Thẩm Bình ném ra linh thạch, "Lấy một bình Ngưng Khí Đan.”
"Được."
Giao dịch kết thúc.
Khi hắn đang chuẩn bị xoay người trở về ngõ Vân Hà, dư quang khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc xen lẫn ở trong lượng lớn tu sĩ đào quặng, trong lòng hắn lộp bộp, dường như đã hiểu ra.
Hít một hơi thật sâu, hắn quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Lúc trở lại tiểu viện, sắc trời đã tối sầm.
Thê thiếp làm xong món ngon thịnh soạn chờ đợi.
Vội vàng cơm nước xong xuôi.
Thẩm Bình đi tĩnh thất tĩnh toạ tu luyện đến giờ Tý, sau đó trực tiếp đi xuống dưới lầu, đứng ở cửa phòng nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút một, suy nghĩ của hắn dần dần nhấp nhô.
Trước đây đã cảm thấy Vu đạo hữu có gì đó không đúng lắm.
Hiện tại xem ra đúng là xảy ra vấn đề, nếu không lấy thực lực của nàng làm sao có thể chạy đi đào quặng!
Khai thác mỏ công nhận ổn định, nhưng nếu làm trong thời gian quá dài, khí ở quáng mạch thẩm thấu kinh mạch, đời này sẽ không còn một tia hy vọng Trúc Cơ nữa.
Tu sĩ tầng dưới chót nhìn không thấy hy vọng lựa chọn đào quặng rất bình thường.
Nhưng Vu Yến là Luyện Khí tầng năm, tu vi vững chắc, nếu không ngừng tăng lên, tương lai chưa chắc không có cơ hội.
Trong lúc suy nghĩ bay tán loạn, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Ngay sau đó cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Nhìn thấy Thẩm Bình, con mắt dưới mặt nạ Vu Yến hơi run lên, nàng nghiêng người đóng cửa lại, cười ha hả nói, "Thẩm đạo hữu, không phải lại cố tình chờ ta đấy chứ... Luyện Khí tầng năm, chậc chậc, gan ngày càng lớn!”
Nàng nói xong liền cất bước đi về phía phòng chính.
Không ngờ Thẩm Bình lại ngăn cản Vu Yến, hắn không đi hỏi vì sao nàng muốn đào quặng, mà vươn tay chuẩn bị xốc mặt nạ của nàng lên.
“Thẩm đạo hữu, xin tự trọng!”
Vu Yến lùi một bước tách người ra, thanh âm hơi lạnh xuống, sau đó bước nhanh vào trong phòng.
Trong nháy mắt cửa phòng sắp đóng chặt.
Thẩm Bình chậm rãi mở miệng, "Vu đạo hữu định trả linh thạch xong sẽ rời khỏi ngõ Vân Hà?”
Thân thể Vu Yến khẽ chấn động, con mắt nàng quét về phía Thẩm Bình, "Ta làm cái gì, không tới phiên Thẩm đạo hữu quan tâm, có thời gian, ngươi vẫn nên đi bồi thê thiếp đi!”
“Đào quặng ở đầm lầy Vân Sơn, là tự tuyệt với Trúc Cơ!”
Nghe vậy, Vu Yến sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới thầm thở dài nói, "Ta đã không còn hy vọng Trúc Cơ, Thẩm đạo hữu, đừng lãng phí thời gian ở trên người ta.”
Nói xong, nàng tháo mặt nạ ra.
Chỉ thấy nửa mặt lộ ra từng đường mạch màu đen giống như mạng nhện, những đường mạch này phảng phất như sống động, đang chậm rãi nhúc nhích.
Sắc mặt Thẩm Bình đột nhiên biến đổi, "Cái này, đây là..."
"Hắc tuyến độc trùng."
"Bất kỳ tu sĩ nào dính vào, đều sẽ dần dần bị cắn nuốt huyết khí cùng linh lực, lấy tu vi và trình độ nhiễm bệnh của ta, nhiều nhất còn có thể chống đỡ nửa năm!”
Vu Yến một lần nữa đeo mặt nạ lên, đi tới trước mặt Thẩm Bình cười tủm tỉm nói, "Thẩm đạo hữu, ngươi chắc còn muốn nạp ta làm thiếp sao? Hắc tuyến độc trùng nếu tiến vào thân thể ngươi, cuộc sống an ổn ngươi vất vả liều mạng mới đạt được sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát.”
“Thê thiếp ngươi không có người che chở, kết cục có thể còn thê thảm hơn cả ngươi."
“Ngươi muốn tham một đêm vui vẻ, hay là muốn Trúc Cơ trường sinh?!"
Nói tới vế sau, Vu Yến lạnh như băng, nàng không chút do dự xoay người, đóng cửa!
"Thẩm đạo hữu không nên lựa chọn."
"Đêm nay ngươi có thể lăn qua lăn lại lâu một chút."
Âm thanh truyền ra sau cánh cửa vang vọng trong tòa nhà.
Thẩm Bình im lặng.
Hắc tuyến độc trùng... Trong đầm lầy Vân Sơn có một loại yêu thú rất đặc biệt, độc tính cũng không tính là mạnh, nhưng lại cực kỳ khó chơi, Tiêu Độc Đan thượng phẩm chỉ có thể áp chế, không có biện pháp hoàn toàn thanh trừ.
Hắn nghĩ đến đấu giá hội ở Châu Bảo Các.
Mỗi tháng đấu giá đều có kỳ trân dị bảo.
Mà đầm lầy Vân Sơn có rất nhiều yêu thú độc hại, ai cũng không cách nào cam đoan mình sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, bởi vậy những vật giống Tiêu Độc Đan thượng phẩm, ở đấu giá hội chỉ cần là vật phẩm dùng để tiêu độc, bất kể là đan dược, hay là những thứ khác, một khi xuất hiện đều sẽ bị tranh đoạt vô cùng nhộn nhịp.
"Tử Ngọc Huyết Đằng Căn, Bạch Tu Thụ Sâm..."
Bất kỳ một thứ nào trong số này đều có thể diệt trừ hắc tuyến độc trùng trong cơ thể Vu Yến.
Ở trong mắt Vu Yến, tình huống này phải chết là không thể nghi ngờ gì.
Nhưng khi địa vị, mối quan hệ cao đến trình độ nhất định, cái gọi là phải chết chỉ là linh thạch không đủ mà thôi.
Không lên tiếng nữa, Thẩm Bình lấy ra một bình Tiêu Độc Đan thượng phẩm đặt ở cửa.
Một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Hưởng thụ tư vị không biết bao nhiêu ngày đêm áp chế độc tính.
Tiêu Độc Đan này hắn vẫn luôn giữ để dự phòng.