Chương 33: Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư

33

Phiên bản convert 13879 chữ

Triệu Đức Hải nghe thông tin bên dưới báo lại, biết Aline lại phải giảm giá mặt hàng thì ông ta giận tím người.

Ellie rốt cuộc là của người nào nhắm vào ông ta.

Triệu Đức Hải tức giận đến hai mắt đỏ bừng.

Ông ta gọi những nhà thiết kế của Aline đến mắng một trận, nhà thiết kế chính còn bị mắng thảm hại.

Ông ta ra lệnh nếu tháng sau không ra được mẫu thiết kế nào nổi trội vậy ông ta sẽ khiến cho cô ấy không thể làm thiết kế được nữa.

Cô gái đó nghe vậy trong lòng lạnh toát nhưng chỉ có thể gật đầu chấp thuận.

Buổi họp dự án ở Tần Gia

Tần Lâm đi cùng cha mình đến buổi họp.

Ngày hôm nay hắn sẽ chính thức tiếp nhận dự án mới này.

Cho nên không khỏi chuẩn bị nhiều một chút.

Đây là dự án đầu tiên mà cha để hắn một mình điều hành.

Bước vào phòng họp, Tần Lâm đứng lên bục, nói về dự án tới này.

Đó là một dự án đầu tư xây dựng trung tâm thương mại cùng bệnh viện lớn.

Tất cả đều để Tần Lâm điều hành khiến cho hắn cảm thấy hãnh diện.

Có thể cha đã tiếp nhận hắn rồi, nếu không vì sao không giao dự án này vào tay Tần Phong mà giao vào tay hắn.

Tại Trừng Viên

"Thiếu gia! Người đã trở về!" Trong biệt thự Trừng Viên vốn không có bóng người hiện tại một hàng người áo đen xếp hàng cúi đầu đón chào Tần Phong trở về.

Từ biệt thự Trừng Viên, một ông lão râu tóc bạc phơ đang đứng trước cửa.

Dù ông lão hiện tại đã phải chống gậy đi lại nhưng uy nghiêm trên người lại không hề thuyên giảm.

Ông nhìn chiếc xe Rolls-Royce Sweptail từ từ đi lại, ánh mắt có dịu đi đôi chút.

Tần Phong từ trên xe bước xuống, đi đến cạnh ông lão đó, vẻ ngoài lạnh lùng giảm đi đôi chút, giọng nói cũng thân thiết thêm hai phần: "Ông ngoại!"

"Cuối cùng cũng chịu về?" Ông lão trừng mắt nhìn đứa cháu ngoại của mình, giọng nói vì đã lớn tuổi nên hơi khàn.

Tần Phong cười nhẹ, cũng không phản kháng nói: "Không phải cháu đã về rồi sao."

Ông lão không biết nến nói tiếp gì với đứa cháu này quay người đi vào trong.

Tần Phong cũng đi lên đỡ một bên của ông cụ.

Ông lão là ông ngoại của Tần Phong, nhìn vào ông có uy nghiêm một chút nhưng không ai có thể ngờ được đây là một trong những lão đại nổi tiếng của thế giới ngầm, Lâm Sở Kỵ.

Một người mà chỉ cần nghe thấy tên đã khiến người ta cách xa 10 mét.

Dì Trần về nước trước Tần Phong hai ngày để sắp xếp lại trên dưới Trừng Viên.

Khi nãy tự nhiên ông lão đến đây làm dì Trần thầm giật mình.

Nhanh chóng đi lấy nước cho ông lão uống.

Tần Phong đỡ ông lão vào trong nhà, để ông ngồi xuống mới ngồi đối diện ông, một chữ cũng không lên tiếng.

Lâm Sở Kỵ nhìn đứa cháu mình thương từ nhỏ đến lớn, lại thấy nó cũng nhìn mình không nói một câu.

Đến cả câu lấy lòng cũng không có.

Ông quay sang người đàn ông trung niên bên cạnh nghiến răng hỏi: "Kiệt! Nó không nhận ra tôi đang tức giận đúng không?"

Người đàn ông được gọi là Kiệt kia cúi đầu thấp thêm một chút, cũng không trả lời.

