Chương 46: Trường Phong Độ

Phiên bản 21834 chữ

Liễu Ngọc Như tức giận.

Nhìn bộ dạng này của Cố Cửu Tư, nàng biết ngay hắn bị ức hiếp. Song nếu hắn không mở miệng mà nàng cứ chất vấn thì sẽ khiến Cố Cửu Tư mất mặt. Vì thế nàng chẳng hỏi gì cả, Cố Cửu Tư chỉ cười cười. Hắn đứng dậy đi lau mình tắm rửa, sau đó hắn hơi do dự nhưng vẫn lấy phấn thơm của các cô nương rảy lên người mình. Hắn giơ tay ngửi thử, xác nhận bản thân không bốc mùi mới lên giường.

Liễu Ngọc Như vẫn đang giận, nàng im lặng đưa lưng về phía hắn. Cố Cửu Tư mò lại gần, dùng mặt cọ cọ lưng nàng, “Đừng giận mà, ta có cách giải quyết.”

Cố Cửu Tư giơ tay áo trêu chọc nàng, “Ngươi ngửi thử xem có thơm không.”

Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng hất tay hắn rồi nhắm mắt ngủ.

Cố Cửu Tư bất đắc dĩ cười, hắn cũng nằm xuống ngủ.

Ngày hôm sau, trời chưa sáng hắn đã dậy xuống nhà bếp. Ấn Hồng đang bận rộn trong bếp, hắn ho một tiếng rồi ngượng ngùng nói, “Ấn Hồng, có thể chuẩn bị cho ta mười hai phần thức ăn nhẹ đưa đến phủ nha vào trưa nay không?”

Ấn Hồng ngẩn người, Cố Cửu Tư hiếm khi yêu cầu nàng ấy làm gì. Nàng ấy vội vàng đáp, “Vâng, cô gia.”

Cố Cửu Tư gật gù, hắn ra ngoài tìm Hổ Tử. Hắn cho Hổ Tử một cái màn thầu rồi hỏi, “Ngươi có biết những nhà nào trong thành ương ngạnh, khoa trương nhất không?”

Câu hỏi này quá đơn giản, Hổ Tử lập tức liệt kê một loạt cái tên. Cố Cửu Tư bắt đầu cẩn thận hỏi thăm, lát sau hắn cơ bản đã nắm rõ để lên kế hoạch. Hắn bảo với Hổ Tử, “Ngươi đến chỗ nương tử của ta nhận thức ăn rồi về phân phát cho huynh đệ, nhớ đi cửa sau chứ đừng dùng cửa trước. Cơm nước xong thì tìm vài người theo dõi Triệu Nghiêm giúp ta, xem có dò hỏi được hành trình hôm nay của gã không.”

Hổ Tử được giao việc, hắn liên mồm nói, “Vâng, ngài yên tâm.”

Triệu gia là thuộc hạ của Tưởng Tịch trong quân đội U Châu. Ban đầu bọn họ dựa vào quan hệ với Tưởng Tịch để kinh doanh vải bông trong thành; phần lớn quân đội U Châu đều mua vải bông từ Triệu gia. Nhưng lúc trước Triệu gia ăn bớt nguyên vật liệu, cung cấp cho binh lính cấp thấp nhất loại vải bông kém chất lượng. Sau khi Chu Cao Lãng phát hiện việc này liền để Chu Diệp tới Dương Châu mua vải, vì thế bọn họ bất mãn với ông. Hiện tại quan phủ kêu gọi quyên tiền, Cố gia quyên góp xong thì cũng có vài phú thương thông minh nhanh tay giao chút tiền. Song Triệu gia ỷ có người trong quân đội nên chỉ đưa năm trăm lượng bạc.

Triệu Nghiêm là đại công tử Triệu gia, tính tình quái đản, ở Vọng Đô chả ai dám đụng vào gã. Quan trọng nhất là gần đây gã hay vừa phi ngựa trên đường vừa hào hứng ca hát.

Vào thời điểm này mà hành động như vậy thì vị công tử kia đầu óc không thông minh hoặc vẫn chưa nắm rõ tình hình hiện tại.

Cố Cửu Tư cân nhắc trong giây lát, hắn thấy trời dần sáng bèn đi đến phủ nha.

