Cuối cùng Thẩm Bình chỉ có thể đồng ý.
"Lần này phu quân trở vể sớm thế?”
Vương Vân quay đầu, khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười ngọt ngào.
Kể từ khi kết hôn với nàng, Thẩm Bình rất ít khi thấy thê tử lộ ra tính tình nhỏ nhen, ngoại trừ hai lần bị khi dễ, trên mặt nàng luôn nở nụ cười.
"Vân nhi, để ta."
Hắn tiến lên cầm vải ướt từ trong tay thê tử, giặt sạch, "Ngọc Dĩnh đâu?”
"Tu luyện ở tĩnh thất."
"Để ta gọi nàng ra ngoài."
Thẩm Bình lắc đầu, "Không cần, lát nữa ta phải đi chế phù, đúng rồi, sau này phòng chế phù, lúc ta không có ở đây, nàng muốn đi vào quét dọn thì cứ vào.”
Vương Vân ngẩn ra, thân thể run rẩy, vẻ mặt hạnh phúc nói, "Được, phu quân.”
......
Đêm khuya.
Mưa mùa xuân quý như dầu.
Thẩm Bình ôm thê thiếp như bình thường, mắt quét về phía giao diện ảo.
Vừa xem, hắn suýt nữa bị những dòng chữ màu bạc đột nhiên thay đổi của giao diện ảo làm cho choáng ngợp.
Hắn vội vàng nhắm mắt lại.
【 Ngươi song tu cùng thê tử một lần, đạt được kinh nghiệm phù đạo: +0.4】
【 Thê tử ngươi tình sâu nghĩa nặng, độ hảo cảm hiện tại: 100+80】
【Song tu cộng thêm: 6】
【Ngân sắc tăng thêm: 10】
【Phù sư: cấp hai hạ phẩm (88/150000)】
Toàn bộ đường viền lấp lánh ánh bạc, dường như một sự lột xác nào đó đã xảy ra.
Hơn nữa còn có thêm môt dòng “ngân sắc tăng thêm”.
“Độ hảo cảm tăng vọt!”
"Tìm cảm của thê tử đối với ta lại sâu sắc hơn.”
Thẩm Bình không khỏi nghĩ đến buổi chiều.
Lúc đó nhìn thấy thê tử bận rộn, trong lòng hắn sinh ra một tia áy náy, bởi vì hắn biết Vương Vân muốn khiến mình trở nên hữu dụng, cho dù làm chuyện vô nghĩa, nàng cũng muốn làm cái gì đó cho cái nhà này.
Tâm huyết dâng trào, mới cho phép nàng tiến vào phòng chế phù.
Kết quả không ngờ lại khiến cho giao diện ảo lột xác lớn như vậy.
Nhưng hắn còn chưa vui mừng được bao lâu, hắn đã chú ý đến phần tăng kinh nghiệm phù đạo bị giảm mạnh.
Trong lòng Thẩm Bình ngạc nhiên không thôi.
Thầm nghĩ chẳng lẽ sau khi đột phá đến cấp hai, kinh nghiệm thê tử song tu cung cấp đã đến cực hạn?
Dù tổng thể kim nghiệm phù đạo không có biến hoá, nhưng đây là vì có “ngân sắc tăng thêm”, nếu như giao diện ảo không lột xác, nghĩa là sau này hắn rấ khó thu được lượng lớn kinh nghiệm phù đạo từ trên người thê tử.
"Phù đạo như thế, vậy linh căn thì sao?"
"Hay là nói đây chính là cực hạn thân thể phàm nhân của thê tử?"
Ý niệm của Thẩm Bình bay tán loạn trong đầu.
Lần trước độ hảo cảm của thê tử phá vỡ cực hạn, hắn liền biết bàn tay vàng này còn phải nghiên cứu sâu.
Sau khi xong tu đột phá đến cấp hai, hắn không ngờ rằng lại có thay đổi lớn như vậy.
Chậm rãi hít một hơi thật sâu.
Hắn cố gằng đè suy nghĩ này trước, tiếp tục nhìn về phía giao diện ảo.
【 Ngươi cùng đạo lữ song tu một lần, thu được tư chất Kim hệ linh căn: +2, tư chất Mộc hệ linh căn: +2】
【Độ hảo cảm của đạo lữ hiện tại: 92】
【Song tu cộng thêm: 3】
【Kim hệ linh căn: thượng phẩm (10547/50000)】
【Mộc hệ linh căn: thượng phẩm (10439/50000)】
Khung linh căn của đạo lữ không có chút biến động nào.
Hắn hơi giật mình.
Sự xuất hiện của khung màu bạc, hẳn là do độ hảo cảm của thê tử đạt tới một mức độ nào đó.
Thẩm Bình không khỏi nhìn về phía Vương Vân.
Nếu như không có “ngân sắc cộng thêm” này, sau khi nhìn thấy kinh nghiệm phù đạo đạt được giảm mạnh, hắn còn có thể đối đãi với thê tử như bình thường nữa hay không.
Câu trả lời là gì.
Hắn cũng không biết.
Im lặng một chút.
Thẩm Bình ôn nhu nói, "Vân nhi.”
Vương Vân tựa vào trong ngực, nâng khuôn mặt thanh tú lên, trong con ngươi ngập nước lộ ra tình ý miên man.
“Phu quân, làm sao vậy?”
"Không có gì, sau này đừng quá vất vả, nàng đã làm rất nhiều việc cho ta rồi."
"Nào có, Dĩnh nhi muội muội làm nhiều hơn ta."
Hắn chỉ lắng nghe, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, không nói lời nào nữa.
Chẳng bao lâu, bên trong chăn gấm lại tràn ngập xuân ý.
Sáng hôm sau, thê thiếp vốn muốn mời Vu tiền bối cùng đi tản bộ, nhưng mà gõ cửa phòng vài tiếng cũng không có trả lời.
"Không phải lại rời khỏi phường thị rồi đấy chứ?"
Sau khi Thẩm Bình biết được liền cau mày.
Lần này ra ngoài quá thường xuyên, cho dù những tu sĩ vội vàng trả nợ, cũng sẽ không mới nghỉ ngơi một hai ngày lại tiếp tục đi vào đầm lầy Vân Sơn.
"Có lẽ chỉ là đi phường thị."
Lời này ngay cả chính hắn cũng không tin.
Quả nhiên, từ buối chiều đến buổi tối, Vu Yến đều không trở về.
Hắn nhịn không được mà lắc đầu.
Mỗi tu sĩ đều có lựa chọn của mình, hắn không thể nào quyết định thay cho người khác.
Đè chuyện này xuống, Thẩm Bình lại bước vào cuộc sống tu hành khô khan mà sum vầy.
......
Khi mùa đông đến, bên ngoài Vân Sơn phường trắng xóa một mảnh.
Sau nhiều ngày bão tuyết liên tiếp, luồng khí lạnh che lấp khu vực đầm lầy Vân Sơn mới chậm rãi rút đi.