Ông cụ cũng không thật sự muốn làm khó người đó, chỉ muốn biểu hiện ông đang tức giận cho thằng cháu ngoan thấy, muốn nó nói với ông mấy lời lấy lòng.

Nhưng làm ông thất vọng rồi, Tần Phong vẫn ngồi yên không nói gì, còn rất nhàn nhã nói dì Trần pha cho hắn ly cà phê.

Ông cụ rốt cuộc nhịn không được nữa, trừng mắt nói: "Tần Phong! Rốt cuộc cháu có ý gì?"

"Ông ngoại, cháu chưa muốn tiếp quản Lâm gia.

Huống hồ nếu bây giờ cháu về, các chi khác sẽ không đồng ý." Tần Phong nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nói.

Ông cụ nghe vậy cũng không biết phản ứng thế nào.

Tranh đấu trong hào môn rất tàn khốc, tranh đấu trong thế giời ngầm còn tàn khốc hơn nữa.

Lâm gia là lão đại trong thế giới ngầm, đương nhiên càng kinh khủng.

"Nếu vậy, ít nhất cháu cũng nên tiếp nhận một phần.

Đấy là ông để lại cho mẹ cháu, bây giờ nó là của cháu." Ông cụ vẫn không đành lòng nói.

Tần Phong cúi đầu không nói gì, tay gõ nhẹ lên tách cà phê.

"Phong nhi, ông không yên tâm giao nó cho người nào khác ngoài cháu." Ông cụ nhìn vẻ mặt cháu trai hờ hững, tội nghiệp nói, trên gương mặt già nua mang theo vẻ mệt mỏi.

Tần Phong nhìn ông ngoại mình thở dài một hơi, đặt tách cà phê xuống bàn, giọng nói cũng hòa hoãn hơn: "Cháu sẽ suy nghĩ."

Ông cụ nghe vậy hai mắt sáng rực, cười nói: "Vậy mới tốt, vậy mới tốt." Nào còn vẻ mệt mỏi chán trường như vừa rồi.

"Đúng rồi, Phong nhi.

Đứa bé Ngọc nhi kia đợi con cũng lâu rồi, có phải nên cho con bé một danh phận hay không?" Lâm lão gia nhìn cháu trai, ôn tồn hỏi.

Quách gia, là một gia tộc lâu đời, cũng là gia tộc đứng thứ hai ở hàng ngũ thượng lưu.

Quách gia có tiếng nói rất lớn, lại có quan hệ tốt với Lâm gia cho nên gia tộc này không ai dám chọc đến.

Quách gia sinh được hai người con gái ở thế hệ này là Quách Hân và Quách Ngọc.

Nhưng Quách Hân là con trưởng, đối với gia tộc phải có trách nhiệm.

Từ bé đã được mời những giáo sư nổi tiếng về dạy dỗ làm một nhà lãnh đạo như thế nào.

Chỉ có Quách Ngọc được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, đương nhiên về mặt học vấn cùng hiểu biết Quách Ngọc không hề thua kém chị gái mình.

Có thể gọi Quách Hân cùng Quách Ngọc chính là hai cô gái vàng trong giới thượng lưu, vừa sở hữu nhan sắc xinh đẹp lại có học vấn rất cao, là đối tượng hỏi cưới của rất nhiều người.

Từ bé Quách Ngọc đã đến chơi ở Lâm Gia, ngay từ đầu đã quấn quýt Tần Phong không buông.

Mà vào thời điểm đó, Tần Phong lại để mặc cho Quách Ngọc bên cạnh mình.

Cho nên mọi người mới nói Tần Phong từ bé đã yêu thích Quách Ngọc, lớn lên sẽ lấy Quách Ngọc làm vợ.

Nghe ông ngoại mình nói vậy, Tần Phong khẽ nhíu mày: "Cháu không có hứng thú."

Lâm lão gia giống như không tin vào tai mình, lặp lại câu hỏi: "Sao cơ?"

"Ông, cháu cùng Quách Ngọc chỉ là quen biết xã giao, chưa từng muốn lấy." Tần Phong nhàn nhạt nói, không kiên nhẫn nói.