Hắn hoàn toàn chẳng che giấu vết bầm trên mặt, đám người Hoàng Long thấy dáng vẻ của hắn thì thích chí vô cùng. Lúc chào buổi sáng bọn họ còn vỗ vai Cố Cửu Tư ra vẻ quan tâm hỏi thăm, “Ôi, Cửu Tư, sao mặt mũi bầm dập thế này?”

Cố Cửu Tư không thèm để ý mà cười cười, “Hoàng đại ca, lịch trình hôm nay thế nào?”

Đánh Cố Cửu Tư xong, Hoàng Long thoải mái hơn hẳn nên không gây khó dễ nữa. Bọn họ cùng đi tuần tra, giữa trưa trở lại phủ nha ăn cơm. Liễu Ngọc Như đích thân mang thức ăn tới, mọi người thấy nàng đều ngẩn người. Liễu Ngọc Như cười với họ, tặng mỗi người một chiếc tẩu rồi nói, “Lang quân nhà ta còn nhỏ tuổi, tính tình trẻ con, mong các vị đại ca chiếu cố nhiều hơn.”

Liễu Ngọc Như nói xong bèn hòa nhã cúi đầu. Nàng xinh đẹp, dịu dàng; những nam nhân thô kệch đất U Châu chưa từng gặp cô nương nào như vậy. Bọn họ vội vã đứng dậy, sốt sắng bảo, “Không sao, không sao, ngài yên tâm.”

Liễu Ngọc Như cười đáp trả xong mới rời đi. Cố Cửu Tư tiễn Liễu Ngọc Như ra ngoài, “Ta đã nói không sao mà ngươi vẫn chả yên tâm.”

Liễu Ngọc Như nhìn vào phía trong, nàng thở dài rồi giúp hắn sửa sang lại quần áo, “Ngươi sống tốt thì ta tự khắc yên tâm. Đừng cứng đầu quá, phải khéo léo một chút.”

Cố Cửu Tư đáp ứng, hắn dõi theo Liễu Ngọc Như rời đi.

Trong lúc hắn đứng ở cửa, Hoàng Long và những người khác đang dùng thức ăn do Liễu Ngọc Như đưa đến. Có người nhìn Cố Cửu Tư rồi nhỏ giọng nói, “Cố Cửu Tư đúng là đồ ngốc. Bị chúng ta đánh mà còn tặng thức ăn cho chúng ta.”

Hoàng Long trừng mắt nhìn đối phương nhưng không nói gì cả. Cố Cửu Tư đứng hồi lâu ở cửa rồi mới quay lại, không ai để chừa miếng nào cho hắn. Hắn cũng chả để bụng, chỉ cười bảo, “Nội tử không yên tâm nên ghé thăm. Có điều nội tử nói cũng đúng, Cửu Tư nhỏ tuổi nên có những việc không hiểu; nếu làm sai thì mong các vị đại ca chỉ giáo.”

Hắn nâng chén trà, “Lấy nước thay rượu, làm phiền các vị chiếu cố.”

Hành động này của Cố Cửu Tư khiến mọi người sững sờ. Hai bên nhìn nhau trong chốc lát rồi có người vừa ăn vười cười, “Cửu Tư, cô vợ nhỏ của ngươi trông thật đẹp mắt, ta…”

“Câm mồm!” Hoàng Long mở miệng, lạnh lùng liếc nhìn đối phương, “Ngươi say rượu hay đầu óc có bệnh mà chả cần mặt mũi nữa vậy?!”

Hoàng Long đứng dậy, lạnh nhạt sai bảo Cố Cửu Tư, “Đi tuần tra đi!”

Cố Cửu Tư cười cười, hắn cũng không nói gì thêm.

Ban đêm, Hổ Tử tới Cố gia gọi Cố Cửu Tư ra và báo tin, “Cửu gia, hôm nay Hắc Cẩu ở tửu lầu nghe được sáng sớm mai Triệu Ngiêm sẽ ra ngoài thành đạp thanh.”

Cố Cửu Tư gật gù rồi hỏi, “Số lượng lưu dân gần đây thế nào?”

Hổ Tử báo số lượng đại khái, Cố Cửu Tư lại hỏi họ từ đâu đến và tình trạng của họ.

Trong lúc hắn cân nhắc, Hổ Tử nghi hoặc hỏi, “Cửu gia, ta nghe nói Hoàng Long bắt nạt ngài, ngài tính xử lý ra sao?”

