"Đây là di vật duy nhất sư phụ ta để lại cho ta."
Bàn tay Vu Yến liên tục kết ra mấy pháp quyết.
Bạch Xà khôi lỗi mất đi linh hoạt, trở nên cứng nhắc.
Thẩm Bình theo bản năng nói, "Vu đạo hữu, sư phụ ngươi là Khôi Lỗi sư?”
Vu Yến ừ một tiếng, mị nhãn như tơ nói, "Còn ở đó làm gì... Lão nương sắp chờ không kịp nữa rồi!”
Mưa mùa xuân đắt như dầu.
Nắng hạn kéo dài gặp mưa lớn.
Nước nóng nóng hổi trong thùng gỗ vọt tới từ bốn phương tám hướng, Thẩm Bình nhịn không được rùng mình một cái.
Hắn cho rằng kinh nghiệm chinh chiến sa trường của mình có thể chinh phục được tất cả.
Nhưng khi dùng đao thật ra chém giết, hắn lại ngạc nhiên phát hiện có một số việc không phải mình có thể khống chế.
Nhìn ánh mắt Vu Yến ném tới.
Thẩm Bình lộ ra tia xấu hổ, trong lòng nhịn không được nói thầm, "Không thể nào…nguyên nhân chắc chắn là do quyển Du Long Hí Châu kia, ai, lại bị lừa!”
Đôi mắt Vu Yến đầy sắc xuân, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, "Mỗi lần Thẩm đạo hữu ở cùng thê thiếp, cũng không phải như thế, tại sao hôm nay lại không dũng mãnh như trước?”
"Có phải quá căng thẳng không?"
Thẩm Bình nghiêm trang nói, "Vu đạo hữu nói đùa, tại hạ sao có thể căng thẳng được!”
Nói xong, tiếng nước tiếp tục vang lên không ngừng.
Chẳng bao lâu.
Từng vòng sóng nước trong thùng gỗ dần dần khôi phục bình tĩnh.
Thẩm Bình cau mày.
Vu Yến cũng không lên tiếng.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập.
Thời gian một nửa tách trà đã trôi qua.
Vu Yến mới thần bí nói, "Thẩm đạo hữu không cần tự trách, chuyện này rất bình thường. Thật ra ta..."
Thẩm Bình không tin tà cắn răng trở lại.
Sau hai tách trà.
Hắn lại thất bại.
Bại triệt để.
Hắn yên lặng đứng dậy đi ra khỏi thùng gỗ, đứng ở cửa phòng chính, không nặng không nhạt nói một câu, "Ngày khác lại đến.”
Khi bước lên cầu thang gỗ.
Vu Yến truyền âm nói, "Thẩm đạo hữu, mỗi ngày vào đầu giờ Mão, ta sẽ ngâm mình trong bồn tắm, hy vọng Thẩm đạo hữu có thể tới giúp ta một tay!”
Nghe vậy, Thẩm Bình lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn phản ứng đủ nhanh nắm lấy tay vịn cầu thang.
"Như Lang."
"Như hổ."
“Người xưa nói không sai.”
"Du Long Hí Châu quá yếu."
Suy nghĩ đến đây, trên mặt hắn mới khôi phục vẻ tự tin, sau khi ổn định thân hình, tay áo vung lên, chắp tay mà đứng bước chân đi về phía tĩnh thất.
Ngồi xuống.
Thẩm Bình mở giao diện ảo ra, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Tuy lần này có chút chật vật, nhưng hắn không chỉ thu hoạch được cơ hội được mây mưa với Vu đạo hữu.
【Phù sư: cấp hai hạ phẩm (21.100/150.000) 】
......
【Kim hệ linh căn: thượng phẩm (15.899/500.000) 】
【Mộc hệ linh căn: thượng phẩm (15.791/500.000) 】
Ánh mắt quét qua.
Ngoại trừ hai giao diện ảo của thê thiếp, quả nhiên lại có thêm một giao diện ảo khác.
Phông chữ nhấp nháy trên đó.
【 Ngươi cùng đạo lữ song tu mười lăm lần, hiệu quả không tốt, đạt được kinh nghiệm chế tác khôi lỗi: +0】
【Độ hảo cảm của đạo lữ hiện tại: 95】
【Hiệu quả Nội Mị hỏa thể: Ngươi thu hoạch được Thần thức ngoài định mức: +0】
【Song tu cộng thêm: 3】
【Khôi Lỗi Sư: Nhất giai hạ phẩm (0/1000)】
【Thần thức: Luyện Khí trung kỳ (1280/5000)】
Thấy điều này, sắc mặt Thẩm Bình tối sầm lại.
Hắn cảm giác toàn bộ chữ viết trên giao diện ảo đều mang theo một tia khinh bỉ.
Không đúng.
Chắc là ảo giác.
"Nội Mị Hỏa Thể? Chẳng lẽ Vu Yến là loại thể chất đặc biệt trong truyền thuyết?”
Ánh mắt Thẩm Bình sáng lên, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Hóa ra là như vậy!
Chả trách dùng kinh nghiệm chinh chiến xa trường của hắn cũng phải ngã xuống.
Hóa ra là tình huống đặc biệt.
Lần này tâm tình hắn lại trở nên nên sung sướng.
Thu hồi giao diện ảo.
Đè xuống tạp niệm.
Tĩnh tâm.
Linh lực trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, trải qua kinh mạch vận hành tuần hoàn, tẩm bổ tứ chi bách hài, thần thức ở Nê Hoàn Cung cũng được ôn dưỡng.
Tĩnh toạ tu luyện chẳng những có thể đề cao tu vi, mà còn có thể làm giả mệt mỏi ở mức độ nào đó.
Một đêm trôi qua.
Cho đến đầu giờ Thìn, Thẩm Bình mới kết thúc tu luyện.
Đi ra khỏi tĩnh thất liền ngửi được hương thơm nồng đậm của linh gạo, trong đó xen lẫn thịt linh thú còn có một ít hương thơm linh trân tiên hương.
"Phu quân, cơm đã chuẩn bị xong rồi."
Vương Vân ôn nhu nói, "Có muốn gọi Vu tiền bối lên cùng ăn không?”
Bạch Ngọc Dĩnh cũng nâng ánh mắt lên.
Tối hôm qua hai nàng không hề nghe được một chút động tĩnh nào, điều này khiến trong lòng các nàng có chút mơ hồ.
"Để ta tự đi.”
Thẩm Bình trả lời một câu, còn chưa đi tới cầu thang, ngoài cửa sổ đã vang lên từng tiếng bước chân ồn ào, ngay sau đó linh lực hùng hậu truyền ra.
"Tại hạ là đệ tử Hợp Hoan Tông, Trần Diễm."
“Chư vị đạo hữu tiểu viện số 056 chữ Bính, kính xin mời ra ngoài gặp một lần!”