"Nếu vậy cháu còn để người ta sang Mỹ cùng làm gì.

Còn có dung túng cho con bé bên cạnh từ khi còn bé thì là ý gì?" Lâm lão gia bất ngờ nói.

"Cháu không phải dung túng, là không quan tâm." Mày Tần Phong nhíu lại càng lúc càng chặt, giọng nói cũng lộ ra ba phần không vui.

Jason đứng sau lưng Tần Phong, đầu cúi thấp thêm một chút.

Nếu trước kia chưa gặp Triệu tiểu thư, ngay cả anh cũng cho rằng thiếu gia dung túng cho Quách Ngọc.

Nhưng sau khi gặp Triệu tiểu thư, thấy thái độ thiếu gia với cô ấy thì đúng là trước đây với Quách tiểu thư, thiếu gia thật sự không quan tâm, căn bản là không để người ta trong mắt nên muốn làm gì thì làm mà thôi.

Lâm lão gia bị một lời này của Tần Phong đả kích, không biết nên dùng lời gì để nói với cháu mình.

Thì lúc này Devil bên ngoài đi vào, khẽ chào Lâm lão gia sau đó quay sang Tần Phong nói: "Thiếu gia, đến giờ rồi ạ!"

Tần Phong nghe vậy, mày đang nhíu giãn ra, ánh mắt cũng không lạnh lẽo như vậy nữa.

Đứng lên nói với Lâm lão gia: "Ông ngoại, cháu còn có chút việc.

Ông ngoại ăn trưa rồi nghỉ ngơi sớm một chút, chiều cháu sẽ quay lại.

Còn chuyện ông ngoại nói với cháu về Lâm gia, cháu sẽ suy nghĩ."

Nói xong liền chào Lâm lão gia một cái rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Lâm lão gia nhìn thấy dáng vẻ của cháu mình càng ngày càng xa, không khỏi tức giận.

"Anh xem, tính khí này của nó..."

"Lão gia bớt giận, Tần thiếu là người có chủ kiến, sẽ không khiến lão gia thất vọng." Người tên Kiệt kia đứng bên cạnh khuyên nhủ Lâm lão gia.

"Haizzz, tôi thật sự không biết nó nghĩ gì.

Vì sao một đứa trẻ tốt như Ngọc Nhi nó còn không đồng ý, vậy nó còn muốn lấy ai đây.

Chẳng lẽ cả đời này không định lấy vợ." Lâm lão gia thở dài một hơi, chống gậy đứng dậy.

Dì Trần bên trong nghe lời này, muốn thay Tần Phong nói gì đó nhưng dì lại nuốt lại.

Loại chuyện này, nên để Tần Phong tự nói với Lâm lão gia có vẻ ổn thỏa hơn.

Dì cầm một tách trà đi ra, đưa cho Lâm lão gia, khuyên nhủ nói: "Lão gia không cần lo lắng, thiếu gia nhà chúng ta ưu tú như vậy, ai lại không muốn chứ.

Chỉ là chưa tìm được người hợp mắt mà thôi." Diễm Tinh là một cô gái tốt, gia thế không hề thua kém Quách Ngọc.

Cho nên bà tin nếu Diễm Tinh chấp nhận Tần Phong, lão gia cũng sẽ rất vui mừng.

Huống chi với tính cách của Lâm lão gia, một cô gái kể cả không có bối cảnh chỉ cần Tần Phong thích thì ông cũng sẽ thích.

Lâm lão gia nghe vậy cũng thở dài một hơi nói: "Không biết ai mới hợp mắt thằng nhóc đấy!"

Nghe vậy, trong đầu dì Trần bỗng hiện ra một gương mặt xinh đẹp.

Mấy năm bà ở bên kia chăm sóc Tần Phong, hiểu được Tần Phong đối với Diễm Tinh đã không còn là tình cảm anh trai em gái đơn thuần nữa rồi.

Tần Phong đi ra ngoài, bước lên xe ngồi.

Chiếc xe sang trọng lăn bánh, đi trắng đến trường đại học có tiếng nhất trong cả nước, đại học Lâm Đạt.