“Chuyện này à,” Cố Cửu Tử ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói, “Hổ Tử, nhóm các ngươi có ai dám đi ăn trộm?”

“Cửu gia,” Hổ Tử sửng sốt, “ngài không phải muốn ta ăn trộm đồ của Triệu Nghiêm đấy chứ?”

“Không phải Triệu Nghiêm, mà là Hoàng Long.” Cố Cửu Tư điềm tĩnh bảo, “Ta sẽ giúp một tay để ngươi không bị tóm cổ. Song tốt nhất ngươi đừng xuất đầu lộ diện, tìm lưu dân lạ mặt, che mặt lại rồi hẵng tới ăn trộm.”

“Chuyện nhỏ.” Hổ Tử gật đầu, “Ta biết người phù hợp, cứ giao cho ta.”

Cố Cửu Tư đồng ý, hắn dặn, “Sau khi ăn trộm đồ của Hoàng Long thì dẫn hắn tới trước mặt Triệu Nghiêm. Tiền có thể giữ nhưng quăng bao tiền đi, đừng để người khác nắm được nhược điểm.”

“Đã hiểu.” Hổ Tử vội đáp, “Cửu gia yên tâm, sẽ làm thật gọn gàng.”

“Ngươi làm xong những chuyện này thì chạy tới Chu phủ báo tin cho Chu Diệp. Hãy nói với huynh ấy rằng bất kể nhận được tin gì cũng phải đi tìm cha huynh ấy và để ông quyết định.”

Hổ Tử tuy chẳng hiểu Cố Cửu Tư muốn làm gì nhưng hắn vẫn gật đầu, “Đã rõ.”

Cố Cửu Tư thấy dáng vẻ ông cụ non của hắn liền cười, “Cơm tẩu tử nấu ngon không?”

Hổ Tử gãi gãi đầu, hắn cười ngượng ngùng, “Gia, nếu ta làm tốt thì về sau ngài thành công có thể cho ta làm gã sai vặt của ngài không?”

Lời Hổ Tử nói chọc cười Cố Cửu Tư, hắn chả hề bận tâm tóc tai bết dính của Hổ Tử mà giơ tay xoa đầu hắn rồi dịu dàng cất tiếng, “Về sau ngươi sẽ có tương lai tốt đẹp hơn nhiều, đừng mong ngóng một cái vị trí gã sai vặt.”

Hổ Tử ngẩn ngơ, sau đấy hắn nghe Cố Cửu Tư nói, “Tối rồi, trở về đi. Ngươi còn nhỏ, đi đường cẩn thận.”

Hổ Tử cúi đầu, lí nhí đáp, “Vâng, Cửu gia, ngài cũng ngủ sớm đi.”

Sau khi Hổ Tử rời Cố phủ, Cố Cửu Tư vào nhà rồi rửa tay và múc nước cho Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như dõi theo nam nhân đang điềm tĩnh làm việc kia, nàng mím môi, muốn hỏi hắn sáng nay thế nào song lại khó nói thành lời.

Thật ra nàng đã nhờ người hỏi thăm nên biết công việc của hắn của không trôi chảy, từ đây đoán được ai đánh hắn.

Tất nhiên vì muốn giấu nàng nên hắn mới không tâm sự gì hết. Lòng nàng khó chịu nhưng chả biết nói sao, chỉ đành tự mình hờn dỗi.

Cố Cửu Tư đâu biết nàng đang giận, hắn thấy nàng tắm xong thì lập tức nằm xuống giường. Cố Cửu Tư kéo nàng ngồi dậy, lau khô tóc cho nàng, hắn dở khóc dở cười bảo, “Ngươi dỗi gì vậy? Để tóc ướt khi ngủ thì hôm sau sẽ đau đầu đấy.”

“Ta không có dỗi,” Liễu Ngọc Như buồn bực mở miệng.

Cố Cửu Tư nghe nàng nói, lại ngắm nhìn khuôn mặt tức giận của nàng, hắn cảm thấy người trước mặt mình đáng yêu cực kỳ.

Lòng hắn ngứa ngáy, vừa lau tóc cho nàng vừa bình thản nói, “Có gì không vui thì cứ nói với ta.”

“Ta chả có gì không vui cả.”

