, hình đó xuất hiện liên tục trong đầu cô đưa hai tay che lấy tai lại, không muốn bản thân mình nghe tiếp nữa nhưng khi cô càng không muốn thì nó càng xuất hiện nhiều hơn.
Nước mắt rơi lã chã làm ướt nhoè đi khuôn mặt đỏ ửng đấy, mái tóc xoã xuống hai bên che đi khuôn mặt của cô.
Trương Thần đi đến trước mặt quỳ một chân xuống nâng mặt Giai Chi lên, khẽ lau đi nước mắt đọng lại ở khoé mi nói nhỏ với cô.
“Giai Chi à đừng cố chất nữa, em tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.”
Giai Chi nhổ một ngụm nước bọt lên người anh với ánh mắt đầy khinh bỉ, anh chỉ bật cười một tiếng mà không nói gì nhưng lại dùng thêm lực xiết thật chặt lên chiếc cằm nhỏ của cô.
“Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi có làm gì cô đâu?”
Giai Chi căn ngay lúc anh vươn tay ra định xoa đầu cô thì cô nắm lấy cánh tay đó của anh cắn mạnh một cái, nhân cơ hội lúc Trương Thần buông tay ra cô chạy đi thật nhanh.
Trương Thần vì đau mà bỏ tay ra đến lúc cảm thấy bớt đau hơn thì ngẩng đầu lên đã thấy cô chạy đi rồi, anh vội đứng dậy đuổi theo.
Giai Chi do quá sợ hãi mà không chú ý đến vách núi phía trước cứ chạy thẳng, đến lúc cô nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Ngay lúc cô nhìn thấy trước là vách núi thì dừng lại, Trương Thần đúng lúc đuổi kịp đến nơi dồn cô từng bước một ra xát mép vách.
“Anh đừng có qua đây, đừng lại gần đây.”
Giai Chi vừa lùi vừa trơ mắt nhìn anh đang đến lại gần dồn ép mình đến mép vách, những viên đá nhỏ bị chân cô dẫm phải mà lăn ra khỏi vị trí rơi xuống vách, Trương Thần nhìn thấy được hoàn cảnh éo le đó của cô anh chỉ cười nhẹ lên giọng thách thức.
“Sao nào, sao chưa gì đã dừng vậy rồi em không chạy đi nữa à?”
“Nếu sợ rồi thì tiến lại đây, dựng lại trò chơi mèo đuổi chuột này là được rồi.”
Giai Chi cười lên hai tiếng thật lớn “haha haha” rồi nói lên những lời vô tình.
“Quay lại sao? Anh ảo tưởng quá rồi, tôi dù bây giờ có chết cũng sẽ không bao giờ trở về bên cạnh anh đâu.”
“Anh đừng cố chấp nữa, chúng ta thật sự kết thúc rồi anh buông tha cho tôi đi!!”
Trương Thần tức giận khi nghe những lời cô nói muốn hắn buông tha cho cô, đâu có đơn giản đến vậy.
“Buông tha sao? Em đừng mở tưởng đến việc đó, ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.”
Giai Chi nhìn Trương Thần đang hoá điên mà lắc đầu không thôi, cô hướng tầm nhìn xuống vách núi chợt một ý nghĩa loé ra trong đầu cô, nếu mọi chuyện vì cô mà xảy ra thì cũng chính cô sẽ là người kết thúc nó.
“Nếu đã vậy, mọi chuyện vì em mà xảy ra thì em sẽ dùng tính mạng để kết thúc tất cả.”
Cô nhắm mắt lại dang rộng hai cánh tay ra ngả người về phía sau rơi xuống vách núi, Trương Thần chạy đến vươn tay ra muốn kéo lên nhưng không được anh trơ mắt nhìn cô rơi lơ lửng xuống nơi sâu thẳm ấy...
(....)
Trên chán cô nhễ nhại mồ hồ, miệng không ngừng lẩm nhẩm gì đó rồi giật mình mở to đôi mắt ra ngồi thẳng dậy.
Cô vươn tay ra đầu giường bật đèn ngủ lên không ngừng thở dốc, cô lấy giấy từ trong hộp ra lau những giọt mồ hồi trên chán tiện tay rót thêm cốc nước uống một ngụm lúc này cô nhìn lên đồng hồ hiển thị trên điện thoại lúc này là nửa đêm..