Devil ngồi bên trên, cân nhắc một chút mới nói: "Thiếu gia, hôm nay Tần Lâm hoàn thành buổi họp rất tốt ạ."

Tần Phong đang dựa vào ghế sau, từ từ mở mắt, trong ánh mắt hờ hững như không: "Cứ để cho nó đắc ý một thời gian." Nói xong mắt nhắm lại, tiếp tục dưỡng thần.

Chỉ lát sau, chiếc xe dừng lại trước cổng trường đại học Lâm Đạt.

Tần Phong một lần nữa mở mắt, tầm mắt dừng ở phía cổng trường.

Sinh viên đã hết giờ nên chuẩn bị trở về.

Vì đây là trường đại học danh tiếng, có rất nhiều xe sang đến đón những vị thiếu gia tiểu thư về nhà.

Nhưng chú ý của Tần Phong không đặt ở những người đó.

Một lúc sau, mới có một bóng người lọt vào mắt của hắn.

Diễm Tinh cùng hai người bạn của mình vui vẻ trò chuyện từ từ đi ra bên ngoài.

Hôm nay cô mặc một bộ váy thoải mái màu trắng chiết eo, được điểm xuyết những bông hoa nhỉ màu tím.

Tóc được búi cao, cố định bằng một chiếc kẹp tóc xinh xắn.

Hôm nay Diễm Tinh khá vui, cô biết được bên Aline lại phải hạ thấp giá để chào khách.

Cộng thêm chuyện học ở trên trường nên thật vui vẻ cùng Mạn Nhu và Diệu An ra ngoài.

Ánh mắt của mọi người dù không quá lộ liễu nhưng đều đang nhìn về phía này.

Ba cô gái nói chuyện hồn nhiên vui vẻ, không để ý đến chuyện gì khác.

Đang nói, một thanh niên đi đến chắn trước mặt Diễm Tinh, cười nói: "Tinh Tinh, ba cậu đã vào được nhóm nào chưa? Cho hoạt động sắp tới của lớp mình ấy!" Đây là một thanh niên có gương mặt sáng sủa giống như ánh mặt trời.

"À, vẫn chưa? Tớ cũng đang tìm nhóm." Diễm Tinh tươi cười nói.

Vào ánh mắt của người nào đấy, nụ cười hiện tại của cô nhìn thật ngứa mắt.

"Nếu ba cậu không chê, nhóm tớ vẫn còn chỗ trống, ba cậu có muốn vào không? Trong nhóm có thêm 2 bạn nữa." Thanh niên được Diễm Tinh gọi là lớp trưởng kia nói.

Diễm Tinh quay sang nhìn hai người bạn của mình, thấy Diệu An cùng Mạn Nhu gật đầu mới tươi cười nói: "Vậy được, chúng mình vào nhóm của các cậu.

Các cậu cứ lập nhóm đi, sau đó cho bọn mình vào nhóm."

"Vậy được, để mình về nói lại với họ." Thanh niên kia cười nói với ba người Diễm Tinh, tai đã hơi đỏ lên một chút.

"Được..." Diễm Tinh gật đầu, muốn nói thêm gì đó ánh mắt lại dừng ở một chiếc xe đang đỗ bên đường.

Cô nhìn kỹ lại một chút, mắt tròn chớp hai cái như không tin.

Cửa sổ sau của xe ô tô đó đang mở, để lộ một khuôn mặt quen thuộc.

Đường nét khuôn mặt hắn giống như tượng điêu khắc, thượng đế ban cho hắn vẻ đẹp tuấn mỹ không ai sánh bằng.

Diễm Tinh trố mắt nhìn chằm chằm chiếc xe kia.

Mạn Nhu cùng Diệu An và thanh niên kia thấy Diễm Tinh đang nói chuyện bỗng dưng yên lặng, mắt còn nhìn hướng bên kia đường.

Diệu An theo ánh mắt Diễm Tinh nhìn một chút, rốt cuộc cũng thấy Tần Phong đang nhìn về hướng bọn họ.

Môi Diệu An khẽ mím lại một chút, đẩy Diễm Tinh nhỏ giọng nói: "A Tinh! Kia có phải Tần thiếu không?"

Diễm Tinh nghe vậy gật đầu.