“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư thở dài, “cái tính hay giấu giếm nỗi buồn trong lòng của ngươi xấu lắm.”

Liễu Ngọc Như lạnh lùng “hừ” một tiếng, không thèm đáp lời.

Người đằng sau đang lau tóc cho nàng, nàng có nhìn trực diện hắn cũng chẳng giận nổi. Nghĩ tới nghĩ lui, tất cả đều là lỗi của Hoàng Long.

Bề ngoài nàng nhu nhược nhưng bên trong kiên cường. Ban đêm nằm trên giường, nàng trái lo phải nghĩ xong quyết định sẽ dùng gậy ông đập lưng ông.

Rốt cuộc nghĩ ra biện pháp, Liễu Ngọc Như sung sướng chìm vào giấc ngủ.

Cố Cửu Tư nghe tiếng Liễu Ngọc Như hít thở, hắn mở mắt ra. Trên môi của người nằm cạnh còn phảng phất nụ cười đắc ý, hắn nhìn mà môi mấp máy.

Hắn đoán Liễu Ngọc Như giận hắn bị đánh, hiện giờ ngủ say chắc vì đã nghĩ ra kế hay. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt say giấc của người này, cảm giác nàng giống hệt một con mèo diễu võ giương oai; khiến người ta vui mừng vô cùng và…

Mặt Cố Cửu Tư ửng hồng nhưng hắn không thể phủ nhận.

Thích vô cùng.

Hắn suy xét nội tâm bản thân, cảm nhận tình cảm của chính mình và tự hỏi như thế này là thích sao?

Hắn không rõ nữa, nhưng hắn nghe theo tình cảm bản thân chứ chẳng hề muốn phản kháng. Hắn nhìn làn da trắng muốt dưới ánh trăng của cô nương rồi cúi đầu và cẩn thận hôn lên trán nàng.

Hắn cảm thấy tim đập như trống đánh, vạn vật đều yên tĩnh. Hắn yên lặng cảm thụ sự ấm áp của môi chạm vào da thịt. Lát sau, hắn ngồi dậy lặng lẽ ngắm nhìn người nằm cạnh mình.

Sau đấy, hắn khẽ cười rồi nằm xuống. Mắt nhắm lại, tay cầm tay nàng, cứ thế mà say giấc nồng.

Hôm sau thức dậy, trong lúc hắn mặc quần áo, Liễu Ngọc Như cực kỳ phấn khích buộc đai lưng cho hắn. Cố Cửu Tư biết Liễu Ngọc Như đã bày mưu tính kế xong liền thấy buồn cười, “Hôm nay ngươi định làm gì?”

“Ồ, đi đến cửa tiệm thôi.”

Liễu Ngọc Như ho nhẹ một tiếng, nàng tự thấy mình kích động quá trớn bèn nói, “Hôm nay ta không đưa đồ ăn cho ngươi, ta có đơn hàng lớn phải nhận.”

“Ừ,” Cố Cửu Tư che miệng cười, không nhiều lời nữa.

Sáng sớm ở phủ nha vẫn như mọi ngày; mọi người phân chia đi tuần tra phố phường và Hoàng Long cùng một tổ với Cố Cửu Tư như thường lệ. Thái độ của Hoàng Long khá hơn trước nhiều, tuy vẫn thích ngó lơ hắn nhưng cũng chả mắng mỏ nữa. Công việc tuần tra nhàm chán, Hoàng Long thuận miệng bắt chuyện, “Ta nghe nói Dương Châu giàu có sung túc, đang yên đang lành sao các ngươi lại chạy tới đây? Chưa kể vừa đến còn quyên góp hết tiền của, đầu óc nhà các ngươi có bệnh à?”

Cố Cửu Tư mỉm cười, hắn không giấu giếm mà kể đầu đuôi mọi chuyện ở Dương Châu.

Hoàng Long nghe vậy thì ngỡ ngàng. Mấy kẻ thấp cổ bé họng như bọn họ không thể nhắc tới những việc này; mưu phản và nuôi binh đều là chuyện lớn có thể khiến người ta rơi đầu. Hoàng Long nuốt khan, nhịn không được hỏi, “Vậy ngươi và tức phụ tới U Châu bằng cách nào?”

