Bước vào cửa hàng.
Chưởng quầy nhiệt tình nghênh đón, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Bình, "Đã một thời gian rồi đạo hữu không tới chỗ ta, là nội dung minh họa kia không còn phong phú đúng không, ngài yên tâm, ta mới lấy hơn mười quyển, cam đoan sẽ khiến ngài hài lòng.”
Thẩm Bình nhận thấy được thái độ của chưởng quầy, hắn cũng không thèm để ý, hạ thấp thanh âm hỏi, "Chưởng quầy, ngươi hẳn là biết một vài thể chất đặc biệt ở phương diện kia chứ?”
Chưởng quầy ngây ra vài giây liền hiểu ra, nhịn không được đánh giá Thẩm Bình, hâm mộ không thôi, "Đạo hữu gặp được loại đặc biệt này, chậc chậc, phúc duyên không bạc!”
Thẩm Bình đen mặt.
“Cái gì phúc duyên, tại hạ, tại hạ ngay cả cửa cũng không vào được!”
“Bình thường!”
Chưởng quỹ cười hắc hắc nói, "Tu sĩ một khi hình thành loại thể chất này sẽ lợi hại hơn rất nhiều so với phàm nhân, đừng nói là đạo hữu, cho dù là tu sĩ tinh thông song tu chi đạo như Hợp Hoan tông, cũng chưa chắc có thể vào cửa.”
"Nhưng đạo hữu đến chỗ ta hỏi là đúng bài rồi."
“Tại hạ có bí thuật gia truyền, vào cửa tuyệt đối không khó!”
Trong lòng Thẩm Bình trợn trừng mắt thầm nghĩ, Hợp Hoan Tông am hiểu nhất chính là phương pháp âm dương song tu, làm sao không có bí thuật vào cửa được, chẳng qua bí thuật như vậy tán tu rất khó lấy được, chỉ có thể tìm tới nơi này xem có giải pháp hay không.
"Đạo hữu chờ một chút."
"Ta sẽ lấy cho ngươi xem."
Chưởng quỹ nói một câu, liền bước nhanh lên lầu.
Không bao lâu, hắn đã quay trở về, trong tay có thêm hai quyển sách.
"Danh Môn Yếu Thuật"
"Văn Học Hái Hoa"
Thẩm Bình nhìn lướt qua, tên sách cũng rất đứng đắn, ngón tay hắn gõ gõ: "Có tác dụng chứ?”
Thanh âm chưởng quỹ cao lên vài phần, "Đạo hữu, hai quyển bí thuật gia truyền này của ta rất ít khi lấy ra, nếu không phải thấy đạo hữu phúc duyên thâm hậu, ta cũng không nỡ đâu, về phần hiệu quả, đạo hữu trở về sẽ biết.”
Thẩm Bình lựa chọn quyển sách Danh Môn Yếu Thuật, nhìn qua đáng tin cậy hơn một chút.
"Giá bao nhiêu?"
"Tám mươi!"
“Quá đắt!”
Thẩm Bình không chút do dự liền xoay người rời đi.
Chưởng quỹ vội nói, "Hai mươi khối trung phẩm linh thạch, không thể thấp hơn, đây chính là bí thuật gia truyền đấy!”
"Chưởng quỹ, nhưng ta là khách quen."
"Nếu hiệu quả không tệ, về sau có lẽ còn có thể tiếp tục hợp tác."
"Mới vừa bắt đầu, ngươi đòi giá đắt như vậy, sợ rằng sau này rất khó tiếp tục làm ăn."
Thẩm Bình lắc lắc đầu, bước chân cũng không ngừng.
Chưởng quỹ nóng nảy, liên tục gọi lại, "Năm khối, giá thấp nhất rồi đấy, nếu đại hữu mua, nhất định phải mua thêm mấy quyển minh họa, bằng không việc làm ăn này chỉ có thể bỏ qua.”
Lúc này Thẩm Bình mới xoay người lại.
Hai lần trước không trả giá, đó là bởi vì cả phường thị chỉ có một cửa hàng bán loại bí thuật như vậy, những cửa hàng khác vừa mới khai trương, chưa đến mấy ngày bỗng đóng cửa.
Mà hiện tại Hợp Hoan Tông đến, tình hình đương nhiên đã khác.
Sau này các loại song tu thuật đơn giản hóa tất nhiên sẽ lưu truyền ra ngoài.
Một lúc sau, hắn hài lòng bước ra khỏi cửa hàng.
Trở lại ngõ Vân Hà.
Vừa bước vào nhà, Vu Yến hứng thú làm ra tư thế hai tay ôm ngực tiêu chuẩn, "Thẩm đạo hữu, cửa hàng kia nếu ta nhớ không lầm, hình như có liên quan đến Thiên Âm các.”
Thẩm Bình lắc đầu, "Chuyện này ta thật sự không biết gì cả.”
Vu Yến không tiếp tục đề tài này nữa, mà cười tủm tỉm truyền âm nói, "Thẩm đạo hữu, những cánh hoa của ta sắp dùng hết rồi, nếu ngươi còn chưa nghỉ ngơi dưỡng sức xong, lão nương thật sự không chịu nổi, đến lúc đó Thẩm đạo hữu đừng trốn tránh nữa.”
Nghe vậy, Thẩm Bình bừng tỉnh lại, chả trách Vu Yến thường xuyên ngâm mình trong bồn tắm, thì ra là dùng những cánh hoa kia để áp chế dục hoả trong người.
“Chờ!”
Hắn nhẹ nhàng trả lời một câu.
Thần sắc tràn ngập tự tin lên lầu, trong lòng lại thầm nghĩ: "Hy vọng chưởng quỹ kia không lừa ta!”
......
Ngày hôm sau.
Thẩm Bình đến tiểu viện giải sầu.
Thuận tiện nói chuyện thời gian tiếp hắn sẽ bế quan tu luyện truyền ra ngoài.
Phùng Đan sư ném cho hắn một ánh mắt hiểu rõ, "Tu luyện quan trọng.”
Mộ Vũ Sương cười như không cười, "Chúc tu vi Thẩm Phù sư đại tiến.”
Huynh muội Trương gia không đi ra, nhưng vẫn mở cửa sổ chắp tay.
"Thẩm Phù sư cũng quá trùng hợp rồi."
"Ta và xá đệ vừa mới vào tiểu viện ở, định chuẩn bị vài ngày sau sẽ mời ngài chỉ điểm kỹ nghệ phù đạo, lần bế quan này không biết phải đợi đến khi nào!"
Đôi môi đỏ mọng của Trần Dĩnh hơi nhếch lên, tựa hồ cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng trong đôi mắt linh động kia lại lóe ra khinh bỉ.
Tán tu thật đúng là nhát gan như chuột.
Nàng chỉ mới thoáng thăm dò đã bị dọa thành như vậy, vốn còn tưởng rằng có thể vui vẻ chơi đùa, thi triển bản lĩnh tông môn tu luyện.
Kết quả là...
Thẩm Bình mỉm cười nói, "Trần đạo hữu, năm sau tuổi ta đã lớn, không dám lãng phí mỗi một khắc tu hành, kính xin thứ lỗi.”