Mạn Nhu đương nhiên cũng đã nhìn thấy, nụ cười cũng tắt mất.

Thật ra không phải cô muốn như vậy, nhưng nhìn thấy cái ánh mắt kia của Tần Phong, trong lòng sợ một chút.

Ánh mắt kia, nếu có thể giết người thì hiện tại cô đã đi đời nhà ma rồi.

Diễm Tinh đặt lại tầm mắt mình vào thanh niên kia nói: "Vĩ Thành, mình còn có chút chuyện, cứ quyết định vậy nhé.

Sau đó cô quay sang Diệu An và Mạn Nhu cười nói: "Nhu Nhi, An An mình về trước một chút."

"Vậy cậu về trước đi.

Có gì tối mình sẽ thêm các cậu vào nhóm." Vĩ Thành cười nói.

Diễm Tinh gật đầu sau đó đi đến chiếc xe có Tần Phong đang ngồi.

Tần Phong hiện tại với 4 năm trước không có gì khác nhiều.

Nếu nói khác thì có lẽ sự lạnh lùng trên người hắn tăng thêm một bậc.

Diễm Tinh đến trước mặt hắn nhẹ nhàng cười nói: "Phong ca ca."

Nhìn cô gái đôi mắt đang cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm trước mặt hắn, tâm trạng Tần Phong có tốt hơn một chút, hắn gật đầu nhưng vẫn không nói gì.

Diễm Tinh trong lòng mơ hồ nhưng không thể không cười tiếp nói: "Anh về nước rồi."

Devil ngồi ghế trên dù hắn có lạnh lùng thế nào cũng không thể khống chế được da gà nổi lên một chút.

Thiếu gia lúc nãy thật sự dọa người.

"Tan học rồi, muốn về nhà không?" Tần Phong rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện.

Cảm giác tâm trạng Tần Phong hiện tại không tốt lắm, Diễm Tinh cũng không dám nói nhiều gật gật đầu với hắn.

Tần Phong mở cửa xe bên Diễm Tinh đang đứng ra để cô bước vào.

Diễm Tinh ngồi vào trong xe, thấy bầu không khí ngột ngạt, liếc mắt nhìn Devil ở trên ghế lái một chút rồi lại nhìn đến gương mặt lạnh như băng của Tần Phong, dè dặt hỏi: "Chuyện bên Mỹ không ổn ạ?".

Tần Phong nghe vậy, nhíu mày nhìn Diễm Tinh.

"À, là tại em thấy tậm trạng anh không được tốt lắm nên đoán vậy." Diễm Tinh thấy hắn liếc liền nhanh chóng đáp.

Nhìn bộ dáng của Diễm Tinh, Tần Phong cũng không muốn dọa cô chạy mất, hít sâu một hơi hòa hoãn nói: "Không, anh giải quyết xong việc bên đấy rồi."

"Vậy là anh không phải sang Mỹ nữa đúng không?" Diễm Tinh nghe vậy, vui mừng nói.

"Ừ, không đi nữa." Tần Phong gật đầu, cười nhẹ nói.

Đôi môi đỏ mọng của cô nâng lên một độ cong đẹp mắt: "Thật tốt."

"Thích anh ở trong nước vậy sao?" Tần Phong nhìn cô vui vẻ, không vui lúc nãy đã tan biến không còn dấu vết.

"Đúng vậy, rất vui." Diễm Tinh gật đầu, chân thành nói.

Cô còn lo lắng Tần Lâm tiếp theo sẽ giở trò, nếu có Tần Phong ở đây, Tần Lâm có muốn làm gì cũng phải đề phòng cẩn thận.

Tần Phong đưa tay véo má cô một cái, cười nói: "Trẻ con."

Diễm Tinh nhíu mày nhìn hắn, không hài lòng nói: "Em đã 18 tuổi rồi, không còn là trẻ con."

"Ừ, không trẻ con, trở thành người lớn rồi." Tần Phong nhìn cô cười sủng nịnh.

Trưởng thành rồi, hắn đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng lớn.

Bạn đang đọc Trùng Sinh Hào Môn Đại Tiểu Thư của Manh Manh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!