“Chúng ta đi qua hai châu Thanh – Thương,” Cố Cửu Tư bình tĩnh đáp.

“Thương Châu chẳng phải hoàn toàn bị bỏ hoang sao?” Hoàng Long đã nghe mọi người đồn như vậy. “Hơn nữa, ngươi và nương tử của ngươi… Làm thế nào… Làm thế nào có thể sống sót đến đây?”

Hoàng Long vừa nói vừa đánh giá Cố Cửu Tư. Thoạt nhìn Cố Cửu Tư trông rất gầy yếu, chả giống người đủ khả năng bảo vệ một nữ nhân xinh đẹp như Liễu Ngọc Như giữa thời loạn này. Cố Cửu Tư cười cười, đang định trả lời thì bỗng có bóng người vọt ra giật túi tiền của Hoàng Long rồi chạy như điên.

“Này!”

Hoàng Long vội vàng đuổi theo, Cố Cửu Tư giả vờ không biết chuyện vừa phát sinh bèn quay người lại chắn trước hắn. Kẻ trộm bỏ trốn, Hoàng Long giận dữ bảo, “Có người trộm túi tiền của ta! Ngươi mù à!”

Cố Cửu Tư lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, mau chóng chạy theo sau Hoàng Long.

Hoàng Long và Cố Cửu Tư truy đuổi kẻ trộm nhưng hắn nhanh chân vô cùng, chớp nhoáng đã chạy vào một con hẻm chật hẹp.

Cố Cửu Tư ở phía sau Hoàng Long, nhanh tay lấy ra một cái bình nhỏ.

Hắn mở nắp, nút bần bằng vải đỏ dính bột phấn. Cố Cửu Tư vừa chạy vừa nhẹ nhàng bắn bột phấn lên người Hoàng Long. Xong xuôi, hắn lập tức đóng nắp bình rồi bỏ nó vào tay áo.

Hoàng Long đuổi theo kẻ trộm, vừa chạy vừa chửi. Hai người lao ra khỏi con hẻm để truy đuổi trên đường. Cố Cửu Tư chạy chậm nửa nhịp, sau đấy hắn nghe tiếng ngựa sợ hãi hí vang. Lúc Cố Cửu Tư tới nơi thì chứng kiến con ngựa phát cuồng mà chạy về phía Hoàng Long.

Hoàng Long rút đao ra theo bản năng rồi bổ một nhát vào chân ngựa. Hắn xoay người lăn trên mặt đất để tránh con ngựa đang ngã xuống.

Song người ngồi trên lưng ngựa cũng theo đà lăn xuống đất, người xung quanh vội vàng tới dìu gã. Hoàng Long thấy rõ người ngã là ai liền cấp bách quỳ trên mặt đất rồi vừa dập đầu vừa kinh hoàng nói, “Triệu công tử! Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin Triệu công tử tha tội!”

“Tên khốn này!” Triệu Ngiêm rút roi ra quất vào người Hoàng Long, gã phẫn nộ quát, “Chỉ là một kẻ hèn mọn mà cũng dám đả thương ngựa của ta?!”

Hoàng Long chẳng dám nói câu nào, chỉ liều mạng dập đầu. Triệu Nghiêm nâng roi lên muốn đánh tiếp, Hoàng Long nhắm mắt lại chờ roi quất xuống người mình. Thế nhưng hắn chỉ nghe được tiếng roi vun vút trong không trung, sau đấy lại hoàn toàn lặng im.

Hoàng Long run rẩy mở mắt liền thấy Cố Cửu Tư đứng trước mặt hắn. Cố Cửu Tư bắt lấy roi, nhìn Triệu Nghiêm ở đối diện mình, “Phi ngựa trên đường phạt tiền năm lượng. Gây trở ngại công vụ, ẩu đả mệnh quan triều đình phạt hai mươi trượng và ba năm tù.”

“Tên khốn này từ đâu ra?!” Triệu Nghiêm sửng sốt trong giây lát mới phản ứng lại, “Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?!”

“Thiên tử phạm pháp thì cũng giống thứ dân.” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Theo ta đến quan phủ!”

“Cửu Tư, buông ra!” Hoàng Long vội vã đứng dậy để kéo Cố Cửu Tư, hắn nôn nóng nhắc, “Đây là công tử nhà Triệu lão gia!”

