Trong thùng gỗ.
Yếm hồng mỏng manh của Vu Yến càng thêm mờ mịt, mặt nước giống như nhuộm một tầng ánh sáng.
Vu Yến kiều mỵ ngậm xuân, nàng nhắm mắt lại tinh tế nhấm nháp lại tư vị.
Mà Thẩm Bình lại trầm mặt, trong đầu nghĩ đến lời chưởng quầy cửa hàng kia nói.
Bí thuật gia truyền, vào cửa không có.
Hắn cho rằng bí thuật này có thể làm cho mình tìm lại tự tin, vớt vát thể diện.
Nhưng ai ngờ... Chưởng quỹ kia lại thành thật như vậy!
Nói một chút cũng không kém.
Tiến vào cửa thực sự không khó, nhưng hắn bị mắc kẹt ở ngưỡng cửa!
Tuy thuộc tính trên giao diện ảo thay đổi, dù là kinh nghiệm khôi lỗi hay thần thức đều được tăng lên, nhưng loại song tu ngay cả cánh cửa cũng không vượt qua này, thật sự khiến tâm tình của hắn không thể nào thoải mái được.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, khi tiến vào ngưỡng cửa, hắn hoàn toàn không có chút sức chống cự mà liền giơ tay đầu hàng, chẳng khác nào so với mười lăm lần trước.
Lúc này, Vu Yến chậm rãi mở mắt ra, hai má nhộn nhạo một tia xấu hổ, "Thẩm đạo hữu quả nhiên không giống bình thường, thể chất của ta khác người thường, ngày thường cần nước tắm cánh hoa để áp chế mị hỏa trong cơ thể, mỗi lần áp chế đều sẽ tích luỹ thêm mị hoả, nhiều năm trôi qua, cánh hoa cũng cần dùng bí thuật đặc biệt để phối chế, hơn nữa còn cần bạch xà khôi lỗi phụ trợ mới có thể áp chế.”
"Nhưng bây giờ có Thẩm đạo hữu, tin tưởng về sau sẽ không cần mấy thứ này."
Nói xong, đôi mắt nàng nhìn về phía mặt nước, khóe môi cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt lộ ra tia chờ mong, "Thẩm đạo hữu còn có thể tiếp tục trao đổi tâm đắc tu luyện không?”
Thẩm Bình cắn răng một cái.
Sóng nước lại tiếp tục nhấp nhô liên tục.
Lực cản vô tận từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Mặc cho hắn cố gắng như thế nào cũng không có kết quả.
Cho đến khi lên đỉnh, hắn nhịn không được mà rùng mình một cái.
Sau một tách trà.
Thẩm Bình bước nhanh rời khỏi lầu một, khi đứng ở góc thang gỗ lầu hai, hắn nhìn thoáng qua phòng chính, trong lòng nhịn không được thở dài, "Con đường nhỏ ngào ngạt này thật sự khó đi!”
Chả trách đạo lữ trước kia của Vu Yến lại đi Thiên Âm các.
Chuyện này đổi lại là bất kỳ một vị tu sĩ nào, trong thời gian dài làm sao có thể chịu được!
......
Đến tháng Sáu.
Rung chuyển do phường thị di dời lượng lớn tu sĩ dần dần yên tĩnh lại, sau khi Đan Hà Tông cầm đầu đệ tử tông môn vào ở tại ngõ nhỏ phường thị, cũng không dựa vào thực lực bối cảnh mà ức hiếp tán tu, ngược lại còn an phận hơn trước rất nhiều.
Dù lâu lâu cũng có một vài va chạm, nhưng cuối cùng cơ bản đều xử lý thỏa đáng, điều này làm cho không ít tu sĩ ở lại yên tâm không ít, vì vậy cũng có khá nhiều người bắt đầu đi ra ngoài đầm lầy Vân Sơn săn bắn, số lượng mà chấp sự ở đại sảnh tiếp nhận tăng nhanh.
Đầu giờ Thìn.
Một vài ánh sáng ban man chiếu xuống từ cửa sổ trời trong phòng.
Thê tử Vương Vân nấu cháo thịt linh gạo thú cùng với một vài linh trân dược thiện đại bổ xong, bưng lên trên bàn.
Thẩm Bình đi ra khỏi tĩnh thất, cử động thắt lưng, ngửi thấy mùi thức ăn phong phú trên bàn, không khỏi cười khen, "Vẫn là Vân nhi tâm lý.”
Thê tử ôn nhu nói, "Mấy ngày gần đây phu quân mệt nhọc quá sức, phải bổ sung mới được.”
Bạch Ngọc Dĩnh ở một bên cười trộm nói, "Chỉ sợ phu quân không bù đắp được.”
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Bình nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc Dĩnh, rất là tự tin nói, "Vi phu có thể bổ sung hay không, Dĩnh nhi đêm nay sẽ biết.”
Nói xong hắn ghé tai thấp giọng nói vài câu.
Vành tai trắng trẻo của Bạch Ngọc Dĩnh lập tức đỏ lên, nửa cắn môi dưới, "Phu, phu quân ngươi quá, quá hư..."
Sau bữa ăn, Thẩm Bình vừa đứng dậy chuẩn bị đi chế phù, liền nhìn thấy Vu Yến đi tới.
Nàng đã thay pháp bào.
Hắn không khỏi nghi hoặc nói, "Vu đạo hữu, ngươi đây là?”
Vu Yến liếc mắt nhìn Vương Vân cùng Bạch Ngọc Dĩnh đang bận rộn, nhẹ giọng nói, "Mấy ngày nay không ít tu sĩ tổ đội đi đầm lầy Vân Sơn, ta đi phường thị xem thử thế nào.”
Thẩm Bình hiểu được ý của Vu Yến.
Nàng sẽ nhận nhiệm vụ.
Phần lớn tán tu muốn kiếm linh thạch, ngoại trừ làm kiếp tu, chính là đến Vân Sơn đầm lầy săn thú lấy tài liệu rồi đem đi bán, trong đó phổ biến nhất là những nhiệm vụ mà Kim Dương tông dán ở bên ngoài đại sảnh Chấp Sự đường, những nhiệm vụ này có một phần là nhu cầu của đệ tử trong tông môn, cũng có nhu cầu của trưởng lão tông môn, còn có của một vài vị Đan sư, Phù sư có địa vị.
Như Thẩm Bình, nếu thiếu loại tài liệu nào đó cũng có thể trả một lượng linh thạch, đến đại sảnh Chấp Sự đường để lại nhiệm vụ.
Nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn thấy được nét kiên định trong đôi mắt của Vu Yến.
“Ta tiễn ngươi!”