Cố Cửu Tư nhíu mày nhìn Hoàng Long. Triệu Nghiêm nhìn hai người nói chuyện, tay gã cầm roi, miệng tức giận nói, “Giỏi, giỏi lắm, một kẻ chém bị thương ngựa của ta, một kẻ muốn bắt ta ngồi tù. Ta không biết Vọng Đô còn hai kẻ lợi hại như vậy đấy! Đánh chúng cho ta!”

Triệu Nghiêm gầm một tiếng, sai bảo gia đinh, “Đánh chết chúng cho lão tử! Đánh gần chết mới thôi!”

Gã vừa dứt lời, gia đinh Triệu gia tức khắc bao vây hai người.

Đi cùng Triệu Nghiêm toàn là cao thủ của Triệu gia, mười mấy người áp sát khiến Hoàng Long hoàn toàn từ bỏ ý định phản kháng. Song Cố Cửu Tư chả hề biến sắc, mỗi lần giơ tay là một lần tung quyền. Hoàng Long dõi theo bóng hình mạnh mẽ của Cố Cửu Tư. Ở giữa đám người, hắn linh hoạt như thỏ lại dũng mãnh như hổ; lấy một chọi mười, đánh tới mức người xem cũng nhiệt huyết sôi trào!

Chân Hoàng Long mềm nhũn, hắn nhìn tình cảnh trước mắt mà nuốt nước bọt.

Lát sau, hắn chợt nhớ ra.

Chu Diệp!

Sau lưng Cố Cửu Tư là Chu Diệp!

Hoàng Long bất chấp tất cả, gấp rút chạy đi tìm người.

Cố Cửu Tư thoáng nhìn theo hướng chạy của Hoàng Long, cùng lúc đấy, hắn dùng xích sắt trói đối thủ. Hắn di chuyển vòng quanh đám người, động tác nhanh nhẹn, cuối cùng cả đám đều bị trói gô!

Khi Triệu Nghiêm hoàn hồn, gã đã thành kẻ dẫn đầu đám người bị trói, có người đứng xem còn trầm trồ khen ngợi. Cố Cửu Tư kéo Triệu Nghiêm, vẻ mặt cười như không cười. Khuôn mặt này mới nãy trông còn hiền lành, chính trực nhưng Triệu Nghiêm lại nhìn ra mấy phần chế giễu trên đó khi Cố Cửu Tư nói, “Triệu công tử, đi thôi.”

Hoàng Long vừa thở hổn hển vừa chạy một mạch tới Chu phủ. Chu Diệp được Hổ Tử báo tin nên đã sớm chờ ngoài cửa. Thấy Hoàng Long tới, nghe xong hắn thuật lại mọi chuyện liền ngắn gọn bảo, “Ngươi chờ một chút, ta đi tìm cha ta.”

Hoàng Long ngớ người. Hắn biết Chu gia trước nay làm việc theo quy tắc nhưng chẳng lẽ giờ vì Cố Cửu Tư mà muốn để Chu Cao Lãng ra mặt?!

Chu Cao Lãng ở trong phòng, ông nghe Chu Diệp nói xong, cân nhắc giây lát rồi cười ha hả, “Thông minh.”

Ông cao giọng nói, “Con cứ từ từ, ta đi gặp Phạm thúc thúc của con đã.”

Chu Diệp nhíu mày, hắn suy xét ý của Chu Cao Lãng. Còn Chu Cao Lãng lập tức ra ngoài, cưỡi ngựa đến chỗ Phạm Hiên.

Phạm Hiên đang uống trà, Chu Cao Lãng vừa vào cửa đã cao hứng báo, “Lão Phạm, có người tặng bạc cho chúng ta.”

“Hửm?” Phạm Hiên nghi hoặc ngẩng đầu.

Chu Cao Lãng đến trước mặt Phạm Hiên, sung sướng nói, “Ngươi không phải đang sầu vì mấy tay phú thương chả chịu nhúc nhích sao? Ta đã bảo cứ bắt người là xong việc nhưng ngươi sợ lưu lại tiếng xấu bất nhân bất nghĩa. Lấy Cố gia làm gương mà bọn họ vẫn giả vờ không hiểu, lần này chúng ta sẽ khiến họ phải thông suốt.”

“Ngươi tính làm gì?” Phạm Hiên nhướn mày.

Chu Cao Lãng thích thú kể, “Đại công tử Triệu gia phi ngựa trên đường, còn đánh quan binh, hiện tại đã bị người lôi tới huyện nha.”

“Có nhân vật như vậy sao?”

Phạm Hiên biết địa vị của Triệu gia trong lòng dân thường ở Vọng Đô. Trước kia ông từng cân nhắc tìm lý do ra tay với phú thương này, nhưng muốn vậy đầu tiên phải có lý do đúng đắn lẫn một người dám ra tay.

Hiện giờ Triệu gia ngang ngược ngông cuồng, dám hành hung ngay trên đường phố, còn bị người trực tiếp lôi đến quan phủ. Đây đúng là cơ hội không thể tốt hơn.

Trước có Cố gia quyên góp tiền để giữ mạng, sau có Triệu gia noi theo thì thương gia ở Vọng Đô cũng nên hiểu chuyện.

“Chính là tên Cố Cửu Tư kia!” Chu Cao Lãng hào hứng nói, “Hắn cố tình báo cho Diệp nhi, chuyện này là do một tay hắn sắp đặt.”

“Tuổi nhỏ mà đã có tâm tư thâm sâu như vậy.” Phạm Hiên trầm ngâm một lát, rốt cuộc chỉ thị, “Lễ đã dâng đến tận cửa thì không thu cũng chẳng được. Ngươi qua xem tình huống thế nào, nếu huyện lệnh xử lý không thoả đáng thì cũng cần đáp lễ cho Cố Cửu Tư.”

“Đúng là ta có ý này.” Chu Cao Lãng gật đầu, “Giờ ta đi ngay.”

Thảo luận với Phạm Hiên xong, Chu Cao Lãng cầm lệnh bài của Phạm Hiên rồi cùng Chu Diệp hướng về huyện nha.

Lúc này Cố Cửu Tư đã lôi người tới quan phủ. Huyện lệnh nhìn người bị Cố Cửu Tư kéo đến liền thấy trước mắt tối sầm rồi lập tức hôn mê bất tỉnh, sau đó cáo bệnh thối lui.

Triệu Nghiêm đứng trên công đường, cười khiêu khích với Cố Cửu Tư, “Gây sự với gia mà cũng không hỏi thăm xem gia là ai.”

Cố Cửu Tư không biến sắc, hắn lẳng lặng đứng đó, “Vậy chúng ta chờ đại nhân tỉnh lại đi.”

“Chờ thì chờ,” Triệu Nghiêm trào phúng mở miệng, “đến lúc đó ta thật muốn xem kẻ nào sẽ chết.”

Hai người yên lặng chờ, bên ngoài chen chúc đầy người. Chu Cao Lãng tới nơi, làm người tản ra rồi đi vào.

“Chuyện gì xảy ra?” Chu Cao Lãng dẫn Chu Diệp vào, ông liếc nhìn công đường liền thấy Triệu Nghiêm. Ông thoánh đánh giá Triệu Nghiêm từ trên xuống dưới, nhíu mày hỏi, “Gã phạm tội gì?”

“Bẩm đại nhân,” Cố Cửu Tư điềm tĩnh trả lời, “người này phi ngựa trên đường, suýt nữa đả thương người khác. Hoàng Long của phủ nha vì muốn tự vệ mà làm ngựa gã bị thương, gã dùng roi quất quan sai ngay trên đường phố. Tiểu nhân bắt gã đưa tới quan phủ để xử tội.”

“Ừm,” Chu Cao Lãng gật đầu, “huyện lệnh đâu?”

“Bị bệnh.”

“Bị bệnh?” Chu Cao Lãng lạnh lùng “hừ” một tiếng, liếc nhìn chủ bộ[1] đang lấp ló quan sát tình hình. Ông nói thẳng, “Dương Huyện lệnh đã ốm đau thì khỏi cần tới. Lão phu giúp hắn thẩm tra chuyện nhỏ này.”

Dứt lời, Chu Cao Lãng bước đến trên cao đường rồi ung dung ngồi xuống. Chu Diệp đứng cạnh rót trà đưa ông, Chu Cao Lãng nhấp ngụm trà, mắt nhìn về phía Triệu Nghiêm, “Phi ngựa trên đường còn quất quan sai đúng không?”

Chu Cao Lãng quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, “Luật xử thế nào?”

“Phạt năm lượng bạc, đánh hai mươi trượng, bỏ tù ba năm.”

“Đã viết rõ như vậy còn cần thẩm tra sao? Cứ làm thế đi.”

“Chu đại nhân!” Triệu Nghiêm luống cuống nói, “Ngài… Chờ, chờ phụ thân ta…”

“À, còn cha ngươi nữa,” Chu Cao Lãng gật gù. Ông ngẩng đầu nói, “Được rồi, vị tiểu ca này,” Chu Cao Lãng nhìn Cố Cửu Tư, “ngươi dẫn người đến Triệu gia, mang Triệu lão gia lại đây.”

Cố Cửu Tư cung kính đáp, “Vâng.”

“Khoan đã,” Chu Cao Lãng dường như chợt nhớ tới cái gì, “để một nha dịch[2] như ngươi đi mời Triệu lão gia thì quá thất lễ.”

Mọi người nhìn nhau, không biết Chu Cao Lãng đang tính toán cái gì. Chu Cao Lãng quay đầu về phía chủ bộ đang đứng ở một bên, “Không phải nói thân thể Dương Huyện lệnh không khỏe sao? Hắn bệnh tật lâu năm như vậy thì Vọng Đô lộn xộn hết cả. Ta thấy thanh niên này rất tốt, vô cùng nhiệt tình. Thế này đi, ngươi nói với Dương Huyện lệnh bảo hắn đưa quan ấn lại đây, sau đấy cứ dưỡng bệnh cho tốt, muốn dưỡng bao lâu cũng được. Chuyện này để cho thanh niên kia gánh vác thay hắn, sao hả?”

Chủ bộ nghe vậy thì mặt trắng bệch, run rẩy nói, “Đại nhân, thế này… Có phải quá tắc trách…”

“Không hề,” Chu Cao Lãng khoát tay, “trước khi tới đây, ta đã bàn với Phạm đại nhân. Ngươi đừng để hắn lãng phí thời gian của ta, mau đem quan ấn lại đây.”

Triệu Nghiêm nghe đoạn đối thoại này thì tức khắc hoảng sợ. Chu Cao Lãng lẫn Phạm Hiên đều tham dự, gã có là đồ ngốc cũng biết bọn họ đang nhắm vào nhà gã!

Chu Cao Lãng đứng dậy, vẫy tay với Cố Cửu Tư rồi bình thản nói, “Ngươi đi cùng ta nói chuyện với Dương Huyện lệnh một chút.”

Cố Cửu Tư đáp ứng, hắn đi phía sau Chu Cao Lãng.

Tới hậu viện, Cố Cửu Tư cung kính hỏi, “Động thái của đại nhân phải chăng hơi nóng vội?”

Chu Cao Lãng khẽ cười, “Lưỡi đao đã lộ mà còn cất giấu thì có nghĩa lý gì?”

“Vốn định chờ một thời gian cho ngươi cơ hội lập công để ngươi vào quan trường. Nhưng nếu tự ngươi lập công, có lý do hợp tình hợp lý để thăng quan thì chúng ta cũng sẽ không cố chèn ép.”

Khuôn mặt Chu Cao Lãng vô cùng bình tĩnh, “Ta và lão Phạm không định học theo Vương Thiện Tuyền, song U Châu còn thiếu tiền hơn cả Dương Châu. Hiện tại Lương Vương sắp tiến vào Đông Đô, ngươi hiểu chưa?”

Lời này khiến lòng Cố Cửu Tư biến động, hắn kính cẩn hành lễ, “Đại nhân yên tâm. Hôm nay đến Triệu phủ, ta sẽ thay đại nhân tháo gỡ phiền phức, nhất quyết không để đao kiếm của binh lính dính máu.”

Lời tác giả

Cố Cửu Tư: Các mẹ cứ yên tâm, xưa nay ta chưa từng để mình ăn thiệt thòi vô ích~~

Chú thích

[1] Tên một chức quan có từ đời nhà Hán, chuyên trông coi sổ sách của một cơ quan ở trung ương hoặc địa phương.

[2] Một công việc thấp kém tại phủ quan, làm chuyện lặt vặt hoặc nặng nhọc, do quan lại sai bảo.

Bạn đang đọc Trường Phong Độ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    9

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!